Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta

Chương 29




Thời cơ thay đổi

“Nương tử, nương tử, nàng thích gì, ta sẽ mua cho nàng a!”

Vệ Linh Tê thấy Tịch Phi Nghiêu hứng thú dạt dào đi dạo sạp nhỏ bên đường, chuyển bên cạnh nàng, ân cần nói.

“Không có thích thứ gì, chẳng qua chỉ xem một chút thôi.”

Tịch Phi Nghiêu tiện tay thả đồ vật nhỏ bằng gỗ xuống, lắc đầu.

“Tướng công, nơi này có tiệm kim hoàng nào tốt không?”

Thật ra, mục đích cuối cùngc của nàng chỉ là muốn làm chút đồ vật nhỏ, những thứ này chỉ là tùy tiện nhìn một chút thôi.

“Trước kia ta có cùng nương thân ghé đến một nơi, hình như ở kinh đô là một nơi khá là được, ta mang nàng đi nha!”

Hai mắt Vệ Linh Tê sáng lên, dắt tay nương tử liền hướng khu phố khác đi tới.

Thì ra sau khi hai người ăn cơm xong, Tịch Phi Nghiêu thấy Vệ Linh Tê một mực ở nhà nhàm chán, hơn nữa nàng nhớ thật lâu lúc trước có một chuyện muốn làm, do bởi những ngày qua tương đối bận rộn lại quên mất, dứt khoát buổi chiều kéo Vệ Linh Tê cùng ra ngoài thuận đường làm luôn chuyện này.

Vệ Linh Tê mang Tịch Phi Nghiêu đến một tiệm kim hoàng đã trăm năm ở kinh đô, tên là ‘Phú Quý Kim Lâu’, chỗ này mở bán náo nhiệt hơn nữa tiệm lẩu của Tịch Phi Nghiêu chỉ cách đây ba con phố, đây cũng là chuyện Tịch đại chủ tịch không nghĩ tới.

‘Phú Quý Kim Lâu’ đều làm ăn với quý nhân quan lớn, nghĩ nghĩ cũng phải, hoàng kim ngọc quý loại đồ này bất luận là ở thời hiện đại hay cổ đại, đó đều là thứ đồ chơi người có tiền mới mua. Người nghèo nàn cơm còn không có ăn, làm sao có thể tới mua đồ vàng? Đừng nói chuyện cười, trừ khi ở trong mộng.

“Ai ui, chẳng phải Vệ nhị tiểu thư đây sao? Nhưng mà có một đoạn cuộc sống không ngờ tới nha, nghe nói Vệ nhị tiểu thư đã thành thân, vị bên cạnh đây chẳng lẽ là nhị thiếu phu nhân?”

Người nói chuyện chính là Thẩm tam nương chưỡng quỷ ngân lâu, là một người làm ăn có tám khuôn mặt, quen biết với rất nhiều phu nhân, con cái nhà quan, ở kinh đô cũng xem như là một vị thương nhân có địa vị.

“Thẩm tam nương, bà vẫn khỏe chứ. Đây là vợ ta, hôm nay ta mang nàng tới xem thử có thứ gì tốt không.”

Bởi vì thường xuyên cùng nương thân tới mua kim trâm, vòng xuyến các loại ngọc khí, nên Vệ Linh Tê biết rất sâu về các loại trang sức nội tử yêu thích, nương tử ăn mặc thật giản dị, xem như tướng công có nghĩa vụ phải mua cho nương tử. Ân, lúc hồi môn nương thân có len lén kín đáo cho nàng bạc, nàng vẫn chưa kịp nộp lên, nếu muốn mua cho nương tử, chắc là có đủ.

Bạn học Vệ nghiêm túc đã quên, đối với nương tử mà nói, so với mua ngọc khí cho nương tử giấu nương tử để dành tiền, một bên nhẹ một bên thì nặng.

