*V*
“Nào nào nào nào nào, An An ngồi xuống đây.”
Tại nhà ăn, Đường Thiên một tay ôm Thẩm Quân Hòa, một tay kéo ghế, kêu Thẩm An Hoa ngồi xuống. Sau đó anh lôi ra mấy cái đĩa chuẩn bị từ trước bên trên chất đầy ắp các món ăn đẹp đẽ ngon lành lên mặt bàn:
“An An, anh mua bánh bao và sữa đậu nành, bánh mì hấp, bánh rán, sủi cảo tôm, trà diệp đản, em thích ăn cái gì? Anh gắp cho em.”
Thẩm An Hoa không nói gì nhìn một đống các món điểm tâm chất chồng trên mặt bàn, không hề động tay. Ngược lại, Doãn Tích Nhiên nhảy bổ tới, lớn tiếng trầm trồ:
“Oa, nhiều món ngon quá đi, người ta muốn ăn.”
Nói xong, không hề khách khí bắt đầu ăn luôn.
Đường Thiên tức giận, nói: “Đây là để An An ăn, mau xê ra cho ta.”
Đường Thiên muốn đẩy Doãn Tích Nhiên ra, nhưng cuối cùng vì ánh mắt vô cùng không đồng ý của Thẩm An Hoa mà đành phải nhịn xuống, cúi đầu hỏi Thẩm An Hoa:
“An An, em muốn ăn gì?”
Thẩm An Hoa vốn không muốn ăn mấy thứ Đường Thiên mang đến, nhưng nhìn Đường Thiên đang ôm Thẩm Quân Hòa nhìn mình với ánh mắt cực độ chờ mong, vẻ mặt rất là lấy lòng, liền đổi ý, thuận miệng nói:
“Sủi cảo tôm với sữa đậu nành là được.”
Nghe được câu nói của Thẩm An Hoa, Đường Thiên tựa như trúng số hưng phấn mà lấy qua một cốc sữa đậu nành, sau lại gắp thêm mấy cái sủi cảo tôm đưa vào bát Thẩm An Hoa, rồi lại vội vã hỏi:
“An An, còn muốn ăn gì nữa?”
Doãn Tích Nhiên bên cạnh đang nhét một mồm đầy trà diệp đản cười khẩy một tiếng, lúng búng trêu:
“Tên tiểu tử kia, An Hoa còn chưa có ăn sủi cảo tôm xong, mi gấp cái gì, vội vàng chạy vào WC chắc.”
Nghe vậy, Đường Thiên đầu tiên là trừng mắt nhìn Doãn Tích Nhiên, nhưng sau đó thấy Thẩm An Hoa đang chậm rãi ăn sủi cảo, ngẫm nghĩ lại chút nữa kiểu gì cũng có vị hôn phu của tên nào đó chuẩn bị tới bắt người, anh liền nhịn. Dù sao đi nữa, đến lúc khắc có người đi chỉnh đốn mi, việc gì phải làm cho An An khó chịu. Khắc đến lúc, trong phòng chỉ còn cô nam quả nam, củi khô lửa bốc, gạo nấu thành cơm. Nghĩ đến đó trên miệng Đường Thiên liền lén lút nở ra một nụ cười *** tà.
Kéo chiếc ghế bên cạnh Thẩm An Hoa, Đường Thiên ôm Thẩm Quân Hòa ngồi xuống, vì trước khi đến đây anh đã đi bổ túc thêm kiến thức về chăm sóc trẻ nhỏ, nên đến giờ này Đường Thiên vẫn bế Thẩm Quân Hòa rất ổn thỏa. Mà Thẩm Quân Hòa tựa như có linh cảm của huyết thống, không những ngoan ngoãn nằm trong lòng Đường Thiên, không khóc không quấy, mà còn liên tục cười, đương nhiên, thường thường đều hướng về phía Thẩm An Hoa mà cười.
Thẩm An Hoa vừa ăn bữa sáng vừa vươn một ngón tay về phía Thẩm Quân Hòa đùa đùa, trên mặt cũng mang theo nụ cười. Đường Thiên thấy trong ngực nóng lên, nhịn không được say sưa tưởng tượng, An Hoa cười với mình kìa~~Doãn Tích Nhiên ngồi bên cạnh lập tức thừa cơ chế nhạo:
“Ngu ghê a, An Hoa cười với Tiểu Quân Hòa đó, mi cười đần đần một mình cái gì, nhìn là thấy ngu à.”
