Tướng Công Khờ Của Nương Tử Đẹp

Chương 17: Quà tặng




Edit: hongheechan

"Ta bảo ngươi nói cho bọn họ, để cho bọn họ tự nhiên một chút không được sao? Ngươi nhìn bộ dáng của bọn họ xem, giống đến dùng cơm hả?" Nhìn những người kia, Lý Dục bực tức.

"Gia à, người là chủ tử của bọn họ, là gia của bọn họ, hiện tại người lại bưng thức ăn châm trà cho bọn họ, người nghĩ bọn họ có thể tự nhiên được hả?" Thanh Phong kêu rên ở trong lòng, đây không phải là cố tình làm khó người sao.

"Bộ dáng của bọn họ quá rõ ràng rồi, chắc chắn cô nương đã nhìn ra" Lý Dục nói, hắn chỉ muốn giúp tửu lâu Như Ý một cái, không muốn để một nữ nhân như nàng chịu áp lực lớn như vậy mà thôi.

"Nhìn ra thì như thế nào?" Thanh Phong hận không được tiến lên gõ đầu của chủ tử mình một chút: "Người đường đường là một Vương Gia chẳng lẽ không xứng với một chủ quán rượu sao?"

Đúng vậy, tài sản của hắn ở kinh thành để nuôi sống bọn họ thì tuyệt đối không phải vấn đề, tại sao hắn lại quên chuyện này chứ?

"Không đúng, đây không phải là vấn đề tiền bạc, ta muốn nàng chân chân chính chính yêu ta, cam tâm tình nguyện theo ta đến Kinh Thành." Nếu để nàng biết thân phận Vương Gia của mình, vì địa vị tài phú mà cùng đi với hắn, vậy còn không bằng hắn tùy tiện tìm một đại gia khuê tú trong kinh thành.

"Nhưng mà phải làm như thế nào thì nàng mới có thể đi kinh thành cùng chúng ta chứ?" Những vấn đề mới lại xuất hiện.

"Cái này thì phải nhìn sức quyến rũ của người rồi." Thanh Phong nói.

"Ngươi suy nghĩ hộ ta một chút, rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện đi kinh thành với ta hả? điedanlêuquýđ'ôn Ngươi suy nghĩ hộ ta một chút. . . . . ."

"Chủ tử. . . . . ." Tại sao là ta chứ.

"Tiểu tử ngươi rất giống người làng chơi, chắc chắn biết nữ nhân yêu thích thứ gì, ngươi nói một chút xem, ta phải làm thế nào?" Hắn cũng không phải người thấy nữ nhân đều có thể để người ta ngã vào, hắn thật sự chưa từng để ý nữ nhân nào mà.

Nữ nhân thích gì à? Không có gì hơn vàng bạc châu báu nha, vừa nghe nói chủ tử muốn mình nghĩ kế, phản ứng đầu tiên của Thanh Phong là: Tìm món đồ trang sức tinh mỹ quý báu để chủ tử lấy được vui vẻ của Tô cô nương chẳng phải là được sao.

"Ngày mai thuộc hạ đi lấy vài món đồ trang sức xinh đẹp đến, gia cầm đưa cho Tô cô nương, chắc chắn nàng rất vui vẻ".

"Đồ trang sức xinh đẹp? Nữ nhân đều thích những thứ đồ này sao?" Có hoa không quả(*) gì đó, nàng cũng sẽ thích sao?

(*) hào nhoáng bên ngoài.

"Đúng vậy." Đây chính là đạo lí hắn rút được trong xóm làng chơi, nói kinh nghiệm: "Lúc trước kia, thuộc hạ nhìn trúng một cô nương Túy Hồng lâu, cô nương kia luôn luôn hờ hững với ta, sau lại ta bất chấp, mua một đôi vòng tai ngọc lục bảo đưa qua, kết quả là vừa rạng sáng ngày thứ hai, cô nương kia liền hẹn ta gặp mặt".

"Sau đó mỹ nhân ở trong ngực như ý nguyện đúng không?"

"Đó là đương nhiên" Tiền cũng thanh toán rồi, còn có thể không nguyện ý sao?

"Ừm." Lý Dục chỉ là ừ một tiếng.

Sao giọng điệu gia là lạ? Sau đó lại nghĩ đến những lời mình vừa nói trước đó, nhất thời hiểu rõ: "Không phải không phải, thuộc hạ nhìn trúng là cô nương thanh lâu, làm sao có thể so với người trong lòng của gia chứ, nhưng thuộc hạ nói đúng ạ, mỹ nhân thích đồ xinh đẹp, nếu muốn lấy được vui vẻ của mỹ nhân, lựa chọn đầu chính là đồ trang sức xinh đẹp." Thiệt là, sao nói chuyện không thông qua đại não chứ? Sao có thế so người trong lòng của gia với cô nương Túy Hồng lâu? Đây không phải tìm chết hả?

