Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta

Chương 80




Cá ướp muối lật thân*, đâu phải dễ dàng có được

<*Xuất phát từ một câu nói trong bộ phim, nguyên thoại là ‘nếu một người mà không có mộng tưởng thì khác chi một con cá ướp muối’, mãi mãi cũng không thể trở mình.

Ở đây ý chỉ là ‘vạn niên thụ thì không thể lật bánh’ á.>

Nữ đế lên ngôi trị vì, khắp nơi đều vui mừng.

Hiển nhiên, đối với dân chúng, ai làm hoàng đế cũng không quan trọng, chỉ cần vị hoàng đế đó có thể cho họ cơm no áo ấm là được rồi. Dân chúng chính là thiết thực như vậy.

Về phần Vệ Vân Nhiễm và Tịch Phi Nghiêu thì rất chi khổ cực, xem như là thái nữ – à không, bây giờ hẳn nên gọi là tâm phúc của nữ đế Thái Nhất mới đúng, các nàng bận bịu ngập đầu, chỉ hận không thể mọc ra thêm nhiều cánh tay hơn nữa. Sự việc lớn nhỏ khắp nước, còn cả những chuyện trước và sau khi lên ngôi, tất cả đều phải xử lý từng chuyện một sau đó trình lên cho bệ hạ định đoạt.

Hết cách, xem như một người là tâm phúc nữ đế một người là phụ tá quân sư, không phải là các nàng thì là ai?!

Cho nên, khoảng thời gian này Tịch đại chủ tịch dù có lòng muốn âu yếm, làm chút gì với bạn học Tiểu Vệ đi chăng nữa cũng thật sự không còn chút tinh lực nào, trở về phủ là liền đi ngủ, có lúc ngồi trong kiệu cũng có thể ngủ gật. Như vậy đủ để thấy, cả hai bị bóc lột thê thảm đến chừng nào.

Vệ Linh Tê cũng chẳng khá hơn là bao, dù công việc trong quân doanh không liên quan tới việc trong triều nhiều, nhưng cũng xem như là có. Xem như làm tướng lĩnh Thiên Cơ doanh, nàng cũng rất bận rộn, lần này nàng lên chức rất chi là to bự, trong Thiên Cơ doanh cũng xem như là một vị tướng một cái nhấc chân nhấc tay cũng có sức nặng. Dù nàng thăng chức không nhanh bằng Tịch Phi Nghiêu, nhưng bạn học Tiểu Vệ lại thấy rất thỏa mãn, chí nàng không cao, có thể kiếm được tiền nuôi sống gia đình là tốt rồi, tối thiểu sẽ không có ai có thể nói nàng là tiểu bạch kiểm, là dựa vào nương tử để có cơm ăn.

【PS: Sự thật vẫn là nàng ấy dựa vào nương tử để có cơm ăn mà! Chẳng là bạn học Tiểu Vệ không phát hiện ra thôi. 】

Vệ Linh Tê là một thiếu nữ có tính cách đơn thuần một cách lạ thường, ngoại trừ những lúc không thể gặp mặt nương tử thì thấy buồn rầu như thường lệ ra, phần thời gian còn lại ngược lại cũng rất ung dung tự tại, nàng sống chung với mấy người bạn nhỏ của nàng rất hòa hợp.

Bởi vì có quan hệ với Vệ Linh Tê, nên mấy người bạn nhỏ của nàng, Lâm Uy Vũ, Cao Cáo, Mộc Quỳnh, Kim Đại Kim cũng là nước cao dâng thuyền, đi theo nàng được dính tiện nghi. Bốn người trong lòng hiểu rõ hết thảy những thứ này đều nhờ Vệ Linh Tê mà có, cho nên đối với nàng càng thêm cảm kích, hữu tình càng thêm bền vững.

Kẻ đầu têu đứng sau cùng nhất cũng xem như là Tịch đại chủ tịch, sau khi nữ đế lên ngôi, nói đến cùng thì nàng vẫn có lúc được nhàn rỗi, dù vẫn cứ sẽ bận rộn như cũ, nhưng cũng không bận bịu đến nỗi liên tục không thể nghỉ ngơi không có cả thời gian ăn cơm. Có thể nói, đến cuối cùng thì thời gian làm việc với nàng cũng trở nên bình thường hóa.

Vì thế, Tịch đại chủ tịch cảm thấy hẳn nên đối đãi thật tốt với bản thân mình.