Đường Thiên mặc kệ Doãn Tích Nhiên, dù sao chẳng mấy nữa tên này sẽ biến mất khỏi cuộc sống của An An, hơn nữa, anh sẽ làm cho hắn biến vĩnh viễn luôn. Sau đó lại bắt đầu si ngốc nhìn Thẩm An Hoa, Thẩm An Hoa thu lại ngón tay chơi với Thẩm Quân Hòa, chậm rãi bắt đầu ăn các thứ, ánh mắt nóng rực của Đường Thiên làm cậu cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Ngay lúc Doãn Tích Nhiên thấy chịu không nổi, đảo mắt thì chuông cửa đột nhiên kêu liên hồi. Thẩm An Hoa ngạc nhiên nói: “Sớm thế này, ai đến vậy?”
Đường Thiên bị tiếng chuông cửa đưa về hiện thực lập tức hiểu ngay, nhất định là vị hôn phu của ai đó tới, ha ha, đây đúng là âm thanh của thánh thần mà. Cái tên hỗn đản Doãn Tích Nhiên này rốt cục cũng phải biến mất. Đường Thiên vì thế vội vã nhảy dựng lên, miệng nói một câu: “Anh đi mở cửa!” liền phóng vọt ra ngoài.
Từ mắt mèo nhìn ra, ngoài cửa đứng hai nam một nữ, đứng phía trước là một người đàn ông nước ngoài một thân quý khí, đương nhiên là Wilmer Sivis. Đường Thiên vui tươi hớn hở mà mở cửa, lúc này mới phát hiện, tay Sivis này cao ghê a, so ra còn cao hơn anh một chút.
Thấy người mở cửa không phải chủ nhân Thẩm An Hoa của căn phòng, Sivis cũng không biểu hiện vẻ nghi kị gì, mà người phụ nữ ăn mặc công sở đằng sau quy phạm nói với Đường Thiên:
“Tiên sinh, chúng tôi tới tìm Doãn công tử.”
“Tôi biết, Doãn Tích Nhiên, vị hôn thê của chủ tịch các vị đúng không? Ha ha ha, hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh đã tới.”
Đường Thiên không thèm để ý tia nghi hoặc hiện lên trong ánh mắt ba người kia, cười ha hả nghênh đón ba người vào nhà. Doãn Tích Nhiên, xem ngươi làm sao bây giờ.
Đưa ba người tiếp đón vào nhà, Đường Thiên đóng cửa lại, cúi đầu cười hôn lên Thẩm Quân Hòa, sau đó không hề kinh ngạc khi nghe tiếng người nào đó hét lên chói tai: “Làm thế nào mà anh lại ở đây?!”
Đường Thiên vội vã ôm Thẩm Quân Hòa chạy vào nhà ăn.Hỏi vì sao vội như vậy ư, đương nhiên là để xem kịch vui rồi.
Như mong chờ của Đường Thiên, vừa thấy Sivis đột ngột xuất hiện trước mặt mình, Doãn Tích Nhiên tựa như con gì bị dẫm vào đuôi nhảy dựng lên, run run dùng chiếc đũa chỉ vào Sivis. Thẩm An Hoa cũng nghi hoặc đứng lên, quan sát ba người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Sivis không để ý tới Thẩm An Hoa, trực tiếp bước tới nói với Doãn Tích Nhiên đang vì kinh hãi mà trợn to hai mắt: “Bolle, hôn lễ sắp tới rồi, em muốn ôn chuyện với bạn bè, tôi cũng cho em đủ thời gian rồi, bây giờ theo tôi về đi.”
Đường Thiên chạy tới bên cạnh Thẩm An Hoa, cúi đầu ngắn gọn giải thích cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra. Sau khi nghe xong, Thẩm An Hoa kinh ngạc quay đầu nhìn người đàn ông cao to cường tráng, thốt lên:
“Vị hôn phu của Tích Nhiên?!”
Nghe câu nói của Thẩm An Hoa, Doãn Tích Nhiên không biết là do xấu hổ hay vì tức giận mà đỏ mặt, gào lên với Thẩm An Hoa: “Không phải!!”
