Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 66




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xem biểu hiện của em

Biên tập: Min

Vật tế thì có, nhưng chỉ nằm ở trong lòng, có vẻ không thành kính lắm.

Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, Tống Hi cắn môi không hé răng, ngay lúc Nhiếp Dịch hạ người chống lên trên cô, dịch lên từng chút một. 

Lúc báo cáo, người ta hưng phấn nói muốn cô tham dự hoạt động, Nhiếp Dịch lại không thèm tiếp nhận ám hiệu của cô, quyết tâm gật đầu đồng ý, thậm chí còn thảo luận vài câu về dự án hoạt động với Phó Giám Đốc bộ phận Marketing nữa.

Nếu anh đã nhẫn tâm, thì đừng trách cô không khách sáo.

Từ lúc tan làm cô bé đã không thông máu, nhưng lại không chịu nói với ai kia, nghẹn một bụng, hai má phồng ra, thế nhưng vẫn đến phòng bếp nấu cơm cho anh. Lúc trò chuyện với cô, nhìn thì thấy cô trả lời lưu loát lắm, nhưng thật ra là đang tính kế cơ.

Nhiếp Dịch để hết vào trong mắt, nhưng lại không chủ động hỏi, lặng lẽ làm như không có chuyện gì.

Mãi đến lúc tắt đèn đi ngủ.

Căn phòng mờ tối, Nhiếp Dịch theo thường lệ đưa tay sang cho cô gối đầu, kéo cô vào lòng. Bình thường Tống Hi sẽ chui vào lòng anh chìm vào giấc ngủ, nhưng hôm nay lại nằm thẳng thớm, gối tay Nhiếp Dịch nằm ngay đơ.

Nhiếp Dịch thấy sao mà trông buồn cười quá, tính duỗi tay ra lật cô ôm về lòng, cô lại đột nhiên động động, đặt một tay lên bụng, tay kia cọ lên cơ bụng căng chặt của anh.

Động tác của Nhiếp Dịch khựng lại.

Tống Hi không hay không biết, chắc vì tư thế nằm thẳng không được thoải mái, theo thói quen định xoay người đối diện với Nhiếp Dịch, đầu gối cuộn lên cọ đến cái đùi nóng và cứng của anh, nhưng chợt nhớ ra cả hai đang giận dỗi, thế là cọ qua chân và cơ bụng anh để lật người sang bên, lưng chống lên ngực anh.

Cứ như muốn tìm một vị trí thoải mái, cô lại xê dịch tiếp, đã chạm phải người ở sau nhưng không hề biết, cọ cọ thêm mấy cái nữa.

Nhưng đến cái thứ hai, Nhiếp Dịch đã túm chặt eo cô, khẽ khàng nói bên tai cô, “Quậy gì thế?”

Hai người như hai cái muỗng chồng lên nhau, đường cong của cô bé lộ rõ, dưới chiếc eo nhỏ, là một nơi m3m mại cọ tới cọ lui trên cái bụng anh, cọ cho ai mất sạch cơn buồn ngủ.

Tống Hi nhắm mắt đẩy cái tay đang áp lên người mình ra, bình tĩnh nói: “Em muốn đi ngủ.”

Nhiếp Dịch dùng một tay lật cô lại, thân người chống lên người cô, miệng lưỡi vốn đứng đắn lại nhiễm sự trầm khàn: “Anh thấy em không hề có tí ý định nào như thế cả.”

Tống Hi mở mắt trừng anh trong im lặng.

Rèm cửa được mở ra, nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy rất rõ đôi mắt ầng ậng nước của người dưới thân, vẻ mặt nom muốn nói lại thôi.

Thật ra Nhiếp Dịch không hề tính đến chuyện này, cô bé nghẹn tức cả đêm, lúc này lại bất ngờ rất nghe lời anh.

Mãi đến khi đi vào chuyện chính, cô mới bắt đầu trốn tránh.

