Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 27




Tống Hi được Nhiếp Dịch chở che đến rìa bờ sông, lồng ngực anh ấm áp quá đỗi, nên lúc chợt ngẩng đầu lên đã bị hơi nước ập đến, lạnh rùng cả mình.

Nhiếp Dịch lại không sao, thờ ơ lạnh nhạt: “Bảo cháu mặc nhiều chút rồi.”

Tâm trạng của Tống Hi đang tốt, nên bị anh dạy dỗ cũng chỉ hừ mũi một cái, lấy khoai trong tay anh ra ủ ấm.

Mùa đông của thành phố S vừa lạnh vừa ẩm ướt, nhưng giao thừa thì rất ấm áp, khi đợt pháo hoa đầu tiên được đốt và phóng lên, mọi người chung quanh cuồng nhiệt như được tiêm máu gà.

Tống Hi cũng bị nhiễm cảm xúc, củ khoai bị lãng quên, tay kia thỉnh thoảng còn túm lấy anh, cứ như sợ anh không nhìn thấy. Nhiếp Dịch nào có tâm trạng xem pháo hoa gì kia, bận ngắm nhìn dáng vẻ hưng phấn lồ lộ và thần thái rực rỡ của cô, thở dài một hơi với lấy củ khoai trong tay cô, bẻ từng miếng nhỏ đút cho cô ăn.

Cô bé nhìn thì nhã nhặn và lịch sự dữ lắm, trong lòng cũng có những nỗi trằn trọc không kém gì ai, nhưng mà, vẫn tràn đầy sức sống kỳ vọng vào tương lai không ai bằng.

Chỉ là hoàn cảnh ép bức, thân phận ép bức, không thể không học cách trưởng thành và nhẫn nhịn. Năm cô mười tám ấy, lúc Nhiếp Dịch đẩy cửa đi vào, đã nhìn ra được những mong đợi giấu đằng sau sự kiên cường, ngoan cố và kinh ngạc của cô bé, lẻ loi, không biết đến khi nào mới được như bây giờ, ruột để ngoài da, cười ngây ngô.

Đợt pháo hoa cuối cùng bắn lên cùng tiếng hoan hô dần lắng xuống của mọi người.

Tống Hi vẫn chưa đã thèm, quay đầu nhìn Nhiếp Dịch và củ khoai gần như đến đáy trong tay anh, nhớ vừa nãy khi mọi người đang ngửa đầu nhìn pháo hoa và đếm ngược, cô còn cố ý bảo anh đếm cùng mình, Nhiếp Dịch cứ để cô tùy ý kéo tay của anh, không những thờ ơ và bình tĩnh, mà còn rất quen tay bẻ một miếng khoai đút đầy miệng cô.

Ban đầu Tống Hi còn thấy giận, nhưng mà được anh đút cho từng miếng, từng miếng một, chút nóng hổi từ củ khoai đã thỏa mãn cô, làm cho cô ấm áp.

“Trước kia, mẹ cháu cũng đút khoai cho cháu như vậy đó.”

Người trên quảng trường dần tản đi, hai người cũng không sốt ruột, chầm chậm đi ra ngoài.

Nhiếp Dịch lấy khăn tay lau tay mình, nghe cô nói thì ngó sang, thản nhiên nhếch mắt ý bảo cô nói tiếp đi.

Tống Hi kể: “Nếu chú mà là ba cháu, thì tốt thật.”

Nhiếp Dịch: “…….”

Cũng may Tống Hi đã chêm thêm: “Tiếc là, tuổi chú còn trẻ quá.”

Bấy giờ sắc mặt của Nhiếp Dịch mới giãn ra, mặt vô cảm nhìn thoáng qua cô, chạm phải ánh mắt giảo hoạt cong cong đong đầy ý cười của cô.

Tại một cái thành phố xa lạ, Tống Hi chỉ quen mỗi Nhiếp Dịch, niềm vui năm mới vẫn còn đấy, thấy rõ cô đã thả lỏng người đôi chút, lại có tí can đảm để đùa giỡn với anh, cô chợt cười khẽ, nói: “Cháu chỉ đột nhiên nhớ đến những ngày sống cùng với mẹ, nếu mẹ mà còn sống, chắc chắn cháu sẽ được đón năm mới với mẹ rồi.”

Về Trần Cẩn Du, từ sau khi vào nhà họ Tống, cô chưa từng nhắc đến bà, có chăng là vì đêm về nên dễ dàng hoài cảm, hoặc có chăng là vì cô yên tâm với nhân cách của Nhiếp Dịch, trong tiềm thức cảm thấy anh sẽ không vì chuyện này mà khinh thường cô.

