Trì Tú Tâm không biết y chính vì nhìn nàng mà ngây người. Dù sao từ lúc
nhận tú cầu đến giờ, y cũng không nhiều lời, chỉ có ban nãy cùng nàng
tranh luận chuyện tắm rửa mới phá lệ nói nhiều hơn một chút, còn bình
thường tính cách y có phần trầm lặng, giống như lúc này chẳng nói một
câu, nàng chỉ có thể dựa theo thói quen ngày thường, chủ động nắm lấy
tay y, kéo ra tiền sảnh.
“Cha nhìn con rể đủ chưa? Chàng có
phải danh lam thắng cảnh đâu!” Thấy cha mình đi sát bên cạnh, Trì Tú Tâm cười khanh khách, có vẻ đắc ý nói.
Tên ăn mày bị nàng lôi kéo,
cuối cùng tầm mắt lẫn tinh thần lúc này mới chịu hồi phục. Bởi y muốn
thuận theo tự nhiên, nên quyết định mọi sự cứ để cho ông trời an bài, y
không cần tránh né cha con bọn họ làm gì, dĩ nhiên cũng không cần bảo
trì trầm mặc.
“Tôi nói hai người... Có một tên ăn mày làm con
rể nào phải chuyện vẻ vang gì. Chẳng lẽ một chút cũng không cảm thấy mất mặt?” Y hơi nhếch miệng, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Quả tình y đã lâu không cười, cho nên phản ứng như vậy, ngay cả chính y cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Vậy thì đã sao? Ăn mày chẳng qua không có tiền của, so với năm đó ta dựng
nghiệp từ hai bàn tay trắng thì có khác chi đâu. Thế nhưng cậu nhìn ta
bây giờ xem, đã là người có tiền rồi! Cho nên hiện tại cậu không có tiền cũng không quan trọng, chỉ cần học thêm chút tài nghệ, sẽ không còn là
ăn mày nữa!” Trì lão gia nghe vậy, nhún nhún vai, vẻ mặt không cho là
đúng nói.
“Đúng vậy, cha ta nói không sai, xem ánh mắt cùng biểu
hiện trầm ổn của chàng, còn có bộ dạng tuấn tú lịch sự, ta cảm thấy
chàng không phải người ngốc nghếch, học này nọ nhất định rất nhanh, cho
nên đừng nói mình là ăn mày nữa, sau này chàng ở rể nhà chúng ta, cam
đoan có thể lột xác thành trạng nguyên!” Trì Tú Tâm tự tin đáp.
Tên ăn mày biết Trì lão gia và con gái không phải loại người trọng phú
khinh bần, bằng không đã sớm tống y ra đường, chỉ có điều: “Tôi muốn hỏi hai người, nếu tôi một chút cũng không muốn làm trạng nguyên, hai người lại ép tôi đi dự thi, đấy chẳng phải làm khó người khác sao?” Y thật sự không có hứng thú với con đường công danh.
“Không muốn làm trạng nguyên? Vậy cũng không sao, cậu thích làm gì cứ làm, dù gì ta tìm con
rể về chỉ để kế thừa gia nghiệp, nếu cậu thực sự trở thành trạng nguyên, ngày sau làm quan, sinh ý nơi này không người tiếp quản, thế cũng thật
phiền toái.” Trì lão gia giữ thái độ xuề xòa nói.
“A… Cha nói
cũng không sai, ta cứ bắt chàng đi làm trạng nguyên nhưng chỉ là mong
muốn một phía, hơn nữa ngay từ đầu ta cũng không thật sự muốn tướng công phải thành trạng nguyên gì.” Trì Tú Tâm nghĩ nghĩ rồi nhìn y tươi cười
nói: “Vậy cứ theo ý cha đi! Chàng muốn sao thì tùy, chỉ cần làm sinh ý
nhà này tốt lên là được.”
Trong một lúc, tên ăn mày chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Y chỉ thắc mắc có một câu mà bọn họ đã suy tính sâu xa như vậy.
“Vậy nếu tôi lòng không chí lớn, chuyện gì cũng không muốn làm, vậy các
người vẫn đồng ý hôn sự này?” Ngẫm lại có một số việc sớm rõ ràng mới
tốt, cho nên y dứt khoát nói thẳng, “Tôi cần phải nói cho hai người
biết. Tuy rằng tôi nhận được tú cầu, cũng nguyện ý thành thân, nhưng cái khác tôi sẽ không phối hợp, cho nên hai người không thể bắt tôi làm
những chuyện tôi không thích, hay nói những điều tôi không muốn, bao gồm hỏi chuyện xuất thân lai lịch, người trong gia đình. Bất kể là gì đi
nữa, chỉ cần tôi không nguyện ý, hai người cũng vô phương ép buộc tôi,
như vậy hai người còn chấp nhận sao?”
