Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 35




Trần Ngư nấu ba món, canh cải thảo, gà kho bia, sườn xào chua ngọt, đều là món ăn dân dã nên rất được lòng người ăn, chỉ cần nấu ngon một chút thì mọi người đều sẽ thích thôi.

Thẩm Đình cố ý ra chính giữa bàn, khi đồ ăn được bưng lên thì ai nấy đều cổ vũ và khen ngợi.

Trần Ngư nấu ăn rất chú trọng cách trang trí và màu sắc, cải thảo non ăn kèm với ớt băm nhỏ và hành lá, sườn phủ nước sốt rắc thêm mè rang lên trên, bên viền đĩa còn có những lát dưa leo xanh mướt trang trí hình cái quạt nhỏ, thoạt nhìn rất ngon miệng.

“Trần Ngư, em khiêm tốn quá đấy, nấu được thế này luôn, không giây phút nào là không khiến người khác nhớ về cái weibo blogger ẩm thực của em, cái lúc mà em nổi tiếng đấy!” Thẩm Đình siết đũa như thể không chờ nổi nữa.

Nhiếp Minh Châu nâng ly vang đỏ lên, chờ Trần Ngư ngồi xuống rồi mới cười nói: “Đến đây, chúng ta làm một ly rồi ăn nào!”

Trần Ngư cười cười nhìn Nhiếp Dịch: “Không nâng cốc chúc mừng sao?”

Nhiếp Dịch nâng ly, nói: “Chào mừng đã quay lại.”

Trần Ngư cười rộ lên thật xinh đẹp, nâng ly chạm với mọi người.

Ly rượu vừa nâng, mọi người sôi nổi động đũa, rất giữ mặt mũi cho Trần Ngư, đều nếm những món mà chị ta làm trước.

Thẩm Đình đúng là một tên háo ăn chính thống, mơ ước lớn nhất cuộc đời là được ăn món ăn do Blogger mình yêu quý làm ra, vậy nên vô cùng kích động gắp một miếng sườn.

Trần Ngư nói: “Nấu không ngon lắm, mọi người ăn tạm nhé.”

Thẩm Đình liên tục gật đầu: “Ngon lắm, ngon lắm!”

Nhiếp Minh Châu và Thẩm Hành Chu cũng nói theo: “Ngon lắm!”

Tống Tĩnh Viện gắp một miếng cải thảo, gật đầu: “Vất vả rồi.”

Trần Ngư thấy Tống Hi im lặng, bèn hỏi: “Hương vị thế nào?”

“Được lắm ạ.” Tống Hi ăn một miếng gà, chỉ nghe Trần Ngư cũng hỏi Nhiếp Dịch câu ấy, Nhiếp Dịch nhạt nhẽo đáp, “Cũng giống như trước kia.”

Trần Ngư nhẹ nhàng thở ra: “Thế này là em yên tâm rồi, lúc làm căng thẳng quá nên quên mất các bước.”

Thẩm Đình dựng ngón cái với chị ta.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, tán gẫu về câu chuyện làm Blogger trước kia của Trần Ngư, rồi đến sự phát triển hiện tại của Thiểm Động Video, hiện nay có còn Blogger nào khá nổi nữa không.

Tống Hi lại nếm thử một miếng sườn khác, thịt có hơi cứng, thật ra lúc cô nhìn Trần Ngư nấu ăn đã dự cảm ra được mùi vị của nó chỉ ở mức trung bình thôi, vì lúc đầu chị ta cho khá ít nước, vậy nên lúc ra nước cốt thì màu sắc không được đẹp lắm, Trần Ngư liền cho thêm nước tương cũ, rồi đổ thêm một bát nước lạnh vào, chờ chắt ra nước cốt.

Sau khi xong thì màu sắc đẹp thật đấy, chỉ là chất thịt sẽ không được non mềm.

Món nào Tống Hi cũng chỉ nếm thử một tí, rồi không động đũa đến chúng nữa. Những người trên bàn ăn cũng thế, nếm một miếng, ngoài miệng thì khen lấy khen để, nhưng đôi đũa lại duỗi về hướng khác, làm cô chợt nhớ đến một câu nói ở trên mạng, bản chất của con người là một cái máy đọc lại, lúc này những người đang ngồi ở đây, kể cả cô, đều là một cái máy nói dối đọc lại.

Trước kia cô từng nghe qua, có những Blogger ẩm thực chỉ chú trọng vào màu sắc món ăn, vì dù sao món ăn cũng để chụp và quay lại, nên chỉ cần làm ra sắc màu tươi ngon, kích thích vị giác của mọi người là được, còn hương vị thực tế như nào, thì người xem cũng chẳng thể nếm được, nên không sao cả.

