Căn biệt thự cạnh suối nước nóng mà Thẩm Đình đặt nằm độc lập lưng chừng núi, trước sau có hai dãy biệt thự nhỏ hai tầng, ở chính giữa có ba suốt nước nóng ngoài trời khá lớn, và một bể suối nước nóng riêng tư ở mạn sườn hai dãy nhà.
Những người khác vẫn chưa đến, Thẩm Đình vừa giới thiệu cho họ, vừa khoe khoang: “Nếu không phải ba tôi có thẻ hội viên, thì có khi sang năm vẫn chưa book được…. Thế nào, có phải suối nước nóng này rất thích hợp cho chúng ta đúng không, buổi tối đến suối nước nóng nằm chính giữa ăn tối uống chút rượu, rồi tách nhau ra hai người tắm riêng của hai người, tôi và Tống Tĩnh Viện tắm riêng bên ao nhỏ bên kia….”
Nhiếp Dịch khụ một tiếng.
Bấy giờ Thẩm Đình mới nhận ra Tống Hi còn ở đây, cũng khù khụ theo, nhanh chóng khôi phục lại vẻ ngoài chính trực, nhanh nhẹn dẫn hai người đi vào biệt thự bên trong, sắp xếp đâu ra đấy: “Một biệt thự bốn phòng ngủ, nằm ở lầu hai hết, tối nay bốn người chúng ta sẽ ngủ ở biệt thự này, để cho nhóm Trần Ngư ngủ ở biệt thự bên kia.”
Biệt thự dành riêng cho hội viên rất ổn, phòng ốc sạch sẽ rộng rãi, trang trí cao cấp và trang nhã.
Tống Hi đặt đồ vào phòng, vừa đến hành lang, nghe thấy thế thì hỏi: “Nhóm? Còn đông người đến lắm ư?”
“Đúng rồi!” Thẩm Đình vừa nói, bên ngoài cũng có tiếng còi xe hơi vang lên, “Đến rồi kìa!”
Khi ba người xuống lầu, đã thấy quản gia khu này đi dẫn hai người đi vào.
Nhiếp Minh Châu xách theo một cái ba lô nhỏ căng phồng lên, nhìn thấy cô thì quẳng ba lô cho Thẩm Hành Chu ở bên cạnh, như con chim sẻ nhào lên ôm Tống Hi: “Áu áu áu, cục cưng Hi Hi của tớ cũng đến này!”
Hai cô quậy tanh bành, Nhiếp Minh Châu nói ban đầu cô ấy không hề biết cô sẽ đến đây, nếu không đã bảo Thẩm Hành Chu sang chở cả cô đi nữa rồi, nhưng không chờ cô trả lời, lại tự tìm niềm vui cho bản thân, thế thì tối nay có thể đi suối nước nóng chung rồi!
Tống Hi bị cô ấy lắc lư đến độ phải lùi ra sau, thấy cả hai gần như sắp nằm luôn trên sô pha, Nhiếp Dịch bèn túm lấy sau áo của Nhiếp Minh Châu, như xách con gà con quẳng cô nàng sang một bên.
“Gì đấy!” Nhiếp Minh Châu lập tức bực mình, trừng mắt quay đầu lại, thấy người nọ là Nhiếp Dịch thì bối rối ngay, bĩu môi gọi, “Chú nhỏ cũng đến rồi ạ?”
Nhiếp Dịch liếc cô ấy: “Gì mà hét to vậy, không im lặng một tí được sao?”
Nhiếp Minh Châu hừ một tiếng, xoay người lấy ba lô rồi muốn kéo Tống Hi lên lầu: “Cậu ngủ ở phòng nào, tớ sẽ ngủ ở bên cạnh phòng cậu!”
Thẩm Đình lập tức chen vào: “Biệt thự này sắp xếp phòng đầy rồi, em và Thẩm Đình ở biệt thự bên kia.”
