Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 50




Chuẩn bị xong lò sưởi, vừa muốn xốc mành vải đưa cho Thu Nghiên, tiểu ca nhi kia lại tới nữa: "Nè, lò sưởi tay của ngươi bao nhiêu tiền? Ta muốn mua lò sưởi tay của ngươi!"

"Không bán." Mạc Thiên Hàm không hề quay đầu liền cự tuyệt.

"Ta nói ngươi sao lại như vậy a? Mua than ngươi không bán, lò sưởi tay cũng không bán? Ta ra năm lượng bạc mua!" Tiểu ca nhi cũng tức giận, y không phải là chỉ muốn mua than sao, vữa nãy thấy hán tử bỏ than vào trong lò sưởi, liền nghĩ không mua than liền mua luôn cả lò, xem ngươi có bán hay không!

"Không bán!" Nói xong vừa định xốc mành lên, Thu Nghiên liền từ bên trong vén mành: "Tướng công, làm sao vậy?" Y nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, hơn nữa hình như là nói với tướng công, lúc này mới vén rèm xem có chuyện gì xảy ra.

"..."

Tiểu ca nhi đột nhiên hét lên, độ cao có thể so với núi Himalaya! Khiến cho người đi đường đều nhìn về phía bọn họ, tiểu ca nhi nhìn Thu Nghiên trong xe: "Trong tay y không phải đã có lò sưởi sao? Cái này bán ta!"

"Không bán." Vẫn trả lời hai chữ, Mạc Thiên Hàm cảm thấy tiểu ca nhi này sao giống như kẹo mạch nha? Dính phải liền không vứt đi được!

Tiểu ca nhi cũng là lợi hại, nhưng có chút xúc động, cũng không biết y là nghĩ như thế nào, thế nhưng vươn tay muốn giật lấy lò sưởi Mạc Thiên Hàm đang muốn đưa cho Thu Nghiên, lại bị Mạc Thiên Hàm né được, quay đầu liền dữ dằn trừng mắt: "Ngươi làm gì?"

Thân thể này của Mạc Thiên Hàm là từng trải qua chiến trường, là một mãnh tướng từng liều mạng chém giết, cộng thêm hắn nhiều năm làm lãnh đạo kinh doanh, cho dù thay đổi thể xác, nhưng những thứ khác vào linh hồn vẫn luôn mang theo, không thể thay đổi, khí chất của hắn lúc này cứng rắn mang theo sắc bén, khí tràng cũng trở nên mạnh mẽ bén nhọn.

"Ta, ta.. ngươi, ngươi như thế nào!" Một cái tiểu ca nhi, lại đanh đá cũng là ca nhi, bị trừng như vậy, nói chuyện liền thắt cả đầu lưỡi.

"Đồng nhi, làm sao vậy?" Một thanh âm mát lạnh vang lên sau lưng tiểu ca nhi.

Tiểu ca nhi lập tức quay đầu lại: "Lão gia, bọn họ không bán than cũng không bán lò sưởi tay cho ta!" Đôi mắt đo đỏ, có chút ấm ức, lò sưởi tay của lão gia không còn than, lúc này lên đường, sẽ không tốt lắm.

"Lò sưởi là dành cho phu lang của ta!" Thấy người tới là một ông lão đầu bạc, Mạc Thiên Hàm phá lệ nói một câu dài, mỹ đức kính già yêu trẻ Mạc Thiên Hàm vẫn có.

Khương Khải nhìn Mạc Thiên Hàm đánh giá vài lần, ha hả cười nói: "Lò sưởi tay của lão hủ không có than, Đồng nhi sợ lão hủ trên đường về bị đông lạnh, lúc này mới tìm người hỏi mua than, không mua được than, lại thấy ngươi có nhiều một cái lò sưởi tay mới muốn mua về dùng, nếu chủ nhân không bán, Đồng nhi là quá thất lễ."

"Chân phu lang của ta không thể chịu lạnh, lò sưởi tay một cái để ôm, một cái để dưới chân giữ ấm." Thấy lão giả nói chuyện có lễ, quần áo cũng không sai, có thể là người có thân phận ở gần đây, Mạc Thiên Hàm giải thích một chút, thuận tay đem lò sưởi đưa cho Thu Nghiên làm cho y giữ ấm.

"Nga, thì ra là vậy, là Đồng nhi vô lễ." Khương Khải sờ sờ râu, cười tủm tỉm nhìn Mạc Thiên Hàm nhét Thu Nghiên vào trong xe ngựa, sau đó cởi áo khoác đắp lên chân, lại đem một cái lò sưởi tay khác mới bỏ than vào nhét xuống dưới chân Thu Nghiên.

Hán tử này thật yêu chiều phu lang nhà hắn, ra cửa đều phải dùng hai lò sưởi tay.

