“Chết cái đầu chàng! Về sau còn có suy nghĩ này, ta sẽ đánh cho chàng mất trí nhớ!” Trì Tú Tâm vừa gọt hoa quả vừa trừng mắt nhìn trượng phu nằm trên giường.
Ngày đó Trì Tú Tâm chạy một mạch về nhà, bất ngờ giữa
đường gặp cha dẫn theo đoàn người và quan sai đi bắt Dư Thương Phàm, bèn cùng với họ quay trở lại miếu nát.
Bước vào trong miếu, nhìn
thấy hai người nằm trên đất im lìm như hai cỗ thi thể, nàng hoảng sợ cho rằng cả hai đã vong mạng, đến khi kiểm tra mạch đập, mới phát hiện Dư
Thương Phàm tuy rằng đã chết, nhưng Lạc Nguyên Dật do mất máu quá nhiều
mà ngất đi, liền đi hái dược thảo gần đó, bôi thuốc cầm máu cho y.
“Chàng đâu biết ta khẩn trương đến mức nghiền thuốc cũng run tay!” Trì Tú Tâm hờn dỗi nói.
“Chung quy nương tử đã cứu được ta rồi, không phải sao?” Lạc Nguyên Dật cười cười có chút chột dạ.
“Hẳn chàng không dọa ta suýt đứng tim đấy phỏng?” Trì Tú Tâm cong môi, liếc
mắt một cái, xem chừng bất mãn, nhưng vẫn chậm rãi cắt hoa quả, đút cho
Lạc Nguyên Dật ăn.
“Vậy càng chứng minh nương tử thực lòng yêu
ta.” Lạc Nguyên Dật nắm tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn,
“Không hổ là nương tử thấu hiểu Lạc Thành tam tuyệt của ta. Thực may
nàng biết y thuật, đời này ta mới có cơ hội được cùng nàng sống đến đầu
bạc.”
Thấy bộ dáng thâm tình của y cùng thương thế hãy còn chưa
bình phục, Trì Tú Tâm cũng không tiện bộc phát tính tình, chỉ có thể dở
khóc dở cười, tiếp tục gọt hoa quả.
“Ta mới là người nên cảm thấy may mắn vì chàng biết công phu, bằng không ta sớm đã chết trong tay Dư
Thương Phàm.” Trì Tú Tâm rầu rĩ nói.
“Không, nàng nên thấy may mắn vì có một người cha bình dị, gần gũi, thích giúp vui cho người.” Lạc Nguyên Dật lắc đầu, cười nói.
“A... Chàng nói phải, bằng không nhà ta sớm đã tiêu tan trong biển lửa.”
Tuy không có mặt ở hiện trường, bất quá chi tiết tình huống thế nào, cha đã thuật lại tỉ mỉ cho nàng nghe.
Nguyên lai khi phát hiện đám cháy, hạ nhân nhà nàng cũng không mất tỉnh táo,
lập tức đem nước giếng và hồ trong đình viện mặc sức mà múc lấy, mặc sức mà tát hết, song họ đã thấm mệt, ngọn lửa vẫn không tắt, thậm chí lan
dần ra, không cách chi ngăn trở.
Dân chúng quanh vùng thấy Trì
gia gặp nạn, nhanh chóng kêu gọi nhân thủ đến hỗ trợ. Mọi người đều quý
mến cha nàng, không ai không xắn tay giúp đỡ, bên trong nỗ lực cứu hỏa,
bên ngoài thay phiên chuyển nước, rất nhanh đã áp được hỏa thế ở phòng
bếp cùng dãy tường bao quanh.
Không có dân chúng, trên dưới Trì
gia khẳng định sẽ bị lửa vây chết, nhưng nhờ công lao của tập thể, trận
hỏa hoạn đã không cướp đi tính mạng của người nào. Về phần thiệt hại,
ngoài trừ vật phẩm trân quý, ngân lượng cất ở khố phòng cùng trạch viện
phía đông nam vẫn bình an vô sự ra, toàn bộ tòa chủ ốc đã hoàn toàn hóa
tro, thế nên bọn họ phải chuyển đến nơi khác ngụ tạm một thời gian, chờ
những khu bị cháy được phá đi xây mới.
Hiển nhiên sau chuyện
này, cha nàng vô cùng cảm kích tấm lòng của dân chúng, dự định sắp tới
sẽ mở bàn tiệc rượu, mời người người nhà nhà đến chung vui, tiếp theo
dâng đại lễ, gửi lời tri ân, tiến hành quyên góp tiền xây cầu làm đường, cảm tạ hương thân đã chung tay giúp đỡ trong lúc nguy cấp.
“Tú
Tâm, nàng giận ta sao? Hôm ấy ta cũng dập lửa với mọi người, không hề vì lời nhắn mà rời đi một mình.” Tuy biết Dư Thương Phàm không nhìn thấy
y, tuyệt sẽ không dễ dàng thương tổn Trì Tú Tâm, nhưng y vẫn không ngừng lo lắng cho nàng.
Thấy trận lửa đã không còn đáng ngại, y liền
xin Trì lão gia để mình đi cứu Trì Tú Tâm, sau đó không chần chừ một
phút giây nào, lập tức thi triển khinh công đuổi tới ngôi miếu nát.
“Không đâu.” Trì Tú Tâm lắc đầu nói, “Chàng chọn đúng lắm! Làm việc gì cũng
phải biết phân biệt nặng nhẹ. Nếu chàng bỏ mặc an nguy mọi người đi cứu
ta, thì cho dù toàn mạng quay trở lại, nhìn thấy Trì gia không còn người sống, ta cũng khó lòng vượt qua nổi cơn sốc.”
