Tống Hi nhất thời trố mắt lên, bên má còn nong nóng sau khi ửng đỏ do hơi nước, Nhiếp Dịch gọi cô một tiếng, còn vẫy tay với cô.
Chờ khi người đến gần, vết hằn lên đùi càng thêm rõ ràng.
Không phải ánh đèn quá mờ mà nhìn lầm.
Làn da của Tống Hi rất trắng, chỉ cần véo nhè nhẹ một tí là có thể đỏ lên tận nửa ngày, đôi chân trắng nõn gầy guộc in hằn vết bầm tím bằng một nắm tay rất chói mắt.
“Sao lại thế này?” Nhiếp Dịch nhíu mày hỏi.
Tống Hi lùi về sau một bước, vẻ mặt thoáng chút ngại ngùng: “Không cẩn thận đụng phải.”
Nhiếp Dịch ngã người tựa lên lưng ghế, khoanh tay, nói: “Không cẩn thận mà thành thế này? Cháu thử không cẩn thận lại cho tôi xem.”
Tống Hi: “………”
Nhiếp Dịch chau mày chờ cô trả lời.
“Cuối tuần về nhà….” Tống Hi chịu thua, nói hết chuyện đã xảy ra trong tuần rồi, chỉ lược bỏ đi phần mắng chửi của Tưởng Mạn.
Bàn trà trong phòng sách làm từ đá cẩm thạch, có vẻ lực đụng cũng mạnh, hôm ấy về nhà cô đã kiểm tra rồi, bụng cẳng chân sưng tấy lên, nhưng vì phải tìm nhà, quá bận bịu, lại nghĩ cũng không đến nỗi nghiêm trọng nên lơ là nó đi, nào ngờ hai ba ngày sau đã ứ máu, gần tuần rồi mà vẫn chưa bớt sưng.
“Có thể xẹp xuống mới lạ.” Nhiếp Dịch vào phòng sách cầm một bình rượu thuốc đi ra, đưa cho cô, “Lấy rượu xoa lên.”
Tống Hi nhận cái bình, mơ màng hỏi: “Xoa thế nào ạ? Chú xoa giúp cháu được không?”
Nhiếp Dịch đảo mắt nhìn qua đôi chân trắng như ngó sen này, quay mặt đi: “Tự mình xoa.”
“Cháu không biết…” Tống Hi cầm bình rượu thuốc trong tay tò mò nghiên cứu, trước giờ cô chưa từng dùng đến nó.
Nhiếp Dịch xem phim, không thèm dời mắt sang nhìn cô, chiếu lệ: “Không biết thì bôi đại vào.”
Tống Hi: “……..”
Tống Hi đành đổ bình rượu ra, xoa xoa, vừa xoa vừa ngẩng đầu nhìn bộ phim mà anh đang xem, là một bộ phim nước Pháp rất cũ xưa với tiết tấu chậm rãi, Nhiếp Dịch cũng không còn xem nghiêm túc như ban nãy nữa, chủ yếu là lướt điện thoại, thỉnh thoảng mới ngó lên xem một tí.
Vì để xem phim điện ảnh nên trong phòng khách chỉ mở vài ngọn đèn tường, ánh sáng ấm áp cũng rất mờ, Nhiếp Dịch không còn nghiêm khắc và mạnh mẽ như ban ngày nữa, Tống Hi nhìn anh vài lần, vừa bôi thuốc vừa hỏi: “Chú nhỏ ơi, sáng hôm nay lúc chú đến giúp cháu chuyển nhà, chú không vui sao?”
Cô còn nhớ rất rõ ban sáng lúc mới nhìn thấy Nhiếp Dịch, tuy rằng vẻ mặt anh nom khá vô cảm, nhưng trực giác mách bảo cho cô rằng tâm trạng anh không tốt, ban đầu còn tưởng là do bị Nhiếp Minh Châu ép đến nên mới không vui, nhưng bây giờ cho cô ở nhờ nhà anh rồi, thì chắc không phải như cô nghĩ đâu, thế thì vì gì chứ?
“Cháu nói xem?” Nhiếp Dịch ngó sang cô một thoáng, “Nếu không tìm được phòng tốt, thì tại sao lại không đến tìm tôi? Tự mình hành mình thế kia?”
Cái căn nhà kia hệt như một căn nhà thô.
Tống Hi bật thốt lên: “Không phải là vì cháu và chú không quá thân quen sao.”
Nhiếp Dịch: “…..”
Thấy ánh mắt của Nhiếp Dịch tối sầm lại, cô nhanh chóng nói thêm: “Lúc ấy không quá thân…. Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi!”
