Quan Ngọc Nhi không biết mình đang ở nơi nào.
Vừa tỉnh lại, đã thấy mình nằm
trong một căn phòng xa lạ, kích động muốn chạy trốn, nhưng ngoài cửa lại có người trông giữ, làm cho nàng không thể nào trốn thoát.
Nàng bị giam cầm trong này, lại có người trông coi. Không hề thốt một câu nào, ngày ba bữa, có người đem
thức ăn vào đặt lên bàn, sau đó rời đi.
Người đang trông giữ nàng ngoài cửa, nhìn không ra là nam hay nữ, nàng thật không hiểu được bọn họ hà cớ gì phải vây khốn nàng.
Bị nhốt tại nơi này, tương lai mờ mịt, hồi ức đáng sợ ngày ấy lại trở về làm nàng kinh hãi.
Lúc trước bị ác nhân bắt cóc, đưa đến một nơi thật xa bán làm thiếp, may mắn gặp gỡ tướng công, cứu thoát nàng khỏi nguy hiểm.
Chỉ cần có tướng công bên cạnh, nàng sẽ không cần phải sợ hãi như vầy.
Nhưng hiện tại, không có tướng
công ở bên, lại không hiểu được mình bị đưa đến nơi nào? Những người kia có lai lịch ra sao? Giam giữ nàng với mục đích gì?
Đối mặt với những điều không hiểu, không biết đó, nàng rất sợ hãi, nhịn không được lại rớt nước mắt.
Đến giờ phút, nàng bỗng phát hiện
ra, vị trí của tướng công trong lòng nàng vô cùng trọng yếu, nàng rất
nhớ hắn, tự dưng nàng nhịn không được sợ hãi suy nghĩ nếu sẽ không còn
được gặp hắn thì phải làm sao? Nàng còn có rất nhiều điều chưa nói với
hắn nha.
Nàng chưa nói với hắn, kỳ thật
nàng rất nguyện ý trở thành nương tử của hắn, ngay từ đầu có lẽ là bị
bức, nhưng từng ngày trôi qua, đối với hắn đã thực sự nảy sinh tâm ý.
Ngồi ở trên giường, nàng khóc tức tưởi, cũng không biết đã khóc bao lâu, mệt mỏi, cứ vậy ngả người lên giường ngủ thiếp.
Trong tâm trạng hoảng sợ như thế
này làm cho nàng cảm thấy bị giam cầm một ngày cứ như một năm, đến một
đêm nọ, nàng khóc đã mệt mỏi, ở trên giường nặng nề ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, bị tiếng đao kiếm giao kích đánh thức, rồi trong tích tắc, có một vòng tay ấm áp bao bọc lấy nàng.
“Đừng sợ, là ta.”
Hơi thở quen thuộc, lồng ngực rắn chắc thân thuộc làm cho nàng trong tức khắc liền nhận thức được.
Vòng tay âu yếm này đúng là của tướng công Độc Cô Thanh Ưng.
Hắn tới cứu nàng!
Quan Ngọc Nhi tràn ngập hoan hỉ, trong ánh sáng nhập nhoạng, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Độc Cô Thanh Ưng.
Hắn đã tới cứu nàng, tại thời khắc khó khăn nàng chợt nhận ra, nam nhân này nhất định sẽ tìm được nàng,
mặc kệ có khó khăn trắc trở như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng sẽ vì
nàng giơ vai gánh vác.
Nước mắt sợ hãi vẫn chưa kịp khô giờ lại tuôn dài vì vui sướng.
“Tướng công – ” Nàng dụi đầu vào
vòng tay ôm ấp ấm ấp của Độc Cô Thanh Ưng, chợt nghe hắn rên một tiếng
đau đớn, đồng thời cảm thấy trên ngực hắn ươn ướt, nghe qua như mùi máu?
“Tướng công, chàng bị thương?”
“Ta không sao, nhưng còn nàng, nàng bị đau ở đâu mà sao lại khóc?”
Nàng lắc đầu, “Bọn họ giam cầm ta ở đây, không thể trốn thoát, nên ta sợ hãi mà khóc.”
“Đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể thương tổn nàng.”
