Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 75




Thái tử điện hạ ngoài mặt tuy không nói gì nhưng nội tâm lại rất cao hứng, rất lâu rồi hắn chưa được dùng bữa cùng phụ hoàng, từ ngày con người tâm cơ thâm trầm kia được phong Hoàng quý phu lang hầu như ngày nào phụ hoàng cũng bị y quấn lấy dùng bữa, hoặc Tam hoàng huynh, hay người nào đang được phụ hoàng sủng ái trong hậu cung – Hoàng hầu phu, Hoàng ngự phu nào đó.

"Đến, kể cho phụ hoàng nghe, mấy ngày nay ở bên ngoài thế nào? Có hiểu biết thêm được gì không?" Trong lúc dùng cơm, Hoàng thượng lơ đãng hỏi chút chuyện.

"Dạ, vốn dĩ nhi thần cũng rất nhớ phụ hoàng, vừa về cung liền chạy tới gặp phụ hoàng ngay, ha hả" Mắc cỡ cúi đầu một chút, ánh mắt lướt qua một tia sắc bén, lúc ngẩng đầu gương mặt lại trở về một vị Thái tử ôn hòa hữu lễ tiêu chuẩn.

Hắn kể cho Hoàng thượng một ít chuyện lý thú ven đường gặp được, chọc cho ông vui vẻ cười lớn, kỳ thực những chuyện này cũng không thú vị đến mức đấy, chỉ là Thái tử có chút cường điệu hóa, hơn nữa tinh thần hắn rất thoải mái, khoa chân múa tay diễn tả câu chuyện, nhìn như một tiểu hài tử nghịch ngợm nhưng cũng rất thành thật.

Lúc dùng bữa, trên mâm ngoại trừ măng xào rau xanh và rau trộn mộc nhĩ mới mang lên còn có một ít những món bình thường hoàng thượng hay ăn, nhưng hầu như đều đầy mỡ, Thái tử tự thân động thủ, học bộ dáng Mạc Thiên Hàm lúc chiếu cố Thu Nghiên, đem bát canh gà hầm sâm đến gần mình, cầm muôi gạt bớt phần mỡ nổi bên trên ra, múc một ít canh bên dưới, lại thả thêm vào bát rau thơm và hành thái nhỏ, bưng đến cho phụ hoàng uống thử.

Hoàng thượng nhìn chằm chằm động tác của hắn, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua, vô cùng mới lạ, tuy đem mỡ múc hết ra khỏi bát canh nhưng ông cảm thấy hành động này có vẻ là rất tốt.

Uống thử một ngụm canh, không còn ngấy mỡ như trước, ông cảm thấy đây hẳn là bát canh gà hầm sâm ngon nhất trong mấy năm nay a.

Ăn quen ngự thiện đầy dầu mỡ khó nuốt trôi nay được thử hai món mới thanh mát nhẹ nhàng, đương nhiên Hoàng thượng rất thích, hơn nữa tâm tình khó có được tốt như hôm nay nên bữa tối ông phá lệ ăn thêm nửa bát cơm tẻ, khiến Tấn công công đứng một bên hầu hạ quỳ thẳng xuống đất hô lớn Thái tử điện hạ thực anh minh!

Hoàng đế không khỏi giật mình nhìn một màn này, nhưng nghĩ đến đây đều là con của ông tự tay vì ông mà hái về, liền cảm thấy cho dù có ăn nhiều hơn bình thường cũng không quá khó hiểu.

Từ tẩm cung của Hoàng thượng bước ra, bàn tay giấu trong tay áo của hắn khẽ nắm chặt túi thêu nhỏ nhỏ, ngày hôm nay Hoàng thượng hỏi hắn rất nhiều thứ, không thể tránh khỏi việc liên quan đến Mạc Thiên Hàm, hắn cũng thành thật mà trả lời, nói là có đến nhà Mạc Thiên Hàm xem, lời nửa thật nửa giả không nói tỉ mỉ, việc này liền cứ thế mà cho qua.

Huynh đệ của hắn, hắn nhất định phải bảo vệ được, sẽ có một ngày hắn đủ năng lực khiến đại ca không bị ép phải quy ẩn núi rừng nữa!

Phụng Thiên điện bên này trình diễn một màn phụ tử tình thâm, Tường Hòa điện ở Tây cung bên kia ngược lại sắp bị lửa giận của Hoàng Quý phu lang đốt rụi!

"Hoàng thượng không tới?"

"Dạ, đúng vậy, người của Tấn công công đến đây báo vậy ạ." Tiểu thị quỳ rạp trên nền đất, đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Cút xuống đi!"

"Dạ."

Cung kính dập dầu, sau đó tiểu thị rất nhanh liền bò ra ngoài, chỉ sợ chậm một chút chính mình sẽ mất mạng, Hoàng Quý phu lang này gặp chuyện không vừa ý cái mạng của mình cũng khó giữ a.

Tức giận đến cơm cũng nuốt không trôi, gương mặt vốn ung dung giờ tức giận đến méo mó, thiếu chút nữa cắn nát cả hàm răng.

"Chủ tử xin bớt giận, ăn chút gì đó đã, có lẽ Hoàng thượng bên kia có việc gấp mới không thể qua được thôi." Người hầu bên người y nhỏ giọng khuyên bảo.

"Tốt nhất là nên như vậy, nếu để bổn cung biết có tiện nhân nào cả gan dám câu dẫn hoàng thượng, bổn cung sẽ không dễ dàng cho qua đâu." Khăn tay bị y xiết suýt thì rách thành từng mảnh nhỏ.