Mộ Dung Nhan đang tập trung tinh thần lắng nghe, đột nhiên không thấy Yên Chiêu Đế tiếp tục nói, nàng ngẩng đầu, lại đối diện với đôi mắt dần dần tan rã của Yên Chiêu Đế, nhịn không được kêu lên, "Phụ hoàng?!"
Nhưng nam nhân kia lại không thể đáp lại mình nữa, hắn mở to mắt, khóe miệng mang theo một tia ý cười như có như không, cũng không biết mơ thấy cái gì.
Chỉ là lần này, giấc mộng này có thể không bao giờ phải tỉnh lại.
Mộ Dung Nhan kinh ngạc nhìn chằm chằm phụ hoàng không nhúc nhích, chỉ cảm thấy hết thảy là không chân thật như vậy, hắn làm sao có thể chết đây?
Vô luận hắn là phụ thân tồi tệ cỡ nào, nhưng trong lòng mình, hắn vẫn luôn là một vị quân chủ uy chấn tứ hải, một vị đế vương bễ nghễ thiên hạ, làm sao có thể nói đi là đi đây?
"Phụ hoàng?"
Mộ Dung Nhan lại thấp giọng gọi một tiếng, lúc này nàng mới phát hiện mình kỳ thật một chút cũng không hy vọng hắn chết, mặc dù hắn làm nhiều chuyện làm cho mình cùng mẫu phi thương tâm như vậy, nhưng dù sao hắn cũng là phụ thân của mình.
Nước mắt từ trên mặt Mộ Dung Nhan rơi xuống, nện lên khuôn mặt mỉm cười yên tĩnh của Yên Chiêu Đế, nàng cuối cùng run rẩy vươn tay, giúp Yên Chiêu Đế hạ xuống đôi mắt tan rã.
Chẳng lẽ lần bôn ba ngàn dặm xa xôi này của mình, chính là vì gặp hắn một lần cuối cùng sao, nhưng chính mình thậm chí còn chưa kịp nói với hắn một câu làm cho hắn vui mừng, hắn cứ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng rời đi, chính mình còn có rất nhiều không rõ không kịp hỏi hắn, hắn lại không thể trả lời mình nữa.
Có lẽ rất nhiều chuyện, chúng ta mãi mãi cũng sẽ không biết được tại sao, bởi vì đôi khi, lòng người sẽ giấu đi rất sâu, ngay cả những người chúng ta yêu nhất đều không thể hình dung ra, do đó oán giận, thậm chí cừu hận.
Thẳng đến khi Mộ Dung Nhan nghe được bên ngoài điện truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, nàng lúc này mới phục hồi tinh thần lại, mình còn chưa thể bị phát hiện!
Nàng vội vàng lăn vào dưới long tháp của Yên Chiêu Đế, nín thở ngưng thần, không dám lên tiếng.
Ngự y nơm nớp lo sợ bước vào điện, vừa giương mắt nhìn thấy Yên Chiêu Đế thân thể không trọn vẹn nằm trên long tháp, trong phút chốc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai chân nhũn ra.
Qua một hồi lâu, hắn mới hít sâu một hơi, hai chân run rẩy chậm rãi tới gần long tháp.
"Bệ..
Bệ hạ.." Ngự y kia run giọng gọi.
Hồi lâu, hắn thấy Yên Chiêu Đế không hề phản ứng, chần chờ một lát, vẫn là mạnh dạn run rẩy dựng lên cổ tay Yên Chiêu Đế đã sớm lạnh như băng cứng ngắc.
Ngự y kia vừa phát hiện Yên Chiêu Đế đã băng hà, sắc mặt kinh hãi, còn chưa kịp kêu lên, liền bị Mộ Dung Nhan nhảy ra một chưởng đánh ngất đi.
Mộ Dung Nhan rưng rưng nhìn Yên Chiêu Đế, quỳ thẳng xuống, dập đầu ba cái, cuối cùng cắn răng nhảy lên đỉnh điện, vội vàng rời đi.
Ngự Thư Phòng...!Hoa Lan...
Gió lạnh gào thét, lãnh ý thấu xương, Mộ Dung Nhan nhanh chóng chạy đi, nàng muốn đi Ngự Thư Phòng tìm hiểu ngọn ngành.
Câu nói mà phụ hoàng nói trước khi lâm chung đến tột cùng là ý gì?
***
"Hoàng tẩu, ta đi thăm mẫu phi...!chẳng mấy chốc sẽ trở về." Mộ Dung Tình nghe cung nhân nói xong chuyện Hoàng quý phi bệnh nguy kịch, trong lòng nhất thời trầm xuống, mình mấy ngày nay không dám rời khỏi Lãnh Lam Ca, sợ nàng bị huynh trưởng hoang đường không tiêu của mình làm ô uế.