Có thể Trần Ngư thiên về dạng Blogger như thế ấy, dùng màu sắc thu hút người xem, có điều cách này không hề có tâm với fan chút nào, nhưng Tống Hi cũng không tiện đánh giá, nói gì thì trước kia Trần Ngư làm Blogger chỉ nhằm mục đích mở rộng thể loại cho nền tảng, một chiến lược kéo người dùng về, mục đích tuy không đơn thuần nhưng cũng không phải là vì để kiếm lời từ nó, huống hồ chi rất nhiều fan đều thiên về nhan sắc của chị ta hơn, tốt xấu lẫn lộn, khó mà nói được. Hơn nữa, hiện tại Trần Ngư cũng đã là Phó Giám Đốc rồi, nấu ăn ngon hay không cũng không quan trọng.

Mà lúc này, trên bàn ăn cũng không phải là không có ai động đũa, Thẩm Đình nom có vẻ ăn ngon miệng lắm.

Cái này gọi là mỗi người một sở thích, có lẽ với Thẩm Đình mà nói, tay nghề của Trần Ngư rất hợp miệng anh ấy.

Thẩm Đình gặm sườn, tâm trạng phức tạp gửi cho Nhiếp Dịch một tin nhắn: Cứu, cứu với người anh em, ăn phụ với đi!

Nhiếp Dịch: Tự chịu.

Thẩm Đình: Cậu biết cô ấy nấu ăn không ngon từ trước rồi, thì sao lại không nói cho tôi biết?!

Nhiếp Dịch: Tôi nói rồi.

Thẩm Đình: ………

Trước kia khi màThẩm Đình còn thèm nhỏ dãi tay nghề của Trần Ngư, quả thật đã hỏi Nhiếp Dịch rất nhiều lần rằng Trần Ngư có phải là người đẹp nấu ăn cực kỳ ngon không? Vẻ mặt của Nhiếp Dịch vô cùng thờ ơ và hờ hững, trả lời là bình thường thôi.

Thẩm Đình nghĩ thầm, gu của Nhiếp Dịch cao lắm, lại là người đàn ông không thích bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nếu anh nói bình thường thì chắc chắn sẽ là rất ngon.

Nào đâu, anh bảo bình thường, đúng là quá mức bình thường luôn.

Thẩm Đình: Tôi lì lợm la liếm người ta nấu cho ăn, thì cũng nên ăn sạch chứ, đúng không? Cậu ăn phụ tôi đi!

Nhiếp Dịch: Gieo gió gặt bão, tự mà ăn.

Thẩm Đình lại gửi một cái icon quỳ khóc sang: Các cậu không có lương tâm gì vậy, miệng thì bắt chước khen theo, nhưng không ai chịu ăn phụ tôi! Một mình tôi ăn hết cái đống này, chắc chắn sẽ không tiêu được mất 【Khóc】

Nhiếp Dịch: Uống nhiều nước ấm.

Thẩm Đình: Bạn thân ơi, xin cậu đó! Xem như trả ơn tôi đã sắp xếp cho cậu và Tống Hi được ở đối diện nhau đi!

Nhiếp Dịch không trả lời.

Một lát sau, Nhiếp Dịch duỗi tay ra gắp một miếng sườn.

Thẩm Đình vuốt bụng, rõ ràng đã thở phào ra.

Nhiếp Minh Châu lại nói: “Bây giờ Blogger nổi tiếng nhất nền tảng mình là Chị bé học nấu ăn đó, nhìn qua thì nấu ăn ngon lắm, anh Đình, sau này mà có cơ hội quen biết chị ấy, cũng nếm thử món chị ấy làm xem.”

Thẩm Đình sợ ngay, lắc đầu nguầy nguậy: “Thôi bỏ đi, anh thấy mấy Blogger ấy không nấu ngon đến thế đâu, chắc cũng chỉ là lừa fan lấy độ hot thôi.”

Thẩm Hành Chu nói: “Cô chị đấy không phải có kiểu đặc sắc là mời người qua đường ăn à, nhìn không giống gạt người lắm đâu?”

Thẩm Đình cười nhạo: “Ai mà biết chứ, đều là kẻ lừa gạt hết!”

Tống Hi: “……”

Sau khi ăn xong, mọi người về phòng thay đồ để đến suối nước nóng ngâm mình.

Tống Tĩnh Viện mặc một chiếc áo tắm màu đen, để lộ ra xương quai xanh vô cùng gợi cảm. Thẩm Đình vốn đang uống rượu tán gẫu cùng Nhiếp Dịch, vừa thấy cô ấy xuống nước bèn nhảy xuống vây cô ấy vào một góc nhỏ, điệu bộ xấu xa hỏi: “Sao lại mặc bảo thủ thế này?”

Tống Tĩnh Viện không để ý đến anh ấy, bị nhiệt độ của suối nước nóng hun nóng, thoải mái nhắm mắt chìm xuống, càng tôn lên cái cần cổ thon dài tuyệt đẹp.

