Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 45




Đôi lúc Tống Hi đã nghĩ, mình sao đáng để được Nhiếp Dịch thích cơ chứ?


Biên tập: Min


Tống Hi tưởng rằng Nhiếp Dịch nói giúp cô viết PPT là thật sự muốn hướng dẫn cho cô cách viết.


Vậy nên vừa đến nhà Nhiếp Dịch, Tống Hi đã rất tích cực mở laptop lên, đưa PPT đã viết được một nửa cho Nhiếp Dịch xem: “Chú xem em viết như thế này có được không?”


Nhiếp Dịch dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn cô, rồi lại lướt qua PPT: “Gấp đến thế sao?”


Tống Hi gật đầu: “Thứ hai đã phải nộp rồi.”


Nhiếp Dịch ngẩng đầu xoa thái dương, bất đắc dĩ bảo: “Đến phòng sách rồi nói.”


Thế là buổi chiều hôm Lễ Tình nhân ấy, giữa bầu trời trong xanh, dưới ánh mặt trời ấm áp đón chào những ngày đầu tiên của tiết xuân, hai người vùi mình trong phòng sách viết PPT cả một buổi trưa.


Tống Hi ngồi ở bàn làm việc, một khi đã nhập tâm thì sẽ không để ý đến những cảnh vật chung quanh, ánh mắt chăm chú, ngón tay bấm bàn phím xoành xoạch viết số liệu, viết được mấy đoạn lại thỉnh thoảng còn quay sang hỏi ý kiến của Nhiếp Dịch.


Ban đầu thì Nhiếp Dịch dựa vào bàn, khoanh tay nhìn chòng chọc vào cô.


Đôi lông mi dài và dày đậm chắn đi đôi mắt đen nhánh của cô, lúc ngẩng đầu lên lông mi cong vút, sau nhiều lần như thế mới nhận ra, hỏi anh: “Chú đứng thế không mệt sao?”


Hỏi xong còn không đợi anh trả lời, cô đã đứng dậy đẩy ghế xoay sang cho anh: “Chú nhỏ, chú ngồi đi.”


Nhiếp Dịch: “……..”


Suy xét đến chuyện cô sẽ chả thể hoàn thành được trong thời gian ngắn, Nhiếp Dịch bèn cầm theo một quyển sách, ngồi cạnh cô lật ra đọc, không giục cô nữa.


Chiếc bóng của bàn làm việc phủ xuống sàn, thong thả và chuyển động chầm chậm.


Tống Hi vừa viết vừa thầm khen ngợi, nếu không có Nhiếp Dịch chỉ dạy, PPT mà cô tự viết chắc sẽ mơ hồ dữ lắm.


Thật ra trong công việc cô đã nhận rất nhiều việc, rất nhiều dự án cũng hoàn thành tốt đẹp, chỉ là khi trình bày vấn đề thì sẽ gặp vấn đề về logic, với phương diện này thì cô có rất ít kinh nghiệm, có thể viết ra được luận điểm đã không dễ dàng gì rồi, lúc đưa cho Nhiếp Dịch xem cô còn nghĩ có khi nào sẽ nhận được một câu khích lệ hay không.


Kết quả Nhiếp Dịch chỉ lướt nhanh như bay trong một lần, liền xóa sạch PPT của cô, mở ra một file mới, mỗi trang anh viết hai ba dòng, không đến năm phút đã đầy ắp những luận điểm mới.


Lúc bắt đầu anh không nói không rằng mà chỉ sửa, Tống Hi đứng bên cạnh bị đánh như một quả cà tím, trong lòng thất bại.


Chờ anh viết xong rồi, cô cẩn thận đọc lại một lần, lúc đưa mắt lên nhìn Nhiếp Dịch đã lấp lánh ánh sáng.


Quả nhiên, không hổ là Boss.


Nhiếp Dịch bị ánh mắt của cô chọc cho cong cong khóe môi, duỗi tay ra xoa tóc cô, cũng không quấy rầy cô nữa mà để cô sửa bài.


