Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 46




Mới đầu, hắn cũng từng cảm thấy bài xích, kiếp trước hắn kiến thức rộng rãi, có biết đến GAY, nhưng muốn chính mình cũng như vậy thì hắn sẽ rất phản cảm, nhưng nơi này đều là đồng tính, chỉ khác ở chỗ một cái có thể sinh dục một cái không thể sinh dục.

Hơn nữa hắn đã cô đơn rất lâu, sau khi suy xét ba ngày liền thông, nếu đã đến thời không này, liền phải tuân thủ quy tắc của thời không, hắn không phản kháng được thì phải hưởng thụ thôi, không phải có câu chân lý là: Cuộc sống như bị cưỡng bức, phản kháng không được thì học hưởng thụ thôi.

Vì thế hắn hưởng thụ, không nghĩ tới lại có được niềm vui ngoài ý muốn.

Thân thể nho nhỏ, tính cách nhu hòa lại kiên cường, tay chân khéo léo, quan trọng nhất là, không có tính chất tham lam ích lợi thường thấy ở kiếp trước, mặc dù gặp nhiều khổ cực, vẫn giữ được tâm hồn lương thiện, bằng không làm sao sẽ có nhiều người như vậy ở sau lưng giúp y.

Nhẹ nhàng hôn hôn gương mặt non mềm của Thu Nghiên, trong khoảng thời gian này, Mạc Thiên Hàm vẫn ra sức tẩm bổ cho Thu Nghiên, mùa đông chính là thời tiết thích hợp nhất để tẩm bổ, Mạc Thiên Hàm ở kiếp trước rất chú ý dưỡng sinh nên hiểu biết còn nhiều hơn Lý đại phu, cho nên mùa đông vừa đến liền lén vào núi, đào một cây nhân sâm già, không dám cho Thu Nghiên trực tiếp ăn, sợ Thu Nghiên bị bổ quá, đầu tiên là bỏ vào trong canh gà Thu Nghiên hay uống mỗi ngày một sợi râu, uống mấy ngày lại thả hai sợi, cứ thế mà tăng dần, thẳng đến lúc có thể đem nhân sâm cắt thành miếng mỏng để nấu canh.

Quả nhiên mùa đông này Thu Nghiên không hề bị bệnh, ngoại trừ cái chân bị thương kia thì cảm mạo cũng không có, cũng có thể là do mỗi lần ra cửa Mạc Thiên Hàm đều che Thu Nghiên kín kẽ, nhưng ai có thể nói không có công lao của nhân sâm? Năng lực miễn dịch ấy mà, người khác không hiểu, Mạc Thiên Hàm lại hiểu lắm.

Ngày hôm sau Thu Nghiên là bị từng đợt pháo trúc làm tỉnh lại, tối hôm qua không chịu nổi liền ngủ rồi, vươn người duỗi eo, dụi dụi mắt, không thấy tướng công, xuống giường dọn dẹp chăn đệm, sửa sang quần áo, xuống lầu đi phòng rửa mặt, rửa tay rửa mặt, mới đi ra bước về phía nhà ăn, tới nhà ăn liền thấy mâm cơm nóng hôi hổi trên bàn, mỉm cười đầy hạnh phúc, quả nhiên, tướng công dậy làm cơm sáng cho y đâu.

"Nghiên nhi tỉnh rồi!"

"Dạ, tướng công năm mới vui vẻ!"

"Phu lang năm mới vui vẻ!"

Hai người chúc tết lẫn nhau xong mới cười hì hì ngồi xuống cùng nhau ăn cơm sáng.

"Lát chúng ta đến nhà Cổ sao sao, đi chúc Tết cho sao sao."

Thu Nghiên nuốt xuống cọng tỏi non trong miệng: "Tướng công, lại gặp bọn họ thì làm sao bây giờ?"

Thu Nghiên không thể không lo lắng, lần trước là hồi môn, có thôn trưởng cùng mọi người, bọn họ không dám quá mức ồn ào, nhưng nếu đơn độc gặp mặt, y vẫn không có nắm chắc, không sợ họ đánh y mắng y, chỉ sợ tướng công cũng phải chịu ủy khuất, dù sao cũng là trưởng bối, bọn họ làm tiểu bối cũng không tiện phản kháng a.

"Không có gì!" Mạc Thiên Hàm an ủi: "Yên tâm, trong lòng tướng công nắm chắc, mau ăn, ăn xong chúng ta liền đi."

Thu Nghiên đành phải gật đầu, y cũng nhớ Cổ sao sao, tướng công nói trong lòng nắm chắc, vậy y liền tin tưởng tướng công!

Ăn xong cơm sáng, Thu Nghiên dọn dẹp đồ ăn thừa cùng phòng bếp, Mạc Thiên Hàm đi chuẩn bị xe ngựa, thuận tiện mang theo thật nhiều lễ vật để chúc Tết, trước Tết hắn từng lái xe đi thôn Thượng Hồ một lần, mang rất nhiều hàng Tết cho Cổ sao sao, không gặp được gia đình Thu Thủy, hắn cũng không để ý, lần này cũng là vì Thu Nghiên đã nhắc nhiều lần đến Cổ sao sao, cho nên nương danh nghĩa chúc Tết, liền mang Thu Nghiên đi thăm Cổ sao sao, coi như giải sầu, cả mùa đông Thu Nghiên đều rất ít ra cửa.