Kỳ thực khi ấy Dư
Thương Phàm làm nàng sợ phát khiếp, song bây giờ gã ta đã chết, người
nàng lại không tổn hại gì, cho nên thêm một chuyện chi bằng bớt một
chuyện, nàng không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa.
Lạc Nguyên Dật nghe
nàng trả lời, không khỏi nở nụ cười: “Nương tử ta đúng là người hảo tâm, luôn biết quan tâm, suy nghĩ cho người khác, ta yêu nàng cũng chính vì
như thế.”
“Nói tới hảo tâm... Huyện nha vậy mà lại tin tưởng lời
chàng, xem ra bình thường làm nhiều chuyện tốt, tích nhiều âm đức quả
nhiên được đền đáp.”
Vì để huyện lệnh nơi này không tra ra gốc
ngọn, Lạc Nguyên Dật không nhắc tới những chuyện trong quá khứ, chỉ cho
hay Dư Thương Phàm là một vị khách xa lạ không rõ lai lịch, luôn ngoan
cố nhận định Lạc Nguyên Dật là đại ca y, hiểu lầm Trì gia không chấp
thuận trả đại ca về, nên mới lưu lại bức thư muốn Lạc Nguyên Dật đến
miếu nát, bằng không sẽ giết Trì Tú Tâm.
Theo lời Lạc Nguyên Dật, Dư Thương Phàm phóng hỏa thiêu Trì gia vì muốn chứng tỏ quyết tâm của
bản thân, miễn cho Lạc Nguyên Dật xem nhẹ sự tình, đồng thời không có
Trì gia ngăn cản, Lạc Nguyên Dật sẽ không chối quanh co, nói mình không
biết Dư Thương Phàm nữa.
Về sau, hai người xảy ra tranh chấp ở
miếu nát, Dư Thương Phàm toan có ý giết Lạc Nguyên Dật, Lạc Nguyên Dật
phòng vệ chính đáng, bất đắc dĩ phản kháng mới vô tình giết chết Dư
Thương Phàm.
Nếu muốn truy cứu chuyện này tới cùng, quan phủ có
thể tìm ra vô số sơ hở trong lời khai. Thế nhưng Trì gia thường hay hành thiện, lại rất có danh vọng ở Lạc Thành, mỗi khi huyện lệnh muốn xây
cầu làm đường, Trì lão gia đều không ngại xuất ra tài lực trợ giúp, vậy
nên huyện lệnh nhắm một con mắt, không chút nghi ngờ lời nói của Lạc
Nguyên Dật, cứ như thế khép lại vụ án, kỳ thực cũng là chuyện không
ngoài dự đoán.
“Không có nhà nàng, có lẽ ta sẽ không còn tin
tưởng vào lòng người.” Ăn một chút hoa quả, Lạc Nguyên Dật đem chén đĩa
bỏ qua một bên, đột nhiên bắt lấy cánh tay mềm nhỏ của Trì Tú Tâm.
“Nguyên Dật...” Trì Tú Tâm buông dao cùng hoa quả xuống, ngồi bên mép giường,
tựa vào vai y, thấp giọng nói: “Dư Thương Phàm đã chết, chàng có thể về
nhà giải thích với…”
“Ta không muốn dính líu đến giang hồ thị
phi, càng không muốn tiếp nhận Hách Phong Bảo, chiếu cố thê tử trên bệ
thờ.” Lạc Nguyên Dật nhìn nàng chăm chú, y biết nàng không nỡ thấy mình
chịu oan uổng, song y đã dứt khoát từ bỏ quá khứ.
“Giữa hai người chúng ta vốn không có cảm tình người thân nên ta mới đối tốt với Dư
Thương Phàm. Hiện tại hắn đã chết, ta có thể thoải mái sống cùng nàng,
bài vị ai đó thì cứ để cha ta chịu trách nhiệm, ta chỉ cần mỗi nàng là
đủ.”
Huống hồ, vị thê tử kia là nợ phong lưu của Dư Thương Phàm
chứ nào phải của y, nói không chừng bọn họ lúc này đang cãi nhau dưới âm tào địa phủ.
“Chàng sẽ không trở về làm Dư Giai Phong?” Vừa nghe mấy chữ “thê tử trên bệ thờ”, Trì Tú Tâm đã không còn tâm tư thuyết
phục Lạc Nguyên Dật.
Đừng đùa với nàng, nàng quả thực không muốn
Lạc Nguyên Dật chịu ủy khuất, nhưng y là trượng phu của nàng, nàng là
thê tử duy nhất của y, không gì có thể thay đổi điều đó.
“Ta sớm
đã không còn là Dư Giai Phong.” Lạc Nguyên Dật mỉm cười, xoa nhẹ gò má
nàng, “Ta là Lạc Nguyên Dật, tên ăn mày lớn lên ở Lạc Thành, Trì gia là
gia đình duy nhất của ta, Trì Tú Tâm cũng là thê tử duy nhất của ta!”
Đoạn y cúi đầu hôn lên má nàng, nàng bật cười khúc khích, y lại dùng môi mình bịt kín miệng nàng.
Hai người ghì chặt lấy nhau, xúc cảm mãnh liệt như hoa lửa ngập trời, Trì
Tú Tâm hưởng thụ nụ hôn cực nóng của trượng phu, trong lòng nàng âm thầm khấn nguyện.
Ông trời, Trì Tú Tâm không cần chiến thần giáp vàng.
Nàng chỉ cần tướng công ăn mày, cuộc đời này đã hạnh phúc mỹ mãn.