Nhiếp Dịch: “….”
Vì để chứng minh là tốt hơn thật, Tống Hi nói: “Nếu không thì sao hôm nay cháu lại đến ở nhà chú được chứ, chú thấy đúng không?”
Ngay cả mấy ngày ở nhà Nhiếp Dịch dưỡng bệnh và lời hứa là sau này sẽ dưỡng già cho anh, thì lúc ấy trong lòng Tống Hi vẫn còn chút đề phòng xa lạ, thật sự bắt đầu tiếp nhận anh là sau đêm giao thừa ấy. Cô phát hiện ra, Nhiếp Dịch hiểu được điều mà cô đang nghĩ là gì, và quan trọng nhất là, mặc cho quá khứ hay là hiện tại, mặc cho những chuyện giữa cô và nhà họ Tống, anh chưa từng tỏ ra đồng tình hay khinh thường gì cô.
Anh chỉ giảng dạy đạo lý sống cho cô nghe, dạy cô cách dừng bước như thế nào, cách xử sự ra sao, làm thế nào để bản thân mình thoải mái.
Trước kia, trừ Tống Thạch ra, không ai đối xử với cô như thế nữa cả.
Cô nào còn lý do để mà cứ đề phòng anh mãi được, phải đặt anh vào phạm trù của những người thân chứ?
Tống Hi nói ra những lời tự đáy lòng: “Chú tựa như chú ruột của cháu vậy.”
Nhiếp Dịch: “…..”
Nhiếp Dịch nhìn cô đang xoa chân, một chập sau mới nói với chất giọng lạnh tanh: “Nếu đã biết ai đối tốt với cháu, thì sau này an phận ở đây, bớt đi lại.”
Tống Hi nương theo ánh mắt của anh mà cúi đầu, hiểu được ý tứ của anh, nhưng mà: “Ông nội còn đang ở nhà, cháu phải đi thăm nội.”
Nhiếp Dịch lơ đễnh: “Trừ cháu ra thì không còn ai chăm cụ à?”
Tống Hi bị hỏi cho nghẹn họng, một lát sau mới ló đầu đến, hỏi: “Thế sau này cháu sẽ đối xử với chú tốt thêm tí nữa nhé?”
Sắc mặt của Nhiếp Dịch mới hòa hoãn được một ít: “Ừ.”
Tống Hi gật gật đầu: “Hiểu rồi, dù sao chú cũng chỉ có mình cháu dưỡng già.”
Nói xong còn không tự nhịn được mà cười rộ lên, lại sợ Nhiếp Dịch sẽ tức giận, nhanh chóng duỗi chân ra trước mặt anh: “Bôi xong rồi, thế này là được ạ?”
Cô nghiêng người ngồi trên ghế sô pha xoa rượu thuốc, lúc trò chuyện với anh còn quên mất chuyện mình chỉ mặc độc một cái váy trắng,vì nghiêng người nên cổ áo chỗ xương quai xanh bị trùng xuống, để lộ ra một khe rảnh mỏng manh, vạt váy bên đùi cô cũng bị nới lỏng, và khi cô duỗi chân, cái vạt nơi bắp đùi bị tách ra.
Nhiếp Dịch chỉ lướt thoáng qua liền dời mắt đi ngay, trách mắng: “Đi về phòng ngủ mau đi.”
Tống Hi chẳng hiểu gì sất, chả biết câu nói vừa nãy của mình đã chọc gì ở anh, bức bối le lưỡi, khẽ bước đi về phòng ngủ của mình.
Nhiếp Dịch tựa trên sô pha, xoa xoa thái dương, đầu thì đau, nhưng anh lại cười hừ một tiếng.
Thật ra hôm nay vừa gặp đã nhận ra được, cô bé con nhìn anh đã bớt xa lạ hẳn, lại thêm chút thân thuộc, mới vào nhà anh chưa đến một ngày đã cả gan trêu ghẹo anh rồi.
*
Thứ hai đi làm lại, Triệu Hân Nhiên nghiêm túc gọi hết các nhân viên thuộc Đài Mạng đến, thông báo Giải Trí và Đài Mạng sẽ sáp nhập với nhau.
Hơn bốn mươi nhân viên đứng đầy phòng họp, vừa nghe xong đã rù rì thảo luận sôi nổi.
Trình Tiêu: “Rốt cuộc cũng đến.”
