Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 50




Biên tập: Min


Chạng vạng ngày thứ bảy, trên đường đến nhà họ Nhiếp. 


Tống Hi vẫn cố giãy dụa: “Không ấy để hôm khác rồi đi?”


Nhiếp Dịch: “Đồ ăn cũng đã nấu xong, đừng để lãng phí.”


Mấy hôm trước dưới sự đe dọa và dụ dỗ của Nhiếp Dịch, Tống Hi đã đồng ý đến nhà Nhiếp ăn cơm, dù căng thẳng thật nhưng cô vẫn muốn đủ lễ nghĩa, bèn hỏi có nên mua chút quà đến thăm không.


Nhiếp Dịch bảo cô không cần nhúng tay vào, cứ theo anh là được. 


Tống Hi lại thấy như thế thì không có thành ý gì hết, chiều hôm ấy nấu vài món rồi mang theo, lúc Nhiếp Dịch đến đón cô, ánh mắt tràn đầy ý cười cứ như nhòm một con ngốc vậy, thế mà cô cứ không chịu hiểu.


Bỏ qua chuyện thân phận của Tống Hi, nếu mẹ Nhiếp có bất mãn với Tống Hi thì chỉ duy nhất một điều là thấy cô còn quá nhỏ, không đủ ổn định, sợ rằng Nhiếp Dịch săn sóc cho cô nhiều hơn là cô chăm anh. Tay nghề Tống Hi rất tốt, làm vài món đem đến, vừa có tấm lòng lại vừa làm cho lòng ai yêu thích. 


Ngặt nỗi, cái mà Tống Hi lo nhất chính là thân phận của mình.


Cô sợ rằng một khi ba mẹ Nhiếp biết được bạn gái của thằng con mình là đứa con riêng của nhà họ Tống thì sẽ phản đối… Đương nhiên, gia giáo của nhà họ Nhiếp rất tốt, chắc chắn vẫn sẽ ăn cho xong bữa cơm này, nhưng rồi cũng chỉ duy bữa này mà thôi.


Tống Hi hỏi: “Có phải nhanh quá không?”


Mới bao lâu đâu cô vẫn bảo anh từ từ, chờ cô tự tin hơn một tí, nào ngờ chỉ qua vài ngày đã bắt cô đi gặp phụ huynh rồi.


“Sớm muộn gì cũng đến, đối diện càng sớm thì càng để em an tâm hơn.” Nhiếp Dịch an ủi, rồi nhìn cô trầm giọng, “Có anh đây, em sợ gì hả.”


Sở dĩ Nhiếp Dịch dẫn cô ra mắt nhà họ Nhiếp sớm như vậy là vì lời nhắc của Tống Tĩnh Viện hôm lễ tình nhân ấy.


Điều khổ sở duy nhất của Tống Hi chẳng qua chỉ vì tự ti, lo rằng nhà họ Nhiếp sẽ ghét cô, người ngoài nói mát thì cô đã học được cách bỏ ngoài tai, nhưng ba mẹ Nhiếp Dịch nào phải người ngoài, thái độ của họ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quyết định của cô.


Sau khi Tống Tĩnh Viện trò chuyện với Tống Hi xong, cô ấy đã nói với Nhiếp Dịch: “Nếu anh tin mình có thể khiến cho gia đình chấp nhận em ấy, thì không bằng tháo dỡ khúc mắc cho em ấy càng sớm càng tốt đi.”


Khi cô nhận ra, những người mà cô quan tâm đều không để bụng đến thân phận của mình, vậy thì còn cớ gì mà cô để ý nữa chứ?


Vả lại, Nhiếp Dịch rất có niềm tin vào việc ba mẹ Nhiếp sẽ chấp nhận cô.


Tiếc thay, Tống Hi lại không tin.


Năm mới về, gió xuân ấm áp đã dần lan vào thành phố A, trời sầm tối, nhưng gió lại không lạnh tí nào.


Lúc xe Nhiếp Dịch chạy vào biệt thự nhà Nhiếp, Nhiếp Minh Châu đang cầm bình nước tưới cây, nhìn thấy xe đến liền đưa bình nước cho người làm vườn, mở cửa rồi la to: “Bà nội ơi, chú nhỏ về rồi!”