"Vậy ngươi nói một chút đi, đồ trang sức như thế nào có thể lấy được vui vẻ của cô nương?" Coi như ngươi phản ứng mau.

"Giống như mỹ ngọc, giống như bảo thạch, mỹ ngọc như ý điêu khắc thành ngọc bội, trâm cài, bảo thạch khảm trên cây trâm, dây chuyền lắc tay, đều vô cùng mỹ lệ, đưa cho Tô cô nương, nàng nhất định sẽ thích." Lau mồ hôi, Thanh Phong cẩn thận nói.

"Tốt, ngày mai đi chuẩn bị đi." Sau đó lại nghĩ: "Không đúng, ta lấy lý do không có tiền đến tửu lâu Như Ý lâu này, nếu cầm đồ trang sức đưa cho nàng, nàng có thể hoài nghi hay không?"

Đúng nha, sao lại quên mất chuyện này, "Vậy cũng dễ làm, thuộc hạ đi tìm vật không phải cực kì quý giá gì đó tới là được rồi".

"Không phải đồ quý giá hả?" Lý Dục cắn răng hỏi.

"Đúng vậy, không thế quá quý giá, không phải Tô cô nương sẽ hoài nghi sao?" Có cái gì không đúng sao?

"Đúng, rất đúng. . . . . ." Hung hăng trừng mắt liếc Thanh Phong.

"Không đúng không đúng, thuộc hạ làm sao có thể cầm hàng rẻ tiền tới lừa gạt Tô cô nương chứ? Thuộc hạ nói là những đồ có hình dáng nhìn qua cũng không đáng giá, nhưng chắc chắn là cực kì quý giá." Hôm nay làm sao vậy chứ? Cứ luôn nói bậy như vậy?

"Còn không mau đi làm." Nói nhiều như vậy, lôi thôi dài dòng.

"Đúng, đúng, thuộc hạ đi ngay".

Lúc xế chiều, Thanh Phong trở lại, mang về một cái hộp, bên trong chứa một cái trâm phỉ thúy màu vàng.

Lấy cái trâm kia ra, Lý Dục không kìm lòng được khen ngợi: "Tốt, đúng là một cái trâm phỉ thúy trân quý!"

"Gia thật tinh mắt, cái trâm này ta rất vất vả mới tìm được đó." d.d'le;q;u;y'd'o'n Thanh Phong nói.

Phỉ Thúy là một loại ngọc thạch, màu sắc trong trẻo, sáng trong, vì ít ỏi mà đặc biệt trân quý, bình thường có rất nhiều phỉ thúy màu xanh lá cây, đúng như thúy vậy(*). Mà ở trước thúy còn có một chữ phỉ, chữ phỉ đại biểu là một loại Ngọc Thạch màu vàng, hiếm thấy hơn phỉ thúy màu xanh lá cây, cho nên giá trị của nó cao hơn Phỉ Thúy màu xanh lá cây nhiều, mà Thanh Phong tìm được, chính là một trâm Phỉ Thúy sáng ngời màu vàng.

(*)thúy: xanh biếc (màu sắc).

"Gia, Phỉ Thúy màu vàng này rất giống Lưu Ly, nếu Tô cô nương hỏi, gia có thể nói là Lưu Ly, như vậy Tô cô nương cũng sẽ không sinh nghi rồi." Thanh Phong nói, cái này là sai trái nhưng hắn rất mất công phu để chọn lựa, vì quý giá, nên không phải người bình thường nào cũng biết, đưa ra ngoài cũng sẽ không làm mất mặt mũi của gia, lại dễ lừa gạt, không đến nỗi bị hoài nghi.

"Tốt" Lý Dục gật đầu một cái: "Ta sẽ đi tìm nàng." Nói xong đậy hộp vào, đi tới sảnh ngoài.

Thanh Phong ở sau lưng nhìn bóng lưng của gia mình: Đây chính là tình yêu sao? Nó khiến gia của hắn từ một người tỉnh táo biến thành một tiểu tử ngây thơ, vì để người trong lòng mình vui vẻ mà giống như một đứa bé cầm đồ đi tặng sao?

Trong đại sảnh tửu lâu Như Ý, Tô Tĩnh Nhã đang gõ bàn tính: Ngày hôm qua lừa gặt từ tên họ Lâm được ba mươi lượng, hôm nay khởi đầu thuận lợi, một người kiếm gần năm lượng bạc, nếu cộng thêm cái này, đủ cho tửu lâu Như Ý duy trì gần một tháng rồi.

Một cái hộp xuất hiện trên bàn tính, cắt đứt suy nghĩ của Tô Tĩnh Nhã: "Đây là vật gì?".

"Một cái trâm, cho ngươi" Lý Dục nói.

Mở ra vừa nhìn thấy: "Oa, thật là xinh đẹp" Vừa định đưa tay cẩn thận lấy ra nhìn một chút, lại bị một đợt tiếng khóc ngoài cửa cắt đứt: "Tô tỷ tỷ, cứu mạng!".