“Mỗi năm đến Tết Nguyên Đán, bà đều làm mì vằn thắn cho cháu ăn, cháu không thích, bà liền đổi sang đủ loại hình dạng và kiểu món, dỗ cháu ăn….. Chú nói xem, người như thế, nếu xấu thì có thể xấu như nào được chứ?”

Cô nhìn về phía dòng sông gió mát, trong ánh mắt là sự mê mang khi chìm trong quá khứ, Nhiếp Dịch nhìn cô, trầm giọng nói: “Mỗi người đều có một nỗi khổ của riêng mình, đã là chuyện của quá khứ thì không ai phán đoán được, cháu thấy bà là người mẹ tốt, vậy là đủ rồi, còn những người khác đánh giá bà như thế nào thì đó là chuyện của họ, không liên can đến cháu.”

Tống Hi trố mắt nhìn anh, Trần Cẩn Du tốt với cô lắm, nhưng cô không dám nói chuyện ấy ra, vì không một ai để tâm đến điều này cả, với bọn họ, Trần Cẩn Du là kẻ đã phá hoại gia đình nhà người khác, không hơn, quyến rũ đàn ông của người ta, vậy nên chính cô cũng bị những điều ấy kéo theo, cũng suy nghĩ xem có phải Trần Cẩn Du là người thất đức, không biết kiểm soát hành vi hay không.

Lại xem nhẹ việc bà là một người mẹ đơn thân, nhưng bà chưa từng vô trách nhiệm với cô bao giờ.

Nhiếp Dịch duỗi tay lên vuốt lại mái tóc cô bị gió thổi rối: “Đi nào.”

Tống Hi hoàn hồn, ‘à’ một tiếng, nhanh chân đuổi theo.

Về lại khách sạn đã hơn 12:30, vốn còn nghĩ hôm nay cãi nhau với Nhiếp Dịch như thế thì sẽ không có được một đêm giao thừa vui vẻ nữa cơ, Tống Hi vừa vào cửa lại đột nhiên nhớ ra, dừng chân, quay đầu lại nhìn Nhiếp Dịch, chúc: “Chú nhỏ ơi, năm mới vui vẻ.”

Nhiếp Dịch đứng bên cánh cửa khựng lại, vẻ mặt được ánh sáng ấm áp mạ lên, nhiễm sự nhu hòa và thong dong: “Ngủ sớm chút đi.”

*

Hoạt động đón giao thừa ở thành phố S kết thúc, hôm sau Tống Hi quay về thành phố A, đến nhà họ Tống ăn sủi cảo với Tống Thạch.

Sau khi Tống Thạch ngã gãy tay thì hoạt động không tiện, trong ngoài biệt thự đều lạnh, cụ già nào chịu khư khư một chỗ, bị nhốt mãi trong nhà đâm ra khó chịu, Tống Hi vừa đến đã vui vẻ lôi kéo cô đến tám tận nửa ngày, khuyên cô gần tết rồi, không ấy thì về nhà ở mấy ngày, xem như giúp cụ giải khuây.

Nhắc đến chuyện này, Tống Hi mới nhớ ra mình vẫn chưa có thông tin gì về nhà mới, buồn bực nghĩ, thật sự không có thì chắc phải như vậy trước, về nhà chơi với cụ, cũng xem như tận hiếu.

Hôm nay là Nguyên Đán, Tưởng Mạn và Tống Tĩnh Viện đều ở nhà, ngay cả Tống Tòng An cũng bất ngờ không ra ngoài.

Tống Hi ra khỏi phòng Tống Thạch, đang muốn xin phép đi về, thì Tống Tòng An đứng dậy khỏi sô pha, cất lời: “Hi Hi đến phòng sách với ba.”

Tống Hi đứng ở đầu cầu thang, ngẩn ngơ.

Tống Tĩnh Viện đứng bên cạnh, nhân lúc Tưởng Mạn không để ý, gửi cô một ánh mắt sâu xa.

Trước mặt Tưởng Mạn, Tống Hi không dám gọi Tống Tĩnh Viện là chị, nhìn cô ấy khó hiểu, nhưng vẫn ngơ ngác đi theo sau Tống Tòng An vào phòng sách.

Mãi đến khi Tống Tòng An mở miệng, cô mới giật mình hiểu ra sự ám chỉ trong ánh mắt Tống Tĩnh Viện.