Lúc sửa lại, Tống Hi như đắm chìm trong ấy, đột nhiên lại nghe thấy có tiếng chuông cửa vang lên.


Cô nhìn anh như một phản xạ, hỏi: “Có người ạ?”


“Làm của em đi.”


Nhiếp Dịch đóng cuốn sách lại đi ra ngoài.


Căn nhà này được cách âm rất tốt, Nhiếp Dịch đóng cửa rồi nên Tống Hi không hề nghe thấy gì, thế là không bận tâm nữa, suy nghĩ xem nên viết trang kết thúc như thế nào đây.


Một hồi lâu sau, Tống Hi viết xong PPT rồi Nhiếp Dịch mới quay lại.


Tống Hi đứng ở cạnh bàn duỗi người, xoay lại thì thấy anh đi vào, hỏi han: “Có chuyện gì sao?”


“Không có gì.” Nhiếp Dịch bình tĩnh trả lời, “Xong rồi à?”


“Dạ!” Dưới sự giúp đỡ của Nhiếp Dịch mà Tống Hi rất thoải mái giải quyết xong vấn đề, nghĩ đến chuyện không cần phải thâu đêm để viết thì vui vẻ không thôi, đưa PPT cho anh xem.


Nhiếp Dịch cúi người đứng ở trước laptop, một tay chống lên bàn, tay kia lướt nhanh như một cơn gió đã đọc hết nội dung của cô.


Mãi đến tận lúc này Tống Hi mới chợt nhớ ra mục đích mà mình gặp Nhiếp Dịch ngày hôm nay, lặng lẽ đứng bên cạnh ngắm nhìn anh.


Anh vận một chiếc áo sơ mi, ống tay xắn lên đến khuỷu, nút đầu được cởi ra, dáng vẻ lười biếng và thư thái, khi anh cúi đầu đọc PPT rất nghiêm túc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím nhẹ, ánh mắt thâm thúy từ máy tính dời sang cô—-


Đôi mắt anh hiện lên ý cười, giọng nói vẫn bình thản như trước: “Xoàng thôi.”


Tống Hi quay phắt lại nhanh như chớp nhìn anh, hỏi: “Sao cơ, sao lại như thế được?”


Cô viết nguyên một buổi trưa đã cực khổ biết nhường nào, xoàng là xoàng làm sao? Nó được viết dựa trên ý tưởng mà anh đưa ra đó nha!


Nhiếp Dịch đứng thẳng người dậy, rủ mi nhìn cô: “Đến nhà tôi 4 tiếng trời, trong đó đã mất 3 tiếng 50 phút viết PPT, em thấy thế nào?”


Tống Hi: “…..”


Trước khi ra ngoài đúng là cô rất muốn được gặp anh, khi anh bảo sẽ giúp cô viết PPT, cô cảm giác sao mà tốt quá đi thôi, đã được nhìn thấy anh, lại còn giải quyết được vấn đề nan giải, đẹp cả đôi đường.


Thú thật thì cả buổi chiều cô đều đắm chìm trong niềm vui lâng lâng, được ở bên cạnh người mình thích, hai người tự bận bịu chuyện của riêng mình, lặng lẽ, nhưng không hề xấu hổ.


Nhưng lúc này khi đối diện với sự tra hỏi của Nhiếp Dịch, Tống Hi lại chợt thấy chột dạ quá đỗi.


Cô khẽ đáp: “Không phải chú muốn giúp em viết PPT sao?”


Nhiếp Dịch nhướng mày: “Tôi còn nói là có chuyện khác nữa, em quên rồi à?”


Tống Hi lại hổ thẹn gục đầu xuống.


