Edit: hongheechan
Không đành lòng nhìn lại, Lý Dục lại xoay người rời đi: Người bổn vương quan tâm mà ngươi cũng dám đùa bỡn tâm cơ, nghĩ Bổn vương dễ khi dễ vậy sao? Tối hôm nay ta liền để Thanh Phong đi lấy trâm trở lại, dù ném đi cũng không cho ngươi có tiện nghi.
Buổi tối hôm đó, không bao lâu khi trời vừa tối, cái trâm kia đã đến trong tay Lý Dục, vẻ mặt Thanh Phong bất đắc dĩ nhìn chủ tử của mình: gia, lần sau loại chuyện tình không đứng đắn này có thể đừng để ta làm hay không?
Buồn cười giật giật khóe miệng, Lý Dục không để ý tới vẻ mặt cố ý giả vờ của Thanh Phong, cầm cái hộp nhỏ trên tay, đưa cho hắn: "Ngươi cứ giữ trước, đợi lúc đến kinh thành thì giao lại cho cô nương".
"Vâng."
"Lúc đi lấy trâm có phát hiện cái gì khác thườn hay không g?" Cảm thấy tiểu cô nương kia hơi lạ, nhìn cử chỉ không giống như là con gái nhà bình thường, hơn nữa còn tâm cơ hơn người, giỏi dùng bề ngoài nhu nhược của mình mê hoặc người khác, để đạt được ý định của mình.
"Cái này, thuộc hạ đang muốn bẩm báo, lúc thuộc hạ đi lấy trâm phát hiện, tiểu cô nương kia đối sử với phụ thân của nàng cực kì khác thường, toàn thân lão nhân kia tê liệt, forum di ênđ àn lêq úyđô nn cũng không thể nói được, miệng uống xong, nhìn chằm chằm cái ly bên giường hừ nửa ngày, tiểu cô nương kia ở ngay bên cạnh lại giả vờ như không nghe thấy, cuối cùng thật sự không chịu nổi tiếng lão nhân phát ra, mới bất đắc dĩ bưng chén nước qua, động tác hết sức thô lỗ, giống như cho bò uống rót hết một lượt, khiến lão nhân kia sặc liên tiếp đến ho khan, nhìn từ bên ngoài thì không hề giống như thái độ con gái với phụ thân gì cả, giống như là kẻ thù hơn vậy." Nghĩ đến đây cũng thương lão nhân kia, Thanh Phong ở trong lòng buồn thay hắn, có con gái như vậy.
Này không đúng nha, buổi trưa ở trong đại sảnh tửu lâu Như Ý, mặt nàng có biểu tình đau đến không muốn sống, đây là tại sao chứ?
"Phái người theo dõi trước, chắc nữ nhân này không phải chỉ là tiểu cô nương đơn thuần ở nông thôn."
"Dạ."
"Gần đây họ Lâm bên kia có động tĩnh gì không?"
"Ngày nào bọn họ cũng đi lên núi, thuộc hạ đều phái người đi theo, nhưng không phát hiện bọn họ tìm được thứ gì." Thanh Phong nói.
"Tiếp tục theo dõi , không để sót thứ gì."
"Dạ."
"Gần đây bọn họ hoạt động ở chân núi không? Ngày mai ta phải bồi cô nương lên núi một chuyến, không muốn đối mặt với hắn."
"Bọn họ gần đây chỉ đi về phía Tây."
"Tốt, ta biết rồi."
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, quả nhiên Tô Tĩnh Nhã tìm Lý Dục cùng lên núi.
Không có dọc theo dòng suối lên như lần trước, lần này Tô Tĩnh Nhã mang theo hắn đi thẳng từ phía Tây tới.
Không phải là muốn đi phía Tây núi đó chứ? Lý Dục sau lưng không nhịn được mở miệng hỏi: "Cô nương, chúng ta đi đâu vậy, đây không giống như lần trước đi nha?".
"Chúng ta đi phía Tây núi, thảo dược hôm nay chúng ta muốn tìm chỉ ở phía Tây mới có." Tô Tĩnh Nhã nói.
Thật đúng dịp mà: "Cô nương nhất định phải đi phía Tây sao? Không đi đường khác được sao?".
"Núi này ta rất quen thuộc, thuốc kia chỉ ở phía tây mới có." Tô Tĩnh Nhã quay đầu lại: "Làm sao vậy, mệt mỏi sao?" Tại sao trong giọng nói của hắn có chút không đồng ý chứ?