Tống Tòng An nói, dạo gần đây quay vòng vốn của công ty ông ta có chút vấn đề, bảo cô thử bàn với cụ Tống xem, có thể chuyển một ít tài sản của mình sang cho ông ta dùng hay không, chờ cho dự án đấy chuyển biến sang chiều hướng tốt đẹp sẽ trả lại sau, hoặc sẽ dùng cổ phần công ty chuyển nhượng về tên của cô.

Tống Hi nghe mà bức bối: “Ba, tiền của nội mà, sao ba không tìm nội mà nói? Tìm con thì có lợi ích gì?”

Tống Tòng An cười: “Tiền của nội con, không sớm thì muộn cũng là tiền của con mà? Huống hồ chi nội thương con, con nói với nội, nội nhất định sẽ đồng ý.”

Tống Hi nghe xong là hiểu ngay, chắc là Tống Tòng An đã đi tìm Tống Thạch rồi, chỉ là cụ từ chối thôi.

“Dù sao con cũng không đả động được ý kiến của nội đâu, ba tự đi hỏi nội thì hơn.” Tống Hi uyển chuyển từ chối.

Tống Tòng An nóng nảy, duỗi tay đến gạt tàn dùng sức ấn mạnh đầu điếu thuốc xuống, ho khan một tiếng: “Hai ông cháu sao thế này hả? Nói thật với con, ba đã đi tìm ông nội con rồi, ông ấy nói sớm muộn gì tiền đó cũng là của con, cho hay không là do con quyết định.”

Tống Hi nghi ngờ nhìn ông ta.

“Đừng nhìn ba như vậy, không tin thì con đi hỏi ông già đi.” Tống Tòng An cười rộ lên, vẫn mang dáng vẻ nho nhã nhanh nhẹn ấy, chỉ là thêm chút sõi đời và dầu mỡ.

Thấy cô im lặng, Tống Tòng An lại thở dài, thêm chút chân thành vào trong lời nói: “Nếu không phải chuyện quá bất ngờ, ba biết con không muốn gặp lại ba, nhưng năm đó lúc mà dì Tưởng con chửi om lên, ba vẫn dẫn con về, nuôi con lớn đến nhường này, không có công lao cũng có khổ lao, bây giờ con nhẫn tâm nhìn nhà họ Tống chúng ta vì chút tiền lẻ này mà sụp đổ sao?”

Tống Hi nghe xong mà muốn cười, lúc Tống Tòng An nhắc về cái sự khổ lao ấy thật khiến người ta biết ơn, nhưng thực tế thì không đáng một đồng, nếu ông ta không ngoại tình, thì sao phải ăn cái khổ ấy?

Một lúc lâu sau, Tống Hi nói: “Con sẽ thử nói chuyện với nội xem sao, nhưng con có một câu hỏi.”

“Nhóc con còn bàn điều kiện à.” Tống Tòng An hứng thú cười, “Có câu hỏi nào, con nói đi.”

Tống Hi nhếch mắt nhìn ông ta: “Trước kia lúc mẹ con quen ba, bà đã biết ba kết hôn rồi sao?”

Nụ cười bên môi của Tống Tòng An cứng đờ: “Sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này?”

“Nghĩ không thông nên phải hỏi thôi.” Tống Hi nói, “Dù bà có biết hay không thì cũng đã là chuyện của quá khứ, ba cũng không cần lo lắng con sẽ làm ra chuyện gì, con chỉ muốn được nghe ba nói thật.”

Dạo gần đây cô vẫn nghĩ mãi về chuyện này, vì trước đây những người chung quanh cô đều khinh thường cô và thân phận của Trần Cẩn Du, vậy nên cô cũng cho rằng thế là đúng, không dám hỏi, cũng không muốn hỏi, nhưng nghĩ lại chuyện bà đối với cô rất tốt, cô lại thấy vẫn nên hỏi cho rõ ràng, nhất là cái câu mà Nhiếp Dịch đã nhắc nhở cho cô, Trần Cẩn Du khi làm mẹ chưa từng bạc đãi cô, thân là con gái bà, sao lại không vì mẹ mà biện hộ chút nào?

Tống Tòng An trầm mặc, lúc muốn trả lời thì cửa phòng sách đột nhiên bị đẩy mạnh ra, Tưởng Mạn chui tọt vào, chỉ Tống Tòng An mắng: “Ông có còn biết nhục nhã không hả? Tôi còn nói sao hôm nay lại thành thật ở nhà thế, hóa ra là lấy tiền công ty ra ngoài lêu lổng, bây giờ cuối cùng cũng không gánh nổi rồi à?!”