Kỳ thật, điều mà nàng chân chính
sợ đó là sẽ không còn được gặp lại hắn, nàng không thể tưởng tượng được
một ngày không còn hắn bên cạnh thì sẽ ra sao, vừa nghĩ tới đó, bất giác rùng mình.
May mắn, tướng công đã tìm ra nàng, nàng sẽ không bao giờ rời xa hắn nữa.
“Chúng ta đi.” Hắn dìu nàng, cùng bước ra cửa phòng.
Đây là một ngôi nhà to lớn xa lạ,
bước ra khỏi phòng, dưới ánh trăng sáng tỏ nàng thấy được rõ ràng, trên
người tướng công đầy máu.
“Lão Thiên a! Tướng công, chàng bị thương nặng?”
“Yên tâm, vết thương nhỏ thôi.”
Vết thương nhỏ? Người sáng suốt nhìn thấy cũng biết đây là vết thương nghiêm trọng.
Lúc này nàng liền hiểu được, tướng công vì cứu nàng, mạo hiểm tánh mạng, lại không lời than thở, chỉ một
lòng an ủi nàng, lo làm nàng sợ hãi.
Nước mắt vòng quanh, lòng của nàng thực đau, thực rất đau.
“Tướng công không phải đao thương bất nhập sao? Tại sao lại bị thương?”
“Ta trúng kịch độc.”
Nghe được kịch độc. Quan Ngọc Nhi
sắc mặt trắng bệch. “Sao có thể? Tướng công không phải bách độc bất xâm
sao?” Nhất thời nhớ đến đêm đầu tiên mới quen biết tướng công, nàng đã
dùng thuốc diệt chuột hạ độc mà hắn cũng vô sự.
Độc Cô Thanh Ưng trầm sắc mặt, “Là Lí Mạo Duẫn.”
“Lí công tử? Hắn đã làm gì?”
“Ta tuy rằng bách độc bất xâm,
nhưng chung quy vẫn không phải là thần tiên, cũng là có nhược điểm, một
khi bị hắn khám phá ra, hạ kịch độc làm suy yếu nội lực, rốt cuộc không
thể đao thương bất nhập – ngô!” Hai chân hắn mềm nhũn, loạng choạng,
suýt té nhào.
“Tướng công!” Quan Ngọc Nhi cuống cuồng níu lại, nỗi lo lắng trong lòng lộ hết ra ngoài.
“Đừng quá lo, ta tuy trúng độc,
nhưng vẫn đủ năng lực giải độc, chỉ cần có thời gian – nguy rồi, có
người đến!” Chưa kịp dứt lời, chợt nghe có tiếng chân vội vã chạy đến.
Độc Cô Thanh Ưng nắm chặt tay
nàng, chạy vội đi, chỉ tiếc hắn có thương tích trong người, không thể đi nhanh, không bao lâu đã bị vô số người bao vây xung quanh, đó là những
tên hán tử lưng hùm vai gấu, tay cầm đại đao, vừa thấy Độc Cô Thanh Ưng
liền chém xuống.
Hắn cùng lúc đối phó những tên này, cùng lúc che chở cho nàng, cắn răng chống đỡ, không để thê tử của hắn bị thương tổn.
Những người này, Quan Ngọc Nhi nhận ra quả nhiên là thủ hạ của Lí Mạo Duẫn.
Độc Cô Thanh Ưng bảo hộ nàng ở sau lưng, một mình ra sức đối kháng, mặc dù bản thân bị trọng thương, nhưng uy lực không hề giảm sút, một đao quét tới làm năm tên đồng loạt lùi
lại.
Cơ hồ dùng nhiều khí lực đã làm
tổn thương nội lực, Độc Cô Thanh Ưng nhịn không được ói ra một bụm máu,
làm Quan Ngọc Nhi vô cùng sợ hãi! Mọi người thấy thế, lúc nãy nguyên bản còn kiêng kị ba phần, nay tận dụng thời cơ, chậm rãi siết chặt vòng
người chuẩn bị dốc toàn lực tấn công.
“Tướng công” Quan Ngọc Nhi gấp đến độ gương mặt tái nhợt, hận bản thân mình cái gì cũng không giúp được.
