Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)

Chương 33




Vy đến chỗ hẹn với Tuấn trước mười lăm phút, cô đứng bơ vơ ngoài cánh cửa đóng kín nhìn con đường vắng vẻ trước mặt. Cửa hàng đằng sau lưng cô có lẽ là nơi mà cậu đã kể, nhìn cái cách trang trí khác người của nó không biết chủ nhân còn “đặc biệt” đến mức nào, nhưng người được Tuấn quý mến như thế thì chắc chắn không thể là người xấu. Cô tò mò nhìn qua lớp cửa kính, đột nhiên nó bật mở, có người đi ra từ phía trong làm cô giật mình. Anh ta mặc một chiếc áo hình đầu lâu thật to, mái tóc dài cẩu thả buộc ở sau gáy, mặc cho những sợi tóc rơi lòa xòa trên vai, thậm chí trên gương mặt còn có quầng thâm quanh mắt đầy vẻ mệt mỏi, cả con người toát lên vẻ tùy tiện không còn đường cứu chữa. Cô vô thức lùi về phía sau vài bước, trong một tích tắc nào đó còn có ý định bỏ chạy.

- Em là Vy đúng không? – Người đàn ông đó đặt tay lên vai cô.

- Dạ…

- Tuấn nhờ anh ra đón em, xe nó hỏng giữa đường nên đến sau. Mời em vào trong.

Rụt rè đi theo người đàn ông, cô phát hiện bên trong không đến nỗi tệ như vẻ ngoài, bỗng nhiên cô bớt sợ người đàn ông kia hơn một chút, tự nhủ phải thả lỏng mà ngồi xuống ghế.

- Anh là Cường, tính anh không được ngăn nắp cho lắm nên trông này có hơi… - Anh ta đẩy cốc nước đến trước mặt cô. – Em uống nước đi.

- Cảm ơn anh ạ!

Cô cúi đầu, phát hiện anh chàng ngồi trước mắt đang dùng ánh mắt nghiên cứu, tìm tòi mà nhìn cô. Dù có cô có cố giả vờ cúi xuống nhưng bị cặp mắt như vậy “chiếu tướng” thì không thể nào xem như không biết, cô đành nhỏ giọng hỏi anh ta:

- Trên mặt em có dính gì sao ạ?

- Không có. – Đã nói đến như vậy mà anh vẫn tiếp tục “nghiên cứu” Vy.

- Vậy… sao anh lại nhìn em như thế?

- Ha ha… anh chỉ đang nhìn bạn gái Tuấn như thế nào thôi mà!

- Không phải, em không phải mà. Chúng em chỉ là bạn học thôi. – Cô vội vàng xua tay. – Bọn em chơi cùng một nhóm nên có thân một chút thôi.

Anh Cường không trả lời nhưng trên mặt viết rõ mấy chữ không tin. Cô không tiếp tục thanh minh nữa bởi vì chuyện này không gây ra ảnh hưởng gì, nghĩ gì là quyền của mỗi người, vả lại… ừm… cô vẫn còn chút sợ người đàn ông này. Mười phút tiếp theo, Tuấn vẫn chưa xuất hiện, Vy bị kẹt lại với một người đàn ông xa lạ có phần quái dị này. Cả cô và anh ta đều không chủ động bắt chuyện với đối phương, một mực giữ im lặng đếm thời gian trôi qua.

Đột nhiên mây đen ngoài trời ùn ùn kéo đến, những giọt nước mắt bắt đầu rả rích rơi xuống thành phố rồi cơn mưa rào ào ạt kéo đến không một lời báo trước. Tự nhiên trời đổ mưa làm tâm trạng của cô gợn lên sự bất an kì lạ, có lẽ là do bầu trời tối sầm và cả cái đầu lâu to đến dọa người đang hiện diện trước mắt cô. Rốt cuộc Tuấn đang ở đâu vậy?

- Thôi chết rồi! – Anh Cường đứng bật dậy làm Vy giật mình.

- Sao… sao thế ạ?

- Cánh cửa mới sơn ở nhà chưa cất vào. – Anh lật đật chạy ào ra cửa rồi chợt nhớ còn có cô ở đây, anh quay lại nói. – Bạn gái Tuấn, em ở lại trông giúp anh cửa hàng được không? Chắc lát nữa Tuấn nó sẽ đến thôi, thế nhé.