Thẩm Đình xem mà ngây ra.

Tống Tĩnh Viện lại mở mắt, đối diện với ánh mắt ấy thì cũng sửng sốt lên, đẩy đầu anh ấy đi không thèm nhìn, nhưng Thẩm Đình lại không hề động đậy, làm cô ấy có chút thẹn quá hóa giận: “Anh uống nhiều rồi à!”

Dù bị ghét bỏ nhưng anh ấy vẫn thích ơi là thích, Thẩm Đình cười khẽ, duỗi tay ra sờ lên mặt cô ấy, trong suối nhiều người, Tống Tĩnh Viện khõ vào tay anh ấy.

Thẩm Đình liền dí đầu tới, còn muốn nói chuyện với cô ấy, nào đâu nhìn thấy Trần Ngư mặc bộ Bikini nhạt màu xuống nước, tức khắc dựng ngón trỏ lên huýt sáo.

Trong suối có nhiều hồ bơi nhỏ, trừ những hồ bơi có nhiệt độ thấp, thì vài người phân tán rải rác ở hai hồ bơi có nhiệt độ cao hơn một tí.

Có lẽ vì tính cách và tuổi tác, lúc này nhóm bọn họ chia thành: Nhiếp Minh Châu, Tống Hi và Thẩm Hành Chu tự động phân ra thành một cụm, ngâm mình ở một hồ bơi khác kể chuyện vui vẻ, bốn người còn lại thì tụm vào một chỗ ăn uống và tán gẫu.

Nhiếp Minh Châu nhìn bốn người bên kia, thở dài: “Nhìn anh Đình với chị cậu hợp nhau bao nhiêu, vậy mà chú nhỏ nhà tớ lại không sốt ruột, tớ thấy Trần Ngư hợp với chú ấy lắm đấy.”

Thẩm Hành Chu nở nụ cười: “Sao em biết hai người họ không có gì?”

Nhiếp Minh Châu nghe thế thì trợn trừng mắt, kinh ngạc nhìn Tống Hi, rồi hỏi cậu: “Có ý gì? Chẳng lẽ chú nhỏ em với chị ta…..”

Thẩm Hành Chu suỵt một tiếng: “Nhỏ giọng thôi, anh chỉ đoán thế, hai người họ là trai chưa dựng vợ gái chưa gả chồng, lại còn làm việc chung với nhau nhiều năm như thế, em thấy sao?”

Hai hồ bơi cách nhau một khoảng, trong suối lại ăn uống náo nhiệt, Tống Hi nhìn thấy Trần Ngư vừa cười vừa nói mấy câu với Nhiếp Dịch, cả hai còn huých vai nhau rồi nâng ly nữa.

Nhiếp Minh Châu chậc chậc: “Còn tưởng anh có tin gì hay ho cơ! Hóa ra chỉ là suy đoán.”

Thẩm Hành Chu cười cười tỏ vẻ không sao cả: “Có tin hay thì cũng là em có chứ, bà nội em nhất định rõ nhất.”

Nhiếp Minh Châu bán tín bán nghi: “Trước kia đúng là em không hề nghĩ đến….”

“Như heo ấy.” Thẩm Hành Chu bình luận.

“Ai! Nói ai hả!” Nhiếp Minh Châu nhất thời nóng nảy lên, tạt nước lên người cậu, nháy mắt đám bọn họ loạn cả lên.

Trần Ngư nghe thế thì cười cười, nói: “Đúng là tuổi trẻ tốt thật, vô tư vô lo, em còn nhớ những ngày mới gầy dựng sự nghiệp ấy, anh, em và cả lão Ngụy nữa, ỷ có tuổi trẻ mà thức thâu đêm suốt sáng mỗi ngày.”

Nhiếp Dịch cũng nhìn thoáng qua bên kia, Tống Hi và Nhiếp Minh Châu đang múc nước lên tạt Thẩm Hành Chu, anh thản nhiên đáp lời.

Bóng đêm hạ xuống, ai nấy đều chếnh choáng men say, Trần Ngư nhìn Nhiếp Dịch, chợt giật nảy, hỏi: “Nhiều năm vậy rồi, sao anh vẫn chưa tìm một người bạn gái đi?”

Nhiếp Dịch không hề kiêng dè, chỉ nói: “Đang chờ.”

Trái tim của Trần Ngư đập thình thịch, cố gắng trấn định đặng mà dìm nó lại, mỉm cười hỏi: “Chờ ai?”

Nhiếp Dịch cong môi, đứng dậy khỏi hồ bơi, trước khi đi còn nhìn chị ta một cái: “Chờ duyên đến.

Duyên đến rồi, tự nhiên ắt sẽ có thôi.