Tịch Phi Nghiêu mặc dù rất thích kim khí, nhưng nàng không thích đeo lên nhìn như một tên con nhà giàu mới nổi, hận không thể đeo vàng lên toàn thân, để cho toàn thế giới đều biết nàng có tiền vậy, đối với loại con gái này nàng luôn 120% khinh bỉ, cho nên, trên cơ bản nàng đều ăn mặc rất mộc mạc. Trước kia thì không có tiền, bây giờ là khinh thường, nàng tương đối thích thanh thuần, giống Vệ Linh Tê thanh thuần không có son phấn, không dựa vào phục sức trang phục.

“Thẩm trưởng quỹ, không biết chỗ bà có thể chế tạo ngân khí* cho khách không?”

Tịch Phi Nghiêu nhìn những đồ trang sức ánh vàng rực rỡ, thật là muốn đui mù con mắt, cũng may nàng có tư chất cùng tâm lý cứng cỏi, không lộ ra thần sắc đặc biệt ngạc nhiên gì.

Nghĩ nghĩ cũng phải, thời điểm trước kia mấy tiệm vàng này đều bảo vệ rất nghiêm ngặt? Hơn nữa còn có sợi dây chuyền nhỏ muốn chết, còn cây trâm ở thời đại này phỏng đoán phải nặng mời sợi dây chuyền đó cũng chưa bằng.

“Ngân khí? Phu nhân chê cười rồi, bạc quá mềm, mài dễ độc, cho nên người ta thường tạo bạc vụn, chứ không tạo đồ trang sức. Nếu phu nhân nguyện ý, hay là dùng kim khí cho thỏa đáng, vàng quý khí, hơn nữa ánh sáng diễm lệ, so với bạc tốt hơn nhiều.”

Thẩm tam nương vừa nghe cũng biết Tịch Phi Nghiêu không hiểu những thứ này, cho nên giải thích.

“Nếu như phu phân đồng ý, có thể dùng vàng chế tạo, tuyệt đối sẽ không để phu nhân thất vọng.”

“Thẩm chưởng quỹ, có thể nói chuyện một lúc không.”

“Này, được. Vậy mời Vệ nhị tiểu thư cùng Vệ thiếu phu nhân vào nội thất nói chuyện.”

Thẩm tam nương làm tư thế mời, liền mời hai người vào phòng.

“Nương tử, ta muốn ở ngoài xem một chút.”

Vệ Linh Tê đối với chuyện nói tới nói lui thật sự không có hứng thú, còn không bằng ở trong tiệm xem có loại trâm cài nào đẹp mắt không! Nếu có liền mua cho nương tử, nàng thật là thông minh.

“Được, vậy tướng công ngoan ngoãn ở bên ngoài xem, một hồi nương tử sẽ ra.”

Tịch Phi Nghiêu cùng Thẩm tam nương tiến vào trong, sau đó Tịch đại chủ tịch đưa đồ vật cho đối phương, nói.

“Đây chính là đồ trang sức ta muốn chế tạo.”

Chỉ thấy trên giấy vẽ một đôi nhẫn, hơn nữa còn là chiếc nhẫn rất thông thường, nếu như nói có gì đó bất thường, thì chính là bên trong vòng có đánh ba chữ đặc biệt thôi.

Yêu tướng công.

Yêu nương tử.

Cái này ở thế kỷ hai mươi mốt cũng không hiếm thấy, khắp phố tình nhân đều là loại yêu chồng, yêu vợ này, nhưng cái này đặt ở thời cổ đại, vậy xem như cũng tương đối tình cảm rồi.

Người cổ đại chú trọng kín đáo, mà cố ý Tịch Phi Nghiêu viết ba chữ này một chút cũng không kín đáo.

Thẩm tam nương đã chế tạo kim khí hơn hai mươi mấy năm, cũng bị mấy chữ này làm cho bối rối một chút.

“Thẩm chưởng quỹ không ngại dùng 92%~93% bạc cộng thêm 7%~8% thử một chút, tạo ra ngân khí tuyệt đối không phải bình thường.”

Trước kia Tịch Phi Nghiêu đã từng ở Bách Độ thấy tỷ lệ bạc 925, cho nên cũng liền nói ra. Nàng không ngại để cho kỹ thuật ngân khí cao lên một bậc.