Còn về phương thức đối đãi, còn chuyện gì có sức hấp dẫn hơn chuyện ooxx nữa chứ!

Làm một nữ tử mang thai, bụng nàng hiện tại đã nhô lên, vì thế Tịch đại chủ tịch thấy rất khó ở.

Đi bộ luôn cảm thấy như đang bê quả dưa hấu đi khắp nơi vậy, đúng là nặng nề.

Còn vài tháng nữa mới tới tháng sinh, nhưng nàng nhất định muốn xin nghỉ, sinh con gái mới là quan trọng nhất, quốc gia đại sự gì gì đó, giao cho Đại di (gọi Vệ Vân Nhiễm) đi. Dù sao Đại di vẫn còn độc thân, bận bịu một chút cũng đâu hề hấn gì. Chẳng phải hay có câu là, không có tình nhân, thì cứ nỗ lực làm việc đi à!

Tịch đại chủ tịch quyết định phải thiệt tốt hãm hại Vệ Vân Nhiễm, xem như là báo thù một đao của người trong lòng Đại di lúc xưa.

Đừng tưởng ngươi giấu nhẹm đi rồi, thì ta sẽ không hay biết gì hết.

Ta là ai chứ? Ta thế nhưng là Tịch Phi Nghiêu không để sót bất cứ điều gì đấy nhé!

Nàng quyết định muốn cùng manh vật nào đó thật tốt làm ấm người một xíu, nàng không khách khí cho người tới Thiên Cơ doanh truyền lời.

Ý truyền chính là: Hiền thê ở nhà triệu kiến, còn không nhanh lên lăn về!

Trên lý thuyết, hiện giờ Vệ Linh Tê đã thăng chức, hoàn toàn có thể ở tại trong phủ của mình làm việc. Chẳng qua tại vì thời gian trước Tịch Phi Nghiêu tương đối bận bịu, thường xuyên thần long thấy đầu không thấy đuôi đâu, nên nàng muốn gặp mặt cũng không được, hơn nữa bản thân nàng cũng bận bịu công vụ, cho nên dứt khoát sống luôn trong Thiên Cơ doanh.

Dĩ nhiên, Vệ manh vật vừa nghe là nương tử đại nhân cho gọi mình, tinh thần liền lập tức phấn chấn, quất ngựa truy phong phi thẳng về nhà.

Tra tra tra*, nương tử đại nhân về nhà rồi~~~

Vệ Linh Tê lâu lắm rồi không được gặp mặt nương tử đại nhân, dĩ nhiên là nhớ muốn chết, còn có bảo bảo trong bụng nương tử nữa, nàng cũng nhớ lắm, không biết bây giờ bụng nương tử đã lớn đến chừng nào? Mấy ngày qua nương tử đã vất vả, có thấy mệt không? Còn nữa, nương tử có nhớ mình không?!

Một chuỗi những câu hỏi nàng đều muốn hỏi, chỉ hận không thể mọc cánh để bay về.

Bạn học tiểu Vệ của chúng ta liền tương đối đơn thuần, còn suy nghĩ của Tịch đại chủ tịch chính là tương đối không thích hợp với thiếu nhi một chút.

Tịch Phi Nghiêu từng là một bạch phú mỹ* ai nhìn thấy cũng đều sẽ không quên, nàng đối với những lời Vệ Linh Tê đã hứa thế nhưng lại ghi nhớ tương đối sâu sắc.

Đó là, người nào đó đã từng đáp ứng nàng sẽ chịu trách nhiệm cho nàng muốn làm gì thì làm!!!

Nếu không phải bị nhiều chuyện vặt vãnh làm cho trì hoãn, nàng sớm đã ăn Vệ Linh Tê tám trăm lần rồi!

Nhớ lại thời điểm Vệ manh vật đáp ứng, bụng nàng mới có tí xíu, bây giờ đã nhô lên rồi, thật là nhớ nhung.

Tịch Phi Nghiêu đối với việc bản thân đã lâu không được ăn thịt tỏ ra rất bất hạnh, làm một nữ thanh niên có du͙ƈ vọиɠ rất cao, nàng đã đói khát đến độ khó nhịn lắm rồi! Đợi bạn học Tiểu Vệ về nhà, nàng liền có thể ôm Vệ manh vật ăn bữa tiệc lớn của mình thật ngon.

Tịch đại chủ tịch suy nghĩ xong xuôi hết, nhưng nàng lúc nào cũng cứ lại quên mất một chuyện, dẫn đến nàng phải rơi vào tấn bị kịch đến rất rất lâu sau.