Tống Hi thì không có phản ứng gì, sáng nay đến công ty Nhiếp Dịch cũng có nói với cô, câu đầu là hỏi cô vì sao lại đến Đài Mạng, Tống Hi nói muốn rèn luyện nghiệp vụ đối ngoại và thuyết trình, Nhiếp Dịch mới bảo, sau này sẽ sáp nhập với Giải Trí, thêm cơ hội rèn luyện.
Kế hoạch của công ty là sáp nhập hai bộ phận này trong năm cũ, điều chỉnh lại cơ cấu tổ chức nội bộ, lãnh đạo và nhân viên sẽ tương tác lẫn nhau, và năm mới sẽ bắt đầu triển khai nghiệp vụ.
Mọi người thảo luận rất hăng, chuyện mà Triệu Hân Nhiên tính toán cũng có rất nhiều, nhưng chỉ nói năm sau sẽ có doanh nghiệp chủ chốt được điều động về, dự án sáp nhập sẽ tạo nên cơ hội tốt, bảo mọi người đừng nên nóng vội.
Sau sáp nhập sẽ có vài ngày gây tranh cãi, bộ phận Giải Trí nhanh chóng dọn về trụ sở chính của Không Cốc, công ty xây dựng lại khu vực làm việc mới cho Giải Trí, hai bộ phận cùng dọn đến, tiến vào giai đoạn hoạt động.
Mấy hôm trước Trần Ngư đã gọi các cấp quản lý của hai bộ phận đến họp, chờ đến mấy ngày sau khi nhân viên hai bên đều đã biết, mới bảo trợ lý đặt khách sạn, tổ chức liên hoan bộ phận, vừa là tổng kết cuối năm, vừa là tiệc mừng bộ phận mới.
Liên hoan được tổ chức vào tối cùng ngày, Trần Ngư đến tìm Nhiếp Dịch đầu tiên.
Nhiếp Dịch đang ăn trưa, Trần Ngư thấy chiếc cà mèn giữ ấm và đồ ăn có màu sắc rực rỡ hút hồn, bất ngờ hỏi: “Tự mang cơm à?”
“Ừm.” Nhiếp Dịch thấy có người đến, bèn đặt cà mèn sang một bên.
Trần Ngư cười, nói: “Dì giúp việc làm sao? Em nhớ trước kia bác gái lo dạ dày anh không tốt, muốn để dì giúp việc làm cơm đem theo nhưng anh không chịu mà, giờ đã đổi ý rồi sao?”
Nhiếp Dịch nhếch môi dưới: “Người nhà làm cho…. Có chuyện gì à?”
Trần Ngư nghĩ người nhà ở đây chắc là mẹ Nhiếp, nên không nghĩ thêm nữa, chỉ nói: “Tối nay có liên hoan bộ phận, anh cũng đến nhé?”
“Ở đâu?”
“Khách sạn Hoa Sĩ, bắt đầu khoảng 6 giờ.”
Nhiếp Dịch nói: “Anh không đi đâu, có em là được rồi.”
Trần Ngư nghe mà nụ cười chan chứa đầy mặt, nói: “Đương nhiên không giống rồi, bộ phận mới vừa thành lập, anh cũng được xem như là Boss lớn của công ty, không xuất hiện cho chút mặt mũi sao?”
Nhiếp Dịch cười một tiếng, lát sau mới trầm ngâm: “Mọi người đi trước đi, anh sẽ xem xét, có khi sẽ chờ mọi người gần tàn tiệc sẽ qua một tí.”
Trần Ngư cười rồi rời đi.
Tối hôm đó, trợ lý đặt một căn phòng lớn cho gần chín mươi nhân viên.
Chủ tọa đều là ban quản lý, Phó Giám Đốc Trần Ngư, rồi đến các quản lý ở từng team, bên cạnh Trần Ngư còn có một chỗ trống không người.
Trình Tiêu kéo Tống Hi đến ngồi ở cách chỗ trống ấy không xa, kinh ngạc hỏi: “Chẳng nhẽ còn ai đến nữa à?”
Vì Nhiếp Dịch không chắc chắn là có đến được hay không nên Trần Ngư cũng không nói ra chuyện CEO sẽ đến, miễn cho mọi người chờ mong rồi lại thất vọng, thế còn đả kích hơn.
Tống Hi lắc đầu, cúi đầu gửi tin nhắn cho Nhiếp Dịch: “Chú nhỏ, hôm nay bọn cháu có liên quan, tối nay chú cứ về một mình đi nhé.”
Nhiếp Dịch: “Mấy giờ thì kết thúc?”
“Chắc là hơn tám giờ.”
