Trên hè phố, có một cậu thanh niên ngồi bất động đã lâu. Cậu cúi mặt không nhìn rõ vẻ mặt nhưng cả người toát ra sự cô độc một cách đáng thương. Những người đi đường đều giương ánh mắt tò mò nhìn cậu thanh niên nhưng chẳng một ai dám lại gần cậu. Rốt cuộc, một bé gái đang chạy tung tăng bỗng dừng chân ở trước mặt cậu. Cô bé rụt rè tiến lại gần, nhìn cậu chăm chú một lúc rồi do do dự dự cất tiếng hỏi:
- Chú ơi! Sao chú ngồi đây vậy? Chú đang tìm cái gì dưới đất sao?
Việt ngẩng lên nhìn cô bé con. Cô bé giương đôi mắt to tròn, hồn nhiên chờ đợi cậu đáp lại. Cậu bỗng ước mình trở lại thành trẻ con, niềm vui, nỗi buồn đều rất đơn giản, chỉ cần một câu xin lỗi là có thể hóa giải được tất cả. Vậy mà thời gian trôi qua, trưởng thành đã lấy mất đi của chúng ta nhiều thứ. Có những lúc mệt mỏi đến mức chẳng muốn nghe đối phương giải thích và xin lỗi trở thành câu nói vô trách nhiệm nhất! Khi cậu định trả lời cô bé, một người phụ nữ từ phía sau đi tới, nhìn cậu một cách đề phòng rồi vội nắm lấy bé con dắt đi. Lời hai mẹ con nói với nhau còn vẳng lại:
- Sau này không được lại gần người lạ biết chưa?
- Vì sao vậy hả mẹ?
- Bởi vì người đó có thể là người xấu, sẽ bắt con đi. Trông nhếch nhác như vậy, còn rất giống người thần kinh…
Việt cười khổ, tự ngắm lại bản thân. Trông cậu giống một kẻ thần kinh lắm sao? Chỉ là quần áo đã bị bẩn hết, chỉ là trên người có vài chỗ bị xước và chỉ là cậu vừa mới xem một bộ phim buồn. Bản thân cậu cũng góp mặt trong bộ phim đó nhưng rốt cuộc cũng chỉ là người qua đường. Cái khoảnh khắc cậu đứng bên kia đường và nhận ra rằng tất cả chỉ là do ảo tưởng của bản thân dựng nên, đóng vai người qua đường trong chính bộ phim của mình, có lẽ trên đời này duy nhất cậu là tội nghiệp đến thế! Thì ra thứ tự xuất hiện trong cuộc đời rất quan trọng. Bởi vì đến trước nên chiếm được phần nhiều, người đến sau còn lại cái gì chứ? Đó là điều tất nhiên, một điều không thể chối cãi. Vậy cậu còn có tư cách gì để tranh giành?
Cậu ngồi thật lâu, đến khi xác định đã có thể khống chế được cảm xúc, mở điện thoại bấm một dãy số.
- Tôi là Việt đây…
.
.
.
- Cậu đến rồi sao?
- Ra là cậu ở đây. Chúng ta cần nói chuyện!
- Tôi hẹn cậu ra đây chính là để nói chuyện. – Việt nghiêm túc nhìn Tuấn. – Tôi muốn hỏi cậu một câu. Cậu có yêu Vy không ?
Tuấn im lặng, phân vân không biết nên trả lời ra sao. Nếu thừa nhận có phải sẽ đẩy quan hệ của cả ba vào rắc rối hơn không? Cậu không phải là người ti tiện muốn phá hoại tình yêu của người khác. Nhưng vẻ mặt Việt dường như đã biết trước câu trả lời, hỏi ra miệng chỉ là muốn xác định lại thôi. Cậu phủ nhận chính là tự lừa dối bản thân mà thôi.
- Đúng! Tôi yêu cô ấy, nhưng…
Tuấn vừa dứt lời, Việt bất ngờ tung một cú đấm khiến Tuấn ngã ra đất. Tuấn sững sờ, tay chạm vào mặt, dù đã lường trước sẽ có chuyện này nhưng vẫn không ngờ được nó đến sớm như vậy.
- Cú đấm này là tôi đánh cho hả giận. Xem như sau này chuyện của chúng ta chấm dứt. Tôi sẽ không xen vào hai người nữa.