Nhiếp Dịch chợt hiểu ra, hóa ra là đang chờ anh lên tiếng, nhất thời có chút buồn cười.

Đôi chân thon dài mịn màng kẹp vào sườn eo anh, không muốn để cho anh có động tác kế tiếp.

Nhiếp Dịch dùng một tay bẻ ngoặt chân cô ra, tay khác vòng qua eo cô túm eo cô xuống, đoạn nhắc nhở: “Còn dịch nữa là đụng đầu vào đầu giường đấy.”

Tống Hi tự tính bèn thấy tới thời khắc mấu chốt, nào có chuyện để mặc cho anh hái, tay chống lên trên lồ ng ngực rắn chắc của anh, nói: “Em không muốn….”

Ánh mắt của Nhiếp Dịch sâu không thấy đáy, tách chân cô ra, vừa hạ eo vừa nói: “Lúc này mà nói không muốn thì có phải muộn rồi không?”

“Không muộn!” Tống Hi chống cự không chịu phối hợp, phân cao thấp với anh như thể muốn đàm phán, “Trừ phi anh chịu đồng ý với em một điều kiện.”

Nhiếp Dịch buồn cười, cười khẽ, không có ý định để lại cho cô một con đường sống: “Làm xong hẵng nói.”

Thấy anh bắt đầu ngang ngược chen vào giữa hai ch@n mình, Tống Hi sốt ruột không nhịn được, dứt khoát mạnh tay đẩy anh ra, cũng mặc cho thân thể đang ẩm ướt của mình, nhân lúc anh còn đang bất ngờ mà xoay người né tránh, cầm lấy váy ngủ trên đầu giường mặc đại vào người, đôi chân tr@n trụi chạy ra ngoài phòng ngủ.

Nhắm thấy tay sắp chạm phải khóa cửa, Nhiếp Dịch chỉ với hai ba bước đã đuổi kịp sau cô, một tay nắm eo cô, tay kia vén chiếc váy lên rồi áp vào sau lưng cô, khẽ đẩy eo cô xuống thấp, anh lập tức đỉnh hông thẳng vào.

Tống Hi thét lên một tiếng ngắn ngủn.

Nhiếp Dịch thực hiện được, siết chặt eo cô khựng lại một lát, nghe được tiếng r3n rỉ đầy mẫn cảm của cô, anh cười nặng nề, cúi đầu dán môi mình bên tai cô, giọng nói từ tính khản đặc ghẹo người: “Gan lớn thật, còn dám chạy?”

Tống Hi hoảng loạn, tức giận vì mình đấu không lại anh, rồi lại bị cái tư thế này của anh làm cho vừa thẹn vừa sợ.

Cô nhón chân muốn trốn khỏi anh, nhưng với cái tư thế này, bàn tay Nhiếp Dịch giữ chặt eo cô chẳng khác gì giữ tất thảy mọi thứ của cô trong tay, cô vừa mới ưỡn lên đã bị anh nhấn xuống.

Tống Hi gần như chẳng thể khống chế được tiếng kêu r3n của mình, vừa liều mạng nhón chân tránh đi, vừa lên án anh: “Anh, anh đáng ghét lắm! Hôm nay anh thật sự quá đáng lắm!”

“Sao lại quá đáng?” Nhiếp Dịch hôn lên tai cô, lại kéo cô về.

Tống Hi nhón chân đến độ đầu ngón chân cũng đau, cô thở hổn hển, nói: “Trong buổi báo cáo anh biết rõ em muốn gì… Anh lại giả vờ làm như không biết…Nhiếp Dịch!”

“Anh đây.” Nhiếp Dịch cố ý xuyên tạc ý tứ của cô khi gọi anh.