Nghe y nói ra một chuỗi điều kiện, Trì lão gia và con gái đều nhìn nhau thất thần.
Tên ăn mày cười khổ, bọn họ quả nhiên lùi bước.
Là con người, làm sao có thể bỏ qua tất cả mọi thứ, huống chi đây là việc chọn chồng cho Trì Tú Tâm.
Cho dù lúc này bọn họ có thể nhất thời rộng lượng, nhưng ngộ nhỡ ngày sau
nổi lên nghi ngờ, ý muốn tìm hiểu, nếu y kiên trì không nói ra chuyện
của mình, sẽ làm cho người ta cảm thấy y đang cố tình giấu diếm, không
chừng suy đoán y có điều bí mật không thể cho ai biết, đến lúc đó nhất
định sẽ đề phòng y.
Không bằng cứ sớm một lần nói rõ, để ngày sau không phải hối hận ngày nay.
“Rắc rối quá! Không nói nhiều nữa!”
Tên ăn mày dự định nhắc thêm vài tình huống có thể phát sinh, không ngờ Trì lão gia và con gái trăm miệng một lời làm y sững người.
Chỉ một thoáng, y lại trầm mặc.
Rốt cuộc hai cha con này đang nghĩ gì? Là y quá mức cẩn thận, phức tạp mọi
chuyện, hay hai người họ không cùng lối suy nghĩ giống với người thường.
“Ta vừa rồi thấy chàng không muốn nói chuyện, còn tưởng chàng trời sanh
trầm mặc lại ít lời, hóa ra chàng là người thích nói chuyện phiếm!” Ánh
mắt Trì Tú Tâm nhìn y lộ ra vẻ an tâm. Dù sao bọn họ sắp là vợ chồng,
nếu y cả ngày chẳng được mấy câu, nàng chắc chắn sẽ buồn đến chết.
Y không phải đang nói chuyện phiếm, mà là muốn đàm luận điều kiện.
Tên ăn mày không nhịn được lắc đầu.
Y nói chuyện nghiêm túc, kết quả nàng chỉ để ý y ngày sau có hay không nói chuyện phiếm với nàng.
“Ý tôi là, nếu tôi không chịu nói chuyện của mình, hai người chẳng lẽ sẽ
không cảm thấy tôi lai lịch bất minh, sẽ không lo lắng tôi có khả năng
vì làm chuyện phi pháp mới trốn trốn tránh tránh?” Y nhìn về phía Trì Tú Tâm, lại hỏi: “Chính nàng cũng nói qua, nàng có cái gọi là ba điều
không gả, không phải sao?” Tuy rằng y không đến đoạt tú cầu, nhưng lúc
ấy y cách tú lâu không xa, bởi vậy cũng có nghe thấy.
“À, chàng
nói điều kiện này.” Trì Tú Tâm nghĩ nghĩ, đáp: “Chàng với ta tuổi cũng
tương đương, cho nên về phương diện tuổi tác đã không là vấn đề. Muốn
nói chỉ có gia thất hoặc hôn ước. Ta xem chàng là người chính phái,
không giống mấy kẻ phá gia chi tử, hơn nữa chàng ở trong ngôi miếu đổ
nát, chứng tỏ chàng không có vợ con.” Cho dù thực sự có, tám phần cũng
giống nàng đoán, sớm đã chết, cho nên y mới có thể tuyệt vọng đến mức
trở thành ăn mày.
“Về phần làm chuyện phi pháp... Ừ hứ, nếu chàng thực sự là phường đầu trộm đuôi cướp, sao còn đi làm ăn mày? Chỉ cần
chàng tùy tiện trộm ít tiền là có thể sống qua ngày, không cần xin cơm
rồi. Vậy mà chàng lại đi làm ăn mày, chứng tỏ chàng không biết làm
chuyện xấu, bởi vậy chàng nhất định là người tốt!”
Tóm lại, Trì Tú Tâm hoàn toàn tin tưởng y, hơn nữa nàng đối với khả năng nhìn người của mình cũng tương đối tự tin.
“Con gái ta nói không sai, chúng ta thấy cậu không giống người xấu, bất quá
ta muốn hỏi một chút, cậu nói chuyện gì cũng không muốn làm, bao gồm cả
chuyện sinh con sao?”
