Biên tập: Min
Sau khi buổi báo cáo kết thúc, HR mặt xám xịt dẫn Mạnh Dao đi tìm Triệu Hân Nhiên làm thủ tục nghỉ việc.
Trình Tiêu thấy thế, chờ Tống Hi đến liền kéo tay cô hỏi khẽ: “Có chuyện gì vậy?”
Tống Hi nói sơ qua những chuyện vừa xảy ra trong phòng họp cho cậu nghe. Nhóm Quản lý tập sự đã rùm beng cả lên, đoán chừng hết đêm nay sẽ truyền khắp công ty cho mà xem.
Trình Tiêu nghe xong thì hai mắt lấp lánh, vỗ đùi cái đét: “Quá đã! Dám lén lút lấy tài khoản cá nhân ra kiếm lời, muốn chết đây mà… Có điều, cậu nói xem sao tầng lãnh đạo lại biết nhỉ? Đã thế còn là thư ký của sếp Nhiếp thông báo chứ sếp Trần Ngư còn chẳng biết nữa?”
Nhìn phản ứng của Trần Ngư thì chị ta không biết thật. Lúc ấy các vị lãnh đạo đều mang nét mặt mờ mịt.
Ban nãy sau khi tan họp Nhiếp Dịch còn nhìn cô mà cười, trong lòng cô cũng đã suy nghĩ đến nhưng không dám chắc, vậy nên không trả lời Trình Tiêu, nhanh chân về chỗ gửi tin nhắn cho Nhiếp Dịch.
Tống Hi hỏi: Sắp tan làm chưa?
Nhiếp Dịch trả lời rất nhanh: Ừ, sắp rồi.
Tống Hi: Em muốn gặp chú.
Tống Hi chờ xe của Nhiếp Dịch ở cửa phía Đông.
Vừa lên xe, Nhiếp Dịch đã hỏi: “Sao hôm nay lại chủ động thế này?”
Tống Hi đỏ mặt ngay tấp lự, không nói nên lời: “Chú, chú….”
Nhiếp Dịch cười khẽ, không ghẹo cô nữa, chỉ hỏi cô muốn ăn gì.
Hai người đến một nhà hàng Quảng Đông khá nổi tiếng, Tống Hi bị anh ghẹo có một câu thôi mà mỗi lần chạm phải ánh mắt anh, cứ có ảo giác bản thân rất rất chủ động, rất rất khát khao, thế là chuyên tâm vùi đầu ăn cơm, nhưng vì đây là nhà hàng nên chung quanh kẻ đến người đi, cũng phải hàn huyên đôi ba câu cho có không khí.
Ăn xong, Nhiếp Dịch đưa cô về đến dưới nhà, Tống Hi vẫn bất động: “Chú… Sao hôm nay lại đến phòng thuyết trình vậy?”
Nhiếp Dịch cười rộ lên, giọng nói trầm thấp nhiễm ý cười đủ để rung động lòng ai: “Nhịn không nổi rồi sao?”
Hôm nay anh rất thích ghẹo cô, mỗi lần bị anh ghẹo là mặt cô lại đỏ lên, anh vừa nói câu này, cô đã lia ánh mắt buồn bực và xấu hổ sang, dưới ánh đèn mờ ảo đôi mắt ấy càng làm lòng ai ngứa ngáy: “Chú cố ý!”
Biết cô mong ngóng chuyện gì, nên cố ý ghẹo cô.
Nhiếp Dịch không mấy bận tâm, chỉ ừ.
Tống Hi nửa giận nửa bực trừng anh, lại bị vẻ thản nhiên của anh làm cho nghẹn ứ.
Nhiếp Dịch nhìn cô một hồi, duỗi tay lên che kín đôi mắt cô: “Sau này đừng nhìn người khác như vầy.”
Tống Hi: “?”
Tống Hi không hiểu gì giơ tay lên kéo bàn tay ấm áp to lớn của anh xuống, Nhiếp Dịch không dùng lực để cô gỡ ra, thuận tiện bọc tay cô vào tay mình.
Tống Hi cúi đầu nhìn hai bàn tay chồng lên nhau, cảm nhận được độ ấm truyền đến len vào tận trong lòng, khẽ hỏi anh: “Hôm nay chú đến vì em đúng không?”
Nhiếp Dịch thờ ơ trả lời: “May thay.”
Tống Hi nhớ đến cảnh tượng chật vật của mình lúc anh đến, xấu hổ nói: “Là em không tốt, em sơ suất quá.”