Tống Hi tức chết luôn, nhưng cố tình là thân thể này trông lại như chẳng còn là của cô, cô nuốt không trôi, giọng nói tinh tế mang theo tiếng nức nở: “Anh hủy hoạt động kia đi, hoặc không thì bỏ tên em ra khỏi danh sách…. Nếu không hôm nay em sẽ không để anh được như ý đâu, em, em muốn đi phòng ngủ phụ!”

Tống Hi vốn định là sẽ làm anh nổi lên d*c vọng, chờ đến lúc anh không thể cưỡng chế lại nhu cầu của bản thân phải đồng ý với cô, rồi từ từ tính sổ chuyện ngày hôm nay của anh, và tranh thủ lấy chút lợi ích về cho mình nữa.

Nào biết anh lại ngang ngược thế kia, không thương hoa tiếc ngọc đã đành, còn không thèm tôn trọng nhu cầu của cô.

Một khi Nhiếp Dịch vào rồi thì sẽ không có chuyện buông cô ra, vừa nghe cô tủi thân lên án mới thoáng dừng lại.

Tống Hi những tưởng lương tâm của anh bộc phát, quay lại nhìn anh.

Nhiếp Dịch nghiêng đầu hôn lên môi cô, khẽ m*t vào, thấy dáng vẻ sớm đã đ ộng tình nhưng lại kiềm chế từ đôi mắt cô, thấp giọng dụ dỗ: “Không hủy, xem biểu hiện của em.”

Tống Hi sửng sốt.

Nhiếp Dịch vừa dính vào cô vừa động, Tống Hi lập tức hừ hừ thành tiếng, một hồi sau mới hoàn hồn, cắn môi tỏ thái độ, mũi chân tựa như không chịu nổi nữa, nhũn nhão trượt xuống.

Nhiếp Dịch thở rất nặng, chợt cười lên, động tác cũng ngày càng nhanh thêm, nghe tiếng cô hầm hừ vừa trêu chọc cô không thôi: “Thích đến thế sao?”

Hai người đã lâu rồi không làm, đừng nói đến tư thế đa dạng, vì hôm nay giận dỗi nên được trải nghiệm tư thế mới một cách bất ngờ, cũng nhờ thế anh mới nhận ra được, cô bé cực kỳ mẫn cảm ở tư thế này.

Tống Hi thở rất gấp, nào để ý được đến anh, một tay ấn chặt vào cửa, cảm giác bên trong đùi ngứa ngáy, duỗi tay muốn sờ, lại sờ ra một mảnh ướt át đang chảy xuống.

Nhiếp Dịch cảm nhận được động tác của cô, cũng nương theo tay cô sờ đến, sờ xong rồi, cổ họng bật ra một tiếng cười, khi cô còn đang bận e thẹn muốn véo cánh tay anh, thì anh đã giữ lấy eo cô dùng sức rất mạnh.

Nếu cô thích, thì phải thỏa mãn cô rồi.



Hôm sau trên đường đi làm, Tống Hi ngồi bên ghế phụ gật gù ngủ.

Nhiếp Dịch nhìn cô, “Cho em nghỉ phép nửa ngày nhé?”

Tống Hi rung động lắm, nhưng vẫn còn lý trí: “Còn nhiều việc lắm.”

Tối hôm qua bị ép đến nửa đêm, để rồi sau đó cô đã phải hối hận vì phương án của mình, nói gì thì đánh trận với một người đàn ông có khả năng thắng được bao nhiêu phần trăm cơ chứ, nhất là kiểu người như Nhiếp Dịch, không cho người đường lui, lúc ấn cô tra tấn, không chỉ có mạnh bạo mà còn muốn cô phải thể hiện cho tốt nữa cơ.

Nghĩ đến đây, Tống Hi mở mắt ra quay sang nhìn anh: “Vậy, tiệc cho người nổi tiếng ấy vẫn làm sao?”

“Làm.” Nhiếp Dịch trả lời không chút do dự.

Tống Hi muốn phản đối, còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy anh vừa cười vừa liếc mắt nhìn cô, nói thêm, “Em có thể không đi.”