Tống Hi nhìn Nhiếp Dịch với vẻ mặt đầy căng thẳng, Nhiếp Dịch cầm tay cô: “Đừng sợ.”


Chợt đẩy cửa xuống xe.


Nhiếp Minh Châu đỡ mẹ Nhiếp ra đón anh, nói: “Chú nhỏ ơi, chỉ chờ mỗi chú về ăn… Hi Hi?!”


Cửa ghế phụ được Nhiếp Dịch mở ra, Nhiếp Minh Châu như thấy Tống Hi làm ảo thuật bỗng bước xuống xe, mắt trợn tròn, mở miệng ra cũng quên xài não: “Sao cậu lại đến đây?”


Mẹ Nhiếp cũng hơi kinh ngạc, nhìn chằm chằm Tống Hi.


“Tớ, tớ…” Cô ấy hỏi quá dứt khoát, Tống Hi lại không thể đáp lưu loát nỗi, chỉ nghĩ lâm trận bỏ chạy, dưới cơn thấp thỏm, ma xui quỷ khiến trả lời, “Tớ đến tìm cậu chơi á!”


Nhiếp Dịch: “….”


Nhiếp Minh Châu vui muốn chết, nhảy dựng tại chỗ đi lên kéo cô: “Thật á! Tớ đã bảo các cậu đến tìm tớ chơi từ đời nào rồi, hóa ra cậu vẫn nhớ! Tốt quá đi mất!”


Tống Hi cười trừ, giờ phút này cô thật sự không dám nhìn vào nét mặt của Nhiếp Dịch, não chạy số cực mạnh, căng da đầu nói: “Còn nữa, hôm giao thừa chú Nhiếp Phong đã giúp tớ rất nhiều, tớ đến đặng cảm ơn chú ấy.”


“Á!” Nhiếp Minh Châu không hề biết về chuyện ngày hôm ấy, chỉ mơ hồ gật đầu, còn định hỏi sao không báo trước cho cô ấy một tiếng mà lại ngồi xe Nhiếp Dịch đến đây, nhưng vừa nghe cô nói thế thì cũng nhẹ lòng hơn, chắc là có nội tình gì đấy mà mình không rõ chăng.


Nhưng dù thế nào thì riêng chuyện cô đến đây cũng đủ để vui mừng rồi, Nhiếp Minh Châu kéo cô sang giới thiệu: “Bà nội ơi, đây là Tống Hi…. Tống Hi, đây là nội tớ, cậu cứ gọi nội như tớ là được nè!”


Nhiếp Dịch: “….”


Nhiếp Minh Châu còn rất săn sóc khẽ thủ thỉ bên tai cô: “Là mẹ của chú nhỏ tớ đấy.”


Tống Hi đã đoán ra, vậy nên không sao há mồm nói ra từ bà nội này được, cô mà gọi thì có khi Nhiếp Dịch sẽ giết cô mất.


Liếc nhìn Nhiếp Dịch đã bị chọc tức xanh cả mặt, Tống Hi tuy căng thẳng vẫn lễ phép chào mẹ Nhiếp: “Ngài trẻ thế này, Minh Châu gọi nội vì là phận con cháu, con mà gọi nội thì không ổn cho lắm… Con gọi bác gái được không ạ?”


Thật ra dựa theo quan hệ của Nhiếp Dịch, Nhiếp Phong với nhà họ Tống thì cô vẫn phải gọi là bà, chứ bác gái thì gượng ép quá thể.


Mẹ Nhiếp chăm sóc thân thể rất tốt, nào nhìn ra được đã 60 rồi đâu, đã thế bà còn rất trẻ trung, phụ nữ được khen như thế ai mà không thấy thích cơ chứ, mẹ Nhiếp tươi cười đáp ngay: “Gọi gì cũng được hết, đừng câu nệ nhiều thế.”


Tống Hi bèn gọi một tiếng bác gái ạ.