Dù sao cho dù nàng không nói, trong nhiều năm nữa, vẫn sẽ có, đây chính là khoa học tiến bộ.

Sau đó hai người vì chiếc nhẫn này thương thảo thêm một lúc, thời điểm không sai biệt lắm chỉ thấy nhân viên tiệm của Thẩm tam nương vội vàng chạy vào, hét toáng lên.

“Chưởng quỹ không hay rồi, Vệ nhị tiểu thư đánh nhau với tiểu thư của Vương thượng thư.”

“Cái gì?”

Tịch Phi Nghiêu cùng Thẩm tam nương cả kinh nói.

Vệ Linh Tê luôn luôn không thích sinh sự, Tịch Phi Nghiêu trong lòng sớm đã nhận định là liên quan tiểu thư Vương thựng thư nào đó.

Bất luận nguyên nhân là gì, Tịch đại chủ tịch luôn đứng về phía Vệ Linh Tê.

Hai người vội vàng ra ngoài, trong đại sảnh sớm đã một mảnh hỗn loạn, quầy lật ngã, trên đất năm người còn nằm co ro, rêи ɾỉ không xong, một người trong số đó Tịch Phi Nghiêu biết, chính là kẻ dẫn đầu con nhà nhung lụa ‘Vân tiên các’ đã đụng phải ở Tấn thành, ngoại tử lần trước bị Vệ Linh Tê dạy dỗ.

Còn đứng bên cạnh là nội tử sớm đã đờ đẫn, ánh mắt nhìn Vệ Linh Tê mang theo sợ hãi cũng chỉ có sợ hãi.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm tam nương lúc nhìn thấy ngoại tử ngã trên đất cùng nội tử bên cạnh thì mặt mày trắng bệch.

Những nhân viên tiệm có mặt ở đại sảnh mặt mày như đưa đám, chậm rãi kể lại chuyện vừa xảy ra.

Nói lại, ngay lúc Tịch Phi Nghiêu tiến vào không bao lâu, Vương gia tiểu thư cùng nương tử của nàng cũng tới đây xem trang sức, thật trùng hợp đứng cạnh quầy Vệ Linh Tê đang dạo. Nhìn thấy Vệ Linh Tê một người, mà phía sau mình có tới bốn tên hộ vệ, nàng đương nhiên không sợ Vệ Linh Tê, cộng thêm lần đó ở Tấn thành chuyện ‘Vân Tiên Các’ để cho nàng mất hết mặt mũi, lần này còn không dạy dỗ trở lại?

Lại nói, lần này nàng mang theo nương tử, thân phận nương tử nhà nàng cũng không tới phiên Vệ Linh Tê càn rỡ.

Cho nên, nàng tự nhiên không sợ.

“Yêu, chẳng phải Vệ Linh Tê đây sao? Nghe nói mấy ngày trước mới thành thân? Sao, cùng nương tử tới mua đồ trang sức hả?”

Có một loại người trời sinh chính là nhân vật phản diện, để cho người chán ghét, rất hiển nhiên Vương gia tiểu thư chính là loại người này.

“Tướng công, cùng một người ngốc có gì mà nói?”

Đứng bên cạnh Vương gia tiểu thư chính là chánh thê nàng vừa cưới đầu năm nay, con gái rượu của đương kim tể tướng, ngoại trừ có chút chanh chua tự do phóng túng, cay nghiệt ra, cũng không có khuyết điểm nào khác. Đương nhiên, miệng mồm cũng hèn hạ như tướng công nàng ta.

“Nương tử, chính là vì ngu ngốc mới có ý nghĩa, không phải sao?” Vương hèn hạ cười rất thô bỉ.

“Vệ ngu ngốc, đêm động phòng hoa chúc, ngươi có thật biết không vậy? Không biết có để cho nương tử của ngươi làm góa phụ sống không đây?!”

