Cuối cùng, sau hai tiếng đồng hồ lùng sục khắp hang cùng ngõ hẻm. Chúng tôi cũng đã tìm được món quà sinh nhật siêu dễ thương siêu thực tế để tặng nhỏ Thu Phương.Tất nhiên là phải trải qua một quá trình cực khổ dài đằng đẵng với bao nhiêu là nước miếng, bao nhiêu là lao tâm khổ tứ, bao nhiêu là suy nghĩ...
Trời không phụ lòng người, trong lúc chúng tôi đang phân vân giữa một chồng sách nấu ăn, một rừng dụng cụ làm bếp, cuối cùng chúng tôi đã nhìn thấy nó...
Một chiếc váy dạ hội.....
Nói ra thì có chút chút không liên quan, nhưng thật sự mà nói, đây là một lựa chọn hết sức thông minh..
Nghĩ mà xem, nhỏ Phương của chúng tôi nào giờ có niềm đam mê cuồng nhiệt với xó bếp, mua thêm "" hung khí gây án "" cho nhỏ, khác nào ủng hộ nhỏ "" tác oai tác quái "". Dù rằng tài nghệ của nhỏ siêu phàm tới đâu, chúng tôi cũng không muốn con bạn của mình mãi hòa quyện với mùi bếp gas. Hơn nữa, gu ăn mặc của nhỏ cũng nhẹ nhàng, tinh tế như con người nhỏ vậy ( dù rằng đôi lúc nhỏ hơi khủng bố!!!), chiếc váy dạ hội màu đen tuyền này sẽ khiến nhỏ "" bốc lửa "" dù chỉ trong phút chốc! Những đường may tinh tế của chiếc váy sẽ giúp hạn chế khuyết điểm mũm mĩm của nhỏ, phô những đường cong ưu điểm của nhỏ ra ( ngực chẳng hạn ~.~!)...
Dù rằng lúc tính tiền, lòng chúng tôi đau đớn như đứt từng đoạn ruột.....Vì chúng tôi vừa mua bánh kem, mua đồ trang trí mà...! Nhưng thôi kệ, nỗi đau đớn nhanh chóng bị dập tắt khi chúng tôi nghĩ đến sự hấp dẫn của Phương nếu mặc cái váy này vào người...
Thà bùng cháy một lần rồi tắt lịm....
Còn hơn le lói suốt trăm năm....
Moahahahahahaha........
Chiều hôm đó, đúng giờ, tôi trên mình mặc váy tím ( mẹ chọn), trên đầu thắt bím xương cá ( Hồng Quân dành nửa tiếng cuộc đời của nó để thắt cho tôi...). Mang giày búp bê ( ba mua), còn xách thêm túi xách màu đỏ ( Vú Sáu chọn, xin được nói thêm là sau hai tháng về thăm nhà, Vú Sáu kính yêu đã trở về với gia đình chúng tôi).
Tôi nhăn nhó khó chịu, ba người còn lại thì ngồi trên ghế thỏa mãn nhìn ngắm tác phẩm của mình... Bực bội thiệt, sao lại biến tôi thành Nguyễn Thị Bánh Bèo thế này!! Bộ váy đen may theo kiểu Gothic do tôi cất công chọn lựa đã bị mẹ cho thất sủng trong tủ quần áo rồi còn đâu...Rồi còn giày cao gót đinh tán, son môi đen bí ẩn nữa...Tiền bạc của tôi, công sức tìm kiếm của tôi!
Kinh tởm hơn, Không biết mẹ tôi còn lôi từ xó xỉnh nào ra một cây son bóng màu tím sen, bôi bôi trét trét...Không thương tiếc mà nhấn vào môi tôi....
- Chà! Đẹp quá Ỉn ơi! - Ba tôi cảm thán..
Ánh mắt mẹ tôi và Vú Sáu rưng rưng khi nhìn thấy thành quả lao động của mình...
Còn hai đứa em tôi, nhìn tôi lắc đầu...
TRỜI ƠI LÀ TRỜI...!!!
Tôi khóc không thành tiếng....
Chuông cửa reo vang, tôi chạy ra mở cửa.....
- Nhìn tao nè...Huhu....
Tôi nghẹn lại...
Tú Minh!!
Kinh khủng thật, đẹp trai kinh khủng...
Hắn đứng đó, mỉm cười nhìn tôi, khuôn mặt ấm áp, có phần nhu hòa..Có lẽ do ngày thường nhìn thấy hắn mặc đồng phục nhiều rồi, nên khi nhìn thấy Tú Minh một thân sơ mi xanh nhạt...Tôi có chút nhìn không ra...
Khốn nạn, tôi có thể nhìn thấy cơ ngực của hắn sau lớp áo sơ mi...
Thiệt là kinh khủng....
Hắn nhìn tôi bằng con mắt đánh giá, sau đó nhoẻn miệng cười mỉm...
- Nhìn thấy rồi, đẹp lắm...!
- Sao ở đây?
- Hai bạn của bà ở lại để trang điểm cho nhân vật chính rồi, kêu tôi đến đón bà...Lên xe...!
- Hả??
- Hả gì??
- Ừ...
Hắn vẫn mỉm cười nhìn tôi, vô thức hay sao mà nghịch nghịch bím tóc của tôi, ngón tay mảnh khảnh của hắn nhẹ nhàng mơn trớn trên tóc tôi...
Bất giác, tim tôi đập nhanh một nhịp...Nhẹ thôi ~
Cho đến khi mơ mơ màng màng nghe hắn vào thưa gửi lấy lòng người lớn, thu phục trẻ nhỏ, cho đến khi leo lên chiếc yên xe quen thuộc, trạng thái "" đập nhanh một nhịp "" đó vẫn cứ tiếp diễn...
Tôi bị làm sao vậy trời??? @.@
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hơ hơ, sau hơn hai tháng bỏ bê, tôi đã trở lại..
Mọi người thi HK1 kết quả tốt chứ?
Còn tôi, không gì có thể tốt hơn, bằng chứng là tôi còn cơ hội leo lên bàn phím, mơ màng những dòng chữ quen thuộc!