Tôi sốt ruột thì có nghĩa lý gì đâu? Người ta còn không vội mà.
Biên tập: Min
Trần Ngư ngồi bên cạnh Tống Hi, vừa nhìn màn chiếu vừa giới thiệu về kế hoạch hoạt động cho năm sau.
Tống Hi bị ai kia đá nhưng không dám lên tiếng, gắng gượng nương theo hướng nào đó, lặng lẽ nâng mắt nhìn Nhiếp Dịch.
Nhiếp Dịch nhìn thẳng lên màn chiếu, biểu cảm rất chăm chú, cảm giác có ai nhìn mình, thản nhiên quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đầy tìm tòi và nghiên cứu của Tống Hi.
Nhiếp Dịch khẽ chau mày nhìn cô.
Trong lòng Tống Hi nhảy dựng lên, rủ mi xuống không dám nhìn anh.
Lúc anh nhìn cô thì trên mặt không có cảm xúc gì, động tác nhướng mày khẽ khàng và lãnh cảm, tựa như đang hỏi: Có chuyện gì à?
Tống Hi khe khẽ dịch chân đi, thầm nghĩ có khi là người ta chỉ nhỡ đụng phải mình thôi.
Trần Ngư còn đang thuyết trình về dự án, Nhiếp Dịch nhìn ppt, hỏi một câu: “Sau khi ngân sách hoạt động được phân bổ cho mọi người, thì đánh giá hiệu suất của việc chi tiêu như thế nào?”
Phần này là do nhân viên của Đài Mạng phụ trách, ngày hôm qua Triệu Hân Nhiên viết ppt xong thì nghỉ phép về quê, Trần Ngư chỉ mới nghe chị ấy báo cáo sơ qua về dự án, còn hoạt động chi tiết thì chưa kịp tìm hiểu qua, Nhiếp Dịch vừa hỏi, chị ta ngẩn ra một chập, rồi mới chiếu lại ppt và giải thích đơn giản vài câu.
Nhiếp Dịch nghe xong thì chau mày lại, nói: “Nói kỹ một chút.”
Nếu muốn kỹ càng hơn thì một Phó Giám Đốc như chị ta rất khó giải thích, trước đó Triệu Hân Nhiên có nói phần này do Tống Hi phụ trách, Trần Ngư bèn quay đầu sang nhìn Tống Hi rồi nói: “Em lên thuyết trình.”
Tống Hi đương lúc thất thần, nghe vậy thì trong mắt có chút mờ mịt, quay đầu sang nhìn Nhiếp Dịch đang rất ung dung tựa vào ghế ngồi nhìn cô, ngay lập tức hoảng hốt, lại nhìn kỹ giao diện đang chiếu trên màn chiếu mới hiểu được ý tứ của Trần Ngư, thế là nhanh chóng tiếp lời: “Một mặt, bọn em sẽ xem xét doanh thu quảng cáo mà chiến dịch này mang lại, mặt khác, bọn em sẽ sử dụng một mô hình để đo lường hiệu quả của việc phân phối đơn vị, mô hình cụ thể đó là….”
Nhiếp Dịch chờ cô nói xong, lại lướt sang màn chiếu một lần nữa, hỏi: “Các ước tính dữ liệu trên trang ppt này là dựa trên mô hình đấy đánh giá?”
Tống Hi ngồi nghiêm trang giật đầu: “Đúng vậy, sếp Nhiếp.”
Nhiếp Dịch nhìn cô, không đáp.
Trần Ngư liền hỏi ngay: “Vậy em tiếp tục nhé?”
Nhiếp Dịch ừ.
Cả cuộc họp Tống Hi mãi thất thần, trước khi Nhiếp Dịch hỏi vấn đề này, điều mà cô nghĩ là sao anh lại đá cô, sau khi anh hỏi, thì cô mới chuyển sang nhớ hoài ánh mắt ban nãy Nhiếp Dịch nhìn cô, cô cứ thấy anh có điều muốn nói lại thôi, tựa như không mấy hài lòng về câu trả lời của cô vậy.
Một hồi sau cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc, mọi người lục tục đi ra ngoài, Tống Hi đi cũng khá xa rồi, chợt Tề Quang ở sau đuổi với theo: “Trong phòng họp có quyển sổ của ai đó, có phải là cô để rơi không?”
Bấy giờ Tống Hi mới nhớ đến, cuộc họp vừa kết thúc cô đã xách laptop rời đi, những cuốn sổ hay bút đem vào trước khi vào họp đều để lại ở đấy.
Tống Hi nói tiếng cảm ơn với Tề Quang, xoay người quay lại.