Nhiếp Dịch trả lời lại một từ ‘được’.
Liên hoan rất chán, Tống Hi nghĩ rồi lại nhắn thêm: “Tối về chú nhớ đem cà mèn về nhé.”
Tống Hi ở nhờ miễn phí, lại biết Nhiếp Dịch đối với cô tốt ơi là tốt, vậy nên càng quan tâm săn sóc anh hơn, ngày hôm ấy thấy trong phòng khách có rất nhiều thuốc dạ dày, hỏi qua mới biết anh bị bệnh dạ dày, thế nên mỗi ngày đều bớt chút thời gian để nấu mấy món dưỡng dạ dày cho anh.
Nhiếp Dịch trả lời: “Biết rồi.”
Một lát sau, điện thoại sáng lên, Nhiếp Dịch nhắn: “Lát đến đón cháu.”
Nhiều đồng nghiệp như thế, đón kiểu gì được? Tống Hi hoảng sợ, nhanh chóng trả lời: “Không cần đâu ạ, cháu tự đặt xe.”
Nhiếp Dịch không trả lời lại.
Tống Hi lo âu, một chập sau vẫn không thấy anh trả lời mình, không nhịn được lại nhắn: “?”
Nhiếp Dịch bấy giờ cũng trả lời rất nhanh: “.”
Tống Hi: “……”
Trình Tiêu đang ăn thì huých cô một phát: “Nhắn tin với ai đấy, cười tươi vậy?”
“Có à?” Tống Hi không cười nữa, tắt điện thoại đi, chọc vào đĩa tôm đã được bóc vỏ, cứ thấy khó mà tin được, vừa nãy người trả lời cô là Nhiếp Dịch sao?
Tám giờ, Trần Ngư đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau còn dẫn theo Nhiếp Dịch đi vào.
Cả phòng đều bốc lửa.
Trình Tiêu cầm tay Tống Hi la á ớ rất to: “Nam thần của tớ đến đây kìa!”
Tống Hi: “….. Nam thần của cậu không phải là ngôi sao man lì kia ư?”
Trình Tiêu: “Từ khi nhìn thấy sếp Nhiếp, tớ đã thay đổi rồi, ý kiến gì à?”
Tống Hi: “………”
Các đồng nghiệp khác cũng hưng phấn dữ dội, trừ lúc báo cáo thỉnh thoảng bất ngờ gặp được Nhiếp Dịch, bầu không khí buổi liên hoan khá thoải mái, nên mọi người cũng ríu rít thảo luận.
Chờ Trần Ngư bảo Nhiếp Dịch giới thiệu đôi câu, bên dưới vỗ tay bôm bốp.
Nhiếp Dịch không nói chi nhiều, trên thực tế thì chỉ cần người thật xuất hiện đã đủ phấn chấn rồi, bộ phận mới, trong tương lai lại còn là bộ phận nhận nghiệp vụ trọng điểm, được Phó Giám Đốc với chiến tích nổi tiếng nhất của Không Cốc chỉ đạo, nhân viên đương nhiên nghe xong cũng thấy oai phong hào hùng.
Nhiếp Dịch nói xong, Trần Ngư còn bổ sung vài câu, bỏ qua sự thận trọng và hạn chế khi bắt đầu bữa tiệc.
Có thể mời được CEO đến, ngoại trừ vị trí cao, cũng thể hiện được mối quan hệ sâu xa giữa hai vị sếp lớn, Nhiếp Dịch cho chị ta mặt mũi, dù là các Phó Giám Đốc khác bộ phận trong công ty, hay là nhân viên chị ta quản lý, thì đều khiến cho công việc của Trần Ngư thuận lợi hơn nhiều.
Nhiếp Dịch chỉ ngồi một lát, đã đứng dậy rời đi.
Lúc đi lướt qua bàn của Tống Hi, còn nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô, ánh mắt bình tĩnh hàm chứa ẩn ý sâu xa.
Trình Tiêu kích động hỏi: “Anh ấy vừa mới nhìn tớ sao?”
Tống Hi: “Hình như….thế.”
Trình Tiêu hẵng còn kích động, thì điện thoại trong tay Tống Hi đã rung lên.
Nhiếp Dịch: “Ra ngoài.”
Vở kịch nhỏ:
Sau khi cả hai hẹn hò:
Nhiếp Dịch không cho Tống Hi nấu bữa sáng nữa.
Tống Hi: Không phải chú thích ăn lắm sao?
Nhiếp Dịch: Cái tôi thích là mấy bữa cơm đấy à?