- Cái gì là không xen vào? Cậu quay lại đây, nói rõ ra xem nào?
- Nghĩa ở mặt chữ. Cậu không hiểu thì cũng không liên quan đến tôi!
Việt tức giận hất mạnh tay Tuấn ra. Bàn tay Tuấn nắm chặt lại thành nắm đấm, trên mu bàn tay còn nhìn thấy lờ mờ màu đỏ của con dấu cậu mang tặng Vy lần trước. Hai cậu thanh niên cứ như vậy đứng dằng co, không ai chịu nghe ai nói. Cuối cùng, Tuấn mạnh tay đánh lại Việt. Trên người Việt vốn còn vết thương, cú đấm vừa rồi lấy hết sức của cậu, máu lại bắt đầu nứt ra, rỉ rỉ bám vào vạt áo đã cáu bẩn. Cậu tựa vào gốc cây, mặc cho Tuấn nắm lấy cổ áo, thái độ như không thèm để tâm.
- Cậu thế này là thế nào? Cái gì mà không liên quan? Tôi đến đây là muốn thay Vy giải thích với cậu, cũng là vì tôi mà biện minh! Không phải là đến đánh nhau với cậu.
- …
- Hôm nay là tôi chủ động đến tìm Vy. Tôi đã tỏ tình với cậu ấy nhưng cậu ấy vì cậu mà từ chối tôi. Như vậy đã đủ rõ ràng chưa? Chẳng lẽ cậu ích kỉ đến mức đến làm bạn cũng không được?
- …
- Cậu như vậy thì có tư cách gì yêu Vy? Một kẻ ích kỉ như cậu không có tư cách để yêu người khác!
- Ha ha… đúng vậy, tôi không có tư cách! Tôi ích kỉ như vậy đấy! Cậu đã hài lòng chưa?
Bị thái độ của Việt chọc giận, Tuấn không kiềm chế được lại vung một cú đấm khác. Việt không hề né tránh, cứ mặc kệ để cú đấm giáng thẳng vào mặt mình. Sau cùng, Tuấn buông Việt ra, tựa vào gốc cây thở hổn hển. Đột nhiên cậu nghe thấy Việt nặng nhọc nói:
- Vy thích cậu đã từ lâu lắm rồi, bây giờ cũng… Cậu nói xem tìm đâu ra một người ôm mối tình đơn phương ngần ấy năm? Cô ấy nhút nhát lại hay cả nghĩ cho nên sau này, cậu làm gì cũng hãy nghĩ đến cô ấy đầu tiên. Mỗi lần lo lắng, cô ấy sẽ nắm chặt lấy vạt áo. Lúc ấy, cậu hãy nằm lấy tay cô ấy, nhất định cô ấy sẽ cảm thấy an toàn. Và còn cả mua chocolate cho cô ấy, nó sẽ làm cho tâm trạng cô ấy tốt hơn…
Từng lời nói thốt ra giống như lời thổn thức, nhỏ dần rồi tắt lịm. Tuấn ôm bụng, thở hổn hển muốn nói gì đó để hoàn hoãn không khí căng thẳng. Dù sao trước đó bọn họ vẫn là những người bạn học chung với nhau ba năm. Có lẽ là lỗi ở cậu, không nén nổi tình cảm nhưng không cam tâm im lặng mà bỏ cuộc. Cứ như vậy cậu hết làn này đến lượt khác tạo cơ hội gặp gỡ Vy, một góc nhỏ ích kỉ nào đó trong trái tim cậu vẫn muốn tự tranh thủ cơ hội cho chính mình. Nhưng hôm nay Việt nói những lời này… là muốn bỏ cuộc sao?
- Cậu…?
- Như vậy là đủ rồi. Tạm biệt!
Việt lững thững bỏ đi, sau đó dường như là chạy, bỏ chạy thật nhanh ra khỏi nơi này, chạy trốn tất cả đến một nơi không ai hay biết. Chạy trốn…
.
.
.
Trong phòng, tiếng nói chuyện vẫn rì rầm nhưng không đủ làm bầu không khí trở nên vui vẻ hơn. Tuyệt nhiên không ai dám to tiếng, hình như mọi người đều cảm nhận được có người tâm trạng đang rất tệ. Hai cô bạn tựa vào thành giường nhìn nhau trong im lặng, bên cạnh bọn họ là một đống chăn to, nằm bất động. Ngồi mãi đó không phải là cách, Hà đứng dậy ra ngoài.