“Hả?” Nhiếp Minh Châu thất vọng, “Em muốn ở chung với Hi Hi…. Vậy Hi Hi ở cùng em vậy!”
Tống Hi sửng sốt, gật đầu ngay: “Được đó, để tớ đi lấy đồ.”
Thẩm Đình dựa vào tay vịn sô pha lướt điện thoại, không nghe thấy, Nhiếp Dịch ngồi trên sô pha đá anh ấy một phát.
“Hả?” Thẩm Đình mơ màng ngẩng đầu lên, nhận ra mọi chuyện mới nói thật nhanh, “Đêm nay Tống Hi ở biệt thự này đi! Lát nữa chị em còn đến, cả hai lâu lắm rồi chưa gặp nhau, tối đến sẽ có nhiều chuyện để hàn huyên đấy.”
Tống Hi và Nhiếp Minh Châu đều giật mình, Tống Hi thì nghĩ, quả thật là đã lâu rồi không được nói chuyện với Tống Tĩnh Viện, Nhiếp Minh Châu lại chu đáo và tri kỷ bảo, thế thì thôi vậy.
Thẩm Đình liếc mắt hếch mặt với Nhiếp Dịch.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dẹp xong.
Quản gia lại nói còn có mấy vị khách nữa, mọi người cùng nhau đứng dậy chào đón.
Tống Hi đi chậm nhất, lúc đi ngang qua người Nhiếp Dịch, bỗng dưng nhìn thấy đôi chân dài của Nhiếp Dịch duỗi ra, không khỏi sợ hãi la một tiếng, thấy cô sắp sửa bị té ngã sấp mặt, Nhiếp Dịch mới bình tĩnh duỗi tay ra vòng qua eo cô đặng ôm cô lên lại.
Tống Hi bắt lấy đôi tay anh nắm thật chặt để đứng cho vững, còn chưa kịp ổn định lại, gần như cô cảm giác bản thân vừa xuất hiện ảo giác: “Chú cố ý ngáng chân cháu?”
Nhiếp Dịch lặng lẽ nhìn cô, đoạn đứng dậy nặng nề trả lời: “Không phải.”
Tống Hi đi theo mông anh, nhìn bóng dáng cao gầy của anh mà hoài nghi: “Sao cháu thấy đúng là thế mà?”
Nhiếp Dịch không thèm bận tâm: “Cháu nói thế thì là thế.”
Tống Hi: “……..”
Trần Ngư và Tống Tĩnh Viện một trước một sau đi vào.
Nhiếp Dịch và Tống Hi đi ở phía sau, lúc đến cổng, chỉ thấy Thẩm Đình đang nhào về phía chiếc xe địa hình nọ, vừa khóc vừa cười: “Cuối cùng cũng nhìn thấy mày rồi, xe của tao!”
Nhiếp Dịch, Tống Hi: “…….”
Tống Tĩnh Viện từ trên xe đi xuống, nghe thế thì ném chìa khóa sang cho anh ấy, cười lạnh tanh, nói: “Đem xe sang trả cho anh, tôi đi trước.”
Thẩm Đình: “……”
Thẩm Đình chịu thua ngay tại trận, túm lấy cô ấy.
Sức lực có hơi lớn, làm cho Tống Tĩnh Viện phải nhào vào lòng anh ấy, bị đau đến nhíu lại: “Anh điên à?”
Thẩm Đình cúi đầu, dán môi lên tai cô, khẽ nói: “Anh sai rồi.”
Động tác của Tống Tĩnh Viện khựng lại, nhưng vẻ mặt thì không hề thay đổi: “Bệnh à!”
Nhưng bên tai lại ửng đỏ.
Những người còn lại đã dời mắt khi hai người bắt đầu tình chàng ý thiếp, Trần Ngư đi lên chào bọn họ, hỏi Nhiếp Dịch: “Bọn anh đến sớm vậy à?”
Nhiếp Dịch nói: “Vừa đến.”