Lời vừa nói ra, rất nhiều người ở chung quanh đều cười lên, có lẽ nụ cười này không có ác ý, nhưng lại để cho Vệ Linh Tê tức giận đỏ mặt.

Người này, thật lẽ nào lại vậy! Nàng làm sao không không biếu? Nàng thế nhưng phục vụ nương tử rất thoải mái, nương tử còn khen nàng thông minh!

Vệ Linh Tê tức giận nắm chặt nắm đấm, nương tử nói, ngoại trừ nàng ra không thể để cho người khác khi dễ, bằng không kết quả sẽ rất thê thảm.

Vệ manh vật cho tới giờ không hề nghi ngờ lời nói của nương tử nàng, bởi vì buổi trưa nương tử đã dạy một lần hàm nghĩa chân chính của quy tắc tướng công, nếu đợi một hồi nương tử đi ra thấy nàng bị khi dễ, nương tử nhất định sẽ rất tức giận, hậu quả nhất định sẽ rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng.

Mặc dù nói bạo lực là không tốt, nhưng nương tử cũng nói với nàng, có vài người dùng lời nói cũng không có ích, dùng nắm đấm đánh tới khi nàng không thể nói chuyện là được rồi.

Vệ Linh Tê mặc dù không rõ ý trong lời nói của nương tử, nhưng lời của nương tử tổng đều đúng, cho nên, Vệ Linh Tê một chút cũng không khách khí hướng Vương hèn hạ đánh tới, ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không có.

‘Phanh’ một quyền, đánh vào má trái Vương tiểu thư, trực tiếp đánh nàng văng ra ngoài.

Ai cũng không nghĩ tới Vệ Linh Tê bình thường mặc cho người khi dễ lại đột nhiên động thủ, lại có tốc độ nhanh như vậy, ngoan tuyệt như vậy.

Hộ vệ của Vương tiểu thư cũng không ăn chay, thấy chủ tử bị đánh, lập tức hướng Vệ Linh Tê tấn công.

“A — tướng công –”

Vệ Linh Tê theo Vô Nhai Tử học nội công nhiều năm như vậy, cũng chỉ có nàng là không biết, hơn nữa mấy ngày này theo tập chiêu thức, tự nhiên sẽ không sợ mấy người khoa tay múa chân này. So với bọn họ, nương tử lợi hại hơn!

“Vệ Linh Tê, ngươi điên rồi!”

Che lại gò má bị đánh, Vương mỗ ngây người.

“Ngươi dám đánh ta?!”

Ba quyền hai chân đem những tên hộ vệ kia ném xuống đất, Vệ Linh Tê đương nhiên gật đầu.

“Nương tử nói, ta không thể để người khác khi dễ, nếu không nàng sẽ rất tức giận. Còn hiện tại, ngươi đang khi dễ ta, cho nên, ta đánh ngươi, không có gì là không dám.”

“Ngươi — Vệ Linh Tê, bây giờ ta là mệnh quan triều đình, ngươi dám đánh ta? Ngươi đang coi thường đương kim nữ hoàng sao?”

“Di, ngươi lúc nào làm quan rồi?!”

“Việc này không mượn ngươi xen vào, ngươi loại ngu ngốc chỉ biết có nương thân che chở, có tỷ tỷ ngươi che chở, bây giờ lại có nương tử ngươi che chở, ngươi tên tiểu bạch kiểm ăn bám, vô năng!”

Vương mỗ được nương tử đỡ dậy, hung tợn trợn mắt nhìn Vệ Linh Tê.

“Bị nương thân nuôi, tỷ tỷ nuôi, nương tử nuôi, Vệ Linh Tê, đời ngươi cũng chỉ có như vậy.”

Vệ Linh Tê nghe thấy những lời này, thật sự, vừa giận vừa xấu hổ.

Có một số việc nàng một mực không nguyện ý thừa nhận, nhưng không nghi ngờ chút nào, họ Vương nói không sai, đây là chuyện nàng một mực trốn tránh.

Nàng, chính là một tên ngu khờ.

Tỷ tỷ đậu trạng nguyên hạng cao, còn nàng vẫn hèn mọn vô vị như cũ.