Trì lão gia cũng theo đó mở miệng, đưa ra vấn đề lại khiến y dở khóc dở cười.
“Cậu nếu không muốn tiếp nhận gia nghiệp cũng không sao, ta vẫn còn có thể
nuôi cậu cả đời được, dù sao ta đây tuổi trẻ lực tráng, chỉ cần cậu có
thể cho nhà này đứa nhỏ, ta có thể bồi dưỡng cháu ta kế thừa gia nghiệp, vậy nên...” Trì lão gia một bên nói ra suy tính cùng ý tưởng của mình,
một bên muốn nghe ý kiến của tên ăn mày.
Bất qua ông còn chưa nói xong, “con rể tương lai” đã không thể kiềm được một trận cười lớn.
Y cười muốn chảy cả nước mắt, phải một lúc lâu sau mới có thể nhịn xuống.
“Được rồi, đừng nữa nói, tôi chịu thua! Tôi thực chưa từng gặp qua cha con nào giống như hai người!”
Y nói đông, bọn họ giảng tây, vấn đề căn bản cho tới bây giờ cũng không
giải quyết được. Y là người ngoài lại phải đi khơi vấn đề giúp họ, thế
mà cha con bọn họ nửa điểm cũng không để ở trong lòng, vậy còn tính bàn
luận cái chi nữa?
“Nhạc phụ, người không cần lo lắng, con sẽ giúp nàng sinh một đứa nhỏ vừa trắng vừa mập cho người.” Cười một trận thỏa
lòng, y bước tới vỗ vai Trì lão gia, xem như nhận lời.
Có nằm mơ y cũng không nghĩ tới, vào lúc y muốn buông bỏ tất cả, lại gặp được hai con người kỳ lạ này.
Bọn họ không có điểm nào giống với những người y đã từng gặp, xem ra ông
trời quả nhiên không muốn nhìn y tiếp tục cam chịu, nên mới ban xuống
cho y một cơ hội.
“Thế này đi, con người của con không muốn công
thành danh toại, cũng không muốn gầy dựng nghiệp lớn gì, nhưng muốn con
thương yêu thê tử, sinh đứa nhỏ, phụng dưỡng nhạc phụ người cả đời, chân chính làm một người con rể danh xứng với thực, vậy thì hoàn toàn không
có vấn đề.”
“Ôi chao! Cha, người có nghe thấy không, chàng gọi
cha là nhạc phụ kìa!” Trì Tú Tâm nghe vậy liền vui sướng trong dạ. Giờ
phút này nàng rốt cục có thể yên tâm, bởi người này đã thật sự muốn
thành thân với nàng.
“Nhạc phụ! Quả thực dễ nghe!” Trì lão gia
cũng cười toét miệng. Ông vỗ vỗ con rể, cười hỏi: “Mọi chuyện đều êm đẹp rồi. Vậy rể quý của ta, con tên là gì?”
“Con…” Tên ăn mày khựng
lại, nghĩ nghĩ một chút rồi cười nhạt: “Cái đã qua không đáng nhắc tới,
dù sao hiện tại thân phận con cũng là người ở rể của Trì gia, cho nên
hai người làm chủ, muốn gọi gì cũng được.”
“Như vậy cũng tốt, chúng ta cùng con một lần nữa bắt đầu.” Trì lão gia không ngờ lại minh bạch ý nghĩ của y.
Chỉ còn mỗi chuyện đặt danh tự là có điểm khó khăn.
“Hay cha cho chàng họ Lạc trong Lạc Thành đi.” Như vậy lâu dài đối với nơi này cũng sinh ra cảm giác quyến luyến.
“Ừm. Còn tên tự nữa thôi…” Trì lão gia xoa mi tâm, cố gắng suy nghĩ một lúc
lâu, đột nhiên linh quang lóe hiện, “Ôi chao! Kêu Lạc Nguyên Dật đi! Lúc mới gặp chúng ta con là ăn mày, bây giờ gặp lại thì con đã thành bộ
dáng công tử tuấn dật!”
Nguyên Dật, nguyên bản là công tử tuấn dật, tên này thực sự phù hợp sao?
“Nghe hay lắm!” Trên mặt y lộ ra ý cười, hướng Trì lão gia bái tạ: “Như vậy…
Nguyên Dật trước tạ nhạc phụ, sau này mong được hai người chiếu cố nhiều hơn!”
Y không biết ông trời cuối cùng sẽ cho mình vượt qua nửa đời sau thế nào, nhưng nói thật thì...
Y bắt đầu thích hai cha con này rồi