Tuổi Thanh Xuân Của Anh Là Dành Cho Em

Chương 20: Nếu là phải ra đi thì em sẽ tự nguyện




Có vẻ như Minh Trân vẫn muốn quyến rũ anh đến cùng. Cô ta biết buổi trưa cô thường hay mang cơm đến cho anh nên cô ta đã đến sớm hơn cô một lúc để thực hiện kế hoạch của mình. Cô ta nói muốn bàn kế hoạch về mảnh đất phía ngoại thành nên anh đồng ý cho cô ta ở lại bàn việc làm ăn. Không thể ngờ được cô ta căn đúng chuẩn thời gian cô đến để hôn anh. Bất ngờ trước hành động vừa rồi của Minh Trân, anh bắt đầu tức giận.

Vừa mở cửa phòng ra đã nhìn thấy cảnh tượng ấy, hộp cơm trên tay cô rơi xuống đất. Đôi mắt dần ngấn lệ. Giờ đến anh cũng muốn chà đạp lên tình cảm của cô sao? Nhanh chóng chạy đi, nước mắt không kìm được mà cứ thế rơi xuống. Cô đã đặt hết tình cảm của mình cho anh vậy sao anh lại đối xử với cô như vậy? Lại lần nữa trái tim cô đau. Nhưng lần này lại còn đau hơn.

Về nhà cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi bỏ đi. Để lại một lá thư và một tờ giấy ly hôn có sẵn chữ kí của mình.

" Mặc Tử, thực sự em không thể tin anh lại đối xử như vậy. Em luôn đặt niềm tin, đặt hết tình cảm của mình cho anh mà anh lại không cần ư? Em cho rằng cái hôn ước kia là sự trả thù sớm muộn mà thôi. Nhưng thực sự em đã chịu quá đủ mọi thứ. Con người ai mà chẳng đến lúc phải lên tiếng sao có thể giữ mãi trong lòng. Mấy hôm trước Minh Trân có gặp và nói chuyện với em, cô ấy nói đứa bé cần một người cha. Nhưng em không tin, em cho rằng hôm ấy là anh gặp đối tác nên có uống quá một chút... Nào ngờ chính anh là người không thể nói được sự thật. Đứa bé cần có cha, có mẹ. Nếu cần một người ra đi thì em tự nguyện. Mong anh có thể chăm sóc cho Minh Trân và đứa bé, dù sao cũng là đứa con của anh. Đừng vì em mà phải suy nghĩ nhiều. Mấy hôm nay em cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Hôm nay lại chính mắt được nhìn thấy nên không còn gì để nói được nữa. Đơn ly hôn em đã kí sẵn rồi. Không cần đi tìm em, em sẽ đi thật xa. "

Viết xong lá thư cô nhanh chóng gọi cho anh hai muốn đi du lịch cho khuây khỏa nên nhờ anh hai đặt vé bay luôn. Cô muốn đi thật nhanh để tránh mặt anh. Cô chẳng muốn phải đối mặt anh.

Anh lái xe với tốc độ cao để trở về nhà. Bước vào phòng, chẳng thấy bóng dáng của cô đâu, quần áo cũng chẳng thấy. Vừa đọc xong bức thư của cô, đôi mắt đỏ dần lên. Trông anh bây giờ chẳng khác nào một con quỷ dữ. Tâm trí bây giờ chỉ có cô. Mà cô thì sao? Cô bỏ đi, để lại một bức thư và một tờ đơn ly hôn. Cô muốn ly hôn với anh? Có giết chết anh cũng không đồng ý. Phái thuộc hạ bắt giữ Minh Trân và Lam Trấn về căn cứ, anh tự mình đi tìm cô. Bây giờ đã có căn cứ để bắt hai cha con ông ta. Mấy ngày nay thuộc hạ của anh hành hạ hai cha con Minh Trân không ít, anh cũng ngày đêm tìm kiếm cô nhưng không thấy. Hôm nay, đích thân anh đưa hai cha con cô ta xuống địa ngục. Tự tay cầm súng nhắm thẳng vào mi tâm hai người mà bắn, bắn xong rồi ném cho sói ăn. Anh vẫn luôn tìm kiếm cô nhưng kết quả chỉ là con số 0.

----------------------------------------------------

2 năm sau

Đã 2 năm anh vẫn luôn đi tìm cô. Minh Kỳ chỉ biết đặt vé cho cô nhưng không biết cô đi đâu. Anh dần trở thành người tàn nhẫn, lãnh khốc cũng không kém phần lạnh lùng hơn. Trở thành một người cuồng công việc từ lúc nào không hay. Căn nhà bây giờ đây trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, không có tiếng cười tiếng nói của cô. Anh thường xuyên không về nhà, đêm đến lại đi uống rượu cho đến khi say, thường ngủ lại tập đoàn. Vốn dĩ không có cô anh về nhà cũng vô ích. Chẳng được ôm, chẳng được hôn, cũng chẳng được hít thở hương thơm oải hương nhàn nhạt của cô. Chính xác là anh đang né tránh sự cô đơn ấy.

Hai năm nay cô sống cùng Oanh Thư. Thư cũng nghe hết mọi chuyện đã xảy ra với cô. Hai năm nay cô vẫn chưa quên được anh, thậm chí nhớ còn nhiều hơn quên. Nhìn thấy bạn mình như vậy Thư không đành lòng, muốn nói cho anh biết cô đang ở Italy nhưng sao không thể nói được. Một phần vì những chuyện xảy ra hai năm trước, nhưng Thư vẫn không tin anh có thể đối xử như vậy với cô. Anh yêu cô còn không hết sao lại phụ tình cô nhanh như vậy. Nhưng cô vẫn nghĩ rằng cái thai đó là của anh, dù gì cô vẫn là người ngoài cuộc nên không dám đối mặt. Dù nghĩ như vậy nhưng cô vẫn không thể quên được anh. Không có mùi hương quen thuộc, cô nằm ngủ không thể vào giấc sâu được, cứ nửa đêm là tỉnh lại. Ăn cơm cũng không thể nuốt trôi. Hình ảnh của anh hoàn toàn chiếm đoạt hết vị trí trong đầu cô. Nếu hỏi hai năm nay cô sống ra sao? Vậy thì cô nói rằng hai năm nay không có anh cô không thể sống được. Có lẽ dù có ở xa cách đến mấy nhưng tâm trạng của anh và cô thì chỉ có một.