Tuổi Thanh Xuân Của Anh Là Dành Cho Em

Chương 4: Em biết anh nhớ em không?




*Rầm* cửa phòng vệ sinh nữ được đóng một cách thô bạo. Hắn chốt cửa rồi tiến đến gần cô, theo bản năng cô lùi lại phía sau đến lưng chạm vào bức tường. Thấy cô không thể di chuyển được nữa hắn mới lên tiếng.

- Mấy tháng qua em đi đâu?

Không thèm trả lời mà còn chẳng thèm nhìn thẳng vào mắt hắn. Nhìn bộ dạng chán chường của cô, tay hắn nắm cằm bắt cô nhìn thẳng vào hắn.

- Anh hỏi một lần nữa, mấy tháng qua em đã đi đâu?

Sức chịu đựng của cô cũng có giới hạn. Hắn làm cô đau khổ, chắc thoả mãn rồi chứ gì. Bày đặt lo lắng với quan tâm.

- Tôi đi đâu mặc tôi. Chưa tới lượt anh phải quan tâm.

Nghe cô nói mà lửa trong người hắn dâng lên. Ôm chặt cô vào người, cúi đầu tham lam hít thở mùi hương hắn mong nhớ.

- Em có biết tôi nhớ em lắm không?

*Đùng* Nước mắt cô lại lăn dài. Hắn có biết cô phải cực khổ lắm mới có thể quên đi hắn không? Bây giờ sao hắn lại có thể xuất hiện chứ? Trái tim cô lại đau nữa rồi. Thấy vai mình ướt ướt đoán chắc là cô khóc, hắn buông cô ra lau hàng nước mắt đang rơi. Hành động vừa rồi làm cô không thể tin được.

- Nhớ tôi? Hừ. Vậy sao anh không ân ân ái ái cùng cô tình nhân à mà không phải, chắc là phu nhân Mặc chứ hả? Tôi và anh bây giờ chẳng còn là gì của nhau nữa rồi.

Hắn cảm thấy sao về câu nói đó? Đương nhiên là rất đau rồi. Hắn không ngờ mình đã làm tổn thương sâu sắc đến cô như vậy. Hắn sai và đang sửa chữa lỗi lầm rồi. Giọng hắn dịu dàng lại, cầm lấy tay coi nói.

- Anh biết anh thực sự sai rồi. Anh không nên thế. Tha lỗi cho anh lần này, sẽ không như vậy nữa.

Hấy tay hắn ra khỏi tay mình. Khôi phục lại lời nói do khóc mà khàn, cô nói.

- Xin lỗi thưa Mặc tiên sinh, tình yêu của anh lớn quá tôi không thể tiếp nhận hết. Mong tiên sinh thông cảm.

Lời nói mang hàm ý châm biếm làm hắn rối rắm hết cả lên. Bao nhiêu năm trên thương trường hắn chưa biết hai từ "bối rối" là gì. Nhưng bây giờ thì sao? Chỉ vì câu nói của "vợ cũ" mà đã làm hắn khó xử như vậy rồi. Hắn đã biết mình sai, biết sửa lỗi vậy sao cô không tha cho hắn? Buông lời cuối rồi thả cho cô đi.

- Từ nay chúng ta chẳng còn qua hệ vợ chồng nữa.

Câu nói của anh làm tim nó đau hơn nhưng.

- Vậy anh sẽ theo đuổi em lại từ đầu. Đường đường chính chính cưới em làm thiếu phu nhân Mặc.

Hoá ra là hắn chưa nói hết. Hắn nói sao? Sẽ theo đuổi lại cô sao? Cứ thử xem hắn co thể không? Dù tim bây giờ rất đau nhưng chẳng thể suy nghĩ gì thêm. Bước ra ngoài, bước vào bàn mà anh vẫn đợi, cô thoáng ngạc nhiên, chẳng phải mình đi lâu như vậy thì anh sẽ đi chứ? Nhưng anh vẫn đợi cô, anh biết là cô đang nói chuyện với "chồng cũ" nên không hỏi han gì.

Ăn xong, cả hai về công ty làm bình thường. Hết một ngày làm việc của cô. Vẫn như thường ngày, cô đi bộ trên con đường ấy để trở về nhà. Vừa đi vừa ngắm ánh hoàng hôn thơ mộng ấy. Có lẽ cô chẳng biết rằng chiếc xe lặng lẽ đi theo sau cô. Hắn cố tình theo cô về tận nhà để biết nơi cô đang sống, còn là để ngắm nhìn cô.

Sáng sớm hôm sau cô bị chuông cửa đánh thức. Hôm nay là ngày nghỉ mà ai lại đến làm phiền cô vậy chứ? Mở của trong bộ dạng ngáy ngủ, đập vào mắt là bộ dạng của hắn, cô luống cuống tay chân đóng sầm cửa lại. Sao hắn lại biết mình sống ở đâu? Chẳng lẽ là ba nói? Chắc không đâu. Vội vàng vệ sinh cá nhân xong xuôi thì bụng kêu lên. Vào trong bếp thì chẳng có thứ gì đành xuống siêu thị gần nhà. Cứ nghĩ rằng hành động thô lỗ vừa rồi của mình thì hắn sẽ bỏ đi ngay tức khắc. Nhưng không, hắn vẫn kiên trì đứng đó, trên tay còn là món bánh trứng cô thích nhất. Đặc biệt hôm nay hắn không có mặc âu phục mà thay vào đó là áo phông quần đùi trông năng động. Trên mặt còn có cả nụ cười chưa tắt nữa. Thoáng chốc ngạc nhiên rồi trở lại bình thường.

- Mặc tiên sinh, anh có chuyện gì phải gặp tôi sao?

- Đúng vậy. Anh không muốn em gọi anh bằng tên xa lạ như vậy. Anh có mua bánh trứng em thích nhất đây.

Cầm túi bánh đưa lên trước mặt cô nói. Thực ra hôm nay hắn đi tận 20 km để mua về món bánh trứng ngon nhất cho cô ăn sáng. Đặc biệt hôm nay còn muốn cùng cô đi chơi một ngày.

- Vậy sao? Cảm ơn về túi bánh nhưng anh có thể về cho.

Tay cầm túi bánh từ tay anh, mùi thơm của bánh làm bụng cô đói thêm. Hắn vẫn chưa buông tha cô, muốn chọc cô thêm một chút nữa.

- Nhận được bánh rồi sao lại bỏ rơi anh. Anh là đi tận 20 km mới mua về cho em ăn đấy.

Đùa sao, bánh trứng có thể ra trung tâm thành phố mua cũng có mà sao lại đi xa như vậy cơ chứ. Mà còn giữ bánh nóng cho cô được nữa. Điều này làm cô thoáng chút vui mừng. Chưa kịp chờ cô lên tiếng hắn đã đi vào trong nhà cô từ nãy mà còn ngồi chiễm chệ trên ghế rồi. Thấy cô vẫn đứng ngây người ra đấy, hắn lên tiếng.

- Em còn định đứng đấy đến bao giờ? Không đói sao?

Nghe hắn nói vậy cô giật mình bừng tỉnh lại. Lấy tay vỗ vỗ gương mặt cho tỉnh táo lại rồi bước vào trong nhà.