Hiện giờ Tứ ca còn ở chiến trường, Nhan ca ca cũng đi xa đến nơi đất phong, Cố Hàn bị nhốt lại, chỉ có mình mới có thể bảo vệ nàng...
Hoàng quý phi Hạ Hầu Dung sớm mấy năm trước mắc bệnh ẩn, thân thể vẫn không tốt, hiện giờ nghe nói nhi tử của mình thế nhưng cung biến mưu phản, càng tức giận đến bệnh tình nặng thêm.
Cung nhân vừa nói, tối nay Hoàng quý phi đột cảm hô hấp không thông, lại ngất xỉu bất tỉnh, hiện giờ chưa biết sống chết.
Điều này làm cho Mộ Dung Tình gấp đến sứt đầu mẻ trán, một mặt sợ mẫu phi mình có chuyện gì bất chắc, mặt khác lại lo lắng Lãnh Lam Ca một mình ở Đông Cung sẽ gặp nguy hiểm.
"Công chúa, ngươi đi đi, ta không sao." Lãnh Lam Ca nhìn ra khó xử trong mắt Mộ Dung Tình, liền nói.
Nàng làm sao không biết, Mộ Dung Tình là vì lo toàn sự trong sạch của mình mới ở chung với mình, nhưng mà...!Sở vương đêm đêm đều cố ý ở lại Đông Cung ngồi đến nửa đêm, người bên ngoài sớm đã không biết loang truyền chuyện của mình như thế nào rồi, nào còn cái gì trong sạch đáng nói.
Chuyện đến nước này, thân thể của mình đã không còn quan trọng, chỉ hy vọng Ngạn nhi có thể bình an là tốt rồi.
Đợi Mộ Dung Tình vội vàng rời đi, Lãnh Lam Ca kinh ngạc nhìn ánh nến lay động trước mặt.
Nàng vừa nghĩ đến Mộ Dung Huy giam lỏng Ngạn nhi, trong lòng liền đau xót, nước mắt tuôn rơi xuống, không biết làm thế nào mới có thể cứu hắn ra.
......
"Đệ muội đang làm cái gì vậy?" Một tiếng cười khẽ từ ngoài điện truyền đến, Lãnh Lam Ca nhíu mày, hơi ngước mắt nhìn về phía nam nhân không biết xấu hổ kia.
"Bổn cung nghe nói Hoàng Quý phi nương nương có bệnh trên người, Vương gia không cần đi xem một chút sao?" Lãnh Lam Ca đứng lên, thẳng tắp chống lại con ngươi Mộ Dung Huy, kệ cho ánh mắt nam nhân này không kiêng nể gì.
"Mẫu phi giờ này đã an giấc, mới vừa rồi bổn vương chỉ là tìm lý do để hoàng muội rời đi mà thôi." Mộ Dung Huy không chút cố kỵ nói, từng bước tới gần tuyệt sắc giai nhân thanh lệ thoát tục trước mặt mình.
Từ sau khi Lãnh Lam Ca bị mình giam lỏng ở Đông Cung, hắn liền khẩn cấp muốn chiếm nàng làm của riêng.
Nhưng không ngờ, muội muội ruột Mộ Dung Tình của mình lại trực tiếp chuyển đến Đông Cung ở chung với nàng, hại mình hiện giờ chỉ có thể nhìn thấy, lại ăn không được.
Tối nay, Mộ Dung Huy sau khi nhìn thấy lòng dạ độc ác của Nam Cung San, liền càng ngày càng nhớ nhung Lãnh Lam Ca âm dung tiếu mạo, chỉ cảm thấy nàng so với Hoàng hậu, thật đúng là một trên trời, một dưới đất.
Nghĩ tới đây, hắn rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, không khỏi tăng nhanh cước bộ đi về phía Đông Cung, cung nhân đi theo phía sau thấy thế, cuống quít một đường chạy theo, tiếng bước chân có chút lộn xộn ầm ĩ mà lên, phá vỡ bóng đêm vốn có chút yên lặng này.
Mộ Dung Huy đi được một nửa, lại bỗng nhiên dừng bước, trầm ngâm một lát, hướng về phía thân tín bên cạnh phân phó, "Ngươi đi Đông cung trước, nói với trưởng công chúa, Hoàng quý phi bệnh nguy kịch, để cho nàng nhanh chóng đi thăm mẫu phi."
"Rõ." Sau khi thân tín lĩnh mệnh, liền lập tức chạy về phía Đông Cung.
Mà Mộ Dung Huy lại vội vàng quay trở lại tẩm điện, hắn thầm nghĩ, với tính tình Lãnh Lam Ca, nếu là mình một mực dùng mạnh, sợ là sẽ chỉ rơi vào tình trạng hương tiêu ngọc tổn, vậy thì không phải mất...
