Quái Quái sau khi tiếp nhận được thông tin gia đình mình bán thịt heo mổ thịt lợn thì kêu gào, khóc thét nói ông trời bất công, ít nhất cũng cho nhà nàng làm kinh doanh chứ, như bán vải bán gì đó cũng được.
Quái Quái ngồi tự kỉ một hồi thì đành phó mặc số mệnh, ít nhất cũng không phải nghèo không có gì ăn như mấy nữ chính xuyên qua kia, và nàng không đủ thông minh mạnh mẽ đến mức có thể làm giàu như thế, hay đủ tài hoa nhan sắc để vớ được một người tướng công đẹp trai giàu có.
Ai, truyện cũng chỉ là truyện mà thôi, nhưng mà nàng cũng muốn lắm chứ, soái ca ơi....
¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬-___________________________________________________________________
Quái Quái bước ra khỏi phòng khách, tiếng kêu éc éc của heo vang lên không ngừng, nàng ló mặt ra nhìn hoàn cảnh xung quanh. Thật rùng rợn, coi kìa, phụ thân nàng giết heo đấy.
Aaaaa, máu máu, nhìn kinh quá đi, còn cả mùi tanh nữa, nhìn phụ thân của nàng kìa, cả người đều dính máu heo rồi. Thật tội nghiệp mà, suốt ngày sát sinh.
Nhìn xem, trong phòng có đến 6 người, trong đó có 3 người đàn ông, mà mỗi phụ thân nàng là dũng mãnh nhất, và ba người phụ nữ thì mẹ nàng nhìn đẹp nhất. Đúng là con gái, trong mắt luôn suy nghĩ cha mẹ mình là nhất.
“A, Quái Quái, con ra đây đi, không phải hôm trước con muốn thử mổ heo sao?”
Một nam nhân gầy gò nhưng thân thể chắc chắn lên tiếng, đưa tay ngoắt ngoắt Quái. Quái Quái ngạc nhiên chỉ tay vào mặt mình, nàng mổ heo ư?
“Con sao?”
“Không được, con mới bị sét đánh, trong người còn không khỏe, mổ heo thì lần khác cũng được.” Phụ Thân Dương Thịt Heo lên tiếng.
“Đúng đó Quái Quái, con đừng để nương lo lắng, thân thể còn chưa tốt.” Quái Thú
“Ô, cái này.”
Quái Quái đảo mắt quanh một vòng, phân vân không biết có nên làm không. Một nữa sợ dơ, cũng không muốn sát sinh, một nữa lại tò mò, không biết công việc này nó như thế nào.
“Thế nào, quyết định ở con đó Quái Quái, con muốn sao thúc thúc chiều vậy.”
Nam nhân gầy gò trìu mến nhìn nàng, nhẹ nhàng mở miệng.
“Cái này, cái này.... Thúc thúc, thúc thúc tên gì?”
Quái Quái bỗng nhiên quay qua hỏi nam nhân gầy gò khiến cả nhà sửng sốt, nhưng sau đó bình tĩnh lại vì hiểu lí do.
“Thúc thúc là Mộ Dung Dăng, rất vui được là quen với tiểu thư, haha..”
“Ô, Dung Dăng thúc thúc, người chơi búa kéo bao với con đi, nếu con thắng thì con mổ heo, nếu con thua con vào phòng nghỉ, được không thúc thúc?”
“Ô, tất nhiên rồi, haha...”
Nói rồi, cả hai đưa tay lên. Cả nhà nhìn thấy thì mắc cười, lớn đầu hết rồi mà còn chơi trò con nít.
“Búa kéo bao....”
“Búa kéo bao...”
“A, con thắng rồi.”
Quái Quái vui vẻ hét to lên, cả nhà thở dài một cái, nhưng sau đó lại vui vẻ kéo Quái Quái lại, dạy cho cô mổ heo.
Lúc này một thiếu phụ rất dịu dàng đi tới sắn tay áo lên cho Quái Quái.
“Cô nương của ta, con nhớ cẩn thận kẻo dao trúng tay nha.”
“Vâng, con cám ơn thẩm nhiều a, mà thẩm thẩm, thẩm tên gì vậy ạ?”
Quái Quái nhìn người phụ nữ trước mắt dịu dàng, chu đáo thì có cảm tình, lòng thầm nghĩ cô ‘Quái Quái’ này được nhiều người thương dữ.
“Ư, thẩm là Âu Dương Dịu Dịu, là nương tử của Hợi thúc con.”
“Oa, thật hả? Thúc ấy thật có phước.”
“Tất nhiên rồi!” Cả nhà đồng thanh, Hoắc Bạch Hợi đỏ mặt gãi gãi đầu.
“Các huynh, các tẩu đừng trêu đệ chứ.”
“Haha, nhìn hắn đỏ mặt kìa.”
Mọi người cười vui vẻ trêu tức Hoắc Bạch Hợi làm hắn mặt đỏ đến tận râu. Mộ Dung Dịu Dịu thấy thế thì lên tiếng đỡ cho phu quân.
“Nha, phải dạy Quái Quái mổ heo, chúng ta còn không nhiều thời gian đâu.”
Mọi người nghe Âu Dương Dịu Dịu nói thế thì không trêu Hoắc Bạch Hợi nữa, ai nấy đều xắn tay áo lên tiếp tục công việc mổ heo. Quái Quái được đưa tới gần con heo lớn vừa mới cạo sạch lông, phụ thân nàng đưa một con dao cho nàng, bắt đầu chiến dịch học tập mổ heo.