Độc Cô Thanh Ưng biết chính mình
không thể chống đỡ được lâu, những người này đang đợi hắn sức cùng lực
kiệt mà ngã xuống. Khi đó nhất định bọn chúng sẽ thừa dịp mà cùng lúc
xông lên ra đòn kết liễu. Hắn không thể để sự việc đến nước đó! Nhìn
nương tử khóc đỏ hồng đôi mắt, hắn thề cho dù chết, cũng tuyệt đối không để nàng rơi vào tay những tên này.
Cho dù hiện tại trên người hắn đầy thương tích, máu đổ đầm đìa nhưng cả người vẫn phát ra sát khí làm cho
bọn hán tử vẫn như cũ không dám có hành động thiếu suy nghĩ, không ai
muốn làm kẻ đầu tiên xông vào chịu chết, đều nhất nhất chờ hắn ngã xuống mới dám động thủ.
Đột nhiên, từng người từng người
kêu la thảm thiết, tiếp theo đó giống như quân bài té ngã la liệt trên
mặt đất, kinh hoàng thấy mình bị ám toán, hoảng loạn tay chân quơ quào
chống đỡ tuyệt vọng.
Không biết phi tiêu bắn ra từ
hướng nào, phóng vào bả vai, vào chân từng tên một, làm bọn chúng vội
vàng núp trốn phi tiêu, vẫn là chưa kịp nhìn ra là ai, liền sau đó có
một bóng dáng khinh công đến trước mặt Độc Cô Thanh Ưng.
“Ưng gia, mau theo ta!” Người đó chính là Hướng Tịnh Tuyết, vội vàng thúc giục bọn họ mau chóng theo nàng.
Độc Cô Thanh Ưng không thốt một lời, lập tức ôm Ngọc Nhi vào lòng, cấp tốc rời đi.
Cứ theo Hướng Tịnh Tuyết dẫn
đường, bọn họ tránh được đám thuộc hạ, chân cất bước chạy không ngừng
nghỉ, không dám trì hoãn sợ bọn Lí Mạo Duẫn rượt đuổi đến nơi.
Chạy được không bao lâu, Độc Cô
Thanh Ưng chống đỡ hết nổi ngã xuống đất, ói ra một bụm máu to làm Quan
Ngọc Nhi cùng Hướng Tịnh Tuyết sợ hãi vô cùng.
“Tướng công!” Quan Ngọc Nhi cả
kinh hô lớn, bước lên trước dìu hắn, không biết phải làm sao, chỉ nhìn
Hướng Tịnh Tuyết cầu cứu, “Giờ phải làm sao? Sắc mặt tướng công ngày
càng tối sầm lại.”
Hướng Tịnh Tuyết cũng chạy lại, phụ nàng nâng Ưng gia sắc mặt tối đen lên, trong lòng vô cùng căng thẳng.
“Ưng gia trúng độc của biểu ca,
phải nhanh chóng giải độc, đáng tiếc ta không có thuốc giải.” Hướng Tịnh Tuyết oán hận cắn răng nói, “Đều tại ta, sớm không phát hiện ra dã tâm
của biểu ca, vì bức Ưng gia giao ra võ công bí kíp Đao thương bất nhập,
đã dùng kế bắt đi ngươi, bởi vì hắn biết, chỉ có vậy mới khiến Ưng gia
ngoan ngoãn đè nén nội lực, tự nguyện uống độc dược, làm độc tính phát
tán toàn thân, sẽ dễ dàng chịu sự khống chế của hắn.”
Quan Ngọc Nhi đột nhiên bừng tỉnh, nguyên lai nhược điểm của tướng công, chính là nàng a.
Hắn vì nàng, sẵn sàng uống độc dược, ngay cả tính mệnh chính mình cũng không màng.
Lòng của nàng vô cùng kích động không thể nào bình tĩnh lại.
“Lí công tử sao lại có thể làm như vậy? Lần trước gặp thổ phỉ, tướng công đã cứu các ngươi mà.”
“Ta cũng thực khinh thường việc
làm của biểu ca, cho nên lừa biểu ca để tới cứu hai người, may mắn Ưng
gia võ công cao cường, tuy rằng trúng độc, nhưng vẫn đủ sức đột phá vòng vây, nhân cơ hội đó ta dẫn Ưng gia tới cứu ngươi, sự tình sau đó ngươi
đã biết.”