“Đúng vậy.” Nhiếp Dịch nhìn cô, “Thương trường có quy tắc của nó, rời khỏi chỗ làm việc thì phải khóa máy lại, nếu không, bị người khác rắp tâm hãm hại, thì thiệt thòi cũng không thể giải thích rõ.”
Sau khi tan họp, Nhiếp Dịch đã cho người kiểm tra lại gần nơi làm việc của Tống Hi, quả nhiên là Mạnh Dao làm.
Tống Hi gật đầu, lúc ấy cô vừa viết xong PPT nên thả lỏng người, đứng dậy vào WC mà quên khóa máy, đây quả thật là lỗi ở cô.
Nhiếp Dịch thấy cô nản lòng cúi đầu rũ rượi, giơ tay véo nhẹ lên mặt cô: “Cũng không phải chuyện gì lớn lao, ai mà chẳng có lúc sơ sẩy, cạnh em có kẻ tiểu nhân nên mất cảnh giác một tí là bị hãm hại ngay.”
Tống Hi nhớ đến chuyện của Mạnh Dao, hỏi: “Chuyện cô ta vi phạm quy định công ty, sao chú biết vậy?”
“Điều tra.”
Nhiếp Dịch nói rất bâng quơ, thực ra anh đã cho Tề Quang đi điều tra từ lâu rồi.
Vị thư ký của Tề Quang kia lân la ở bộ phận Giải Trí cả nửa buổi mới lấy được tin tức từ miệng đối phương, cũng nghe được những lời chửi mắng Tống Hi của Mạnh Dao hôm ấy.
Sau khi kể lại cho Nhiếp Dịch nghe, anh không bộc lộ ra cảm xúc gì, bảo cô ấy ra ngoài rồi gọi Tề Quang vào, cho Tề Quang kiểm tra xem Mạnh Dao có vi phạm quy định nào của Thiểm Động không.
Quản lý tập sự ký hợp đồng lâu dài với công ty, nếu chì vì cãi nhau đơn thuần mà sa thải người ta thì khó tránh khỏi lời ra tiếng vào. Loại người thường hay mắc lỗi như Mạnh Dao, làm hai năm chưa được thăng chức nhưng lại được lòng quản lý thế kia, điều tra ắt sẽ có chỗ sai sót.
Tống Hi cẩn thận dò hỏi: “Sao lại đột nhiên điều tra cô ta?”
Nhiếp Dịch nhìn cô với ánh mắt sâu xa: “Em đoán xem?”
Tống Hi yên lặng một chập, trong lòng cũng hiểu ra được mình đoán đúng rồi, đưa mắt nhìn anh đặng tìm chứng cứ: “Vì lần trước bọn em cãi nhau.”
Đợt lễ ấy Mạnh Dao sỉ nhục cô là lần căng thẳng nhất, còn những mâu thuẫn nhỏ nhặt giữa đồng nghiệp trước đó không đáng nói, chắc hẳn anh cũng không biết nhiều.
Nhiếp Dịch duỗi tay ra m ơn trớn mái tóc mềm mại của cô, dừng lại bên d ái tai, rồi lướt lên vuốt v e gương mặt mịn màng và non mềm, nhìn cô ra chiều bất đắc dĩ: “Em không muốn tôi biết, tôi đành ra vẻ như không biết thôi.”
Tống Hi nhớ đến ngày hôm đó cô gấp gáp túm lấy anh, bảo anh đừng hỏi nhiều quá, lúc ấy hai người cũng thân thiết lắm rồi, nhưng cô vẫn còn có chút tự ti, những lời mà Mạnh Dao đã nói tựa như cái tử huyệt trong cô, cô lo rằng một khi nói ra cho anh nghe thì nó sẽ đánh tan tác cái trạng thái bình đẳng cân bằng được lập nên giữa hai người.
Bây giờ nhớ lại, lúc ấy cô cho rằng đó là bình đẵng, nhưng lại không chịu nghĩ chẳng qua chỉ vì Nhiếp Dịch cố ý, dùng cách ấy để giữ gìn lòng tự trọng của cô, anh từng tí từng tí một xây nên nó?
Tống Hi xúc động, nói: “Thật ra những lời cô ta nói, em đã không còn để trong lòng….”
