Nhiếp Dịch ừ một tiếng, giục cô: “Mau xuống đây nào.”
Biên tập: Min
Kỳ nghĩ lễ của nhân viên văn phòng rất ngắn, những kiểu quan hệ như gia đình nhà họ Nhiếp, bạn bè phức tạp, hầu như ngày nào cũng sẽ có người đến thăm chúc, bận đến túi bụi.
Còn Tống Hi thì lại rảnh rỗi không có gì làm, nhân ngày nghỉ quay mấy video, lưu lại để dành từ từ đăng lên nền tảng.
Khi kỳ nghỉ kết thúc, Tống Hi nhận được cú điện thoại từ Tống Tòng An.
Vốn dĩ Tống Tòng An muốn hẹn gặp nhau, hai cha con giáp mặt tâm tình, nhưng Tống Hi lại chẳng có tâm trạng, nhớ đến lời dặn dò khi trước của Tống Tĩnh Viện, cô càng không muốn gặp ông ta, chỉ hỏi có chuyện gì.
Tình cảm của Tống Hi dành cho Tống Tòng An rất phức tạp, câu chuyện tình của ông ta và Trần Cẩn Du là khúc mắc trong cô, cô chướng mắt, xem thường, nhưng cũng không đến nổi rất hận ông ta, nói gì thì ông ta cũng đã mặc kệ Tưởng Mạn khóc, quậy và chửi tan nhà chỉ để đón cô về, cho cô mái hiên trú mưa, chỉ là mấy năm này hành động của ông ta ngày càng hoang đường, khiến cho người khác bức bối.
Như một cái gân gà, vốn cũng không có mùi vị gì cả, nhưng đột nhiên đến một ngày nó lại đâm lên lổm chổm.
Tống Hi thật hy vọng, mối quan hệ giữa cô và Tống Tòng An chỉ là giao dịch tiền tài, những năm nuôi nấng của ông ta có thể dùng tiền để trao đổi, nếu được chuyển hóa thành giá cả, cô nguyện trả về gấp đôi.
Được chút nào thì có có thể thoát khỏi nhà họ Tống chút ấy, cho đến khi trả xong thì cô và nhà họ Tống sẽ không còn liên quan đến nhau nữa, người khác có nhắc thì chỉ nói rằng đôi bên không ai nợ ai, tách biệt rõ ràng.
Ban đầu Tống Tòng An hỏi han cô dạo này thế nào, rồi nhắc đến đêm giao thừa, bảo rằng ông ta không tốt, không ngăn Tưởng Mạn lại làm cô phải chịu ấm ức.
Tống Hi lãnh cảm nghe ông ta nói xong, cô biết rõ rồi còn cố ý nói: “Không có chuyện gì nữa thì con cúp đây.”
Bấy giờ Tống Tòng An mới chịu vào chủ đề chính: “Chuyện kết thông gia với nhà họ Thẩm, đúng là ba suy nghĩ không chu toàn, nhưng mà dạo này ba thật sự cần một khoản để hỗ trợ, Hi Hi à, mấy năm này dù ba không phải chăm lo chu toàn cho con, nhưng cũng chưa từng có yêu cầu nào quá đáng đối với con, con nhẫn tâm nhìn ba vì công ty chúng ta mà sốt ruột như lửa đốt sao?”
Tống Hi lại nhớ đến cảnh tượng khi trước, vì để bảo vệ cho mặt mũi của cô mà ông ta đã nhẫn nhịn cầu xin Tưởng Mạn.
Tống Hi nói: “Số tiền mà ba thiếu là do đánh bài mà ra ư?”
Cô còn nhớ rất rõ những lời bén nhọn mà đêm ấy Tưởng Mạn nói.
Tống Tòng An khó xử ho khan: “Chuyện này con không cần quan tâm, chỉ cần ba vượt qua được cửa ải khó khăn này, chờ sản phẩm của công ty bán được rồi, ba sẽ trả tiền lại cho con.”
“Ba có trả hay không con không bận tâm.” Tống Hi nói, “Con chỉ muốn biết, năm ấy ba có lừa mẹ con không?”