Thấy thế, Đường Thiên mặt vô cảm đem ánh mắt sắc nhọn bắn về phía Doãn Tích Nhiên, Doãn Tích Nhiên bị dọa đến vô thức cắn môi dưới. Tuy vậyThẩm An Hoa là người bị gào vào mặt cũng không có phản ứng gì, bị gả cho người đàn ông khác sao, chẳng trách cậu ấy phản ứng kịch liệt như thế.
Thật ra lúc này Sivis có hơi chút liếc mắt nhìn người đàn ông tuy đang bế trẻ con nhưng vẫn cực kì thu hút kia, suy nghĩ hình như đã gặp ở đâu, nhưng tâm tư của anh lúc này đặt hết trên người Doãn Tích Nhiên rồi. Tranh thủ lúc Doãn Tích Nhiên đang ngây người, anh liền tiến lên trước vài bước. Doãn Tích Nhiên cũng rất nhanh nhận ra Sivis đang tới gần, cảnh giác mà lui về phía sau mấy bước.
Sau đó cậu lớn tiếng nói: “Hôn lễ cái gì, tôi không muốn kết hôn cùng anh, anh lập tức rời đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Lúc này, người đàn ông trầm mặc cao gầy đứng bên cạnh Sivis đã mở miệng:
“Tiểu thiếu gia, đại thiếu gia nói, mong ngài cùng Sivis tiên sinh cùng nhau về nước, sau đó cẩn thận cân nhắc việc kết hôn, dù sao cưới xin cũng là chuyện quan trọng, xin ngài đừng quá tùy ý. Hơn nữa, lão gia và phu nhân đều nhớ ngài, bọn họ đang ở nhà chờ ngài về.”
Người đàn ông cao gầy mở miệng là nói chuyện hết sức hợp lý hợp tình, Doãn Tích Nhiên trên mặt thoáng xuất hiện một tia dao động. Nhưng cậu lập tức lắc lắc đầu kiên quyết, nói với người đàn ông cao gầy.
“Ibero, ông trở về nói với anh hai, tôi không muốn kết hôn với anh ta, cũng không muốn lập gia đình, tôi đã cân nhắc cực kì thận trọng rồi. Đợi đến lúc bọn họ bỏ cái ý định ép tôi xuất giá, tôi sẽ quay lại.”
“Đã như vậy…” Sivis đột nhiên nói, rồi không hề báo trước đột ngột sải bước tới bên cạnh Doãn Tích Nhiên, Doãn Tích Nhiên hoảng sợ muốn xoay người chạy đã bị Sivis bắt được sau đó khiêng lên vai, Doãn Tích Nhiên sợ đến hét lên một tiếng, sau đó liều mạng đấm vào lưng Sivis mà gào lớn:
“Buông tôi ra, buông, tên hỗn đản này, đồ dã man, buông!!”
Nhưng thiếu gia Hyman được nuông chiều từ bé đâu có phải là đối thủ của cánh tay mạnh mẽ và thân thể cường tráng cao tới 1m90 của Sivis (những câu này là ý làm sao囧…), Doãn Tích Nhiên vừa giãy giụa vừa sợ chính mình bị ngã xuống, trong lòng không khỏi thầm mắng cái tên lỗ mãng này sao cao đến thế làm gì.
Đem vị hôn thê khiêng ổn thỏa, Sivis gật đầu với Thẩm An Hoa và Đường Thiên một cái, liền không chút do dự hướng cửa mà đi, nhạc nền đương nhiên là tiếng chửi bậy ầm ĩ của Doãn Tích Nhiên. Thấy Doãn Tích Nhiên sắp khóc đến nơi, Thẩm An Hoa có chút không đành lòng, vừa định mở miệng ngăn cản, liền bị Đường Thiên ngăn lại:
“Đó là chuyện của cậu ấy, cậu ấy cũng không thể trốn tránh cả đời. Để tự cậu ấy giải quyết đi.”
Nghĩ rằng anh nói có lý, Thẩm An Hoa đành nhìn một đoàn người rời đi mà không nói một tiếng nào.
Vừa vẫy đuôi vừa chạy đi đóng cửa, Đường Thiên trong lòng độc ác giơ lên một chữ “V”, cô nam quả nam cùng trong một phòng… A ha ha ha ha ha, thực sự là đen tối đến nội thương luôn.
Trong lúc đó, Sivis đã bước vào chiếc xe limousine, ôm chặt Doãn Tích Nhiên đang giãy giụa kịch liệt, nắm chặt tay chân của cậu, đột nhiên nhớ ra người đàn ông kia là ai, thì ra là…. Nhưng, nghĩ đến dáng vẻ ôm con nhỏ và nói chuyện với người yêu của anh ta, đúng là điên đảo.