Nên mới có câu, tưởng tượng luôn tốt đẹp, nhưng hiện thực lại luôn tàn khốc.

Trải qua trùng điệp khắc khổ mới được về nhà, đương nhiên nàng muốn đi tắm rửa trước.

Nàng gọi hạ nhân đi chuẩn bị cơm tối, sau đó nấu nước cho nàng, nàng muốn đi tắm.

Tịch Phi Nghiêu vùi người vào bồn tắm, chỉ cảm thấy một trận thoải mái, lỗ chân lông cao thấp toàn thân dường như đều nở ra, cứ như chúng nó đang thở vậy.

Đúng thế, tâm trạng tốt, làm cái gì cũng thấy vui.

Tịch đại chủ tịch bây giờ chính là như vậy.

Suy nghĩ đợi một hồi là có thể bày Vệ Linh Tê thành mười tám loại tư thế, lòng nàng liền nóng như có lửa thiêu đốt, ngay cả nước tắm cũng không nóng bằng nhiệt độ trong lòng nàng.

Cũng không biết đã tắm được bao lâu, nước trong thùng cũng dần nguội lạnh, hẳn đã lâu lắm.

Suy nghĩ tính toán thời gian Vệ Linh Tê cũng sắp về đến, cho nên nàng đứng dậy lau sạch thân thể mặc quần áo, không ngờ vừa mới đứng dậy, cánh cửa liền “rầm” bị hung hăng đẩy ra.

Tiếng cửa bất thình lình khiến Tịch Phi Nghiêu hết hồn, phản xạ có điều kiện chui vào lại trong nước, hai tay bưng trước ngực.

“Nương tử ——”

Manh vật nào đó hoàn toàn không phát giác, nương tử của nàng là đang cảnh xuân phơi phới ah.

Gương mặt đầy vẻ mừng rỡ ôm lấy thùng nước tắm, đầu nhỏ tiến tới trước mặt Tịch Phi Nghiêu, hai con mắt lung linh, tràn đầy vui vẻ đánh giá nương tử đại nhân.

“Nương tử! Nương tử! Nương tử!”

Nương tử thật xinh đẹp, thật vui quá! Quả nhiên, nương tử của ta là xinh đẹp nhất!

“Tướng công, có thể nhờ muội trước đóng cánh cửa lại được không?”

Tịch Phi Nghiêu đỡ trán, nàng cũng không muốn thị nữ đi ngang nhìn thấy mình sạch trơn như vậy, nàng không có sở thích này.

“Nga, được.”

Người nào đó nghe lời đóng cửa lại, theo bản năng khóa luôn.

Mỗi lần nương tử kêu đóng cửa, đều là sẽ khóa cửa luôn, cho nên lần này dù nương tử không dặn dò, nàng cũng khóa.

Tịch Phi Nghiêu đối với việc bị Vệ Linh Tê nhìn thấy hết không hề thấy xấu hổ, đúng là người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, nếu da mặt nàng mỏng nhất định sẽ giống Vệ Linh Tê bị áp gắt gao rồi, cho nên Tịch đại chủ tịch có thể thả lỏng.

Không phải chỉ nhìn một chút thôi sao? Thời điểm làm chuyện đó, ai mà còn đi mặc quần áo?!

Cho nên, Tịch Phi Nghiêu rất thản nhiên lau người, rất thản nhiên mặc xong áσ ɭóŧ, rất thản nhiên đi tới trước mặt bạn học Tiểu Vệ.

Tại sao chỉ mặc mỗi cái áσ ɭóŧ? Cái này, mọi người đều hiểu đi! Mặc nhiều, cởi nhiều mệt ah!

Nếu người đã dâng tới cửa, Tịch đại chủ tịch bày tỏ có thể ăn.

Nàng không ngại trên người Vệ manh vật có mùi chua, dĩ nhiên tắm qua là được, bất quá còn phải nấu nước phiền toái như vậy, cứ xài tạm trước đi đã.

Tịch Phi Nghiêu không nỡ để Vệ Linh Tê tắm nước lạnh, bị cảm lạnh sẽ không tốt.

Quả nhiên, ta đúng là nương tử tốt suy nghĩ chu toàn cho tướng công.