Độc Cô Thanh Ưng mặt xám như tro,
mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn Ngọc Nhi mắt đầy lệ, cất giọng an ủi,
“Nương tử yên tâm, vi phu chỉ cần chút thời gian, bức độc ra ngoài xong
sẽ vô sự.”
“Chàng nói thật, không gạt thiếp chứ?”
“Vi phu khi thiên cuồng địa, cũng là không có gan gạt nương tử đâu.” (BS: ý là dù ngông cuồng không sợ trời không sợ đất, nhưng vẫn là sợ nương tử a)
Nghe tướng công nói như thế nói, nàng cảm thấy đôi phần nhẹ nhõm, thấy
trượng phu hơi thở gấp gáp hổn hển , nhìn bên hông hắn có túi nước, vội
tháo ra nâng lên miệng hắn.
“Chàng uống chút nước đi.”
Hắn vẫn chưa chịu uống, ngược lại hỏi nàng, “Nhiều ngày nay, bọn họ có hay không để nàng khát? Để nàng đói?”
Đến nông nỗi này, hắn vẫn còn suy nghĩ cho nàng, toàn tâm toàn ý chỉ lo lắng cho nàng, sợ nàng bị đói, bị khát.
“Thiếp không khát, cũng không đói, đừng lo cho thiếp, mau uống nước.”
“Không cần, mau đi thôi.” Hắn tuyệt không muốn trì hoãn, chỉ sợ nương tử yêu rơi vào tay địch nhân.
Quan Ngọc Nhi mãnh liệt phản đối.
“Không được, chàng mất quá nhiều máu, lại cứ đi không nghỉ, ta sợ…ta
sợ…..” Những lời tiếp theo nàng không cất nên lời, chỉ mới tưởng tượng
đến làm cho nàng cả người thốt lạnh.
Đại chưởng khẽ lau nước mắt cho nàng, ôn nhu an ủi, “Yên tâm. Khụ….ta không sao…”
“Nghiêm trọng như vầy, chàng lại
nói không việc gì? Thiếp biết chàng bị thương rất nặng, chỉ là cứng rắn
chống đỡ, cứ như vậy mà chạy tiếp, chàng làm sao chịu được?” Nàng đau
lòng lau mồ hôi cho hắn, cố nén nước mắt, biết hiện tại không phải là
thời điểm để khóc lóc, vội lau dòng lệ, đôi mắt ánh lên nét kiên cường.
Tướng công đang bị thương, nàng phải cố trấn tĩnh.
Hiện tại nàng sẽ tận sức bảo hộ hắn, tuyệt không để bất luận kẻ nào đả thương hắn.
“Nào, để thiếp đỡ chàng.” Choàng
cánh tay tướng công lên đôi vai mảnh khảnh của mình, sức nặng cánh tay
muốn làm nàng té ngã, nhưng vẫn là cố gắng cắn rắng chống đỡ.
“Nàng không đỡ nổi ta đâu.” Hắn thở hổn hển nói.
“Thiếp đỡ nổi.”
Hắn lắc đầu, không chịu để nàng đỡ. “Nàng chạy trốn trước đi.”
Lời này đã chọc giận đến nàng, làm dòng nước mắt rất vất vả mới kiềm nén được giờ tuôn ra như thác.
“Chàng nói cái gì, ta là người như thế sao? Bỏ lại chàng, chỉ biết cứu mạng chính mình thôi à?”
“Nương tử ngoan, nàng….nàng đừng khóc, vi phu chỉ sợ chạy không kịp nàng bị những người đó bắt trở lại thôi!”
Hắn không màng bản thân khó bảo toàn, chỉ một lòng lo đến an nguy của nàng.
Gặp nạn phu đảm đương, có phúc thê đến hưởng.
Hắn thật là một nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất. Hắn là trượng phu của nàng nha.
Nàng cầm tay hắn, rơi lệ nói,
“Chúng ta là phu thê, không phải sao? Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng
chịu. Chàng đi đâu, thiếp sẽ theo cùng. Chàng đi địa phủ, thiếp cũng
theo xuống, cùng chung một huyệt, phu thê vốn là đồng lâm điểu, nếu gặp đại nạn, ta cũng không muốn sống một mình.” (BS: chim liền cánh, cây liền cành)
“Ngọc Nhi” Độc Cô Thanh Ưng đôi mắt ngập tràn kích động, nắm tay nàng thật lâu.