Trong phòng họp, Nhiếp Dịch và Trần Ngư đều còn ở đấy, đang nói chuyện phiếm.
Trần Ngư rút dây điện nối laptop với màn chiếu ra, nói: “Nhiều năm rồi không đón năm mới ở trong nước đấy.”
Nhiếp Dịch hỏi: “Tết này không về Mỹ sao?”
Lúc Trần Ngư sang Mỹ làm việc, cả nhà chị ta cũng di dân sang đó, nên bây giờ họ hàng trong nước không còn nhiều lắm.
“Không về, năm sau quá nhiều việc, đi đi về về gây sức ép lắm.” Trần Ngư cười, nói, “Hai ngày trước bác gái nghe em nói ăn Tết ở trong nước, còn mời em sang nhà bọn anh chơi nữa đấy.”
Nhiếp Dịch đút một tay vào túi, nghe thế thì cong môi cười khẽ, không nói nhiều, chỉ hỏi: “Thế năm này đón Tết ở nhà ai?”
Ý cười trên gương mặt của Trần Ngư nhạt đi, nói: “Nhà dì em.”
Nhiếp Dịch nói ngay: “Cũng tốt đấy.”
Lúc Tống Hi đẩy cửa vào thì nghe thấy họ đang nói chuyện, cô nghe là hiểu ra ngay ý ngoài lời của Trần Ngư, nhưng Nhiếp Dịch lại làm như không hiểu, gần như không tính tiếp câu dò la của chị ta.
Trần Ngư quay đầu lại thấy Tống Hi, mới nhìn cô ấy nở một nụ cười tươi như hoa: “Sao quay lại vậy?”
Tống Hi giải thích: “Để quên ít đồ.”
Trần Ngư gật đầu, vừa nãy chị ta bị Nhiếp Dịch từ chối nên tâm trạng không tốt lắm, không tính chờ Nhiếp Dịch đi cùng mà tự đi ra ngoài một mình.
Trong phòng họp yên lặng, Tống Hi cầm bút và sổ trên bàn xong thì muốn chạy, nhưng Nhiếp Dịch đứng ở mép bàn bên cạnh cô lại duỗi tay ra đè lên cuốn sổ của cô.
Trái tim Tống Hi đập nhanh như bay, nhưng nét mặt vẫn cố duy trì sự bình tĩnh, cố tình gọi anh: “Chú nhỏ?”
Nhiếp Dịch nhìn chòng chọc cô, rồi mới buông tay ra, thản nhiên nói: “Mô hình vừa mới được chiếu trên ppt, cháu….tính lại cho tôi kết quả đánh giá.”
Tống Hi sửng sốt, có chút bất ngờ không kịp phản ứng lại.
“Với ngân sách là mười triệu, ngân sách cho hoạt động trước đó là sáu triệu, ROI là 133%, độ tiếp cận khách hàng là một phẩy bốn triệu, dựa vào số liệu mà cháu nói, hiệu quả ước tính là bao nhiêu?” Nhiếp Dịch duỗi tay chỉ vào cuốn sổ, giọng điệu ra lệnh, “Tính lại lần nữa.”
(*) ROI: Tỷ suất hoàn vốn.
Tống Hi không hiểu ra sao, nhưng mà sếp lớn đã lên tiếng, chỉ có thể ngồi xuống bàn tính lại cho anh xem.
Dựa theo số liệu này, kết quả sẽ là hai triệu.
Nhiếp Dịch đứng bên cạnh cô, nhẹ nhàng lơ đãng nói: “Tôi nhớ rõ trên ppt viết là một triệu tám.”
Mồ hôi lạnh của Tống Hi nhất thời túa ra.
Ra vẻ trước mặt lãnh đạo, ước tính các con số hai lần, nhưng hai lần lại cho hai kết quả khác nhau. Trong nhất thời, cô không biết là nên thấy may mắn vì người phát hiện ra vấn đề là Nhiếp Dịch, hay là nên thấy may mắn vì các lãnh đạo khác không phản ứng được nhanh như anh.
Nhưng dù có thế nào, thì lúc này đây người sai lầm là cô, sếp phát hiện ra lỗi sai tại trận thế này, khỏi phải nói là xấu hổ biết chừng nào.
Vì quá lúng túng mà Tống Hi đỏ hết nửa mặt, vùi đầu vào sổ không cam lòng cứ tính mãi tính mãi.
Nhưng kết quả vẫn sai.
Muốn khóc quá đi thôi.
Ngay lúc đang muốn nhận sai, lại thấy trên tay trống không, Nhiếp Dịch rút cây bút trong tay cô đi, đứng ở sau lưng cô, một tay anh chống lên bàn, tay còn lại lướt qua bả vai của cô, bàn tay cầm bút viết thoăn thoắt những con số trên cuốn notebook trước mặt cô, nét bút phóng khoáng nhưng rất có lực.