Không phải là cô quên, cô nhớ chứ, Nhiếp Dịch muốn gặp cô, chắc chắn không phải chỉ vì muốn giúp cô viết PPT, chỉ là cô khá thích ở trong nhà, không có quá nhiều h@m muốn đi kết bạn đó đây, thứ duy nhất mà cô thích thú đó là nấu ăn, xem phim, nhưng Nhiếp Dịch, một người đàn ông hơn ba mươi, cô cảm giác anh sẽ chướng mắt những chuyện như thế lắm cho mà xem.


Không nhẽ cô đoán sai rồi sao?


Nghĩ đến đây, Tống Hi không khỏi cảm thấy xấu hổ, duỗi tay ra bắt lấy bên hông áo sơ mi của anh, ra chiều ngoan ngoãn: “Em sai rồi.”


“Sai ở đâu?” Nhiếp Dịch thờ ơ chọc cô.


Tống Hi trả lời: “Không nên viết PPT trong 3 tiếng 50 phút, đáng ra chỉ viết trong 3 tiếng 40 phút thôi.”


Nhiếp Dịch: “….”


Tống Hi nâng mắt nhìn anh, giảo hoạt chớp chớp mắt.


Nhiếp Dịch duỗi tay lên bóp sống mũi của cô, Tống Hi không nhịn được cười lớn, ngửa đầu nhìn anh, nói: “Em sai rồi, em sai rồi mà, em nấu ăn cho chú được chưa?”


“Nghịch quá.” Khóe môi Nhiếp Dịch ẩn chứa ý cười, khều ót cô, “Chờ em làm xong thì mấy tiếng nữa hả?”


Tống Hi theo anh ra khỏi phòng sách, thuận miệng hỏi: “Vậy ăn gì bây giờ?”


Nhiếp Dịch đứng ở cửa nhìn cô, chợt mở cửa phòng sách ra.


Tống Hi che trán khựng lại.


Anh vừa đi ra ngoài vừa nói: “Vốn định đưa em ra ngoài ăn, nhưng em viết hăng say quá, đành chuyển sang ăn tại nhà thôi.”


Màn đêm buông xuống, sau khi tắt điện trong phòng sách, cả căn nhà chỉ còn lại vài ngọn đèn sàn, tia sáng còn lại đều đến từ những ngọn nến được cắm rải rác ở khắp nơi, ánh đèn mờ nhu hòa, dịu nhẹ, xen lẫn những bông hoa hồng, đỏ, trắng lập lòe trên quầy bar, và trên cả bàn ăn.


Sàn nhà cũng có, từ phòng sách mà Tống Hi vừa bước ra, cô dẫm lên những cánh hoa mềm mại, không khỏi cẩn thận thả thật nhẹ những bước chân.


Nhiếp Dịch duỗi tay mở nhạc lên, xoay người lại nhìn thấy thế, khẽ kéo đôi tay mềm mại của cô, dùng chút lực đã kéo được cô đến trước mặt mình.


Tống Hi hẵng còn đang ngơ ngác, ngửa đầu nhìn anh: “Hôm nay là…Lễ Tình nhân?”


Cô bận bịu với PPT quá nên đã quên bén đi từ lâu.


Khi cô còn bận ngây ngô, Nhiếp Dịch gập ngón tay lại khều lên chóp mũi cô: “Cô bé ngốc, lễ Tình nhân vui vẻ nhé.”


Âm nhạc vang lên, anh kéo tay cô đặt lên vai mình, cúi đầu ngắm nhìn đôi mắt hồn nhiên của cô, khẽ hỏi: “Biết khiêu vũ không?”


Dưới bàn tay cô là bờ vai và lồ ng ngực rắn chắc của anh, làm cô đỏ mặt lắc đầu.


Nhiếp Dịch cong môi cười: “Tôi dẫn em.”


Thật ra cũng không phải là khiêu vũ gì, tay Nhiếp Dịch vòng qua eo cô, chẳng phải dạy cô nghiêm túc gì cho cam, chỉ nương theo điệu nhạc lắc lư đôi cái cùng cô.