Thấy cảnh tình trước mắt, Hướng
Tịnh Tuyết nhịn không được cũng rưng rưng ngấn lệ, một lòng vì bọn họ
lay động tâm cam. Phu thê phải là như thế, đồng cam cộng khô, hoạn nạn
cùng chia, mối chân tình này thật khắc cốt ghi tâm, khắc sâu trong tâm
khảm của nàng.
Khi nào, nàng có thể tìm được được một nam nhân như thế? Nguyện ý vì nàng mà hy sinh tính mệnh? Yêu nàng,
chăm sóc nàng, chí tình chí nghĩa?
Hướng Tịnh Tuyết dứt khoát lau dòng lệ, xoát một tiếng, rút thanh trường kiếm, hạ quyết tâm.
“Hảo, ta Hướng Tịnh Tuyết, dù bằng bất cứ giá nào, hôm nay không thể cứu các người bình an thoát hiểm, ta thề không làm người!”
“Hướng cô nương!”
“Ta dụ bọn chúng đi hướng khác, các người hãy thừa dịp mà trốn đi.”
Lời này làm cho Quan Ngọc Nhi sợ hãi lắc đầu. “Không được, Hướng cô
nương, hồi nãy ngươi đã cứu chúng ta, tương đương phản bội biểu ca
ngươi, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, giờ đi như vậy, cũng như đi vào
cửa tử.”
“Hừ, để coi ai sợ ai, ta dù sao
cũng là biểu muội hắn, nếu hắn quả thật dám đả thương ta, ta cũng liều
mạng với hắn, chắc hẳn cũng toàn mạng, dù sao ta cũng không tính trở
về.”
“Ngươi không trở về? Vậy tính đi đâu?”
Hướng Tịnh Tuyết, đôi mắt thông minh sáng ngời lấp lánh, thần thái hy vọng
“Ta muốn vân du giang hồ, thiên hạ to lớn, tất có chỗ cho ta dung thân, có thể nhận thức được tình nghĩa
phu thê của hai người là phúc khí của ta, làm cho ta thông suốt rất
nhiều. Xem như hôm nay chia tay, hy vọng ngày sau sẽ có ngày tái kiến! Mau chạy đi, ta dẫn dụ bọn hắn đi hướng khác! Hẹn gặp lại.”
Cáo biệt xong, Hướng Tịnh Tuyết lập tức xoay người rời đi, vì hai người dẫn dắt truy binh theo hướng khác.
Quan Ngọc Nhi chỉ biết nghe theo lời nàng, đỡ tướng công chạy nhanh, cố sức đi thật xa, đi thật xa.
Mới đi chưa được mười bước, sức nặng trên vai nàng trì xuống, chỉ kịp á một tiếng, sức nặng đã ép nàng té ngã.
Vội vàng bò dậy, nhìn tướng công.
“A, tướng công, có hay không trúng vết thương của chàng?”
“Ta không sao, nàng mau chạy đi, chạy mau đi.”
Nàng vươn tay sờ trán hắn, vừa sờ phải đã kinh hãi không thôi, trán tướng công thật rất nóng nha.
Tướng công bắt đầu phát sốt, không còn tỉnh táo, nàng
nhẹ cắn môi, vội vàng đứng lên, nhìn ngó xung quanh, vô cùng bất ngờ và
vui mừng phát hiện, ở cách đó không xa có một cái xe đẩy bỏ không, vội
vàng bươn bả chạy tới.
Xe chở hàng mặc dù cũ nát nhưng vạn nhất vẫn là còn có
thể dùng được, vì thế nàng vận hết khí lực, kéo xe lại chỗ tướng công.
Sau đó, cố sức nâng Độc Cô Thanh Ưng dậy, rồi dồn hết sức lực kéo thân
hình cường tráng của hắn lên xe, thật là vất vả rốt cuộc cũng thành
công, nàng vội vàng đẩy xe từng bước từng bước một tiến lên.
Nàng biết hiện giờ điều cấp bách phải làm là tìm một
chỗ để an bài cho tướng công, chiếu cố hắn, làm cho hắn có thể hảo hảo
nghỉ ngơi, đem độc trong cơ thể bức ra ngoài.