- Bà đi đâu thế?
- Tôi ra ngoài một chút tiện thể xách nước lên.
- Trời sắp tối rồi mà? Tôi nghe đồn là ở đằng sau đấy hay có biến thái lảng vảng lắm.
- Đúng rồi, bọn tớ cũng nghe nói vậy đấy! – Cô bạn khác thêm vào.
- Ôi dào, tôi không tin, nếu cứ sợ bóng sợ gió thế thì không lấy nước được à?
Hà mặc kệ lời hù dọa của mấy đứa bạn, một mình xách xô nước xuống dưới tầng. Cô đi không được bao lâu, bên ngoài có tiếng xôn xao khiến mọi người tò mò chạy ra ngoài xem. Ngọc cũng gia nhập vào đám người, bám lấy lan can ngóng xuống sân. Một đám con trai đang tụ tập, người dẫn đầu còn cầm theo chiếc đàn ghi ta, xem chừng là lại sắp có màn tỏ tình hoành tráng nào rồi đây! Ngọc nheo mắt nhìn kĩ, nhận ra đó là Khánh, cô rủa thầm không biết vì sao Hà lại đi ngay lúc này. Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, Khánh bắt đầu hát:
«Today is the special day for me to show .The emotion I’m holdin’ I want you to know.
It’s been a month since you entered my world. Forever ain’t enough with the love for you girl.
Those kisses we shared.
All moments we spent. Every single word you say you know I always care.
This song for you babie. So many days I’ve waited.
Standin’ here with you all I wanna say is
Girl I love you…”
Trong khi Khánh đang hát, đám đông dần rẽ ra nhường đường cho một cô gái, có lẽ là đối tượng của màn tỏ tình hôm nay. Trang. Dường như cô đã biết trước chuyện này, vẻ mặt không lấy gì làm ngạc nhiên nhưng lại hây hây đỏ đầy hạnh phúc. Phải rồi, được người trong lòng tỏ tình là ước mong của tất cả con gái trên thế giới này, cô vui vẻ, cô mừng rỡ là lẽ đương nhiên. Những người đứng xung quanh, có người suýt xoa ngưỡng mộ, cũng có người chê khoa trương, giải tạo nhưng họ chỉ là người ngoài thôi, cảm nhận của kẻ trong cuộc mới là quan trọng nhất! Ngọc trợn tròn mắt, vậy mà từ đầu cô cứ nghĩ Khánh thích Hà, thật không ngờ lại là Trang… Hình như có cái gì đó không đúng lắm, Trang chẳng phải là đứng trước mặt Khánh sao? Cô cứ cảm thấy Khánh vẫn đang tìm kiếm ai đó, ở gần chỗ cô!
Bài hát kết thúc, mọi người im lặng chờ đợi một câu tỏ tình chính thức. Khánh chỉ đứng đó, lặng thinh nhìn Trang. Cô đỏ mặt, giậm chân nũng nịu:
- Sao cậu không nói gì cả?
- Mình… sao cậu lại đứng đây?
- Sao mình lại đứng đây? Cậu hỏi gì lạ thế? – Trang bắt đầu có cảm giác không đúng, cô cuống lên hỏi lại. – Không phải là…
- …
- Cả bức thư…
- Cậu… nhặt được thư?
Đến lúc này, mọi người ồ lên. Thì ra từ nãy đến giờ là một sự nhầm lẫn tai hại. Cô gái vừa được mấy đứa bạn ngưỡng mộ bỗng chốc trở thành trò cười, ê chề vội ôm mặt chạy đi. Khánh vò đầu bứt tai, tại sao lại xảy ra một sự nhầm lẫn tai hại đến như thế? Bảo cậu phải làm sao bây giờ? Còn cái người kia… chạy đi đâu mất rồi không biết!
- Rốt cuộc đối tượng của mày là ai hả Khánh?
- Tao…
- Cậu ấy đi lấy nước ở đằng sau rồi!
Khánh nghe giọng con gái, quay lại nhận ra Ngọc. Cậu gật đầu rồi chạy biến ra phía sau. Ngọc ôm bụng cười rồi lén lút chạy đi xem đôi oan gia này tiếp tục, chắc hẳn là một vở kịch ngàn năm có một không thể bỏ lỡ được!