Vấn đề xem như đã được giải quyết mà không cần ý kiến của Vy. Tiếng động cơ xe máy ngoài cửa vang lên thật to và cả người, cả xe biến mất trong màn mưa. Cô lắc đầu nhìn quanh nhà, cẩn thận đóng kín cửa sổ để mưa không hắt vào bên trong. Đúng lúc đó ngoài cửa lại vang lên tiếng lạch cạch xen lẫn tiếng mưa đập vào cửa kính. Tự nhiên Vy có chút dựng tóc gáy, liệu có khi nào là trộm cướp gì đó không? Cô rón rén lại gần cửa ra vào, hơn lúc nào hết cô cảm thấy thà bị kẹt lại với anh chàng quái dị kia còn hơn là ở lại một mình với nguy cơ rình rập từ khắp mọi nơi. Tiếng lạch cạch vẫn tiếp tục, cánh cửa từ từ mở ra, cô trốn đằng sau cánh cửa, cầm túi xách giơ lên làm vũ khí tự vệ.

- A a a a a!

- Vy! Là tớ đây này!

Vy mở mắt, nhận ra người đứng sau cánh cửa là Tuấn, đầu tóc cậu bị ướt sũng, có lẽ là trên đường bị mắc mưa. Cô đặt túi xách xuống, vui mừng đến nỗi suýt nhảy cẫng lên ôm lấy cậu. Tốt quá rồi, cậu ấy đã đến rồi!

- Xin lỗi để cậu chờ lâu, không biết vì sao cái xe máy nó lại đình công giữa đường nữa.

- Không sao, cậu đến là tốt rồi. Mau vào trong đi kẻ ướt hết bây giờ.

Tuấn cởi chiếc áo sơ mi đã bị ướt ở bên ngoài, chiếc áo phông bên trong cũng đã ẩm hơn một nửa. Cậu tùy tiện lấy áo lau tóc nhưng dường như nó chẳng có tác dụng gì nhiều. Cô nhìn quanh tìm chiếc khăn sạch, săn sóc đưa cho cậu.

- Cảm ơn nhé. À đúng rồi, sao mình không thấy anh Cường đâu cả?

- Anh ấy có việc ở nhà nên bảo mình một mình ở lại chờ cậu.

- Cái anh này thật là… bây giờ không có anh ấy ở đây thì còn làm gì được nữa. Lại để cậu mất công rồi.

- Không sao mà, dù gì bây giờ trời cũng mưa lớn như thế, ở lại thêm một lúc chờ tạnh mưa rồi về cũng được.

Tuy Vy đã nói như vậy nhưng Tuấn vẫn áy náy không thôi. Cô nhìn thấy điệu bộ vò đầu bứt tai của cậu chỉ biết cười, cả hai im lặng ngắm mưa qua cửa kính. Từng hạt mưa nối tiếp nhau rơi xuống rồi tan ra trên mặt đất, chuỗi tiếng động nối tiếp nhau tạo thành một giai điệu hỗn loạn nhưng mang theo âm điệu chỉ có riêng của thiên nhiên. Vy bỗng ngân nga theo một điệu nhạc chợt hiện ra trong đầu cô, một cách trùng hợp nào đó, bàn tay Tuấn đang gõ theo đầy ăn ý.

- Kiss the rain! – Cả hai quay sang nhìn nhau cùng đồng thanh nói.

- Ha ha… khéo thật đấy, cậu cũng biết bài này hả?

- Cậu quên là mình cũng biết chơi đàn piano à? – Cô cười híp mắt. – Mình có bài này trong điện thoại đấy!

- Nghe trực tiếp thì đã tai hơn chứ? – Cậu kéo tay cô vào phòng trong. – Có đàn ở trong này đấy!

Tuấn vặn nắm đấm cửa mấy lần vẫn không nhúc nhích, xem chừng cửa đã bị khóa rồi trước sự ngạc nhiên của cô, cậu dùng một thanh sắt chọc vào ổ khóa khiến nó bật ra y hệt… một tay bẻ khóa chuyên nghiệp vậy. Cậu mở toang cánh cửa, dùng động tác tay mời cô vào như một quý ông.

- Chúng mình tự ý mở cửa như vậy, có làm sao không? – Vy lo lắng hỏi.

- Không phải là tự ý đâu! Cái khóa đó vốn bị mất chìa từ lâu rồi, lúc này anh ấy cũng dùng cách này để mở, lâu dần mình cũng học được luôn.