Mẹ Nhiếp cười tươi: “Hay nghe Minh Châu nhắc đến con, mừng con ghé thăm nhé, vào nhà đi nào… Sao lại mang theo nhiều đồ thế này! Khách sáo quá!”


Mấy món đồ Nhiếp Dịch mang từ trên xe xuống đều rất quý, Tống Hi bị Nhiếp Minh Châu kéo đi trước, mẹ Nhiếp thấy mấy hộp quà trên tay Nhiếp Dịch, buồn bực khẽ hỏi: “Đêm giao thừa con với Nhiếp Phong giúp con bé nhiều lắm à?”


Hôm ấy Nhiếp Dịch chúc tết nhà họ Tống xong phải rất khuya mới về, Nhiếp Phong thì đã về từ lâu, mẹ Nhiếp hỏi anh ta thì Nhiếp Phong chỉ ậm ờ, nói là nhà họ Tống có tí việc. Hôm nay lại thấy Tống Hi sang mới hiểu ra đôi chút, nhưng cụ thể là chuyện gì chắc phải đợi một lát nữa mới hỏi được. 


Mẹ Nhiếp thuận miệng nói: “Con gái út nhà họ Tống này xinh đẹp thật đấy, giao tiếp cũng rất được lòng người, lễ nghĩa chu đáo.”


Nhiếp Dịch nâng mắt nhìn thoáng qua người đi trước, vẻ mặt vô cảm không đáp lời mẹ.


Vào đến huyền quan, lúc vào phòng khách thì Nhiếp Minh Châu mới sực nhớ ra: “À, Trần Ngư cũng đến.”


Bước chân của Tống Hi khựng lại kinh ngạc nhìn cô ấy, Nhiếp Minh Châu nháy mắt, thủ thỉ thêm: “Bà nội nghe chú tớ về ăn cơm nên cố ý mời chị ấy đến đó.”


Tống Hi: “…”


May sao vừa lâm trận cô đã lùi bước, chứ nếu cô đứng cạnh Nhiếp Dịch như một cặp một đôi, thì mẹ Nhiếp và Trần Ngư sẽ khó xử lắm cho xem.


Nhiếp Dịch vừa vào cửa cũng nghe mẹ Nhiếp nhắc, nét mặt tuy không thay đổi nhưng giọng đã nặng đi: “Không phải đã nói với mẹ là đừng nhọc lòng chuyện của con rồi sao, con và cô ấy không thể đâu.”


“Vậy con thì có thể với ai?” Mẹ Nhiếp hỏi rất đúng tình hợp lý, hạ giọng tận tình khuyên bảo, “Không thể thì bồi dưỡng cho có thể, trước kia bọn con vẫn tốt lắm mà? Vả lại, phải chi con tìm một người thôi cũng được, nhưng quan trọng là con có chịu tìm không?”


Ánh mắt anh lia sang Tống Hi càng thêm vô tình.


Dẫu gì bây giờ có nhiều lời cũng vô ích, người ta đã đến thì chỉ đành kiếm thời gian nói cho rõ ràng. 


Trong phòng khách, Đường Nhụy đang nói chuyện phiếm với Trần Ngư, Nhiếp Phong thì uống trà hàn huyên với ba Nhiếp Dịch, nghe thấy có người từ huyền quan quẹo vào liền ngẩng đầu lên, ai ấy đều ngẩn ra.


“Mẹ ơi, mẹ nhìn nè, Tống Hi đến tìm con chơi đó!” Nhiếp Minh Châu vui vẻ la lên trước nhất, đoạn lại quay sang nhìn Nhiếp Phong, “Ba ơi! Đêm giao thừa ba sang nhà Hi Hi làm việc tốt ạ? Hi Hi bảo hôm nay đến cảm ơn ba vì đã giúp đỡ đó!”


Tống Hi lễ phép cười nói: “Hôm ấy cảm ơn ngài.”


Nhiếp Phong mơ màng gật đầu nhìn Tống Hi, rồi lại quay sang ngó cái bản mặt vô cảm của Nhiếp Dịch, khụ một tiếng, xấu hổ cười: “Nào có, nào có, ngại quá!”