Đằng sau dãy nhà, Hà tựa vào tường nghêu ngao hát, chờ đợi nước chảy đầy xô. Trời mỗi lúc một tối, xung quanh chỉ có tiếng reo hò từ đằng trước vọng lại. Bất giác cô thấy rùng mình, không biết có phải là do gió lạnh không nữa! Nước quá nửa xô, cô đóng vòi, chậm chạp xách xô nước trở về. Phía sau có tiếng chân giẫm trên sân ướt, hình như là có người đang đi theo cô. Hà vội vàng đi nhanh hơn, người đó dường như là đang chạy đến. Chợt nhớ đến lời hù dọa về kẻ biến thái mà Ngọc đã nói, Hà bỗng hoảng sợ, nhắm chặt mắt hắt xô nước vất vả lắm mới đợi được về phía “tên biến thái”.
- Á!
Khánh xui xẻo hứng nguyên một xô nước, cả người ướt sũng từ đầu đến chân. Hà mở mắt ra, trợn tròn mắt nhìn cậu bạn.
- Cậu…
- Sao cậu lại tạt nước vào người tôi?
- Ai bảo cậu đi theo tôi… tôi xin lỗi, cậu có sao không?
- Tạt ướt hết người khác rồi còn hỏi có sao không? – Khánh lẩm bẩm. – Cậu đúng là có một không hai…
Hà biết lỗi, lẽo đẽo theo Khánh đến dưới kí túc xá nam. Ngọc nấp ở một bên, ôm bụng cười ngặt nghẽo bị Hà hung hăng trừng mắt, nén cười đến nội thương. Khánh trở về phòng, thay bộ quần áo khác, may mắn là mấy tên bạn chỉ biết màn tỏ tình nhầm mà không biết chuyện bị tạt nước, nếu không cậu không biết là mất mặt bao nhiêu kiếp nữa. Trở lại bộ dạng chỉnh tề, Khánh xuống dưới kéo Hà ra một góc nói chuyện. Cô im lặng đi theo, trong đầu tua đi tua lại cái đoạn Ngọc nói về vụ tỏ tình gì đó. Cô tự hỏi có liên quan đến mình không, tự nhiên có chút gì đó là lạ…
- Tôi xin lỗi. Tôi nói thật là tôi không cố ý đâu. Cậu kéo tay tôi ra đây là muốn tôi làm gì?
- Cậu…
- Lần này quả thực là lỗi của tôi. Cậu muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó, được chưa?
- Vậy… tôi muốn cậu làm bạn gái của tôi có được không?
Khánh vừa dứt lời, Hà lập tức đứng hình. Làm… làm cái gì cơ? Bạn gái? Cô và Khánh á? Không thể nào đâu…
- Cậu có biết vẻ mặt của cậu lúc này làm tôi buồn không? – Khánh vuốt mặt thở dài. – Mất công chuẩn bị một màn tỏ tình hoàng tráng, không ngờ kết cục lại thế này. Đúng là đi với cậu, tôi chẳng bao giờ gặp may cả. Vậy mà vẫn thích cậu được, tôi đúng là kẻ thích bị ngược đãi!
- …
- Tôi nói là tôi thích cậu. Cậu không thể tỏ ra một chút thái độ gì sao? Một chút cũng không có?
Hà cứng miệng, không biết nói thế nào. Thường ngày trông cô rất to gan, trời không sợ, đất không sợ, nhưng chung quy cô cũng là một đứa con gái. Bị người khác đột ngột tỏ tình, cô cũng biết ngượng mà. Cảm nhận sao? Hình như là… trái tim đang nhảy nhót, hình như là… mặt cô đang đỏ lên. Cô không biết đâu, không biết, cái gì cũng không biết!
Khánh chớp mắt mấy cái, hình như nhận ra trạng thái của Hà không giống thường ngày, giống như… chỉ là hơi giống cái lúc mà Hà được thầy Nghĩa dạy cho tư thế bắn súng. Đó có phải là xấu hổ không? Được nước làm tới, cậu đột ngột ôm lấy cô, hôn trộm lên môi cô rồi bỏ chạy, trước khi đi còn ném lại một câu:
- Cậu đã nói rồi đấy. Từ nay cậu sẽ là bạn gái của tôi.
Hết