"Không có, ta chỉ là sợ cô nương mệt mỏi mà thôi." Phía Tây núi lớn như vậy, sẽ không xui xẻo đúng lúc bắt gặp bọn họ đâu, Lý Dục ôm tâm lí may mắn nghĩ.
Nếu dòng suối nhỏ lần trước là con đường gập ghềnh, thì con đường phía Tây của ngọn núi này chỉ có thể dùng cao chót vót để hình dung.
Vì người ở thưa thớt, trong rừng không có một người đi đường núi, không có đường, hai người chỉ có thể đi mò ở trong rừng cây, đụng phải sườn núi bất ngờ, cũng chỉ có thể từ từ đi qua.
Tô Tĩnh Nhã gọn nhẹ đi ở phía trước, Lý Dục sau lưng mang giỏ thuốc, công cụ ở phía sau, mỗi lần gặp phải sườn dốc, cũng có thể bắt được cành cây nhỏ trên dốc, từng chút một bò lên trên, rất nhiều lần, Tô Tĩnh Nhã không bắt được cành cây, thân thể không thể kiểm soát cứ lùi về phía sau, mỗi một lần đều được Lý Dục chặn ngang tiếp được, sườn núi vốn đã rất dốc, đi một mình sẽ không dễ dàng, lại phải tiếp được một người ngã xuống thì càng khó khăn, Tô Tĩnh Nhã Thanh nhìn thấy, vì lôi kéo ở mình, tay Lý Dục đã bị nhánh cây rạch ra máu, nhìn thấy cánh tay chảy máu kia, trong lòng Tô Tĩnh Nhã ấm áp, không ngờ người nhìn qua khờ khạo như thế này lại che chở mình.
Nếu không phải sau lưng có hắn, cũng không biết mình đã ngã bao nhiêu lần.
Lại đi qua một gò núi nhỏ, cái gò núi đó đường khó đi khác thường, Tô Tĩnh Nhã ngã nhiều lần, chờ qua gò núi, Tô Tĩnh Nhã đã là đổ mồ hôi ướt đẫm rồi, tìm chỗ đất bằng phẳng, ngồi xuống đã không muốn đứng dậy.
Lý Dục cũng tìm tảng đá ngồi xuống, lau mồ hôi.
Lấy khăn tay của mình ra, thấm nước, kéo tay Lý Dục qua, cẩn thận giúp hắn lau vết thương: 'truyện đăng duy nhất ở diễn đàn lê qu ýđ' "Cám ơn ngươi".
"Không có việc gì, người ta da dày thịt béo, không sợ vết thương nhỏ này." Chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi.
Tìm ra một miếng vải bố sạch sẽ, bó kỹ vết thương, rồi lại nhìn thấy y phục trên người Lý Dục bị nhánh cây kéo rách, Tô Tĩnh Nhã thoáng qua một tia đau lòng, nếu không phải do mình, chắc chắn hắn sẽ không chật vật như vậy: "Quần áo ngươi rách rồi, tối về ta vá cho ngươi".
"Không sao, cũng không lộ thịt, ta là một đại nam nhân không quan tâm những thứ này." Lý Dục từ chối, chỉ đơn thuần không muốn kiếm vất vả cho nàng.
"Hay để ta vá cho ngươi đi, sây sát lớn hơn nữa thì y phục này không thể dùng được rồi." Tô Tĩnh Nhã nói.
Thở dài, thật đúng là không thể từ chối, không trách được Tiểu Anh kia thích dùng một chiêu kia như vậy.
"Cô nương, trước kia ngươi có đi qua núi này sao? Một mình ngươi ư, qua như thế nào?" Như vậy núi dốc như vậy, hắn cũng đã thấy nàng ngã mấy lần, một người như nàng làm sao có thể leo lên được.
"Đúng vậy, một mình, lúc đó cũng may, ngã cả người bị thương, lúc trở về rất thảm, ngã gãy chân, nếu không phải cha tìm đến, có thể thật sự mất cái mệnh này." Tô Tĩnh Nhã nghĩ tới chuyện tình lần trước nói.
Nghe nàng hời hợt nói lại, Lý Dục cả giận: "Một mình nữ nhân như ngươi không ngây ngô ở nhà, cứ chạy đến nơi hoang vu bên ngoài như vậy làm gì, có biết rất là nguy hiểm hay không, nếu thật sự xảy ra chuyện thì làm sao?".
Lý Dục nổi nóng, khiến Tô Tĩnh Nhã sững sờ một trận vui vẻ: "Ngươi đang quan tâm ta sao?".
Trong lòng Lý Dục buồn bực, không lãng phí nước miếng quan tâm nàng nữa.