Ai cũng chỉ có một đôi tay,


Quá khó để có thể ôm lấy em thật trọn vẹn,


Muốn có được nhau trước phải biết chấp nhận mất mát,


Đã từng cùng nhau bước trên con đường phủ đầy tuyết trắng,


Cớ gì lại phải rơi lệ,


Ai có thể dùng tình yêu để nắm lấy cả núi Phú Sỹ chứ?


Trong tiếng ca, Tống Hi quàng tay qua cổ anh, cứ thế ngẩng đầu lên ngắm anh.


Nhiếp Dịch rủ mi đặng nhìn cô, hai mắt quyện vào nhau, bên môi vẫn ướm đậm ý cười.


Thật lâu, thật lâu sau, vẫn là Tống Hi không khống chế nổi, vùi mặt vào trong lòng anh.


Liên khúc vẫn đang phát, Nhiếp Dịch dừng bước, cúi đầu dịu dàng hỏi han: “Sao thế?”


Tống Hi lắc đầu, cọ vào áo sơ mi của anh.


Nhiếp Dịch vươn tay ra nắm chặt lấy eo cô, dùng một tay kia sờ lên hai má của cô.


Ướt át.


Nhiếp Dịch nghiêng đầu nhìn cô đang rớt nước mắt trong lòng anh, bôi ướt hết cả áo, bật cười: “Sao lại khóc thảm thế kia?”


Thấy cô không trả lời mình, đành thuận theo cô, vuốt lưng để mà trấn an: “Bé cưng ngoan nào, đừng khóc nữa, em vừa khóc thì biến thành tôi sai mất rồi? Không phải vừa nhận mình sai sao, thế này là khóc nhận sai à?”


Nhiếp Dịch vừa dỗ vừa cố ý ghẹo cô, nào ngờ vừa nói xong, người trong lòng đã gật đầu lia lịa.


Nhiếp Dịch hạ mắt giữ lấy thắt lưng của cô, ôm cô rồi nhấc cô ngồi lên trên bàn ăn rộng rãi ở phía sau mình, đứng ra nửa bước, niết mặt cô ngẩng đầu lên.


Cô bé khóc làm ướt nhẹp hàng mi, đôi mắt đỏ lên.


“Nhận sai chuyện gì?” Nhiếp Dịch duỗi tay lên thay cô lau đi nước mắt, hỏi.


Tống Hi nắm chặt góc áo anh, ánh mắt vẫn còn ẩm nước, lúc ngẩng lên nhìn anh còn lộ ra ánh sáng, cô ấp úng nói: “Hôm thứ sáu chú gọi điện thoại cho em, có phải chú đã đứng dưới chung cư của em không?”


Nhiếp Dịch không ngờ cô sẽ nhắc đến chuyện này, nhưng không giấu giếm, thành thật trả lời: “Ừm.”


“Tại sao lại không nói cho em biết?”


Nhiếp Dịch cười khẽ, véo mặt cô: “Không phải đã nói rồi ư, cho em thời gian suy nghĩ.”


Khóe mắt của Tống Hi lại ứa lệ.


Cô khóc làm cho Nhiếp Dịch bó tay bó chân, đành hạ giọng: “Không được khóc nữa.”


Tống Hi gật đầu, nhưng vẫn không thu về hết nước mắt được, ngừng một hồi lâu, mới khẽ nói: “Sau này, em….sẽ dũng cảm thêm nữa, chú, chú từ từ, chú đợi em được không?”


Nhiếp Dịch dùng tay gạt lệ thay cô, chợt, nhìn cô rất lâu.


Tống Hi bị ánh mắt nóng rực của anh làm cho ngại ngùng, buông tay anh ra, hai tay giữ bàn muốn nhảy xuống.


Nhiếp Dịch lại tiến lên trước nửa bước, giữ chặt cô ở trên bàn.