Nhiếp Dịch dựa theo kết quả của cô, chuyển hai số liệu đi, rất nhanh đã cho ra kết quả, lấy bút chỉ lên số liệu, hỏi cô: “Rốt cuộc ROI là con số nào? 133% hay 140%?”
Tống Hi giật mình ngay, quay đầu sang nhìn anh, trả lời: “Là 140%….”
Trong khoảnh khắc mà cô quay lại, đôi môi khó khăn di chuyển rồi cọ lên cằm Nhiếp Dịch, ấm áp, và có một chút râu nên thô ráp.
Cả hai người đều ngẩn ra.
Bấy giờ Tống Hi mới nhận ra được khoảng cách giữa hai người gần đến mức nào, cô gần như là bị Nhiếp Dịch ôm vào trong lòng, chỉ cần thoáng hạ mi mắt xuống là có thể ngắm nhìn được chiếc cằm cô vừa mới hôn qua, dịch mắt lên trên một chút là đôi môi mỏng khô ráo, sống mũi cao ngất, và ánh mắt đương rủ xuống nhìn cô, thâm sâu đến độ làm lòng ai rung động.
Nhiếp Dịch chống lên bàn vây cô lại là có tính toán, nhưng nào có ngờ đâu cô lại đột nhiên quay đầu như thế, nhìn thấy động tác cứng ngắc của cô đang nhìn mình, anh đành đứng dậy cầm bút lên khõ lên đầu cô: “Nhìn gì?”
Tống Hi hoàn hồn, nháy mắt gương mặt hồng lên, nhanh chóng quay đầu lại trong sự bối rối, li3m môi: “Không có….”
Cô ép bản thân phải nhìn về những con số trên notebook, cố kéo lý trí về lại, lãng sang chuyện khác, lại giải thích: “Vừa nãy là cháu nói sai, cháu đã lẫn lộn giữa số liệu của ROI và độ tiếp cận khách hàng.”
Lúc Nhiếp Dịch nghe cô giải thích đã biết, nhưng lại chỉ ừ thôi mà không nói thêm ý kiến gì.
Tống Hi thấy thế, lại nhớ đến lúc ấy anh ra chiều muốn nói lại thôi, hiển nhiên là đã muốn đưa ra câu hỏi rồi, nhưng lại nhịn xuống không vạch trần cô trước mặt mọi người, không khỏi hổ thẹn nói: “Cảm ơn chú nhỏ.”
Nhiếp Dịch liếc cô một cái: “Ngồi đối diện tôi mà còn dám mất hồn, thì còn chuyện gì mà cháu không dám nữa hả?”
Tống Hi nhất thời vừa bối rối lại tủi thân, đứng dậy thu dọn đồ đạc, lại nói: “Vì có người đá cháu…..”
Nếu không cô cũng sẽ không mất hồn, không nói sai số liệu đâu.
Nhiếp Dịch hỏi lại: “Ai đá cháu?”
Tống Hi nghi ngờ nhìn anh, nhưng ngoài miệng cũng chỉ nói: “Nào biết chứ.”
Nhiếp Dịch làm như không nhìn ra ánh mắt của cô, nhàn nhạt nói: “Chắc là có người không vừa mắt cháu đấy.”
Tống Hi: “…..”
Tống Hi lại đi theo sau mông Nhiếp Dịch ra cửa, đến lúc tới cửa, anh đột nhiên dừng lại.
Tống Hi nhìn anh đầy vẻ đề phòng.
Nhiếp Dịch chau mày, hỏi: “Vừa nãy lúc cháu hôn tôi, tôi có phòng bị cháu thế này à?”
“Chú…..” Tống Hi quả thật không nói nên lời, vừa ngại vừa thẹn thùng đáp, “Cháu không cố ý đâu!”
Nhiếp Dịch ghẹo cô một câu xong cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đưng ở trước cửa, hỏi cô: “Tết này có về nhà họ Tống không?”
Tống Hi trả lời: “Về đón năm mới với ông nội cháu.”
Nhiếp Dịch gật đầu, xoay người mở cửa.
Tống Hi đứng ở sau anh, chợt nhớ đến đợt nghỉ đông qua đi, rồi không biết khi nào mới gặp lại được anh, thế là nhiều thêm vài lời hỏi han: “Lễ Tết này chú cũng về nhà sao ạ?”
Nào biết bàn tay Nhiếp Dịch khựng lại, hỏi vặn sang cô: “Không thì sao? Đến nhà cháu?”