Chậm chạp nặng nề đẩy xe, gặp lúc đường bằng phẳng cũng đã khó nhọc, lúc đường gập ghềnh lại là càng khổ sở.
Đôi tay mảnh mai phút chốc đều bị phồng rộp, nhưng nàng không màng, cắn răng chịu đựng, chỉ chút thương tổn nhỏ đó cùng với
thương tích trên người tướng công đâu thể nào so sánh được.
Sợ ánh mặt trời chói chang chiếu vào vết thương trên
người tướng công, nàng hái lá cây cài lên người tướng công, lấy áo khoác đắp lên giúp hắn che chắn sương gió, còn chính mình vẫn là đổ mồ hôi
như mưa đẩy xe.
Sợ tướng công khát, lại không nước, nàng liền thu thập sương sớm, chính mình không dám uống chỉ một lòng rót vào miệng hắn.
Nàng thậm chí còn trèo cây hái trái, cho dù không ít
lần bị rớt xuống, bị thương đầu gối hoặc bị nhánh cây cào xước da, nàng
vẫn không từ nan, cố sức hái bằng được trái cây mớm cho tướng công.
Thật vất vả mới tìm được gian miếu đổ nát, an bài cho tướng công xong nàng tìm nhặt cành khô để nhóm lửa.
Gian miếu đổ nát này mặc dù lâu năm thiếu tu sửa nhưng
cũng là đủ che gió đụt mưa, đằng sau lại có một cái giếng nhỏ, nước vẫn
là có thể uống được làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm.
Ban ngày, nàng không ngừng nhúng ướt khăn lau mồ hôi
cho tướng công, nhai nát rau dại cùng trái cây kiên nhẫn mớm từng chút
một từng chút một cho trượng phu.
Ban đêm, nàng thức trắng đêm trông chừng, nửa thức nửa
tỉnh, thủy chung lo lắng cho tướng công, cũng là để ý thêm củi để tránh
tắt lửa làm tướng công bị lạnh.
Nàng vui mừng phát hiện từng ngụm máu tướng công ói ra, từ màu đen đã dần dần chuyển dần sang màu đỏ, hơn nữa số lần hộc máu,
mỗi ngày một ít.
Dưới sự chiếu cố cẩn thận của nàng, Độc Cô Thanh Ưng
sắc mặt dần dần biến chuyển, tựa hồ có chút khởi sắc, cũng không còn sốt nữa.
Nhìn tướng công hô hấp dễ dàng, mấy ngày qua thần kinh căng thẳng giờ nàng đã tạm an lòng.
Rồi một buổi sáng nọ, Độc Cô Thanh Ưng mở mắt, chậm rãi ngồi dậy, ý thức của hắn đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, phảng phất cứ
như vừa trải qua giấc mộng.
Nhìn quanh ngôi miếu đổ nát xa lạ, tầm mắt hắn cuối cùng dừng ở trên người tiểu thê tử, đang gục mặt trên đầu gối hắn ngủ say.
Khuôn mặt diễm lệ đã có phần tiều tụy, mái tóc rối bù,
quần áo tả tơi, dường như đã trải qua khá nhiều cực khổ, chắc đã thật
lâu không có hảo hảo nghỉ ngơi..
Đại chưởng nhẹ vươn tay vuốt má rồi vén tóc lên cho nàng, dung nhan này mặc dù đã tiều tụy, nhưng trong mắt hắn vẫn là đẹp nhất.
Nhẹ nhàng cầm đôi tay nhỏ nhắn, không nhịn được cái
nhíu mày, nguyên bản đôi tay này mịn màng mềm mại nay đã chai sần, còn
có rất nhiều vết cắt. Hắn đau lòng vuốt ve từng vết thương trên bàn tay
ngọc.
Nàng đang say ngủ bị quấy nhiễu, giật mình tỉnh lại, kinh hỉ mở miệng, “Tướng công, chàng đã tỉnh.”
Thấy tướng công đã tỉnh nàng vô cùng cao hứng, nhưng
lập tức cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, bởi vì tướng công đang chau mày,
nàng hướng theo ánh mắt hắn nhìn xuống, thì ra tướng công đang xem tay
nàng.