Đều là người quen cả nên không mấy khách sáo, vào biệt thự thì nghỉ ngơi một lát, quản gia dẫn theo nhân viên phục vụ mang đồ ăn từ dưới chân núi đưa đến phòng ăn, bữa cơm trưa đơn giản, cả đám người đi vào biệt thự sâu trong núi.
Trần Ngư nghe nói mình sẽ ở cùng một biệt thự với Thẩm Hành Chu và Nhiếp Minh Châu, không nói gì, còn rủ rê hai người tối chơi đấu địa chủ.
Thẩm Đình dẫn đầu, nói mọi người cùng chơi Poker đi!
Trần Ngư theo sau anh ấy và Tống Tĩnh Viện, kể lại: “Có nhớ mấy năm về trước, chúng ta đã từng chơi Poker Đức ở club không….”
“Đúng đúng đúng,” Thẩm Đình cũng nhớ, “Lần đó có một thằng nhà giàu mới nổi tìm đến, đã không biết chơi còn học đòi dữ tợn, Nhiếp Dịch lại bình tĩnh chơi với nó, nó thêm một dãy chip, bọn này cũng thêm dãy, thằng đại ca đó cũng giàu sụ lắm! Cuối cùng, bọn này theo Nhiếp Dịch all in, thằng đại ca đẩy sạch chip lên, không thèm nhìn bài, cũng all in! Hai tiếng sau thua hơn ba triệu!”
Thẩm Đình vừa nói vừa nhìn Trần Ngư, cười, lại quay sang hỏi Nhiếp Dịch: “Cậu còn nhớ không?”
“Nhớ.” Nhiếp Dịch cười nói.
Thẩm Đình nói với Tống Tĩnh Viện bên cạnh mình: “Lúc ấy em còn nhỏ lắm, là chuyện của năm sáu năm trước cơ.”
Bọn họ đi đằng trước vừa cười vừa nói, Nhiếp Minh Châu túm Tống Hi và Thẩm Hành Chu đi chậm rì rì ở sau, thỉnh thoảng còn dừng lại chụp ảnh.
Nhiếp Dịch quay lại liếc nhìn bọn họ, thấy Tống Hi nghiêng đầu cười với Minh Châu rồi chụp hình chung, cũng không để ý đến bọn họ nữa, xoay người đi lên trước.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hôm nay Nhiếp Minh Châu mặc chiếc váy ngắn rất xinh đẹp, chỉ bọc một chiếc áo lông ngắn đã đi ra ngoài, ba người đi đi dừng dừng được chừng chưa đến hai km, cô ấy đã thấy lạnh quá, một chập sau không chịu nổi nữa, xoay người đi về biệt thự ngủ nghỉ.
Tống Hi định sẽ về cùng cô ấy, nhưng bị cô ấy từ chối.
Mấy người đằng trước không còn thấy hình ảnh đâu, trên đường núi chỉ còn Tống Hi và Thẩm Hành Chu.
Hôm nay cậu rất yên lặng, sáng sớm lúc hai người gặp nhau cũng chỉ chào hỏi một câu.
Mặt trời dần dần lặn sau núi, Tống Hi lại làm như không có gì, hỏi: “Đi lên tìm họ hay sao”
Thẩm Hành Chu mặc một chiếc áo lông vũ vừa dày lại dài, người cao chân dài, làm cho cậu càng thêm đẹp trai và xán lạn, cậu thở dài, nói: “Tống Hi, chúng ta tâm sự đi.”
Bên đường lên núi có một chiếc ghế dài cho mọi người nghỉ chân, hai người ngồi xuống, Thẩm Hành Chu đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Em không thích anh sao?”
Tống Hi sửng sốt, một hồi sau mới trả lời: “Thích trên mặt bạn bè, còn cái khác thì không.”