- Vậy thì còn khóa làm gì nữa?

- Cái anh này cứ vẽ chuyện ấy mà. Thôi, đừng quan tâm.

Chiếc đàn nhỏ màu đen đặt ở góc phòng được một tấm vải to phủ kín. Cậu ấn cô ngồi xuống cái ghế xoay, tiện tay cúi xuống chỉnh lại độ cao cho phù hợp. Khoảnh khắc Tuấn kề sát cô, trái tim cô lại có những nhịp đập kì lạ, bản đồ hình sin của nó lại thành những ngọn núi cao như bức tranh cô hay vẽ lúc nhỏ. Cô mím môi, cố dịch ra xa khỏi cậu để lấy lại bình tĩnh.

- Được chưa?

- Được… được rồi!

Cô tự ép bản thân mình chăm chú vào phím đàn, nhưng rốt cuộc đầu óc lại trống rỗng, điệu nhạc bị lỗi liên tục. Dù không muốn thừa nhận nhưng sức ảnh hưởng của Tuấn đối với cô chưa bao giờ biến mất và sự thật là cô đã từng thích cậu rất lâu rồi, dù thế nào đi chăng nữa, chẳng ai có thể bình thường trở lại đối với người ta… có đúng hay không?

- Hình như mình quên mất rồi. Trí nhớ dạo này kém quá! – Cô đứng lên muốn rời khỏi chỗ ngồi.

- Ai mà chẳng vậy. Mình còn nhớ này, vậy để mình đàn cho.

Tuấn cười với cô thật tươi, bàn tay cậu bắt đầu lướt trên phím đàn. Những giai điệu đẹp tạo nên một kỉ niệm khó quên. Từng nốt nhạc, từng nốt nhạc tạo thành một dòng chảy xoa dịu những tâm tình ngổn ngang trong cô, cả cơ thể cô lắc lư theo giai điệu vang vọng giữa không gian của căn phòng và bất giác, cô ngây người ngắm nhìn cậu. Cho đến tận khi tiếng đàn kết thúc, tâm trí cô vẫn đang lơ lửng ở chốn nào đó.

- Vy… Vy?

- A… - Cô giật mình tỉnh lại.

- Cậu làm sao vậy? Suy nghĩ cái gì mà nhập tâm thế?

- Không… không có gì… mình… muốn đi vệ sinh.

Vy hấp tấp đứng bật dậy, chiếc túi đeo trên người vung lên, vô ý va vào chiếc hộp đặt bên cạnh khiến nó rơi xuống đất. Những thứ trong hộp văng tung tóe khắp nơi. Ngay lập tức, cô gần như bò trên sàn, cặm cụi nhặt chúng lên mặc cho Tuấn ở trên đang nói gì. Sao lại thế này cơ chứ? Chắc là cô bị ma ám rồi, chắc là thế rồi.

- Cậu muốn vào nhà vệ sinh thì cứ đi đi, để mình nhặt lại giúp cho.

- Không cần đâu, còn một cái nữa thôi, ở ngay dưới chân cậu kia kìa.

Cô chui hẳn xuống dưới cây đàn, nhặt được cuốn sổ con rồi khó khăn trườn ra ngoài. Tuấn lắc đầu bất đắc dĩ, tiện tay che mặt dưới của cạnh bàn. Lúc cô ngẩng lên vừa hay đụng trúng tay cậu. Vẻ mặt cậu như là đã định liệu được trước mọi chuyện, thoải mái giúp cô đứng lên.

- Cảm ơn cậu!

- Bạn bè sao phải khách sáo thế. Nhặt hết được chưa? Lần sau nhớ cẩn thận đấy!

- Mình biết rồi.

Cô chun chu mũi, cúi mặt xuống đất bộ dáng hệt như một đứa trẻ đang hối lỗi. Cậu cốc nhẹ đầu cô một cái, tự nhiên xoay mặt ra nhìn cửa sổ. Bên ngoài, mưa tạnh, tiếng chim hót líu lo kéo ông mặt trời tỏa những tia nắng tinh khôi sau cơn mưa, nắng như rọi cả vào trái tim ai…

.

.

.