____________
Ngừ ta muốn nhắc lại một lần cho chắc ăn nà ~ Tất cả các từ trong dấu “(…)” đều là của chị Trang Sinh Hiểu Mộng na, hêm phải ngừ ta pấn quá mừ tự thêm thắt vô đêu nàh *O* ~ X”3 ~
*V*
Lại nói về Đường Thiên vừa cong đuôi chạy ra đóng cửa, rồi cong đuôi chạy trở lại nhà ăn đã phát hiện Thẩm An Hoa khoanh hai tay nghiêng đầu nheo mắt nhìn anh, Đường Thiên “ha ha” cười gượng hai tiếng, hỏi:
“An An, sao thế?”
“Anh biết chuyện của Tích Nhiên, người đàn ông vừa rồi có phải anh gọi đến không?” Thẩm An Hoa bất mãn hỏi.
“Là vì anh lo cho em đó, tên Doãn Tích Nhiên kia không minh bạch mà chạy về đây, anh đương nhiên phải tra cho rõ ràng nguyên nhân rồi, lỡ hắn đi vay nặng lãi rồi thiếu tiền chạy đến nhà em ở để trốn nợ thì làm sao?”
Nói đến đây, anh thấy Thẩm An Hoa buồn cười mà phì cười, Đường Thiên sắc mặt cũng hòa hoãn mà nói tiếp:
“Về người kia, tên là Wilmer Sivis, anh ta đương nhiên sẽ có thủ đoạn của anh ta, Doãn Tích Nhiên có mọc cánh cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta đâu.”
Nhớ đến người đàn ông cao to gây cho người khác cảm giác áp lực cùng với vẻ thu hút kia, Thẩm An Hoa âm thầm đồng ý với những lời của Đường Thiên, vậy thì Doãn Tích Nhiên sẽ không có cách nào trách cứ Đường Thiên nữa… Hửm?! Thẩm An Hoa tự giật mình, vì sao mà mình lại lo lắng thay anh ta vậy, tốt nhất là anh ta nên bị Tích Nhiên chụp mũ luôn đi.
“An An, An An? An An!”
Giọng nói của người đàn ông làm Thẩm An Hoa lấy lại tinh thần, cậu có chút ngượng quá hóa giận, cáu kỉnh nói: “Cái gì?”
Thấy tâm tình của Thẩm An Hoa thay đổi, Đường Thiên nịnh nọt cười cười:
“An An, em ăn no chưa? Có muốn ăn chút gì nữa không?”
Vốn định nói là không ăn nữa, nhưng Thẩm An Hoa đột nhiên lại thấy đói, do khôngmuốn dạ dày mình chịu khổ, cậu không còn cách nào khác là lại đành ngồi xuống ăn đông ăn tây mấy thứ. Một hồi sau, Thẩm Quân Hòa vốn dĩ rất ngoan ngoãn đột nhiên khóc lớn, làm Đường Thiên mới tập tành làm daddy luống cuống hết cả tay chân.
Thẩm An Hoa nhìn đồng hồ, sau đó lấy khăn ăn lau miệng, đứng lên vươn hai tay về phía Đường Thiên, nói:
“Đưa Quân Hòa cho em.”
Ngoan ngoãn đưa Thẩm Quân Hòa cho Thẩm An Hoa, Đường Thiên dùng ánh mắt khát khao học hỏi nhìn chằm chằm Thẩm An Hoa. Bị Đường Thiên nhìn đến mất tự nhiên, Thẩm An Hoa vừa dỗ Thẩm Quân Hòa, vừa nói với Đường Thiên bằng giọng gượng gạo:
“Quân Hòa đến giờ bú sữa rồi, anh cũng nên đi đi.”
Nói xong, Thẩm An Hoa không quay đầu lại đi vào phòng ngủ, khóa cửa lại. Ngồi ở chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng, Thẩm An Hoa vừa cởi cúc áo đưa ngực cho Thẩm Quân Hòa, vừa ngóng tai nghe tiếng động bên ngoài. Chỉ nghe thấy ngoài kia yên lặng một hồi, rồi truyền đến tiếng đóng cửa, Thẩm An Hoa thở dài một hơi, cũng có chút không cam lòng.