“Mình vào đây làm gì!” Tống Tòng An bị bà ta dọa sợ, “Mình thì biết cái gì, đi ra ngoài!”

Tưởng Mạn cười lạnh: “Tôi ra ngoài, ai cho ông và đứa con của ả ti tiện này nói về chuyện bỉ ổi năm đó hả?”

Tống Hi nhắm mắt lại, không muốn nghe những lời mắng mỏ sắp đến, xoay người đi ra ngoài, Tưởng Mạn lại bước nhanh vài bước đến túm lấy cô, Tống Hi bị vẻ tàn nhẫn của bà ta dọa sợ, theo bản năng lùi về sau từng bước, đùi đụng phải cạnh bàn trà, đau đến nỗi cô phải hít hà một hơi.

Cuối cùng vẫn là Tống Tĩnh Viện chạy lên kịp, kéo Tưởng Mạn đang muốn nhào lên đánh cô về. Lúc hai người lên lầu, Tưởng Mạn vẫn luôn vểnh tai nghe ngóng, thấy thời gian càng lúc càng lâu, bà ta đợi không nổi nữa, dứt khoát đứng dậy lấy cớ về phòng để đi lên lầu, Tống Tĩnh Viện lo bà ta không nghĩ thoáng được, vừa nghe tiếng đã chạy lên ngay.

Tống Hi không rảnh lo cho vết thương trên đùi, xoay người đi nhanh ra khỏi nhà, Tưởng Mạn ở sau hẵng còn lảm nhảm như một kẻ điên: “Mày còn mặt mũi mà hỏi à! Nếu ả ta thật sự vô tội, vậy hà cớ gì còn nhét mày vào nhà họ Tống để làm tao ghê tởm? Mẹ con bọn mày ti tiện y như nhau, cố ra vẻ hỏi để làm gì, muốn để cho Tống Tòng An nhớ lại tình cũ sao? Mày có ngẫm lại chưa, ông ta có trái tim à?”

*

Cách ngày, Tống Hi đã tìm được căn nhà khác.

Nhà một phòng hay hai phòng cũng không ổn, gấp gáp quá nên chọn một căn nhà ba phòng không tệ, tiền thuê một tháng hơn mười nghìn(*), nhưng cuối cùng cũng có chỗ ở rồi.

(*) ~ 35.5 triệu.

Thứ sáu, ba người trong nhóm tìm nhà mà Nhiếp Minh Châu lập ra nghe tin cô tìm được phòng thì không khỏi có hơi tiếc nuối.

Thẩm Hành Chu hỏi khi nào sẽ chuyển đi, Tống Hi nói: “Ngày mai hoặc ngày kia phải dọn rồi, chủ nhà đang giục.”

Thẩm Hành Chu: “Vậy anh và Minh Châu cùng đến giúp em.”

Nhiếp Minh Châu đáp theo: “Đúng, đúng đấy, Hành Chu lái con Land Rover đến, hai chuyến là dọn xong ấy mà.”

Vì chuyện chuyển nhà lần này mà Nhiếp Minh Châu và Thẩm Hành Chu đã giúp cô nghĩ cách rất nhiều, nếu từ chối nữa thì có vẻ xa lạ quá, Tống Hi liền nói: “Cũng được, dọn xong sẽ mời hai người một bữa.”

Nào biết, ngày hôm sau chỉ có một mình Thẩm Hành Chu đến.

Tống Hi mở cửa ra, kinh ngạc nhìn ra mấy lần, mới hỏi: “Minh Châu đâu?”

Thẩm Hành Chu lại nhớ đến mấy tin nhắn ngày hôm qua giữa cậu và Nhiếp Minh Châu nhắn với nhau, ngại ngùng ho khan: “Em còn không biết về em ấy à, kế hoạch thay đổi xoành xoạch, có việc bận nên không đến được, bảo anh đi trước, chắc phải đợi đến lúc em mời cơm mới rảnh đó.”

Tống Hi vừa nghe đã thoáng nhận ra dụng ý của Nhiếp Minh Châu, trong lòng khẽ mắng cô ấy một tiếng, lại câu có câu chăng với Thẩm Hành Chu.

Tống Hi cười cười đưa cậu vào nhà: “Còn một ít đồ em đang dọn, anh chờ một lát nhé, em với anh cùng sắp.”