Có một quyển sách đã viết như thế này: “Đừng khoe khoang chuyện của ngày mai, bởi vì trong một ngày không biết sẽ xảy ra những chuyện gì.” Bởi thế cho nên khi những chuyện may mắn liên tiếp đến, ai biết được tiếp theo đó có phải là một chuyện bất hạnh không?

Thấy trời đã tạnh mà vẫn không thấy bóng dáng của anh Cường đâu, Tuấn tiễn Vy ra bến xe buýt trở về trước khi trời tối. Vy đứng một mình ở điểm chờ xe buýt, đường phố thưa thớt người qua lại khiến cảm giác bất an lại một lần nữa trỗi dậy trong cô. Cô an ủi mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi tự dọa mình, trời vẫn chưa tối thì có chuyện gì xảy ra được cơ chứ! Nhưng lần này linh cảm chẳng lành của cô đã đúng, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai xụp xuống tiến lại gần chỗ Vy đứng, giật mạnh chiếc túi xách trên tay cô rồi bỏ chạy. Cô giật mình chưa định hình được chuyện gì đang diễn ra, khi nhận ra mình vừa bị cướp, theo bản năng hét lên thật to: “Cướp! Cướp!”. Mặc dù cố gắng chạy đuổi theo tên cướp nhưng chân Vy bỗng trở nên bủn rủn, cô thậm chí còn loạng choạng suýt ngã mấy lần. Cô ngước lên nhìn bóng dáng tên cướp mỗi lúc một xa dần và nhận ra dường như có người đang đuổi theo hắn. Chiếc áo xanh đó… Tuấn sao?

Cái người đang chạy đua với tên cướp quả đúng là Tuấn. Cậu là vì không yên tâm để cô lại đó một mình nên đã quay lại, đúng lúc nghe thấy cô hét lên liền chạy theo giúp đỡ. Có lẽ vì ở trong đội bóng thường xuyên được rèn luyện thể lực nên không mất nhiều thời gian, cậu đã bắt kịp được tên cướp. Hắn kiên quyết chống trả đến cùng, quay lại tung những cú đấm muốn đánh bại cậu để thoát thân. Dù cho thể lực cậu có tốt đến thế nào nhưng chung quy cậu vẫn chỉ là một sinh viên lương thiện tay không tất sắt, né tránh những cái đấm vô cùng chật vật. Thấy cậu dần bị yếu thế, Vy cuống lên làm liều, cầm lấy chiếc túi của mình bị vứt sang một bên nhắm mắt lao đến đánh tới tấp vào tên cướp. Hắn văng tục một câu, rút dao ra dọa dẫm hai người. Không ai bảo ai, cả Vy và Tuấn lùi lại hai bước, nét mặt căng thẳng nhìn theo từng cử động của hắn. Tên cướp nhìn ngõ cụt phía sau hắn âm thầm tính toán muốn thoát thân bắt buộc phải tấn công một trong hai người trước mắt mới có cơ hội. Trong tích tắc nhận ra ý đồ của tên cướp thì đã không kịp nữa, Vy nhắm chặt mắt phó mặc mọi sự cho ông trời định đoạt. Cô như nghe thấy tiếng dao chém vào một cái gì đó, rồi một tiếng rên khẽ, rồi tiếng con dao rơi xuống đất và cả tiếng bước chân của người bỏ chạy, tất cả như diễn ra chỉ trong một giây ngắn ngủi. Nhưng nhát dao đó không hề chạm vào người cô… không biết vì sao cô thấy Tuấn đang che trước mặt cô, không biết vì sao cô thấy máu chảy đầm đìa từ tay cậu… vì sao? Vì sao vậy? Ai nói cho cô biết với?

- Cậu… cậu…

- Mình… mình không… sao… - Cậu cắn chặt răng để nói, mồ hôi hai bên thái dương bắt đầu túa ra, mặt trắng đến không còn một giọt máu.

- Phải… đến bệnh viện. Cậu đợi một chút, mình sẽ gọi cấp cứu ngay… cậu đợi một chút!

Vy hoảng loạn tìm điện thoại trong túi xách nhưng tìm mãi không thấy. Cô dốc toàn bộ những thứ trong túi ra, cuống cuồng nhặt điện thoại lên gọi xe cấp cứu. Tuấn ở một bên ôm vết thương mở mắt nhìn cô, đến tận khi nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu vang lên, cậu mới yên tâm ngất đi, bên tai còn văng vẳng tiếng gọi đầy hoang mang của Vy.