Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 30




"Thúc thúc?" Mạc Thiên Hàm hơi nghiêng đầu: "Lúc thành thân, chưa từng gặp cũng không quỳ lại, không quen biết!" Nói xong còn nhấn mạnh mà lắc đầu.

Hai câu nói ra làm Thu Thủy nghẹn họng không trả lời được.

Kỳ thật hôm nay y tới cũng là có mục đích.

Nhớ trước đây, có rất nhiều tiểu tử tốt đến cửa muốn Thu Nghiên làm phu lang, y luyến tiếc bất động sản cùng đất đai trong tay nên đương nhiên không đồng ý, mà hán tử của y cũng đồng ý, người một nhà đang sống yên lành, Thu Nghiên vừa lập gia đình, đối phương khẳng định sẽ muốn lấy lại tài sản.

Hai người suy nghĩ rất lâu, liền dùng phương án "kéo", này vừa kéo liền kéo dài đến lúc Thu Nghiên hơn 18 tuổi, quan phủ có quy định, không thể kéo được nữa, lúc này mới không tình nguyện mà gả Thu Nghiên đi, vì bất động sản cùng đất đai, hai người chọn rất lâu, mới chọn trúng thợ săn Mạc Thiên Hàm, biét thợ săn trừ khi đổi nghề đổi hộ tịch nếu không tuyệt đối không thể có ruộng đất, mà thợ săn này là có nhà ở, tuy rằng là nhà tranh, nhưng cũng là có nhà, tự nhiên không tranh giành bất động sản với họ.

Thu Nghiên là ca nhi, ca nhi gả người như bát nước đổ đi không hốt lại được, Thu Thủy thậm chí không muốn mua của hồi môn cùng bày tiệc cho Thu Nghiên, trước khi Thu Nghiên thành thân một ngày, liền cho y một chuỗi đồng tiền, đuổi ra khỏi cửa, đến ngày Thu Nghiên thành thân, liền bóng người cũng không thấy.

Y ghét bỏ Thu Nghiên tìm một thợ săn xuất thân từ quân đội lui ra, hai lăm tuổi liền phu lang cũng không có, không chừng là cỡ nào thô tục ti tiện, sợ dơ bẩn đôi mắt của mình, cho nên ngày hôm đó y mang theo hai ca nhi cùng hán tử cua mình đi thôn khác thăm viếng.

Sau khi trở về mới nghe nói, Thu Nghiên không phải đi bộ tới nhà chồng, cũng không phải cưỡi con la hay lừa, mà là kiệu hoa đỏ thẫm tám người khiêng, chiêng trống náo nhiệt rước đi.

Bắt đầu tưởng mọi người nói giỡn, nhưng sau đó người nói càng ngày càng nhiều, y liền tin, hôm nay tính được là ngày Thu Nghiên hồi môn, y liền sớm chờ ở cửa thôn, ai biết Mạc Thiên Hàm là từ cửa khác đi vào, chờ y một đường đi một đường nghe nói liền biết họ ngồi xe ngựa tới, sau đó vừa đến gần từ đường liền thấy mọi người đều chạy ùa về phía đó, nói Thu Nghiên hiện giờ đã phú quý, mặc lăng la tơ lụa, trên đầu đeo đều là trâm vàng.

Chờ đến lúc đi tới, vừa đuổi kịp thấy Mạc Thiên Hàm cầm hộp quà cuối cùng quỳ xuống dập đầu cho Cổ sao sao, báo ra danh sách của hồi môn, quả thực khiến người ghen tị gần chết.

Chờ lúc Mạc Thiên Hàm mở hộp ra, để lộ bên trong là trâm vàng, Thu Thủy liền không nhịn được, những món đồ này vốn phải thuộc về bọn họ, sao có thể làm họ Cổ độc chiếm!

"Thu Nghiên!" Bị nghẹn họng không nói được, Thu Thủy mắt sắc nhìn thấy Thu Nghiên núp ở phía sau Cổ sao sao, lập tức lớn tiếng gọi y.

Thu Nghiên không muốn nói chuyện với y, nhưng thói quen từ nhỏ khó mà bỏ được, vẫn lên tiếng trả lời: "Ở."

"Nói cho hắn, ta là gì của ngươi." Chỉ chỉ Mạc Thiên Hàm, Thu Thủy đương nhiên mà ra lệnh cho Thu Nghiên.

Thu Nghiên cắn cắn môi, trên mặt tái nhợt tràn đầy vẻ bất lực, Mạc Thiên Hàm nhìn liền đau lòng: "Nghiên nhi, bên ngoài gió lớn, trời lạnh như vậy, sẽ đông tới ngươi cùng sao sao, đỡ sao sao vào nhà cho ấm áp đi, không cần để ý chuyện bên ngoài."

"Tướng, tướng công." Có chút khổ sở nhìn gương mặt dịu dàng của tướng công, Thu Nghiên cảm thấy chua sót lại cũng có chút ngọt ngào.

"Nghiên nhi ngoan, đi vào cùng sao sao, từ đường không phải là chỗ ai muốn làm càn liền có thể làm càn!" Tuy rằng Cổ sao sao là người già cô đơn, nhưng ông cũng là trưởng bối trong thôn, dù không có con cái, nhưng sống lâu ở nơi như từ đường, trên người ông tự nhiên mang theo cảm giác chính khí cùng uy nghiêm, mà loại chính khí cùng uy nghiêm này, đối với thôn dân mà nói, là rất có lực uy hiếp.