Suy đoán về thân phận con ngoài giá thú của cô đã lan khắp bộ phận, nếu là trước kia thì cô sẽ nghỉ việc và đến một nơi không ai biết, nhưng bây giờ cô còn bình tĩnh hơn cả Trình Tiêu.
“Tôi biết.” Nhiếp Dịch gần như đã hiểu được hết cảm xúc từ trong đôi mắt cô, “Em không để ý là vì em đã học được cách buông bỏ, nhưng tôi lại không thể nhìn em bị bắt nạt.”
Sau khi biết được sự thật, anh đã hiểu lý do vì sao trước kia cô lại xấu hổ như thế, không phải vì tranh giành tình cảm của Thẩm Hành Chu, mà chỉ vì cô muốn ở bên cạnh anh một cách thoải mái nhất.
Tống Hi nâng mắt nhìn anh, nhớ lại giây phút anh nhìn thấy vết tay hằn trên mặt cô, sự đau lòng và tức giận trào dâng trong đôi mắt ấy, còn lúc này đây lại ngập tràn dịu dàng, và tình yêu nồng đậm dành riêng cho cô.
Tiếc sao, cô không nhận ra sớm một tí.
May thay, cô không vì nhát gan mà bỏ lỡ.
Nhiếp Dịch thấy cô ngẩn ngơ không nói, cong môi rủ mi nhìn cô: “Choáng à?”
Tống Hi sực tỉnh táo, nghe anh nói, ánh mắt cô rất tự nhiên dời xuống nhìn về đôi môi khẽ động của anh, đôi môi Nhiếp Dịch rất mỏng, những lúc anh cười, khóe môi khẽ nhếch lên, sự lạnh nhạt và uy nghiêm trên người cũng mất đi một chút.
Nhiếp Dịch dời tay ra sau gáy cô, cổ tay khẽ dịch vào, khoảng cách giữa hai gương mặt giảm lại còn chưa đến mười centimet.
Nhiếp Dịch khe khẽ hỏi: “Muốn hôn tôi sao?”
Gương mặt của Tống Hi đỏ lên, ánh mắt hoảng loạn muốn lùi về sau, nhưng Nhiếp Dịch đã cúi đầu hôn lên môi cô.
Hô hấp của Tống Hi khẽ cứng đờ, đợi khi anh vừa m*t nhẹ đôi môi cô cô đã muốn lùi ra sau để mà tránh đi sự khống chế của anh, Nhiếp Dịch lại kéo cô về sát mình, dịu dàng cọ môi mình lên môi cô, khi anh khẽ nói, cánh môi cũng xoa mềm môi cô, mỗi lần cọ xát là mang về cho Tống Hi một sự rùng mình: “Bé cưng, nghe lời nào.”
Tống Hi cứng ngắc, một tay khác của Nhiếp Dịch choàng qua thắt lưng kéo cô vào trong lòng mình, hôn càng thêm mạnh và sâu hơn.
Trước đó, Tống Hi chỉ mới được Nhiếp Dịch hôn một lần, hôm ấy sau khi anh tỏ tình xong, đã đè cô lên cửa ngang ngược cúi người hôn cô, nụ hôn rất nông nhưng mỗi lần nhớ lại vẫn đủ để tim cô thập thình thịch, mặt ửng đỏ.
Hôm nay là lần thứ hai, động tác của Nhiếp Dịch đã rõ ràng và dịu dàng hơn, hôn cho đến tận khi cô không thở nổi nữa, Tống Hi nào chống đỡ được, mềm nhũn dựa vào lòng anh, khẽ ngửa đầu lên để mặc cho anh hôn thật sâu, dây dưa trêu chọc trong khoang miệng của cô, và điều duy nhất mà cô có thể làm là cảm nhận cơn tê dại và run rẩy, miệng khẽ bật lên những tiếng r3n rỉ không kiềm được.
Nhiếp Dịch tạm lùi khỏi môi cô nửa centimet, ngón cái lau đi vệt nước bên khóe môi đỏ ửng của cô, hạ giọng dạy cô: “Hít hơi.”
Tống Hi khẽ nhếch môi th ở dốc, hai tay tự lúc nào đã vươn lên ôm cổ anh, ánh mắt tràn ngập đê mê nhìn anh.
Đôi mắt Nhiếp Dịch đượm ý cười, chờ cho cô thở xong lại cúi đầu tiếp tục nụ hôn.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, hai người cũng không rõ đã ở trên xe bao lâu, chờ đến khi Nhiếp Dịch tha cho cô rồi, cả người Tống Hi bủn rủn không có cách nào đứng dậy khỏi lồ ng ngực anh được nữa.