Nhà họ Nhiếp nhất thời cũng náo nhiệt lên, Trần Ngư thấy Nhiếp Dịch đi cùng Tống Hi thì còn tưởng rằng cả hai ra mắt phụ huynh, nhưng nghe đoạn đối thoại này cứ thấy kỳ kỳ, so với việc Tống Hi và Nhiếp Dịch không mấy thân mật, ít nhất chị ta cũng được người nhà Nhiếp Dịch chấp nhận, thế là khẽ an lòng gật đầu nhìn Tống Hi, rồi quay sang cười nói với Nhiếp Dịch: “Về rồi sao?”


Nhiếp Dịch không mặn không nhạt ừ một tiếng. 


Tống Hi có Nhiếp Minh Châu chơi rồi, mẹ Nhiếp cũng chuyên tâm giật dây cho thằng con mình và Trần Ngư, lại thấy cái vẻ lạnh tanh lãnh cảm của anh thì không nhịn được chọt chọt: “Nhiệt tình tí!”


Nhiếp Dịch liếc mẹ Nhiếp nhưng không thèm nói gì, thái độ rõ ràng rành mạch. 


Từ đó đến nay mẹ Nhiếp luôn phải bó tay trước cái khi thế không ăn không thua này của ba con Nhiếp, bị anh nhìn thế kia tự dưng lại chột dạ, đành phải tự mình đứng ra đón tiếp Trần Ngư: “Đói bụng chưa? Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện nhé.”


Nhiếp Dịch nói: “Tống Hi tự làm mấy món mang sang, mẹ vào hâm nóng lại đi.”


“Thế á?” Mẹ Nhiếp nào nào ngờ được, sắp xếp cho mọi người vào bàn ăn rồi xoay người đi tìm giúp việc đặng hâm đồ ăn lại.


Nhiếp Phong đi ở sau túm Nhiếp Dịch lại, khẽ hỏi: “Em chắc là Tống Hi đến cảm ơn anh?”


Nhiếp Dịch liếc anh ta: “Anh cả, thấy sao?”


“Đương nhiên là không phải rồi!” Nhiếp Phong bày ra nét mặt không sao hiểu nổi, “Nên anh mới bảo là ngại quá đó!”


Nhiếp Dịch, “Anh nói đúng rồi.”


Nhiếp Phong: “…”


Vì thích ăn đồ Trung nên trong nhà dùng bàn tròn, lúc ngồi xuống mẹ Nhiếp còn rất có tâm cho Nhiếp Minh Châu ngồi cùng Tống Hi, Nhiếp Dịch thì ngồi cạnh Trần Ngư.


Nào ngờ Nhiếp Dịch lại nói ‘ngồi đâu cũng vậy’, rồi kéo cái ghế cạnh Tống Hi ngồi xuống. 


Mẹ Nhiếp sợ Trần Ngư xấu hổ nên kéo chị ta sang ngồi cạnh mình, gắp đồ ăn cho chị ta: “Nào, nếm thử món này đi, chị Lý mới học nấu đấy.”


Trần Ngư cười khéo léo, thuận tay dùng bữa.


Nhiếp Phong thấy ba Nhiếp ăn một cái móng heo, bèn hỏi: “Móng heo này dì Lý làm không tệ nhỉ chú, vị thế nào?”


Ba Nhiếp khen không dứt miệng: “Ngon quá xá! Chị Lý lên tay rồi à? Sao ngày thường không được như này?”


Mẹ Nhiếp đang nói chuyện với Trần Ngư, mình còn chưa nếm thử, nghe vậy mới nói: “Đây là đồ Tống Hi mang sang nhỉ?”


Nhiếp Minh Châu đã nhào đến giành đồ của ông nội tự lúc nào, ăn xong còn hỏi: “Hi Hi ơi, cậu còn đem theo món nào nữa không?”


Tống Hi làm ba món, móng heo xào thập cẩm, bò nướng măng, sườn kho hạt dẻ, nên không phải lo lắng là để lâu sẽ hết tươi ngon.


Tống Hi chỉ từng món, nói: “Không biết có hợp khẩu vị của mọi người không, chút thành ý nhỏ thôi ạ.”