Bây giờ ngay cả kẻ một mực khi dễ mình cũng đã làm quan rồi, còn nàng vẫn dậm chân tại chỗ, chỉ có thể bị cười nhạo.

Nàng không cam tâm, nhưng lại không có năng lực thay đổi gì.

Nàng một mực nói với bản thân, chỉ cần có nương tử là được, nhưng mà, cuộc sống chính là nơi không phải chỉ cần có một người là được.

Cơn giận nổi dậy, một cước đá vào bụng tên họ Vương, trực tiếp đá nàng văng vào tường, sau đó trượt rơi xuống.

Khắp nơi bừa bãi, phần lớn đều do Vệ Linh Tê tạo thành.

Nghe thấy nhân viên thuật lại, Tịch Phi Nghiêu không khỏi cau mày.

Hung hăng trợn mắt nhìn người vẫn nằm trên đất rêи ɾỉ, thản nhiên nói.

“Thẩm chưởng quỹ, vẫn là đưa các nàng đi đại phu đi. Còn tiền thuốc thang, đến lúc đó đến Tịch phủ lấy là được. Còn tổn thất nơi này, đến lúc đó ta trả lại cho Thẩm chưởng quỹ.”

“Này — còn không đưa Vương gia tiểu thư đi y quán!”

Có lẽ Thẩm tam nương cũng giận mà không trút được, tràn đầy tức giận hướng mấy nhân viên tiệm hét lên.

“Còn đứng ngây ở đó làm gì, đi nhanh lên.”

Vì vậy, một trận náo nhiệt cứ vậy kết thúc, Vệ Linh Tê ‘hung hãn’ phỏng đoán sẽ thay thế cho hình tượng yếu hèn.

“Tướng công, chúng ta về thôi.”

Tịch Phi Nghiêu thấy Vệ Linh Tê đứng một bên, thần sắc ảm đạm, có chút bận tâm nắm lấy tay nàng.

“Sao vậy?”

“Nương tử –”

Vệ Linh Tê nhìn bừa bãi trên mặt đất, nhớ tới hành động lúc trước của mình.

“Xin lỗi.”

“Tướng công làm rất tốt, không cần xin lỗi, đối với loại người đó thì cần phải như vậy.”

Tịch Phi Nghiêu cho rằng cái không đúng của Vệ Linh Tê chỉ là vì sợ mình trách mắng, cho nên, rất nghiêm túc vừa nói.

Vệ Linh Tê nhìn Tịch Phi Nghiêu, miễn cưỡng cười một tiếng.

“Nương tử, chúng ta về thôi.”

“Được.”

Mặc dù không rõ tại sao Vệ Linh Tê đột nhiên mất đi tinh thần, nhưng nghĩ chắc là do chuyện vừa rồi dẫn đến.

“Linh Tê –”

“Ta không sao!”

Tịch Phi Nghiêu lời còn chưa hết, Vệ Linh Tê liền lập tức nói ba chữ, sau đó lại dáng vẻ mặt đầy ảo não.

“Ta chỉ là có chút không được thoải mái thôi.”

Trong lòng không thoải mái!

Tịch Phi Nghiêu ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, còn tưởng rằng Vệ Linh Tê mới vừa rồi đánh nhau bị thương, vội vàng kéo nàng về nhà tìm Vô Nhai Tử.

Tịch đại chủ tịch có vạn năng thế nào đi nữa, cũng sẽ không nghĩ tới, tướng công nhà nàng, manh vật mà nàng thích đã thay đổi, chỉ bởi vì một trận náo nhiệt vô nghĩa như vậy.

Nàng không rõ chuyện mà mình để ý, sẽ thay đổi cuộc sống sau này.

***

Tác giả có lời muốn nói: Vệ Linh Tê sắp bắt đầu thay đổi rồi~~ ai, không thể tổng thụ như vậy a~~ nếu không, làm sao đẩy được chủ tịch nha! Đương nhiên, bản chất vẫn sẽ không thay đổi.