Tống Tòng An trầm ngâm một hồi: “Ba nói cho con, con phải nói với ông nội con đưa tiền ra?”
Tống Hi ‘ừ’ một tiếng: “Chỉ cần ba nói thật cho con.”
Tống Tòng An thở dài.
Tống Hi không khỏi siết tay thật chặt.
“Ba không lừa bà ấy.” Tống Tòng An nói, “Ngay từ ban đầu, bà ấy đã biết rồi.”
“Ba nói dối.” Tống Hi lo lắng truy hỏi, “Vậy tại sao hai người lại chia tay?”
Tống Tòng An chậm rãi lên tiếng: “Vì ba không chịu ly hôn.”
Bên phía Tống Hi không còn phát ra tiếng động nào nữa.
“Hi Hi à,” Tống Tòng An biết cô đau lòng, hiếm khi được lúc chân thành, nói, “Ba biết những năm này con chịu rất nhiều uất ức từ phía của dì Tưởng con, đâm ra mới hy vọng năm xưa là ba lừa mẹ con, dù sao chuyện năm ấy cũng chẳng có mấy người biết được sự thật như thế nào, nếu như con không thể tiếp nhận, vậy con cứ xem như là ba đã nói dối đi, ba bằng lòng phối hợp với con, chỉ cần trong lòng con dễ chịu được đôi chút.”
Tống Hi tắt ngang.
Tống Tòng An biết tâm trạng của cô không tốt, nên không sốt sắng thúc giục cô tìm Tống Thạch đòi tiền nữa.
Màn hình điện thoại đen đi, Tống Hi ngồi trên ghế sô pha, cảm nhận được tay chân dần lạnh đi.
Thật ra ngay từ lúc biết Trần Cẩn Du là người thứ ba, Tống Hi cũng không nghĩ đến rằng có uẩn khúc gì đằng sau ấy hay không, lúc đó cô còn quá nhỏ, người ta nói gì thì cô sẽ nghe thế, vậy nên Tống Hi vẫn rất giận Trần Cẩn Du.
Sau này trưởng thành rồi, nhớ về quá khứ lại thấy có rất nhiều chỗ không thông, cô cảm nhận được Trần Cẩn Du không phải người xấu, điều kiện sống của bọn họ không tốt, trong ký ức của cô, Trần Cẩn Du luôn luôn phải làm lụng vất vả, không giống như những kẻ thứ ba được sống trong nhung lụa phú quý, vậy nên trong lòng cô dần nảy sinh một thứ cảm xúc ăn may, cô hy vọng Trần Cẩn Du chỉ bị lừa, bà vô tội, như thế thì Trần Cẩn Du là một người trong sạch, tình cảm của Tống Hi dành cho bà cũng danh chính ngôn thuận, lòng tự ti và thấp kém của mình cũng có thể bỏ yên đấy.
Và nhất là, sau khi biết được tâm ý của Nhiếp Dịch, cô đã đồng ý với anh là sẽ suy nghĩ thật kỹ cho tương lai.
Mấy ngày này, cô không phải là chưa từng có suy nghĩ ích kỉ, nếu Trần Cẩn Du là người bị hại, thì gánh nặng tâm lý của cô sẽ nhẹ đi, sau khi yêu đương với Nhiếp Dịch thì cô cũng sẽ dũng cảm thêm được chút ít.
Vậy mà giờ đây, ý nghĩ này đã bị Tống Tòng An hủy không còn một mảnh.
Điện thoại lại sáng lên, bên ngoài trời đã sầm tối.
Trong đêm tối Tống Hi cũng hoàn hồn, không thèm nhìn xem ai gọi đã nhận điện thoại, cúi đầu ‘alo’.
“Sao thế này?” Nhiếp Dịch vừa nghe đã nhận ra sự bất ổn trong cô.
“Không có gì.” Tống Hi nghe thấy là anh, bình ổn lại, “Vừa nãy giọng không thoải mái lắm.
Nhiếp Dịch cũng không để ý nữa, hỏi cô: “Ra ngoài được chứ?”
“Dạ?” Tống Hi không kịp hiểu.