Sau khi tết Nguyên qua đi, công việc rất bận bịu, tết Âm chỉ còn hơn một tháng nữa, công ty phải hoàn thiện rất nhiều điều chỉnh về bộ phận và kế hoạch kinh doanh trong năm tới, sau khi Nhiếp Dịch từ thành phố S về thì không nhàn rỗi được ngày nào, mãi đến hôm qua mới xong cuộc họp với các giám đốc và định ra được phương hướng sơ bộ.

Về được một tuần, anh không chủ động hỏi đến, lịch sử tin nhắn cũng không có tin mới nào, sau khi đón giao thừa ở thành phố S về, cô rất ngoan ngoãn và có lòng, vừa sang sáng sớm ngày hôm sau đã ân cần hỏi han anh muốn ăn gì, nhưng vừa về đã biến lại nguyên hình, chỉ trả lời hôm nào sẽ mời cơm, mà hôm nào của anh lại chẳng biết là hôm nào của ngày, tháng, năm nào nữa.

Hôm nào đơn giản chi bằng hôm này.

Nhiếp Dịch lái xe đến dưới chung cư của Tống Hi, thấy một chiếc Land Rover ngang ngược đậu ở cổng, bèn lái đến đó đậu lên trước Land Rover.

Nhắn tin hỏi ai kia trên lầu: Ở nhà à?

Cả buổi trời, bên kia mới trả lời được câu: Sao vậy chú nhỏ, có chuyện gì sao?

Nhiếp Dịch chau mày nhìn câu trả lời này, suýt chút nữa là bị chọc cho tức cười, quả nhiên cái câu mời ăn kia chỉ chiếu lệ với anh mà thôi.

Cũng may hôm nay vừa lúc anh đến đây.

Nhiếp Dịch tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, cửa sau của chiếc xe phía sau vang lên một tiếng động, anh không quá bận tâm đảo mắt nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, chợt khựng tay lại.

Thẩm Hành Chu xách theo hai cái vali bước ra khỏi cánh cửa sau xe, ấn mở cốp, cất vali vào.

Trên tay Tống Hi là mấy cái thùng giấy, bên trong đựng mấy món đồ lặt vặt, và một cái vali lớn, chắn ngang tầm nhìn của cô khi xuống bậc thang, một chân giẫm hụt, loạng choạng suýt chút nữa là đứng không vững, may mà được Thẩm Hành Chu quay đầu đỡ lấy cô.

Tống Hi nở nụ cười cảm kích, sau khi đứng vững rồi mới đưa cái vali cho cậu, thu tay về, hỏi: “Mệt không? Nếu không thì nghỉ một lát nhé?”

Chung cư không có thang máy, Tống Hi ở lầu 3, dọn đồ chỉ có thể dựa vào đôi tay và hai chân.

“Chút đồ này thì có là gì đâu?” Thẩm Hành Chu đứng ở bậc thang bên dưới, ngẩng đầu, vẻ mặt đẹp trai xán lán nhìn cô mà cười, “Đi thôi, dọn tiếp.”

Tống Hi gật đầu định đi cùng cậu vào trong, mới được mấy bước, phía sau truyền đến âm thanh cửa xe, chưa kịp quay đầu lại đã nghe thấy có người trầm giọng gọi tên cô—-

“Tống Hi.”

Tống Hi kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Nhiếp Dịch đang đứng bên cạnh chiếc Cayenne cách đó không xa, vẻ mặt không có chút cảm xúc nào, chỉ là khóe môi mím khá chặt, tựa như không vui vậy.

“Chú nhỏ?” Tống Hi ngẩn người một lát mới sực tỉnh, vì Cayenne đậu ở trước nên bị Land Rover chắn tầm nhìn một nửa, ban nãy lúc dọn đồ xuống cô đã thấy quen quen rồi, nhưng không hề nghĩ hóa ra lại là xe của Nhiếp Dịch thật, “Sao chú lại ở….”

Nói được một nửa câu, chợt nhớ đến tin nhắn không đầu không đuôi kia của Nhiếp Dịch, lúc ấy vì vội cất đồ vào vali nên cô không nghĩ quá nhiều mà chỉ trả lời một câu, sau đó không thấy tin nhắn gì nữa, mới ném điện thoại sang một bên tiếp tục dọn đồ.

Giờ phút này, nhìn thấy người nọ đến tận đây mới sực tỉnh táo—–vừa nãy Nhiếp Dịch hỏi cô có nhà không, là muốn đến tận cửa tìm cô sao?