Lúc Tống Hi còn đi học, cô luôn im lặng và kiệm lời, nhưng vì xinh đẹp và dịu ngoan, nên không hề thiếu bạn nam theo đuổi, chỉ là đều bị cô từ chối rất thẳng thắn.
Tính cách của Thẩm Hành Chu thì lạc quan, nghe thế thì cười cười, thoải mái được đôi tí: “Vậy là, anh còn cơ hội để theo đuổi em nhỉ?”
Lần trước ở ngoài cửa công ty, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, cậu chịu tác động mạnh từ tâm lý gây nên sự xúc động nên mấy ngày sau phải chịu đựng sự giày vò, cậu lo là tỏ tình nhanh quá nên thời cơ không đúng, rồi lại nghĩ làm thế cũng đúng thôi, nghĩ mà xem cơ hội gặp mặt của hai người bình thường rất hiếm hoi, tình cảm được bồi dưỡng quá chậm, không bằng tỏ tình trước rồi theo đuổi sau.
Tống Hi trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi: “Hành Chu này, tại sao anh lại thích em?”
“Anh….” Trước kia Thẩm Hành Chu chưa từng suy nghĩ về vấn đề này, mãi một hồi sau mới đáp, “Em điềm tĩnh, dịu dàng, cũng đáng yêu nữa….”
Tống Hi cười, hỏi: “Còn gì nữa không?”
Thẩm Hành Chu hơi nhíu mày, nhất thời cạn từ.
Tống Hi mỉm cười: “Thật ra em không hề điềm tĩnh và dịu dàng như anh nói đâu, em cố chấp lắm, cũng không dịu dàng tí nào, chỉ là câu nệ bởi hoàn cảnh của mình, nên mới như thế này thôi.”
Thẩm Hành Chu nghe là biết ý của cô, nói: “Anh biết, vậy nên anh mới muốn che chở cho em trong tương lai, để em…. Không còn bị nhà họ Tống ăn hiếp nữa.”
“Đây chính là điều em muốn nói.” Tống Hi quay đầu nhìn cậu, “Anh còn nhớ câu mà em đã hỏi anh vào hai hôm trước không? Em hỏi, anh thích em ở chỗ nào, là vì đồng tình sao? Thật ra chúng ta không quen thân, anh không đủ hiểu biết về em, anh có từng nghĩ đến, anh thật sự thích em sao?”
Thẩm Hành Chu không chút do dự, tỏ thái độ: “Thích thật.”
Tống Hi nói: “Nhưng anh lại không biết anh thích gì ở em?”
Thẩm Hành Chu muốn giải thích, Tống Hi lại nhẹ nhàng nói: “Hành Chu, anh nghe em nói đã, thật ra em có thể nhìn thấy từ ánh mắt của anh.”
“Anh biết không? Mỗi lần dì giúp việc ở nhà họ Tống nhìn em, cũng hệt như ánh mắt anh khi nhìn em vậy, em biết đó là ý tốt, chỉ là em không tiếp nhận được kiểu ánh mắt như thế, quá cẩn thận, quá giàu lòng thương hại. Dì ấy tốt với em lắm, nhưng cái tốt ấy lại xuất phát từ tình thương hại của kẻ mạnh đối với kẻ yếu.”
Tống Hi nói: “Con người của em rất hiếu thắng, cũng rất sỉ diện hảo, vậy nên cực kỳ mẫn cảm với những chuyện như thế, em nhớ như in cái lần đụng phải cửa phòng họp ấy, anh nói em đừng xoa nữa, và hỏi em rằng, người nhà không nói với em những chuyện như thế à, em bảo không có, thế là anh dùng ánh mắt ấy nhìn em, rồi xin lỗi em.”
Thẩm Hành Chu chợt hoảng hốt.
Tống Hi lại cười rồi nói tiếp: “Em không hề trách anh, chỉ là em muốn nói cho rõ ràng, có thể cái mà anh cho rằng yêu thích ấy, không phải là kiểu thích kia, mà là, là….”