Hừ, quả nhiên chỉ là một đại thiếu gia, ngoài miệng nói toàn lời ngon ngọt, vậy mà có một chút bực bội đã chịu không nổi. Thẩm An Hoa cắn môi dưới, cậu tuyệt đối không chịu thừa nhận vì mình có một chút kỳ vọng gì đó với Đường Thiên cho nên bây giờ mới thất vọng.
Một hồi sau, thấy con trai đã no, Thẩm An Hoa bế Thẩm Quân Hòa lên, để con trai “đứng” trên đùi mình. Một tay giữ lấy người Thẩm Quân Hòa, một tay vỗ nhẹ lưng, đây là cách để ngăn ngừa sữa từ trong cơ thể nhỏ bé chưa trưởng thành trào ngược ra.
Đợi một hồi, xác định Thẩm Quân Hòa sẽ không trớ sữa, Thẩm An Hoa một tay ôm Thẩm Quân Hòa, một tay đóng cúc áo. Dùng chiếc khăn nhỏ lau khô cái miệng nhỏ nhắn dính nước miếng lẫn sữa, cậu bước ra cửa, tay cầm nắm đấm, do dự một chút rồi bước ra ngoài.
Vừa nhìn phòng khách cùng nhà ăn, hoàn toàn không có một bóng người, Thẩm An Hoa tựa như an lòng, lại tựa như mất mát thở dài một hơi, bỗng đột nhiên nghe được tiếng xả nước trong nhà vệ sinh.
Đi chiếc dép màu trắng, người đàn ông vừa lấy khăn tay chà lau nước trên tay, vừa từ trong phòng vệ sinh bước ra, thấy ánh mắt khó tin nhìn mình, anh bắt đầu cười đắc ý.
“An An, Quân Hòa ăn no chưa?”
Thẩm An Hoa đảo mắt:
“Sao anh còn ở đây, anh không phải đi sao?” Cậu liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ plastic bình thường treo trên tường: “Đã 8h rồi, anh không cần đi làm sao? Đi mau.”
“Anh từ hôm nay nghỉ phép, em không cần lo lắng, anh sẽ liên tục ở đây với em, em cứ yên tâm, An An.”
Thấy Đường Thiên vừa nói vừa xua xua tay, lộ ra vẻ “Anh biết mà”, Thẩm An Hoa tức đến muốn đánh anh ta một trận.
“A, được rồi. An An, em bây giờ chắc là muốn, ừm…” Đường Thiên suy nghĩ một hồi, nói:
“Em hẳn là muốn đi vẽ tranh đúng không. A, để anh chăm Tiểu Quân Quân, em cứ yên tâm mà làm việc.”
***
Thẩm An Hoa chẳng hiểu tại sao mà mọi chuyện nó lại thành thế này.
Thẩm An Hoa đang ngồi trong phòng vẽ tranh chuyên dụng trong nhà, trước mặt cậu là giá vẽ, cây kẹp tranh hoàn toàn trắng bóc, ở một góc khác của phòng, một góc nhà được dọn dẹp, đặt một cái thảm bên trên, Đường Thiên ngồi chơi với Thẩm Quân Hòa dù đang nằm cũng không chịu yên mà ngọ ngoậy tới lui.
Lúc này Đường Thiên lúc này tìm không ra vẻ lão luyện từng trải trên thương trường, chỉ thấy một vẻ yêu thương con cái của ông bố ngốc nghếch, Thẩm An Hoa tâm niệm khẽ động, vót nhọn bút chì bắt đầu làm việc.
Cũng không biết bao lâu, lúc Thẩm An Hoa ngừng tay bút, thì bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện phía sau làm cho hoảng sợ.
“Oa, An An, tranh em vẽ đẹp quá. Nhìn Tiểu Quân Hòa trong tranh thật dễ thương, còn anh thì quả là đẹp trai.” Đường Thiên không biết tự bao giờ ôm Thẩm Quân Hòa đứng ở đằng sau Thẩm An Hoa đang hết sức chăm chú vẽ tranh, nhìn thấy một hình ảnh khắc họa cảnh phụ tử thuận hòa vui vẻ, anh không khỏi bật lên cảm khái.
Nghe anh nói, Thẩm An Hoa vội vã gỡ cái kẹp trên giá lấy bức tranh ra định xé, Đường Thiên thấy thế, nhanh tay giật lấy bức tranh đi, la lên:
“An An, sao lại xé, tranh đẹp lắm, anh rất thích!”