Mặt nàng bất giác đỏ lên vội rụt tay lại, giấu ở sau
lưng không cho hắn nhìn nữa, bởi vì tay nàng đã trở nên quá xấu, rất
nhiều vết sẹo, không còn vẻ non mịn như trước mà vô cùng thô ráp.
“Tay nàng sao vậy? Ta xem xem.”
Nàng kiên quyết không nghe theo, lắc đầu quầy quậy, “Không được, tay quá xấu, chàng vẫn là không thể xem.”
Độc Cô Thanh Ưng lập tức hiểu ra, vẻ mặt căng thẳng,
cảm giác như là ngực vừa bị đâm một đao. Lúc hắn bị hôn mê, một nữ tử
trói gà không chặt như nàng, nếu không phải vì muốn dẫn hắn đào thoát,
còn phải ở một bên chiếu cố hắn, thì làm gì đến nông nổi này.
Nhất tưởng đến, khẳng định nàng đã chịu không ít gian
khổ, tâm hắn liền đau, làm sao còn có thể so đo xấu hay không xấu? Hắn
hận chính mình, cư nhiên làm cho nữ nhân của mình chịu khổ.
Vươn đại chưởng ra ôm nàng vào lòng.
“Tướng công?”
“Để nàng phải ủy khuất rồi.” Hắn trầm giọng nói.
Nàng cũng ôm lấy hắn, trong lòng vô cùng xúc động, cảm
nhận được khoảng cách giữa hai con tim yêu bỗng thật gần, không cần thốt nên tiếng nào đã hiểu rõ lòng nhau.
Nàng biết, tuy hắn không nói ra, vòng tay siết chặt như vầy chắc hẳn trong lòng hắn dâng lên sự áy náy lẫn cảm kích, cùng với
nỗi niềm tự trách sâu kín.
Vỗ vỗ vào lưng rồi nhẹ gỡ tay hắn ra, nhỏ giọng nói,
“Tướng công, chàng nhất định đã đói bụng? Để thiếp đi tìm gì đó cho
chàng ăn nhé?”
“Ta không đói.”
Nàng hiểu được, hắn là lo lắng nàng mệt nhọc nên mới
nói như thế. Thân thể chỉ vừa hồi phục, từ lúc hôn mê tới giờ chỉ được
nàng mớm cho mớ rau dại cùng trái cây ít ỏi, hiện tại mới tỉnh lại nhất
định cần ăn chút gì cho lại sức.
“Ăn một chút thôi được không? Thiếp đói bụng rồi, thiếp tìm gì đó để hai chúng ta cùng ăn nhé?”
Nghe vậy hắn liền gật, “Hảo”
Nàng vui sướng đi thu xếp, nhân lúc đó Độc Cô Thanh Ưng vận khí đan điền, vận hành kinh mạch, nhắm mắt dưỡng thần.
Biết tướng công không việc gì nàng cuối cùng cũng thở
phào nhẹ nhõm. Chuẩn bị xong, nàng đã nhường chút khoai lang rau dại để
đút cho tướng công no bụng rồi an bài cho hắn hảo nghỉ ngơi.
Quan Ngọc Nhi đắp áo choàng lên người tướng công đợi cho hắn ngủ say, nàng mới cất bước tiêu sái ra phía sau miếu múc nước.
Nhìn bóng mình trong nước nàng không khỏi giật mình
thảng thốt, nhịn không được tự hỏi – lão Thiên a, cái nữ nhân bệ rạc đó
là nàng sao?
Mái tóc rối bời, khuôn mặt lem nhem, đã bao lâu nàng chưa rửa mặt, chải đầu, tắm rửa?
Mấy ngày qua nàng chỉ một lòng chiếu cố tướng công, căn bản không nhàn hạ để ý đến chính mình cũng không có tâm tư nghĩ đến
việc này, thật không ngờ chính mình lại biến ra cái hình dạng xấu xí
này, còn bị tướng công nhìn thấy nữa.
Nha, không được! Nàng phải mau mau tẩy tịnh thân mình a.
Thừa dịp tướng công đang ngủ, nàng hảo hảo tẩy tịnh cho mau.