Giọng nói dịu dàng của Nhiếp Dịch, chợt nặng nề đi, “Nhiều ngày này tôi không rảnh tìm em, em cũng không đi tìm tôi?”
Tống Hi không trả lời câu này, chỉ hỏi: “Hôm nay chú không bận sao?”
Buổi chiều hôm nay Nhiếp Dịch đã đi thăm hỏi một người bạn của ba Nhiếp, chạng vạng chở ba Nhiếp về nhà rồi cũng không kịp thay đồ hay ăn cơm, đã lái xe đến thẳng đây tìm cô, vừa nghe cô hỏi thế, anh duỗi tay lên nới lỏng cà vạt ra, âm thanh trầm thấp ẩn chứa ý cười mơ hồ: “Thời gian gặp em vẫn phải có.”
Trong lòng Tống Hi đau đớn đến run rẩy, vào lúc này thật sự không có cách nào xốc lại tinh thần để đi gặp anh, thế là khẽ nói: “Nhưng mà hôm nay em khá bận, còn đang viết ppt cho báo cáo nữa.”
Nhiếp Dịch nheo mắt: “Khỏi viết.”
Tống Hi kiên trì: “Phải viết, sau khi đi làm là phải báo cáo rồi.”
Bên kia im lặng một hồi, Tống Hi vô thức vịn chặt vào thành sô pha, sợ anh nghe ra được điều bất thường.
Nhưng rồi Nhiếp Dịch vẫn phát hiện, hỏi cô: “Thế rốt cuộc là làm sao? Nói thật cho tôi nghe.”
Hơi thở của Tống Hi bị kiềm lại, một hồi lâu sau mới tránh nặng tìm nhẹ: “Hôm nay em chưa gội đầu nữa….”
Nhiếp Dịch: “…..”
Giọng cô mềm nhũn, Nhiếp Dịch nghe mà mềm cả lòng, cười khẽ thành tiếng: “Lười thế sao?”
Tống Hi dạ.
Nhiếp Dịch nghe ra được cô không hề có ý rời cửa, dù đã đến dưới lầu rồi nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ, dặn dò cô đôi câu là phải tự biết chăm sóc bản thân rồi cúp điện thoại, lái xe đi về.
Dưới lầu vang lên tiếng động cơ xe, Tống Hi dựa vào cửa sổ, sửng sốt một hồi, đột nhiên ý thức ra được, nâng tay lên che mắt lại, khẽ khóc.
Đi làm năm mới, phép nghỉ lan khắp công ty đến tận hai ba ngày, sau rồi cũng đâu vào đấy.
Phía lãnh đạo đã chuẩn bị kế hoạch cho nửa đầu năm của công ty, cũng như kế hoạch chi tiết cho từng quý, các nhân viên quèn đều phải chuẩn bị ppt để báo cáo.
Thời gian báo cáo năm nay khá sớm, hai ngày sau khi vào làm là chính thức thuyết trình.
Cùng lúc đó, tầng lãnh đạo truyền đến một tin tức lớn, công ty đã đàm phán với tổ chức MCN về việc thu mua, Thiểm Động Video chính thức tuyên bố muốn ký hợp đồng với những nghệ sĩ, KOL của nền tảng mình.
Người trong nghề và nhân viên công ty nghe thế mà sục sôi, đặc biệt là bộ phận Giải Trí.
Vì trọng điểm của việc ký hợp đồng với người nổi tiếng được giao cho Trần Ngư, vậy nên cả bộ phận như được tiêm máu gà, hăng hái muốn thử, chuẩn bị đủ thứ.
Giữa trưa Nhiếp Minh Châu hẹn cô và Thẩm Hành Chu cùng đi ăn.
Nhiếp Minh Châu nói: “Không ngờ anh nói đúng thật, công ty chúng ta thật sự sẽ ký hợp đồng với người nổi tiếng nền tảng.”
Thẩm Hành Chu nhìn cô ấy như vẻ đương nhiên, cười: “Tống Hi chọn bộ phận tốt lắm đó.”