Phục hồi giọng điệu nhẹ nhàng, nói: “Cứ đưa cho anh nhé, anh nhất định sẽ cất kỹ mà, em không nói gì coi như đồng ý nha, anh mang đi đây.”
Một tay đem bức tranh giấu sau lưng miệng thì nói không ngừng, Đường Thiên bỏ chạy ra khỏi phòng. Một mình đứng trong phòng vẽ tranh, Thẩm An Hoa từ vừa thẹn vừa giận trở thành dở khóc dở cười. Cậu bật cười rồi lắc đầu, quên đi, dù sao cậu cũng không có ý xé mà.
Một lần nữa ngồi trước giá vẽ, Thẩm An Hoa mang theo một nụ cười dịu dàng mà chuẩn bị một bức tranh mới, đột nhiên phát giác ra mình không nên lộ ra biểu tình như vậy. Cậu vội vã trưng ra vẻ mặt đau khổ hận thù cầm lấy bút quay ra giá vẽ, sau đó không giữ nổi ba giây, cậu xì một tiếng bật cười, không thể làm gì hơn là lắc lắc đầu, cố gắng để mặt mình không lộ ra cảm xúc gì.
Còn thực ra, từ phòng tranh chạy ra ngoài, Đường Thiên vẫn trốn ở ngoài cửa nhìn lén cuối cùng cũng lặng lẽ bỏ đi. Anh đang cúi đầu tính cảm ơn đứa con ngoan đã cực kì phối hợp không khóc không phá, mới phát hiện ra bảo bối nhi tử đã ngủ rồi. Đường Thiên yên lặng cười, hôn lên gương mặt ngây thơ say ngủ của Thẩm Quân Hòa.
Đi vào phòng ngủ, đưa con nhẹ nhàng cẩn thận đặt vào nôi, đắp cái chăn nhỏ lên, Đường Thiên ngồi lên chiếc ghế sô pha ngay bên cạnh. Lấy bức tranh vừa rồi ra ngắm nhìn thật lâu, Đường Thiên không khó khăn gì nhận ra những đường nét trắng đen đó bao hàm bao nhiêu yêu thương sâu nặng đối với mình, đối với con.
Lại nhớ tới vẻ mặt chăm chú của Thẩm An Hoa lúc vẽ tranh, đây là hình ảnh của Thẩm An Hoa mà trong quá khứ dù sống dưới một mái nhà bao nhiêu năm anh chưa bao giờ gặp. Gương mặt bình thường dường như tỏa ra ánh hào quang nhàn nhạt, khuôn mặt nhu hòa mà chuyên chú tựa như xinh đẹp hơn rất nhiều. Khó trách người ta thường nói đàn ông chăm chú làm việc là hấp dẫn nhất. Đường Thiên lại bắt đầu hối hận, sao trước đây mình không nhận thấy An An thật là tốt vậy.
Lại nghĩ tới nụ cười của Thẩm An Hoa trong phòng tranh, trái tim của Đường Thiên dường như say sưa. Từ nhỏ nhìn cha mình phong lưu, Đường Thiên phải thừa nhận trong lòng mình có một nỗi ám ảnh, mặc dù có nhiều bạn gái, nhưng chỉ là sự trao đổi của dục vọng và tiền bạc. Trong lòng anh, vẫn có một nguyện vọng nho nhỏ, muốn có một gia đình, một gia đình thực sự và ấm áp. Hiện tại, anh tin rằng mình đã tìm được người kia rồi, người mà yêu mình chân thành, có thể mang lại cho mình một gia đình.
Càng nghĩ, càng thấy mình thích An An.
Cẩn thận đem bức tranh cuộn lại, giấu đi an toàn, rồi đem mấy thứ bảo vệ trên nôi toàn bộ lôi ra, Đường Thiên liền phóng tới phòng tranh.
______________
An An nhà mình vẫn khẩu thị tâm phi nha, Đường Đường xem chừng còn phải cố gắng nhiều nà ~ *v* ~
Đối thủ (?) số 1 đã out ~ Hẵn còn nhiều vất vả lắm đó nha ~=))
Mọi người thấy Đường Đường nhà ngừ ta đã đáng đc tha chưa, Đường Đường ngoan vầy nàh ~ *O*~
Bây giờ chính thức bắt đầu câu chuyện về cuộc sống vợ chồng son ~ =))~