Vệ Linh Tê đương nhiên không có hào phóng như nương tử đại nhân của nàng, dù nàng có khác tâm với ngọc thể của nương tử, nhưng quang minh chính đại nhìn luôn thì vẫn xấu hổ lắm, cho nên, đối với việc nương tử rất thản nhiên nàng ngược lại khá là thiếu tự nhiên, giống như người bị nhìn thấy hết là nàng vậy.

Hết cách, Vệ manh vật chỉ đành lén nhìn, nên nói là bằng cái lá gan của nàng thì lén nhìn là thích hợp nhất rồi.

“Tướng công, chúng ta đã là phu thê, muội vẫn còn xấu hổ như vậy?”

Tịch Phi Nghiêu nâng cằm Vệ Linh Tê lên, cười không chút hảo ý.

【PS: Ngươi tưởng bạn học Tiểu Vệ không biết xấu hổ là gì như ngươi hử! 】

“Nương tử, sắp ăn cơm rồi, nàng nhanh mặc áo vào đi, coi chừng cảm lạnh.”

Vệ Linh Tê suy nghĩ lúc tiến vào, thấy bọn hạ nhân đang chuẩn bị cơm tối rồi, cho nên ý tốt nhắc nhở nương tử, chuẩn bị dọn cơm.

“Ăn cơm? Ta cũng cảm thấy nên ăn cơm.”

Tịch đại chủ tịch nhìn gương mặt bụ bẵm của Vệ Linh Tê, dáng vẻ manh manh kia của nàng ấy đúng là đáng yêu muốn chết, cái đầu thì ngoẹo qua một bên, còn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng.

“Vậy tại sao nương tử vẫn chưa mặc áo vào vậy?”

Vệ Linh Tê đại khái nghe không hiểu, nương tử đại nhân nói “ăn cơm” với “ăn cơm” nàng nói đều không phải cùng một ý.

“Tướng công, muội không đến sờ lên thử bảo bảo của chúng ta sao?!”

Tịch đại chủ tịch quyết định dẫn người nào đó tới mép giường, sau đó đợi cơ hội đẩy ngã, bày thành mười tám loại tư thế.

Người nào đó lỗ tại dựng lên, ánh mắt nhìn xuống, nhìn chằm chằm nơi bụng đang nhô lên của nương tử đại nhân, thật lâu cũng không nói tiếng nào.

Sau đó nàng bị Tịch Phi Nghiêu dẫn tới mép giường, đặt bàn tay nhỏ bé của nàng lên bụng.

Kia một tầng y phục mỏng manh, hoàn toàn chỉ cần ngươi muốn, liền có thể.

Thật lâu không được ăn thịt, phỏng chừng bạn học Tiểu Vệ đã quên mất làm như thế nào để ăn thịt rồi, dẫn đến nàng hoàn toàn ở trong mộng mị, không chú ý tới.

Hà, Tịch Phi Nghiêu thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng đúng thật là sợ lúc Vệ Linh Tê tiến tới, sẽ đẩy nàng.

Dù sao, hiện tại nàng phải cố kỵ cái bụng của mình, không thể cùng người nào đó lăn qua lộn lại được, lăn đến cuối cùng phải có lợi thế.

Hiện tại nếu nàng bị đẩy ngã, vậy thật khó mà trở mình.

Nếu nuôi dưỡng cho cái miệng của người nào đó, sau này muốn trở mình thì phải tốn thêm chút công phu đó.

“Nương tử, bảo bảo động đậy!”

Vệ manh vật ngẩng đầu lên, rất hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vì vậy mà hồng hồng.

Không phải ah, tướng công, là tay muội đang run thôi.

Tịch Phi Nghiêu quyết định nuốt chân tướng xuống bụng, xem như không biết chuyện gì.

Đả kích tướng công gì đó, không phải là việc một nương tử tốt nên làm.

“Ân, nó đang động.”

Dù sao Tịch Phi Nghiêu không cảm thấy trong bụng có động đậy.

Vệ Linh Tê cúi đầu, sau đó dán lỗ tai lên bụng Tịch Phi Nghiêu, yên lặng nghe động tĩnh bên trong.

Sau đó, cười ngây ngô.

Tịch Phi Nghiêu hoàn toàn không biết nàng ấy đang cười chuyện gì, đành yên lặng, nhìn nàng cười ngốc nghếch.

“Nương tử ——”

“Ân?”

“Nàng nói trong tương lai bảo bảo sẽ giống nàng hay là giống ta?”

Tướng công, nếu trong tương lai bảo bảo giống muội nhất định sẽ không cưới được nương tử.