Tống Hi thở phào nhẹ nhõm, xem ra tối hôm qua mình biểu hiện cũng tốt lắm.

Nhưng cô vẫn muốn giải thích cho quyết định của mình đôi ba câu: “Ngoại trừ lý do không muốn lộ diện ra, thì em thấy lúc này không thích hợp để công khai ra bên ngoài, nếu để những kẻ có tâm biết ‘chị bé học nấu ăn’ là nhân viên của Thiểm Động Video, thì sẽ bất lợi cho công ty lắm, anh nói xem đúng không?”

Một tài khoản nổi tiếng như thế mà lại là nhân viên của công ty, dù có là ai cũng sẽ nghi ngờ rằng có phải công ty vốn định tạo tài khoản này ra để dùng làm tài nguyên hay không, việc ký hợp đồng với tài khoản này đầu tiên là có âm mưu…. Rồi đoán non đoán mò, rộng ra nữa sẽ khiến các tài khoản vừa ký khác nghi ngờ, không tránh khỏi ảnh hưởng đến tiến triển ký hợp đồng tiếp theo.

“Anh biết.” Nhiếp Dịch nhìn cô, “Vậy nên vốn cũng không định để cho em đi.”

Tống Hi: “……”

“Vậy sao tối hôm qua anh lại lấy chuyện này ra uy hiếp em?” Tống Hi nhớ đến dư vị tối ngày hôm qua, trợn trừng mắt hỏi anh.

Nhiếp Dịch nheo mày: “Không phải em uy hiếp anh trước sao?”

Tống Hi: “……”

Một hồi lâu sau, Tống Hi mới tìm được từ để biện bạch: “Đó là vì anh biết rõ em không muốn tham gia, còn cố ý đồng ý.”

Nhiếp Dịch vặn lại: “Vậy nên mới lấy chút thông minh của mình đối phó anh?”

Không phải vì anh quá cứng nhắc, nên người ta mới không dám đối đầu trực diện với anh sao? Tống Hi trả lời trong tim. Thật ra vì hôm qua đầu óc cô không thanh tỉnh, Trình Tiêu lại cứ nhắc mãi chuyện vật tế bên tai cô, thế là cô hiểu sai ý.

Nghiêm túc mà nói, nếu như cô có chỗ nào bất mãn thì phải nói thẳng ra, vậy mới là cách thức chính xác để khơi thông. Nghĩ đến biện pháp giải quyết mà mình tự đề ra, mặt Tống Hi nóng ran lên, cái cách gì mà thẹn thế không biết, đả thương đối phương 1000 thì mình cũng tự tổn thất 800.

Tống Hi hầm hừ: “Sau này sẽ không thế nữa.”

Nhiếp Dịch nhìn cô với một ánh mắt sâu xa, bình tĩnh, thờ ơ nói: “Sau này nếu dùng cách như tối hôm qua, vẫn có thể chấp nhận.”

Gương mặt của Tống Hi nháy mắt đỏ ửng lên.

Tiệc được tổ chức vào giữa tháng sau.

Lúc này bộ phận Giải Trí vẫn tiếp tục đẩy mạnh công việc ký hợp đồng, mỗi ngày, nếu Tống Hi không bận công việc chính là quay video, chụp hình, thì cũng sẽ giúp Nhiếp Dịch quay.

Về tài khoản này, kế hoạch ban đầu của Tống Hi là làm trong một khoảng thời gian thôi, tích cóp được chút tiền thì không hoạt động nữa, nhưng cô chưa hề tính đến chuyện sẽ gặp lại Nhiếp Dịch, càng không nghĩ đến dự án phát triển của công ty, và tài khoản của bản thân lại rất hữu ích cho công ty.