“Đúng vậy! Đúng là ánh mắt của Hi Hi rất tốt!” Nhiếp Minh Châu huých khuỷu tay với Tống Hi đang cúi đầu dùng cơm, “Mấy ngay nay cảm xúc của cậu tụt dốc thế?”
“Có sao?” Tống Hi cười, lảng sang chuyện khác, “Ppt của các cậu viết xong chưa?”
Nhắc đến chuyện này, Nhiếp Minh Châu kêu r3n: “Cậu nhìn mép tóc của tớ này, mới có một tuần thôi mà thưa đi hẳn 1 centimet luôn!”
Quản lý tập sự nửa năm báo cáo một lần, sau khi báo cáo sẽ xem xét để thăng chức, so với những nhân viên bình thường một năm xét một lần, thì cơ hội thăng tiến phải tăng nhanh gấp đôi.
Nhiếp Minh Châu và Tống Hi đều là lần đầu tiên nên không hề có kinh nghiệm, ngoại trừ công việc bộ phận ra, còn phải về nhà thức thâu đêm suốt sáng viết luận ppt.
Thẩm Hành Chu ghẹo cô ấy: “Ố, đúng là trọc lóc thật.”
Tống Hi buồn cười.
Nhiếp Minh Châu duỗi tay đánh cậu, Thẩm Hành Chu trốn: “Em có thể nói chú em mà, anh ấy chỉ vài câu, em còn sợ không qua được ư?”
“Anh tưởng là em chưa hỏi sao?” Nhiếp Minh Châu nghiến răng nghiến lợi, “Anh không biết chú ấy vô tình vô nghĩa chừng nào đâu, nói em không được nước đến chân mới ôm chân Phật, tìm chú ấy giúp đỡ là gian lận, lý do vô cùng chính đáng, đã thế còn dạy dỗ em thêm mấy câu nữa!”
Tống Hi vừa nghe mà mất hồn, đã mấy ngày rồi họ chưa được gặp nhau.
Nhiếp Minh Châu oán giận đôi câu rồi lại chuyển sang một chủ đề mới, hỏi Thẩm Hành Chu lễ Tình nhân này sẽ ở bên ai.
Thẩm Hành Chu nói tự mình đón thôi, độc thân thì biết làm sao bây giờ.
Nhiếp Minh Châu cười hi hi ha ha ghẹo cậu.
Lễ Tình nhân là vào thứ bảy.
Lúc ấy Tống Hi đang vò đầu bức tai vì ppt, nhận được điện thoại của Nhiếp Dịch.
Vừa nhấc máy, anh đã hỏi: “Hôm nay gội đầu chưa?”
Tống Hi không nhịn được cười, đáp: “Gội sạch rồi.”
“Vậy xuống thôi.”
“Chú dưới lầu ạ?” Tống Hi lần này đã nhanh nhạy hơn, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, quả nhiên đã nhìn thấy chiếc Canyenne của anh.
Nhiếp Dịch ừ một tiếng, giục cô: “Mau xuống đây nào.”
Tuần rồi Nhiếp Dịch cũng bận sấp mặt, vừa đẩy mạnh dự án của Thiểm Động Video, vừa phải xử lý toàn bộ những vấn đề của Không Cốc, một đống chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ, hai người rõ là cách nhau không mấy xa, nhưng sau hôm mùng hai ấy vẫn chưa có được cơ hội để gặp lấy một lần.
Tống Hi nghe giọng điệu trầm thấp ra lệnh của anh, nghĩ đến chuyện anh ngồi trong xe không kiên nhẫn chờ cô, ngay cả hô hấp cũng mang theo rung động.
Chợt muốn gặp anh quá đi.
Nhiếp Dịch thấy cô không nói gì, lại nghĩ cái nết xấu của cô tái phát rồi đây mà, trước khi cô lên tiếng đã đổi sang một cách nói khác: “Ppt thuyết trình đã viết xong chưa? Lấy laptop xuống đây, giúp em viết.”
Tống Hi vốn đã chuẩn bị đi lấy áo khoác đi ra ngoài, nghe thế thì ngẩn cả ra, ngây ngốc ‘ơ’ lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Minh Châu: là ai, ai đã nói với cháu nhờ sếp giúp ppt là gian lận???