Thu Nghiên nhìn nhìn Đồng nhi đứng ở một bên giận dỗi, cùng lão gia tử cười tủm tỉm, kéo kéo ống tay áo của Mạc Thiên Hàm: "Tướng công, nếu chúng ta còn dư than, liền cho bọn họ đi, lão gia tử kia tuổi tác cũng đã lớn, trên đường về lỡ bị nhiễm lạnh thì sao?"

"Than cũng không nhiều, ta sợ trên đường về ngươi không đủ dùng thì phải làm sao?" Mạc Thiên Hàm sửa lại ngữ khí lạnh nhạt lúc nói chuyện với Đồng nhi, giọng nói nhỏ nhẹ nói với phu lang, không hay biết Đồng nhi nghe Mạc Thiên Hàm nói chuyện với Thu Nghiên, hai mắt lập tức trừng to đùng!

Hán tử này sao có thể như vậy? Đối với mình cùng với phu lang quả thực là như băng với lửa!

"Nghiên nhi không sao, ngồi trong xe cũng không có gió vào, không lạnh được." Vỗ vỗ đồ khoác trên người, cùng lò sưởi tay, Thu Nghiên thử thuyết phục tướng công, trời lạnh này, lão nhân gia dù mặc dày cũng không ấm bằng ôm lò sưởi tay a.

Nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi, nếu phu lang nói như vậy, tướng công nghe ngươi." Cưng chiều gãi gãi cái mũi nhỏ của Thu Nghiên, Mạc Thiên Hàm mỉm cười nói.

Để lại Thu Nghiên bắt đầu đỏ mặt, đóng cửa xe lại, mới quay đầu nói với Đồng nhi: "Trong thùng xe phía sau có cái giỏ tre, than bên trong cầm dùng đi, phu lang của ta tốt bụng, nói trong xe không lọt gió, y sẽ không bị lạnh, có thể chia cho các ngươi một rổ than."

"..."

Đồng nhi đang lo lắng lão gia bị lạnh nghe vậy ngẩn người, Khương Khải lập tức nhìn Đồng nhi: "Còn không cảm ơn người ta, không so đo ngươi lỗ mãng còn nguyện ý đưa than cho chúng ta."

"Cảm ơn! Cảm ơn!" Vội vàng nói, lúc này cũng không cảm thấy Mạc Thiên Hàm có thái độ không tốt với mình.

Đồng nhi chạy đến phía sau xe, xốc lên nắp đậy, bên trong quả nhiên có ba cái giỏ tre, bên trong đều là than, vẫn là than không khói tốt nhất, dễ châm cháy lâu, độ ấm cũng cao.

Đồng nhi không lòng tham, vui mừng ôm một rổ ra, nhanh nhẹn đổi than cho lò sưởi tay, bỏ than cũ đả cháy hết ra, để than mới vào.

Lúc này lão gia nhà y sẽ không bị đông lạnh nữa.

"Nhiều năm không trở lại, mùa đông quê nhà vẫn lạnh như vậy." Khương Khải nhìn Mạc Thiên Hàm chuẩn bị ngựa, liền đứng nói với tiểu hán tử này hai câu.

"Lão gia tử không phải người địa phương?" Mạc Thiên Hàm cũng là mới phát hiện, lão giả này một thân y phục lụa là gấm vóc, đều là màu tối, bề ngoài lại nhìn không khác loại vải bình thường, nếu không phải hắn đứng gần lão giả, đôi mắt cũng đủ sáng, thiếu chút nữa cũng bị lừa, màu sắc giống nhau nhưng chất lượng khẳng định khác xa, loại đồ vật này hắn cũng rất quen thuộc, gọi xa hoa điệu thấp, phỏng chừng lão giả thuộc loại người như vậy.

"Là người địa phương, nhưng nhiều năm chưa về, lần này về xem quê, nhân cơ hội ăn mừng năm mới, bái thần xong, mấy ngày sau liền phải đi về." Có chút hoài niệm nhìn đường núi vẫn tấp nập đầy người, quay đầu lại nhìn Mạc Thiên Hàm đang sửa lại cửa trúc, Khương Khải hỏi: "Tiểu tử cũng là người ở đây sao?"

"Vâng."

"Nga, là thôn nào a?"

"Thôn Dựa Sơn, thợ săn." Này là thân phận hiện tại của Mạc Thiên Hàm, hắn cũng rất thích thân phận này, toàn bộ núi lớn chỉ có một mình hắn săn thú..

"Nga? Thôn Dựa Sơn là một chỗ tốt, dựa núi gần sông." Đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi, nới đó có mảnh rừng trúc không lớn phải không?"

"Vâng, nhà ta cất ở đó." Xem ra thật đúng là đồng hương, còn biết mảnh rừng trúc kia.