Trong khoảng thời gian ngắn việc khóa tài khoản là chuyện không thể, nhưng cô không muốn đặt quá nhiều tinh thần và sức lực lên tài khoản này, vậy nên Tống Hi đã bàn với Nhiếp Dịch, chờ đến khi bộ phận Giải Trí ổn định được dự án này, kéo về được nhiều tài khoản khác thì sẽ khóa lại.

Tiệc được tổ chức vào chiều thứ sáu, tại hội trường của một trung tâm  hội nghị quốc gia, Tống Hi không đi cùng với Nhiếp Dịch, cô còn bận phải phối hợp làm việc ở bữa tiệc, vậy nên ngồi xe công ty đi cùng Trình Tiêu qua.

Trên đường đến, Tống Hi nhận được điện thoại của Tống Tòng An.

Có lẽ vì hôm ấy mắng Tống Tòng An quá nặng nề, nên ông ta không còn gọi cho cô nữa, trong khoảng thời gian này Tống Hi ngập ngụa trong công việc, nhưng rất bình thản, giữa cô và Tống Tòng An đã không còn gì để nói, mỗi lần Tống Tòng An mà gọi cho cô cũng chỉ vì vay tiền, cô đã hạ quyết tâm không cho mượn, thì cũng không cần phải trở mặt mãi với ông ta như thế nữa.

Tống Hi nhấn tắt điện thoại, thầm nghĩ có lẽ cuối tuần này vẫn nên liên hệ lại với ông ta lần nữa, nói cho rõ ràng hai người sẽ đoạn tuyệt quan hệ.

Tiệc chào mừng tiến hành rất thuận lợi, tấm thiệp mời dành cho các tài khoản đại V của Tống Hi được Trần Ngư gửi thẳng cho cấp dưới làm bên bộ phận tài khoản đảm nhiệm tài khoản của cô, trong bữa tiệc, người đồng nghiệp ấy sẽ lên sân khấu thay cho cô.

Tiệc chào mừng lần này có livestream, fan của ‘chị bé học nấu ăn’ không ngừng để lại bình luận bên dưới livestream, có người bảo Blogger này quá thần bí, mà càng thần bí thì càng muốn được gặp người thật, có người lại bảo, mấy người thử nhìn các anh trai chị gái khác mà xem, tuy không ít người đã phẫu thuật nhưng cũng tính là đẹp mắt đấy, còn chị bé học nấu ăn sao lại không dám đến? Chắc chắn là vì chị ta xấu đó!

Mọi người đánh nhau dưới bình luận, còn chị bé thực thì đang bận rộn phía sau hậu trường.

Trình Tiêu cũng đang rất bức bối, hỏi: “Cậu nói xem sao chị bé ấy không đến?”

Tống Hi chiếu lệ: “Chắc là vì bận quá đó”

Tiệc kết thúc, mọi người đều bận rộn cả ngày nên rất mệt mỏi, dọn dẹp xong thì ai về nhà nấy.

Tống Hi nhận được điện thoại của Nhiếp Dịch gọi đến: “Làm xong rồi à?”

“Dạ.” Tống Hi hỏi, “Anh đi rồi sao?”

Nhiếp Dịch nhạt nhẽo trả lời: “Em đoán xem?”

Tiệc vừa tàn là Nhiếp Dịch đã rời đu, còn cô vì mãi bận bịu nên không có thời gian liên lạc cho anh, Trần Ngư dẫn đầu bộ phận Giải Trí đến bữa tiệc mời nhóm đại V đi ăn. Tống Hi nghĩ Nhiếp Dịch cũng đi, mà bấy giờ nghe thấy giọng điệu này của anh thì chắc không phải rồi.

Nghe ra được sự bất mãn, cô nhịn không được cười rộ lên: “Em còn tưởng anh muốn đi xã giao.”

“Anh không cần.” Nhiếp Dịch nói, “Đợi em ở hội trường cửa Tây, em mau đến đây, dẫn em đi ăn.”

Tống Hi cười phì, tắt điện thoại.

