Tuổi Thanh Xuân Của Anh Là Dành Cho Em

Chương 21: Hạnh phúc trở lại




- Cậu không định quay trở về sao?

Oanh Thư vừa xếp quần áo vào vali vừa nói với cô. Đúng là cô đã ở Italy 2 năm rồi, ý định quay về cũng có nhưng về sẽ lại gặp anh. Vậy cô sẽ chẳng thể quên được anh nữa.

- Mình cũng định về nhưng...

Vế sau chưa được cô nói ra đã bị Thư nói chen vào.

- Cậu phải kiên cường lên chứ. Phải đối mặt với quá khứ thì mới cố gắng được trong tương lai. Nếu cứ ẩn ẩn nấp nấp như vật thì chẳng thể làm được việc đâu.

Thư nói cũng đúng, cô ở Italy 2 năm vì để tránh mặt anh. Nhưng giờ cô sẽ phải đối mặt. Dù sao đó cũng là quê hương của mình. Mà cũng đã 2 năm cô chưa tới thăm ba mẹ rồi.

Thư nói xong thì cô sắp xếp quần áo vào vali để đi luôn chuyến bay hôm nay. Nhìn thấy cô như vậy, Thư mỉm cười vui vẻ. Là bạn thân với nhau, nhìn thấy cô ngày nào cũng ủ rũ như vậy thật không đành lòng.

Trở về, việc đầu tiên là cô đến đồi Chân Mây. Chính xác là cô đến để thăm ba mẹ mình. Vừa đến nơi, cô rất ngạc nhiên. Khu mộ của ba mẹ vẫn còn rất sạch sẽ, nén hương vẫn được thắp. Có lẽ như ai đó ngày nào cũng đến thăm vậy. Bước đến gần, cô ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt. Cô ngồi kể chuyện cho ba mẹ nghe. Cô kể hết tất cả. Đúng lúc đó một người thanh niên cao to lịch lãm bước đến gần ngôi mộ. Đó chính là anh. Hằng ngày vào những lúc rảnh rỗi anh đều đến nơi này chỉ vì một lí do duy nhất đó chính là chờ cô trở về. Vừa đến gần anh nhìn thấy hình bóng người con gái đang ngồi nói say sưa chưa phát hiện ra mình. Anh ngày càng tiến gần hơn, nhìn bóng lưng giống người anh hằng mong nhớ. Lại bước gần hơn, đúng đó chính là cô. Anh vòng tay ôm chặt cô vào lòng sợ rằng buông tay ra cô sẽ biến mất khỏi anh. Giật mình vì hành động của người kia, cô quay đầu trở lại. Bất ngờ nhìn thấy anh, trông anh vẫn thế, nhưng có vẻ còn lịch lãm và cao to hơn trước. Tim cô chợt nhói lên.

- Hàn tiên sinh, mong anh bỏ tay ra khỏi người tôi.

Nhận ra được giọng nói của cô, anh càng ôn chặt coi hơn. Cúi đầu hít thở một hơi thật sâu trên tóc cô. Đúng là mùi hương mà anh luôn mong nhớ. Thấy anh càng ôm cô chặt hơn, mày cô chợt nhíu lại, giọng nói có phần xa cách hơn.

- Tôi mong Hàn tiên sinh cư xử đúng phép một chút.

Cô giám nói anh bằng cái tên hoàn toàn xa cách như vậy? Gan cô quá lớn đi.

- Bà xã, em dám gọi anh như vậy?

- Xin lỗi, tôi không phải bà xã của anh.

Cô nói cô không phải vợ anh? Câu này đã làm anh tức điên lên rồi. Cô kí nhưng anh chưa kí thì chứng tỏ cô vẫn đường đường chính thuận là vợ anh và anh vẫn là chồng cô.

- Tờ đơn đó em kí nhưng anh chưa kí. Vậy thì em vẫn là bà xã của anh.

Ngạc nhiên? Tức giận? Cảm xúc của cô có hết. Ngạc nhiên vì suốt 2 năm qua anh vẫn luôn đợi coi. Tức giận vì anh không có trách nhiệm.

- Anh là một người vô trách nhiệm. Anh không lo vợ con lại đi lo cho một cô gái khác?

- Vợ anh chỉ có mình em xứng đáng. Chuyện của Lam Minh Trân là giả.

Giả? Cô ta lừa cô sao? Nhưng còn hình ảnh. Rõ ràng trong ảnh đó là anh và cô ta. Thấy cô đứng im không nói gì, anh cầm tay cô kéo đến chỗ đỗ xe.

- Về nhà anh sẽ nói cho em nghe

Không hiểu sao cô lại theo anh về đến nhà. Anh cầm tay cô bước vào nhà, ông bà quản gia mừng đến rơi nước mắt. Từ khi cô đi trong nhà âm u lạnh lẽo, nhưng giờ có cô chắc chắn sẽ không như vậy nữa. Anh kéo cô vào phòng, đặt cô lên đùi mình, vẫn theo thói quen cũ, ôm cô anh nói.

- Thực ra anh và cô ta chẳng có gì với nhau cả. Cô ta di quá ghen ghét với em nên đã làm ra chuyện như vậy. Đúng thật là tối đó anh có uống rượu nhưng uống cùng Minh Kỳ. Không tin em có thể gọi để chứng minh. Cô ta lợi dụng tối đó anh uống say, cô ta ghép ảnh rồi đưa cho em xem. Em nhìn vào sẽ hiểu lầm anh ở cùng một chỗ với cô ta. Người anh yêu nhất là em, cả đời này anh yêu em còn không hết sao có thể làm ra những chuyện không hay đó.

Nghe thấy hết toàn bộ sự việc, cô cảm thấy coi thường mình. Sao không tin tưởng anh? Sao cô có thể ngu ngốc mà biến mình thành con rối nằm trong lòng bàn tay của Minh Trân. Cô thấy mình thực sự rất ngốc. Cô bỏ ra 2 năm để trốn tránh anh mà không chịu nghe lời giải thích từ anh. Cô luôn nói rằng cô yêu anh mà cô lại không tin tưởng anh. Chỉ biết im lặng không nói gì.

- Sao vậy?

- Em xin lỗi 

Cô chỉ biết xin lỗi. Trong đầu cô giờ chẳng còn gì để nói cho anh biết cả.

- Em không có lỗi.

Sau khi anh nói, cầm nhẹ cằm cô đưa lên. Khiến cô nhìn thẳng vào mắt mình.

- Sau này đừng suy nghĩ bậy bạ. Anh không hèn hạ tới mức bỏ vợ theo một người khác. Anh chỉ cần em.

Nước mắt lại rơi. Cứ mỗi lần như thế cô chẳng thể kìm nổi nước mắt. Không phải không thể kìm chế mà nó tự chảy ra ngoài tạo thành những viên pha lê nhỏ. Lấy tay lau nước mắt cho cô, ôm chặt cô vào lòng. Anh chỉ muốn được ôm coi như thế này. Ôm bù lại khoảng thời gian cô đã rời xa anh. Bù lại khoảng thời gian cô đã tránh mặt anh.

------------------------------------------------------

Cuối cùng cả hai đến được với nhau trọn vẹn cũng phải xảy ra nhiều biến cố. Chẳng có tình yêu nào mãi mãi giống những câu chuyện cổ tích. Quan trọng rằng khi yêu ai cần yêu một cách chân thành.

Không vì những chuyện nhỏ mà dẫn đến tan vỡ hạnh phúc vốn đang có.