“Có tâm quá đi, một cô bé như con mà nấu được nhiều món ngon thế này, khéo tay lắm!” Mẹ Nhiếp khách sáo, “Con xem Minh Châu lớn tướng thế rồi mà chả biết làm gì cả, không biết sau này chăm sóc người khác thế nào nữa!”


“Bà ơi!” Trong lúc cấp bách, Nhiếp Minh Châu giận dỗi, “Con biết ăn là được rồi! Mọi người nếm thử đi, Hi Hi nấu ăn ngon lắm!”


Khách đã mang đồ đến, dù ngon hay dở thì vẫn phải nể tình nếm một miếng, huống hồ chi già trẻ nhà họ Nhiếp ăn hăng hái như thế, những người còn lại cũng có hứng thú động đũa.


Mẹ Nhiếp nghĩ Tống Hi còn trẻ mà đã biết nấu ăn thì không tệ chút nào, còn nấu ngon hay không không quan trọng, vậy nên lúc hạ đũa còn quan tâm Trần Ngư bên cạnh mình, gắp một miếng thịt bò cho vào chén chị ta, rồi gắp thêm một miếng cho vào miệng.


Bàn ăn an tĩnh một chập.


Vẫn là Nhiếp Minh Châu không nhịn được phì cười: “Không lừa mọi người đúng chứ? Hi Hi nấu ăn ngon tuyệt cú mèo luôn!”


Nhiếp Phong ăn hết ba món, gật gù liên tục: “Ngon lắm! Dì Lý nấu ăn nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa làm ra được một món ngon đi vào lòng người thế này đâu.”


Đường Nhụy xấu hổ: “Trước kia em còn tưởng em nấu ăn tạm….”


Nhiếp Phong cười nhạo cô ấy: “Em làm được bao nhiêu lần chứ?”


Đường Nhụy trừng mắt: “Mình còn chưa nấu đấy, dám nói em?”


Đường Nhụy hiếm khi nấu, mẹ Nhiếp càng hiếm hơn, giúp việc trong nhà không hề ít, thật ra mấy năm về trước ba Nhiếp nhậm chức ở nơi khác thì bà đã từng nấu ăn rồi, nhưng ba Nhiếp ngại bà nấu không ngon bèn tìm giúp việc về, bà cũng lười làm thêm.


Vậy nên mẹ Nhiếp vừa kinh ngạc khen tay nghề Tống Hi giỏi, vừa thầm cảm thản, cô bé út nhà họ Tống này nào có giống như những gì truyền thông đưa tin đâu, ngoan ngoãn, lễ phép, còn nấu ăn ngon nữa!


Ba Nhiếp cũng gật gù: “Giới trẻ bây giờ không được cần mẫn như trước kia nữa, chỉ toàn gọi cơm hộp, chắc chắn Tống Hi phải bỏ nhiều công sức lắm mới có được tay nghề tốt như thế này, giỏi lắm.”


Tống Hi được khen mà ngượng ngùng, “Chú quá khen rồi.”


Nhiếp Phong ăn không ít, quay sang lại thấy Nhiếp Dịch không hề động đũa, bức bối hỏi: “Em không nếm thử à?”


Nhiếp Dịch thờ ơ: “Ăn rất nhiều lần rồi.”


Tống Hi: “!!!”


Tống Hi sợ đến mức thiếu điều rớt đôi đũa trên tay, duỗi chân đá anh một phát.


Nhiếp Dịch bị cô đá chệch cổ chân, nhưng thân trên thì vững vàng lắm, lạnh lùng liếc nhìn cô.


Trong ánh mắt Tống Hi tràn ngập sự cầu xin.


Nhiếp Phong nghe không rõ, hỏi lại: “Hả?”


Nhiếp Dịch liền nói: “Không có gì, chỉ là thấy cũng không ngon mấy.”


Tống Hi: “…”


Nhiếp Phong cười cười, dời mắt nhìn sang Tống Hi, trong lòng cũng hiểu ra được vấn đề, thế là nương theo lời anh: “Ồ, thế thì đừng có mà động vào dù chỉ là một miếng nhé.”