“Là anh tự cho mình đúng.” Thẩm Hành Chu tiếp lời.
Tống Hi cúi đầu nhìn những ngón tay đang quấn lấy nhau của mình, lắc đầu: “Cũng không phải, em cũng không rõ nữa, có chăng thì bất cứ ai cũng có thể hiểu lệch đi tình cảm của mình, em chưa từng yêu đương bao giờ…. Chỉ thấy là, anh nên nghĩ cho thật kỹ.”
Thẩm Hành Chu nhìn về nơi xa xăm, ánh nắng đang dần nhạt màu, một hồi lâu sau, mới gật đầu: “Được.”
Tống Hi ngẩng đầu lên, nhìn cậu mà cười: “Nếu anh chịu quan sát lúc em nói chuyện với Minh Châu, sẽ thấy hai người hoàn toàn khác nhau.”
Thẩm Hành Chu cười khổ: “Biểu hiện của anh rõ đến thế sao?”
Tống Hi nhịn cười: “Có chút chút.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thẩm Hành Chu chợt nhớ đến lần đầu gặp Tống Hi, là hôm sinh nhật của Tống Tĩnh Viện, cậu đến nhà họ Tống, nhìn thấy Tống Hi đang ngồi trên bãi cỏ, trên người được ánh trời chiều vàng nhạt của ngày hè mạ lên, có sức sống rạng rỡ của tuổi trẻ nhưng lại rất cô đơn.
Sau này, từ chỗ ba mẹ mình, cậu mới biết được nhà họ Tống có hai người con gái, thế là về sau cứ nhớ đến cảnh tượng của ngày hôm ấy, nhớ đến cô bé bị bỏ rơi trong nhà Tống, gầy gò và lẻ loi, không người yêu thương.
Thẩm Hành Chu mơ hồ hiểu ra được.
Tống Hi quan sát sắc mặt của cậu, cũng dần yên lòng, bông đùa một câu: “Em thấy Minh Châu thích hợp với anh hơn, cậu ấy mới đáng yêu.”
Thẩm Hành Chu duỗi tay lên bụm mặt: “Em nghĩ là anh thật sự không thích em chút nào sao, bị em mổ xẻ ra mà phân tích ác độc thế kia, sẽ không đau lòng chút nào sao? Giờ lại đi chọc ghẹo anh rồi?”
Tống Hi cười: “Giúp anh dời cảm xúc đi mà.”
Thẩm Hành Chu thở dài: “Anh còn đang dự tính cuối tuần này mời em tham gia tiệc hằng năm của công ty nhà anh, vì để giữ vị trí bạn đôi cho em mà anh đã từ chối không biết bao nhiêu rồi, bây giờ thì hay luôn, bị em từ chối không còn một miếng mặt mũi gì.”
“Tiệc hằng năm?” Tống Hi hỏi.
“Nhà của bọn anh.” Thẩm Hành Chu giải thích, “Hoạt động của công ty năm nay khá tốt, ba anh mời đến không ít người, tổ chức họp thường niên ấy mà.”
Tống Hi hiểu ra, gật đầu.
Thẩm Hành Chu hất đầu gối chạm vào gối cô: “Không ấy, em làm bạn đôi với anh được không? Nếu không thì anh sẽ phải đi một mình thật đấy, xem như là an ủi anh đi, tặng anh một món quà, cũng xem như là chia tay trong vui vẻ.”
Tống Hi cười thành tiếng: “Ai chia tay vui vẻ với anh!”
Mấy người Nhiếp Dịch và Thẩm Đình đi xuống núi, đã nhìn thấy một màn này đây.
Ánh hoàng hôn ấm áp, núi xanh nước trong, một đôi nam nữ tuổi còn trẻ măng ngồi trên chiếc ghế dài tâm tình vui vẻ, rõ ràng là mùa đông giá rét thế kia, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được ý xuân mềm mại dịu ngọt.