Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 14




Thu Nghiên nằm mơ, trong mơ không biết bản thân đang ở nơi nào, y lại gặp được song thân, bọn họ vẫn từ ái như vậy, đứng trong một mảnh mây mù, mỉm cười nhìn y, y thấy không rõ khuôn mặt của song thân, y muốn đến gần phụ thân và cha, nhưng luôn bị mây mù ngăn cách, y sốt ruột kêu phụ thân, cha nhưng song thân không hề đến gần y, cuối cùng song thân bị mây mù hoàn toàn che khuất, y bật khóc, đã rất lâu y không mơ thấy song thân, lâu đến mức ngày thường lúc y nhớ lại song thân trong đầu đã không thể miêu tả rõ ràng bộ dáng của bọn họ, chỉ nhớ rõ dáng người mà thôi.

Thu Nghiên khóc trong mơ, Mạc Thiên Hàm ở bên cạnh liên tiếp lau mồ hôi cho y.

Hai người vốn đang ôm nhau ngủ ngon, hắn bị nhiệt độ nóng bỏng của người trong ngực làm cho giật mình tỉnh giấc, người trong ngực còn luôn đổ mồ hôi còn nói mớ kêu phụ thân, cha, mắt nhắm chặt mà nước mắt không ngừng chảy ra, dọa cho Mạc Thiên Hàm lập tức bật dậy, sờ sờ trán Thu Nghiên, thực nóng, xem ra là phát sốt.

May mắn là trong nhà có mấy bao thuốc hạ sốt do Lý đại phu đưa tới, cái này vốn là để cho bọn họ dùng sau khi động phòng, nấu cho Thu Nghiên uống, nghe nói sau khi động phòng hơn phân nửa ca tử đều sẽ phát sốt, cho nên ông liền chuẩn bị thuốc hạ sốt cho Mạc Thiên Hàm.

Vắt khăn ướt đặt lên trán Thu Nghiên, lại đốt thêm một chậu than để trong phòng, bảo trì độ ấm, bỏ thuốc vào nồi để lên bếp nấu, lại thay cho Thu Nghiên một bộ quần áo khô ráo, cũng đổi một bộ chăn đệm sạch sẽ khác.

Xuống lầu nấu một nồi cháo thịt, múc một chén lên, Thu Nghiên đã tỉnh, mở to mắt nhìn Mạc Thiên Hàm: "Tướng, tướng công?"

Để cháo lên tủ đầu giường, nhẹ nhàng đỡ Thu Nghiên ngồi dậy, thuận tay sờ sờ trán của y, vẫn còn rất nóng, nhưng có lẽ do liên tục đắp khăn ướt nên nhiệt độ đã thấp hơn một ít.

"Nghiên nhi làm sao vậy?" Giọng nói hơi khàn, toàn thân đều tê dại bủn rủn, hơn nữa, y cũng chú ý tới chăn đắp trên người không phải chăn đỏ tân hôn, mà là một cái chăn màu nhạt hơn.

"Hôm qua nói chuyện xong hai ta liền ngủ rồi, sau đó ngươi phát sốt, ta tỉnh, quần áo của ngươi đều ướt, chăn cũng dơ, cho nên ta đều đổi mới." Vươn tay bưng chén cháo, để Thu Nghiên dựa vào trước ngực, múc một muỗng thổi cho lạnh bớt, đưa đến bên miệng Thu Nghiên: "Tới, uống miếng cháo, uống xong rồi uống thuốc vào, sau đó nằm nghỉ ngơi, ngoan."

Thu Nghiên nghe xong, ngoan ngoãn uống cháo, đây là lần đầu tiên có người không phải song thân lại đút đồ ăn cho y, người này, là tướng công của y.

Đút xong chén cháo thịt, Mạc Thiên Hàm liền bưng tới một chén thuốc, cùng một chén nước mật ong, mật ong là vào mùa hè hắn vào rừng gặp phải tổ ong liền lấy xuống, lúc này vừa lúc có thể sử dụng cho Thu Nghiên bỏ vào thuốc uống.

Thu Nghiên uống thuốc rất nhanh, không chút chần chờ, ngay sau là nước mật ong lại làm y cảm giác muốn khóc, dù y không khóc nhưng hai mắt cũng đã đỏ rực như một chú thỏ, Mạc Thiên Hàm mỉm cười đặt tiểu nhân nhi cảm tính này xuống giường: "Ngoan, uống thuốc xong sẽ nhanh chóng khỏe lại, ngủ thêm chút nữa đi."

"Tướng công, việc trong nhà vẫn chưa làm gì cả." Y giật giật muốn ngồi dậy, lại cả người nhức mỏi vô lực, đầu cũng nặng nề choáng váng.

"Trong nhà không có việc gì để làm cả, hiện tại ngươi bị bệnh, bên ngoài thì trời đầy mây, ta không thể ra ngoài săn thú, nên không có gì phải vội hết."