Tống Hi nghẹn không nói nên lời.
Nhiếp Dịch mồm miệng lạnh tanh, khí thế cũng lạnh, làm cứ như là có thù có oán gì với cô ấy, nhưng vào đêm giao thừa, anh đột nhiên lại đến nhà họ Tống.
Cũng không phải là đột nhiên, Nhiếp Dịch đến cùng với Nhiếp Phong.
Ba Nhiếp Dịch thời trẻ có quan hệ không tệ với Tống Hi, chỉ là sau này gia đình Nhiếp Phong dọn đến thành phố S sinh sống, nên mối quan hệ giữa hai nhà tự nhiên cũng nhạt đi.
Mấy năm trước, Nhiếp Dịch về lại thành phố A, vậy nên lễ Tết này nọ cũng đến thăm trưởng bối Tống Thạch. Hồi trước thì đều đến vào mùng một hoặc mồng hai, nhưng năm nay vì Nhiếp Phong phải đến thành phố S chúc tết các bậc phụ huynh trong nhà, vậy nên đã đổi sang đêm giao thừa.
Nhà họ Tống vừa ăn xong bữa cơm sum vầy, Tống Thạch vẫn còn ở dưới lầu, nhìn thấy hai cậu con trai của nhà họ Nhiếp thì vô cùng vui vẻ, lôi Nhiếp Phong lại tán gẫu về những câu chuyện thời trai trẻ của mình và ba ông.
Tống Hi và Tống Tĩnh Viện đang xem tivi, nhìn thấy Nhiếp Dịch mặc một chiếc áo măng tô tím mang khí lạnh đi vào, sửng sốt một hồi lâu.
Vẫn là Tống Tĩnh Viện gọi cô, bảo cô phụ cô ấy rót trà mời khách, thì mới sực tỉnh táo lại.
Người giúp việc trong nhà họ Tống đã về quê ăn tết, Tống Hi bèn cầm ly trà lên, châm nước vào ly, bưng một ly sang cho Nhiếp Phong, một ly cho Nhiếp Dịch, mời: “Chú nhỏ, uống nước ạ.”
“Cảm ơn.” Sắc mặt của Nhiếp Dịch ôn hòa và bình thản, khi duỗi tay ra cầm ly, ngón tay hai người chạm khẽ vào nhau.
Trong phòng khách toàn người, Tống Hi chột dạ thu tay về, khẽ cuộn ngón tay.
Tống Thạch và Nhiếp Phong hàn huyên trong chốc lát, lại quay sang hỏi Nhiếp Dịch: “Nhiếp Dịch ăn tết tuổi 34 nhỉ? Định khi nào thì kết hôn?”
Cả nhà Tống Đông Nguyên đều ở đây, Nhiếp Dịch đang nghiêng đầu tán gẫu với Tống Đông Nguyên, nghe vậy thì im lặng không nói gì nữa.
Tống Hi ngồi cách Tống Thạch không xa, đương nhiên cũng nghe được câu hỏi này, bàn tay lướt điện thoại khựng lại, tự giác nhìn sang Nhiếp Dịch.
Nhiếp Phong lại cười sang sảng: “Cụ đừng hỏi nó chuyện này, vừa nghỉ được có hai ngày, đã bị thím cháu hỏi cả trăm lần rồi, chắc nó cũng lười đếm luôn!”
Tống Đông Nguyên nghe thế cũng cười, hất cằm về hướng Nhiếp Dịch ý bảo nhìn cái đám trẻ con đang chơi đùa trong phòng khách: “Thấy con trai tôi chưa, năm nay đã lên hai rồi, mà cậu còn không vội sao?”
Nhiếp Dịch im lặng và thờ ơ, liếc sang nhìn Tống Hi một cái, chầm chậm nói: “Tôi sốt ruột thì có nghĩa lý gì đâu? Người ta còn không vội mà.”
Tống Hi đối diện với ánh mắt mang đầy ẩn ý sâu xa của anh, bàn tay cầm điện thoại như nhũn nhão ra.
Tống Tĩnh Viện ngồi cạnh vừa chơi xong một ván game, ngẩng đầu lên bắt gặp dáng vẻ kỳ quái của cô, lấy làm lạ: “Sao lỗ tai em đỏ thế kia?”
Tống Hi: “…….”
Tác giả có lời muốn nói:
Một năm nữa trôi qua.
Tống Đông Nguyên: Nhìn cậu quê mùa ghê chưa, con tôi cũng mấy tuổi rồi này!
Nhiếp Dịch đẩy một xe nôi có hai đứa bé song sinh đi ra khỏi bệnh viện: Chúng tôi chấp số lượng?