Trình Tiêu hoài nghi nhìn cô: “Có phải cậu yêu đương đúng không?”

“Ai nói?” Tống Hi giả ngu.

“Cậu tự nói.” Trình Tiêu chỉ chỉ mặt cô, “Nhìn cái nụ cười ngu si kìa.”

Trời đã tối, sau khi tàn tiệc cũng rất muộn, chờ đến khi bọn họ đi ăn về đã hơn mười giờ.

Trong thang máy, Tống Hi ngắm nhìn Nhiếp Dịch.

Nhiếp Dịch vừa lướt điện thoại, khóe mắt nhìn sang phát hiện ra: “Sao thế?”

Tống Hi lắc đầu khẽ c ắn môi dưới, cười khẽ một cái, rồi lại nhìn bề mặt sáng như gương soi của thang máy, tiếp tục ngắm nhìn anh trong gương.

Hôm nay Nhiếp Dịch mặc tây trang đen, khác với những bộ đồ mặc thường ngày, bộ tây trang vừa vặn ôm người càng tôn lên dáng người thẳng tắp uy nghiêm, mỗi khi anh giương mắt nhìn ai, khí chất bức người, lại thêm diện mạo anh tuấn bất phàm, càng làm tăng phong thái cao quý và điềm tĩnh được kết tủa ở tuổi hơn ba mươi.

Chỉ là có khi anh còn chẳng chú ý đến, lúc anh lên bục phát biểu, bên dưới đều lặng lẽ hít hơi.

Cửa thang máy mở ra, Nhiếp Dịch mở cửa nhà, Tống Hi đi ở sau lưng anh, vừa mới đi vào trong nhà, đã thấy đỉnh đầu tối sầm lại, bị ai ấn lên trên cửa.

Nhiếp Dịch véo cằm cô, nhìn cô chăm chú: “Sao nhìn anh mãi thế?”

Tống Hi bị vây kín, mặt đỏ lên, cũng may chỉ mới mở đèn nơi huyền quan, ánh sáng không quá chói.

Cô ngửa đầu lặng thinh trong chốc lát, mới nhỏ giọng nói: “Hôm nay có rất nhiều người nhìn anh đấy, những KOL mà anh bắt tay với người ta, cũng nhìn anh đấy.”

Ánh mắt Nhiếp Dịch nặng nề, nhìn cô một hồi mới trầm giọng nói: “Ghen à?”

Gương mặt Tống Hi càng đỏ, duỗi tay đánh lên bả vai anh.

Nhiếp Dịch bắt được tay cô, nghiêng đầu hôn lên cánh môi cô, khe khẽ nói: “Anh là của em.”

Ánh mắt Tống Hi nặng đi, nhìn anh chăm chú, trong mắt ngập tràn sự vui mừng và yêu thương đong đầy.

Ánh mắt của anh và cô giao nhau, cúi đầu xuống hôn cô.

Điện thoại của Tống Hi đột nhiên vang lên.

Động tác của cả hai đều khựng lại, Tống Hi cúi đầu tìm điện thoại trong túi.

Lấy điện thoại ra, màn hình sáng lên, cả hai người đang dính lấy nhau đều thấy được.

Là Tống Tòng An.

Tống Hi ấn tắt không chút suy nghĩ.

Nhiếp Dịch véo má cô.

Tống Hi ngẩng đầu muốn nói gì đấy, thì điện thoại lại vang lên, vẫn là Tống Tòng An.

Cô còn muốn ấn tắt, Nhiếp Dịch lại nắm tay cô, nói: “Nhận đi, không sao đâu, anh ở đây mà.”

Tống Hi lại nhớ đến quyết định của mình, dù sao cũng muốn nói rõ ràng với ông ta, liền gật đầu nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói xa lạ: “Cô là người nhà của Tống Tòng An đúng không? Tống Tòng An gặp tai nạn giao thông….”