Cũng may gian miếu đổ nát này ở vị thế rất hoang vu
không người lại qua, mấy ngày vừa rồi, cùng lắm là chỉ có vài con sẻ
cùng con thỏ ngẫu nhiên xuất hiện. Rất yên tâm nàng cởi xiêm y rách nát
ra, thoát cả yếm lẫn tiết khố.
Giặt sơ xiêm y phơi trên bụi cây, sau đó nàng mới bắt
đầu tẩy tịnh chính mình, xõa mái tóc đen dài, xối từng gàu nước giếng
mát lạnh lên tóc, tẩy đi bụi bặm của nhiều ngày cực khổ vừa qua, nhúng
ướt khăn xát xát lên người, từng chút từng chút một tẩy đi sương gió dãi dầu.
May mắn giờ đang là giữa trưa, ánh mặt trời chiếu rọi
ấm áp, nước giếng mặc dù lạnh lẽo nhưng xối lên người cũng không cảm
thấy lạnh lắm.
Bọt nước tung tóe trên cơ thể mỹ nhân, ánh mặt trời
liếm lên thân hình nàng làm làn da nàng càng trở nên sáng bóng như trân
châu, hồng ngọc. Khung cảnh này như bồng lai tiên cảnh nơi hạ thế làm
cho Độc Cô Thanh Ưng vừa nhìn thấy, mắt muốn mờ đi.
“Nha!” Đột nhiên phát hiện sau lưng có người, Quan Ngọc Nhi giật mình hoảng hốt, nhận ra là tướng công tay chân nàng càng trở
nên luống cuống. “Tướng…tướng công, chàng không phải đang ngủ sao?”
Tướng công vẫn là đứng yên như tượng, chỉ biết giơ đôi
mắt nóng bỏng chiếu thẳng vào nàng, làm nàng thẹn thùng vội lấy tay che
khuất thân mình, xấu hổ đến không biết phải làm sao.
Hắn không phải đang ngủ sao? Sao đột nhiên lại tỉnh, còn vô thanh vô tức đi ra sau miếu? (BS: không phát ra tiếng động, hơi thở / Cái này gọi là thiên thời, địa lợi nha, phi lễ…phi lễ….chớ nhìn a)
Cũng không biết hắn đã đứng ở kia nhìn nàng bao lâu, ôi thật xấu hổ quá!
Vài phút trước, Độc Cô Thanh Ưng đang ngủ đột nhiên
giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn xung quanh không thấy thê tử, trong
lòng bất giác lo lắng, rồi bỗng nghe được đằng sau có tiếng nước chảy,
liền theo tiếng lần tìm đến.
Không thể ngờ được lại có cơ hội nhìn thấy thân hình mỹ nữ, một dòng nước ấm bốc thẳng lên ót hắn, cơ hồ muốn xịt máu mũi.
“Chàng…chàng đứng ở đó bao lâu rồi?”
“Cũng khá lâu rồi.” Hắn thành thật trả lời.
“Vậy chàng thấy hết rồi hả?”
“Đối, đã thấy hết.”
Oa…mặt nàng nóng bừng, nóng tới tận đỉnh đầu a.
“Thiếp đang tẩy tịnh, làm sao chàng lại có thể nhìn lén? Mau xoay người qua chỗ khác.”
Độc Cô Thanh Ưng đương nhiên không thể xoay người, hắn chẳng những muốn nhìn mà còn muốn chạm tay vào nàng.
Bình thường, lúc nào hắn cũng đều ngoan ngoãn nghe theo lời nương tử, nhưng hiện giờ, không phải hắn không nghe mà là tay chân
hắn không chịu theo sự phân phó của hắn. Vẫn nhìn chằm chằm vào nàng,
bắt đầu tự thoát quần áo chính mình.
“Ay da, chàng làm gì vậy?”
“Chúng ta cùng nhau tẩy.”
Quan Ngọc Nhi hít một hơi dài, nhìn tướng công trần như nhộng, trắng trợn đi đến trước mặt nàng, vươn đại chưởng ôm nàng, làm
nàng ngượng ngùng, cuống cuồng vùng vẫy.
“Tướng…tướng công.”
Khuôn mặt kia, từ lúc bị thương tới nay mới nở một nụ cười si ngốc đầu tiên
“Ta giúp nàng kỳ lưng nhé.”
(hết