Giống ta có hỏa nhãn kim tinh, nhìn đâu là trúng đó.

“Ân, bộ dạng giống như tướng công, mới đáng yêu.”

Ân, đầu óc thì phải giống ta.

Nửa câu sau nàng không nói ra.

“Ta ngược lại cảm thấy hẳn nên xinh đẹp giống như nương tử vậy.”

Bạn học Tiểu Vệ hơi quấn quít.

“Ngốc nghếch!”

Ngón trỏ Tịch Phi Nghiêu khẽ búng lên trán Vệ Linh Tê, yên lặng dùng ánh mắt tố cáo nàng ngốc nghếch, cười.

“Tình huống hiện tại, tướng công liền không cảm thấy nên làm chút gì sao?”

Người nào đó dẫn dắt từng bước.

“Nga, nên ăn cơm!” Người nào đó bừng tỉnh đại ngộ.

“Tướng công còn nhớ chuyện đã đáp ứng thiếp?”

Không được, không nhịn được, thật sự muốn cốc đầu muội một cái quá đi! Chỉ biết có ăn thôi!

Người nào đó nhìn sững nương tử đại nhân, thật lâu mới hiểu ra, vốn là gương mặt chỉ hồng hồng càng trở nên đỏ ửng.

“Nương… nương tử, bây giờ trời còn chưa tối.”

Ban ngày ban mặt tuyên… tuyên dâm không tốt lắm đâu?!

Người nào đó bị hoảng đến độ nói lắp.

“Tướng công, mắt thiếp không được tốt, tối quá không thấy rõ được gì.”

Tịch đại chủ tịch làm một người hiện đại, làm chuyện ooxx mà nói chuyện giờ giấc? Đùa gì thế, nói hoàn cảnh nàng ngược lại còn nghe chút, chứ làm gì có chuyện giờ giấc, PASS luôn!

“Cho nên, tướng công, còn không ngoan ngoãn nằm xuống cho thiếp?!”

“Nương tử ——”

Người nào đó thấy bán manh không có hiệu quả, nương tử đại nhân thái độ kiên quyết, đành phải rưng rưng gật đầu, nằm xuống.

Thiên thời địa lợi đã có, chỉ còn nhân hòa nữa là mọi chuyện OK.

Tịch đại chủ tịch bày tỏ nàng muốn bắt đầu ăn.

Sau đó, nàng mới bi ai phát hiện ra sự việc muốn nghẹn cổ họng.

Bụng của nàng đang làm cho nàng bị kẹt.

Làm một nữ tử mang thai, muốn ở mặt trên thật ra là một chuyện rất không được thuận tiện.

Nếu là nam nữ, thì thằng nam còn có thể chống đỡ được cho chút, chứ xem như nữ nữ thì có dùng trăm phương cũng vẫn thành bi kịch, cúi xuống đụng đến cái bụng là hết cỡ rồi.

Dù nàng cũng có thể từ từ thích ứng, nhưng trong bụng là một sinh mệnh, nàng cũng không dám làm xằng bậy.

Ông trời ơi, ông cố ý gây khó dễ cho tôi có phải hay không?!

Người nào đó tựa hồ cũng phát hiện được vấn đề này, lòng tốt nói.

“Nương tử, hay là, nàng nằm xuống nha ——”

Cái gọi là nỗi băn khoăn của nàng, thế nhưng cũng chính là đứa con gái còn chưa ra đời của nàng á nghe.

Tịch Phi Nghiêu nghe xong đúng là muốn phun một ngụm văng xa ba thước, lời Vệ manh vật, đúng là hiểu chuyện ah! Nàng nghe thấy cũng muốn khóc đến nơi.

Hiện thực, chính là một tấn bi kịch của Tịch đại chủ tịch.

Nàng nằm xuống.

Còn Vệ manh vật của chúng ta lật mình trở thành chủ nhân!

Nhất định chính là nông nô có thể lật mình mà ăn mừng!

Cá ướp muối lật thân, đâu phải dễ dàng có được!

Sau đó thì, khắp phòng đầy xuân quang.

***

Hahaha nông nô khởi nghĩa thành công =)))))))), cơ mà với tính khí công quân của bạn Tịch, trong thời gian bạn ấy vẫn còn bụng bự thì bạn Vệ nhà chúng ta mau tranh thủ đòi lại cả nợ lẫn lãi đi nha, không thôi cả đời cũng không có cơ hội để “tính sổ” đâu:3