"Ha hả, mảnh rừng trúc kia, lúc còn trẻ, thường xuyên cùng bọn đệ đệ đi chơi đâu, sau đó chuyển nhà, liền không đến nữa." Nhớ tới chuyện lúc còn nhỏ, Khương Khải cưởi vô cùng thoải mái, lúc đó sư đệ của ông mỗi ngày trốn sư phụ cùng ông chạy vào trong rừng trúc, để đào mấy cây măng về xào ăn.

"Hiện tịa mảnh rừng trúc đó rất lớn."

"Phải không? Ha ha, tiểu tử gọi là gì a? Ngày nào có rảnh liền đi xem mảnh rừng trúc kia."

"Mạc Thiên Hàm, gần thôn có một đường nhỏ, đi dọc theo đó liền đến nhà ta."

Nếu không phải lão gia tử hòa ái dễ gần lại có khả năng là đồng hương, Mạc Thiên Hàm mới không nói chuyện với lão nhân này đâu, Đồng nhi nhà ông từ đầu liền đắc tội hắn, vọng tưởng muốn cướp lấy lò sưởi tay hắn chuẩn bị cho Thu Nghiên, nhưng lão nhân này lại là người có tu dưỡng, hắn cũng đi theo nói hai câu, khí chất của lão nhân này cũng không sai.

"Lão gia, lò sưởi ta đã xong, chúng ta đi thôi!" Đồng nhi nhanh tay nhanh chân làm lò sưởi tay nóng lên, đưa cho Khương Khải, thuận tiện nhắc nhở lão gia đã đến giờ trở về.

"Nga. Được, tiểu tử, có cơ hội hẹn gặp lại!" Nhìn tiểu hán tử đặc biệt ngẫu nhiên gặp được này, Khương Khải cảm thấy rất tốt đẹp, nhìn xem, quê ông cũng có người ưu tú như vậy.

"Hẹn gặp lại!"

Mạc Thiên Hàm tạm biệt lão đầu nhi liền đem người ném ra sau đầu, mang theo Thu Nghiên về nhà, trên đường tuy rằng thay than một lần, nhưng may mà bọn họ mang than nhiều, cuối cùng lúc về đến nhà, còn dư nửa giỏ tre không xài hết.

Mùng bốn hai người đi huyện thành, mừng năm mới nhà Lý đại phu.

"Đáng tiếc sư huynh có việc gấp đi rồi, nếu không ta để cho hắn khám chân cho phu lang nhà ngươi, hắn là danh y ở kinh thành, y thuật giỏi hơn ta, năm đó sư phụ coi trọng hắn nhất."

Trên bàn cơm, Lý đại phu liên tục đáng tiếc, ông là thật tình muốn cho sư huynh khám chân cho Thu Nghiên, một tiểu phu lang tốt như vậy, nếu có cơ hội chữa chân, dù không hoàn hảo như lúc đầu, ít nhất không bị đau khổ tra tấn a.

"Không sao, chúng ta có thể chờ sang năm!" Mạc Thiên Hàm cũng có chút hối hận, nếu là mùng hai rời Cổ sao sao trực tiếp đi tới nhà Lý đại phu thì tốt rồi, là có thể gặp danh y kia.

"Sang năm hắn không nhất định sẽ trở về, thân phận hắn ở kinh thành không tiện ra kinh, lần này trở về, cũng là mong nhiều năm mới có thời gian nhàn rỗi."

"Tới, uống rượu!" Mạc Thiên Hàm mời Lý đã phu đã say chuếnh choáng một ly.

Trong lòng lại nghĩ: Nếu danh y không quay về, thật sự không được, hắn để dành hai ba năm, mang Thu Nghiên đi kinh thành khám bệnh cũng được!

Mùng năm ở nhà, ngày này mọi người đều cùng người nhà ở bên nhau, các ca tử sẽ tìm chút quần áo rách may vá một chút, tượng trưng một nhà đoàn viên, không bị phá hư.

Ngày tết qua mau, chớp mắt đã đến mùa xuân, thân phận hiện tại của Mạc Thiên Hàm là thợ săn, không có đất đai để trồng trọt, cho nên nhà bọn họ không cần lo lắng việc gấp như cày bừa vụ xuân.

Lúc tuyết tan Mạc Thiên Hàm liền vào rừng tìm mấy cây trúc to lớn, tranh thủ lúc không cần săn thú, dựng một lầu trúc ở chỗ suối nước nóng trên sườn núi, đem suối nước nóng biến thành bể tắm nước nóng có thể ngâm mình, đầu xuân bắt tay làm, cuối xuân liền xong.

Thu Nghiên ngoại trừ giặt quần áo, còn xới đất trong viện, trồng chút hạt giống rau dưa, chờ chút thời gian, liền có rau xanh ăn.