Cô vừa thẹn vừa gấp, đỡ bả vai Nhiếp Dịch cọ cọ đứng dậy, Nhiếp Dịch dùng một tay đè cô xuống, khàn giọng nói: “Đừng động.”
Ánh mắt Nhiếp Dịch nhìn cô đã thay đổi, đôi mắt đen nhánh bấy giờ chỉ toàn là nhẫn nhịn và khắc chế, Tống Hi sửng sốt, chợt nhận ra thì sợ đến mức không dám động thêm tí nào.
Nhiếp Dịch nhìn cô, nở nụ cười vừa bất đắc dĩ lại ngập tràn cưng chiều, véo mặt cô hỏi: “Tôi đáng sợ thế sao?”
Tống Hi bị anh niết mặt mà nóng lên, lúng ta lúng túng: “Em quên mất, em còn tưởng, tưởng….” Cô nói được một nửa thì chợt nhận ra, nào dám nói hết câu đâu.
Nhiếp Dịch nhìn thấy sắc mặt người trong lòng đổi tới đổi lui, đáy lòng tràn ra một suy nghĩ không ổn, nheo mắt hỏi: “Em tưởng gì?”
Tống Hi ấp úng không nói.
Nhiếp Dịch trầm giọng: “Không nói thì chúng ta tiếp tục.”
Tống Hi đoán chắc rằng nếu mà tiếp tục thì cô sẽ mất khống chế ngay, run rẩy trả lời: “Em, em tưởng về phương diện này, chú không có hứng thú làm, nói gì, nói gì thì….”
“Thì sao?” Ánh mắt của Nhiếp Dịch lóe lên nguy hiểm.
Đáng tiếc Tống Hi nào có chú ý đến đâu, cô đã bị mê hoặc, dưới sự uy hiếp của anh bèn nói tuốt tuồn tuột ra: “Thì em nghe là, đàn ông mà càng lớn tuổi thì cái phương diện kia ấy ưm….”
Không chờ cô nói hết, Nhiếp Dịch đã duỗi tay ra đè cô xuống ghế, cúi đầu xuống hôn cô thêm cái nữa: “Không thì hôm nay em tự mình trải nghiệm đi, xem đàn ông lớn tuổi ở phương diện ấy có được hay không?”
Tống Hi sợ đến mức khe khẽ thét lên, nào có ngờ anh nói mà không thèm suy nghĩ gì cả, vừa đẩy vừa xin anh tha cho.
Quậy một hồi, cả hai mới chịu ngừng nghỉ.
Tống Hi thở hồng hộc nhìn Nhiếp Dịch, muốn kháng nghị cho bản thân nhưng lại tự mình chột dạ.
Nhiếp Dịch cũng nhìn cô: “Có ý kiến à?”
Tống Hi liều mạng lắc đầu: “Em, em xuống xe….”
Trong mắt Nhiếp Dịch đượm ý cười, ừ một tiếng.
Tống Hi mở cửa xe ra, trước khi đi xuống còn dừng lại, gương mặt được hôn tràn ngập sắc xuân, trừ ngượng ngùng còn mang theo chân thành đầy tha thiết: “Chú nhỏ ơi, cảm ơn chú.”
“Chú nhỏ?” Nhiếp Dịch nhướng mày.
Gương mặt Tống Hi lại đỏ lên, bọn họ vừa hôn xong, cái xưng hô được thốt lên vào lúc này vô cùng diễm lệ và có chút thẹn thùng.
Nhưng gọi anh là chú nhỏ đã thành thói quen, đột nhiên bảo cô sửa thành Nhiếp Dịch thì lại không được, vậy nên ậm ờ không trả lời, xoay người muốn chạy đi.
Nhiếp Dịch giữ chặt cô: “Muốn cảm ơn tôi?”
Tống Hi gật đầu, thật lòng muốn cảm ơn anh vì đã làm cho cô nhiều chuyện như thế, cô đều ghi tạc trong lòng, cũng nhờ thế mà càng thêm kiên cường và dũng cảm hơn nữa.
Nhiếp Dịch nói: “Nếu muốn cảm ơn tôi, vậy hai ngày nữa cùng tôi về nhà ăn bữa cơm.”
Động tác của Tống Hi cứng đờ, chút kiên cường và dũng cảm vừa mới dâng lên nháy mắt tan rã.