“Thứ sáu đó, có chuyện gì vậy?”Nhiếp Dịch ôm cô, giọng điệu kiên nhẫn, nhưng động tác lại rất mạnh mẽ.


Tống Hi im lặng một hồi lâu, vẫn kể lại hết những chuyện mà ngày ấy Tống Tòng An nói với cô.


Tống Hi cúi đầu: “Cảm giác ấy, tựa như đang lênh đênh giữa biển cả, từ lúc bắt đầu em đã biết mình sẽ phải chết rồi, vậy nên đã chuẩn bị tâm lý đâu ra đấy, hồi sau chợt nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc thuyền, em những tưởng rằng mình đã được cứu, thế mà liều mạng bơi qua, mới biết phía trước chỉ là ảo ảnh.”


Nhiếp Dịch bỗng siết cô thật chặt, ôm cô vào trong lòng mình: “Sao không nói cho tôi biết?”


Tống Hi nói: “Em vốn đã nghĩ rằng, nếu mẹ em bị lừa, vậy thì em sẽ đến gần chú hơn được một chút…. Ngày hôm đó, với em quá khó khăn….”


Nhiếp Dịch cúi đầu hôn lên mi tâm của cô: “Những chuyện này tôi có để ý hay không, trong lòng em hiểu hơn ai hết còn gì?”


“Chỉ là sẽ có những người khác để ý, sẽ luôn có người để ý.”


Nhiếp Dịch thầm than trong lòng, nói: “Thật ra người đang để ý nhất, là em đấy.”


Lúc Nhiếp Dịch nghĩ rằng cô sẽ trốn tránh, thì Tống Hi gật đầu thừa nhận: “Chú nói đúng, thật ra em mới là người để ý nhất, em nghĩ mãi vẫn không thông, cũng không thể bỏ xuống được.” Cô không nghĩ ra được một người tốt tính như Trần Cẩn Du thì sao có thể làm kẻ thứ ba được, cũng không bỏ xuống được thân phận dị dạng này của bản thân, và càng không nghe lọt tiếng bàn luận của kẻ khác.


“Nhưng mà…” Tống Hi ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh nến, ánh sáng của ngọn đèn sáng lấp lánh trong ánh mắt của cô, “Chú dạy cho em học cách dũng cảm.”


Đôi lúc Tống Hi đã nghĩ, mình sao đáng để được Nhiếp Dịch thích cơ chứ?


Anh ưu tú như thế, vốn dĩ anh có thể thoải mái thích một ai đó, gặp được một ai đó tốt hơn, nhưng anh lại lãng phí thời gian, hao tốn tâm tư, vì cô mà bị bệnh, vì cô mà nhẫn nhịn, khống chế và kiên nhẫn, chưa bao giờ khinh thường cô, cũng không thương hại cô khi nào.


Anh xem cô như cục cưng, vậy thì cô còn có lý do gì, mà cứ sợ hãi và trốn tránh?


Tống Hi khẽ nói: “Bây giờ hy vọng duy nhất đã không còn, mấy ngày hôm nay em đã tính rất nhiều, bản thân em cũng luyến tiếc, em muốn thử lại… Vậy nên, chú đừng gấp gáp, chờ em học cách buông xuống, được không ạ?”


Mùi hương hoa trong phòng càng thêm nồng nàn, tiếng nhạc dịu nhẹ, ánh sáng ấm áp, lấp lánh lập lòe.


Cô bé của anh, ánh mắt lấp lánh như những ngôi sao sáng trên bầu trời.


Cuối cùng anh cũng có thể nắm lấy được cả núi Phú Sỹ của riêng mình.


Nhiếp Dịch nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cúi người xuống, trong ánh mắt anh gần như chất chứa chỉ mình cô, cúi đầu khe khẽ trả lời: “Được.”


Hai tay Tống Hi rủ xuống bên bàn, căng thẳng đến quên cả hô hấp.


Ngay khoảnh khắc cả hai người sắp sửa môi chạm môi, chuông cửa vang lên.