*

Sau khi Nhiếp Dịch vào biệt thự, Tống Tĩnh Viện nhận một cuộc điện thoại, đứng dậy bọc khăn tắm về phòng gọi điện thoại, Thẩm Đình còn cố kiềm chế tán gẫu với Trần Ngư, nhưng sau đó vẫn nhịn không nổi nữa, cũng đứng dậy đi về phòng.

Sau cơm chiều, Tống Hi ngâm suối nước nóng rồi còn uống không ít rượu, trong hồ bơi không lớn, ngâm một tí cũng phiêu phiêu nên đứng dậy đi về.

Ngâm suối nước nóng đến đây cũng tan cuộc.

Lầu một im ắng, ngâm xong thì cả người cũng lười nhác hơn, Tống Hi chậm rì rì đi xuống phòng ăn rót một ly nước, căn phòng yên tĩnh, cô uống cũng chậm, chờ uống xong rồi mới thấy cả người rét run lên, mới đứng dậy đi về phòng định tắm rửa.

Lúc đi đến cầu thang, nhìn thấy đầu cầu thang có một ánh đèn chíu đến, cô đột nhiên nhớ ra sau biệt thự có một khoảng sân nhỏ, trong đó có một hồ bơi nước ấm nho nhỏ.

Đêm khuya tĩnh lặng ngay trước mắt, đúng lúc cả người Tống Hi phiếm lạnh, nghĩ đến việc một mình độc hưởng nguyên cả cái suối nước nóng ấy, không khỏi rung động, vòng qua cầu thang đi đến khoảng sân nhỏ ấy.

Chỉ là không ngờ, vừa ra đến sân, đã thấy trong hồ có một người đang ngồi.

Tống Hi kinh ngạc không nói nên lời: “Chú…..”

Vừa nãy cô thấy Nhiếp Dịch lên rất sớm, còn tưởng anh không thích ngâm nên mới lên lầu nghỉ ngơi.

Tiếc thay, cô còn tưởng sẽ được độc hưởng nữa cơ.

Nếu Nhiếp Dịch ở đây, thì cô rất do dự, không biết có nên qua hay không.

Nhiếp Dịch lại đột nhiên lên tiếng trước: “Đến đây.”

Hồ bơi hơi nhỏ, ngồi bốn ngươi thì chật chứ hai người là vừa đủ, Tống Hi đang lạnh, nghe anh nói thế cũng đi qua, đặt khăn tắm sang một bên, chen chân đặng ngâm mình xuống nước.

Nhiếp Dịch yên lặng nhìn cô.

Tống Hi vận một bộ đồ tắm màu hồng có dây buộc, để lộ ra khuôn ngực trắng nõn nhỏ nhắn, đôi chân dài lấp ló sau chiếc váy nhỏ thẳng tắp. Đây là lần đầu tiên cô mặc thế này trước mặt Nhiếp Dịch, lại thấy đối mắt anh đang quan sát mình thế kia, không khỏi căng thẳng và ngại ngùng, lúc xuống bậc thang còn trượt chân, đột nhiên hụt bước làm cô chuẩn bị tâm thế ngã ùm xuống nước—-

Tống Hi sợ hãi la lên một tiếng, theo bản năng duỗi tay ra túm lấy bả vai của Nhiếp Dịch, chỉ là chưa kịp để cô chạm vào, đôi tay dài của anh đã với sang, nhanh chóng giữ lấy bờ eo của cô, kéo cô đến rồi ấn cô ngồi lên đùi mình.

Hai tay của Tống Hi đáp trên bả vai trần trụi của Nhiếp Dịch, vẫn chưa hết hồn nhìn anh, cách nhau thật gần, còn ngửi được một mùi hương rượu nhàn nhạt trên người anh.

Đôi mắt đen nhánh của Nhiếp Dịch mang theo cơn say, lúc nhìn cô còn vươn ẩn ý sâu xa và thâm thúy.

Trên mặt Tống Hi bị hơi nước nóng hun đỏ, toàn phân phiếm hồng, mềm mại non nớt, trái tim nhảy thình thịch, cơ tay của cô cũng rất căng chặt và nóng rực, cả người tựa như cũng bị nhiễm hương cồn, chớm say, mờ mịt lại ngây thơ, hồn nhiên chẳng hề hay biết bản thân lúc này rất gợi cho người nhìn cảm giác thèm ăn đến thế nào.

Nhiếp Dịch nói gì đó, giọng nói trầm khàn nặng nề, lồng ngực rung lên, truyền đến đôi tay cô.

Tống Hi ngây ngốc rủ mắt nhìn đôi môi mỏng của anh đang chuyển động, bên tai ù ù, chỉ thấy đôi môi ẩm ướt ấy đang chuyển động, nhưng chẳng thể nghe ra được là anh đang nói gì.

Cô nhìn chằm chằm vào môi anh, khẽ rù rì: “Gì ạ?”