Mộ Dung Huy từ dưới gối mình lấy ra một bình thuốc tinh xảo, bỏ vào trong ngực, lại sải bước đi nhanh về phía Đông Cung.
Chỉ mong đồ vật Mộ Dung Cảnh cho kia có tác dụng, có thể làm cho nàng ngoan ngoãn theo mình.
Mộ Dung Huy vừa nghĩ tới bộ dáng Lãnh Lam Ca lát nữa ở dưới thân mình trằn trọc hầu hạ, không khỏi cảm xúc dâng trào, lại tăng nhanh bước chân.
Hừ, để cho hai tên tiểu tử Mộ Dung Huyền và Mộ Dung Nhan mỗi người hưởng diễm phúc lâu như vậy, như thế nào cũng nên đến phiên mình.
Lãnh Lam Ca sau khi nghe xong, yên lặng cúi đầu, ánh mắt ảm đạm vô thần, giờ này khắc này lại mắng nam nhân này vô sỉ đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Một lát sau, Lãnh Lam Ca chậm rãi đi về phía bàn trang điểm, đưa lưng về phía Mộ Dung Huy, nhẹ nhàng hỏi, "Khi nào ngươi mới cho ta gặp Ngạn nhi?"
"Vậy thì phải xem bản vương khi nào có thể đạt được mong muốn rồi." Mộ Dung Huy nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bóng lưng yểu điệu lạnh lùng của Lãnh Lam Ca, gợi lên một nụ cười đầy hứng thú.
Lãnh Lam Ca cắn răng, nói, "Ngươi trước hết để cho ta gặp được Ngạn nhi, ta sẽ để ngươi được đền bù như mong muốn."
Mộ Dung Huy từ sau lưng ôm lấy vòng eo mềm mại của Lãnh Lam Ca, cười to nói, "Chờ ngươi để bổn vương nếm được vị ngọt, mới có tư cách đàm phán điều kiện.
Nhưng Mộ Dung Huy cười chưa dứt, liền đau đớn kêu to một tiếng, cuống quít lùi lại một bước.
Hắn ôm vết thương đang chảy máu trên vai, tức giận không thể kiềm chế nhìn Lãnh Lam Ca đang cầm một cây kéo, thần sắc quyết tuyệt.
"Nếu ngươi dám can đảm tới gần một bước, ta sẽ chết ở trước mặt ngươi." Lãnh Lam Ca lạnh lùng nói, đem kéo trong tay đặt lên cổ ngọc của mình.
"Được rồi, được rồi." Mộ Dung Huy rất nhanh thu liễm tức giận, trái lại cười nói, "Ngươi sớm chút nghỉ ngơi đi, bản vương đi là được rồi." Nói xong, hắn liền thoải mái xoay người rời đi.
Lãnh Lam Ca chán ghét nhìn bóng lưng nam nhân kia rời đi, lúc này mới chậm rãi buông kéo chống mình xuống.
Nhưng không ngờ, Mộ Dung Huy kia lại đột nhiên xoay người, một bước dài vọt tới trước mặt Lãnh Lam Ca đồng tử co rút, gắt gao nắm chặt cổ tay nàng nắm chặt kéo, khiến nàng đau đến buông lỏng cây kéo sắc bén kia.
Mộ Dung Huy cười lạnh nói, "Lãnh Lam Ca, ngươi thật sự thú vị, ta ngược lại muốn nhìn xem thân thể của ngươi cùng tâm của ngươi có lạnh như nhau hay không."
Hắn từ trong ngực lấy ra bình thuốc kia, không nói hai lời, dùng sức nắm lấy cằm Lãnh Lam Ca, liền đem chất lỏng bên trong rót vào trong miệng nàng.
"Thả ta ra! Ngươi là tên tiểu nhân vô sỉ!" Lãnh Lam Ca rốt cuộc không nhịn được nữa, chửi bới.
"Rất nhanh ngươi sẽ nhớ thương bản vương vô sỉ." Mộ Dung Huy nhẫn nhịn đau nhức trên vai, không để ý mỹ nhân trong lòng liều mạng giãy giụa, ôm lấy nàng liền đi lên giường, trong ngữ điệu đều là ý nghĩ ngả ngớn dâm tà.
Lúc này, bên ngoài Đông Cung điện chợt truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, "Vương Gia! Việc lớn không tốt rồi! Vương Gia!"
Mộ Dung Huy nhướng mày, cực kỳ không vui mắng, "Cút!"
Ai dám quấy rầy mình ở thời điểm mấu chốt này, không thể không lột da người nọ!
"Vương Gia...!Bệ hạ hắn...!băng...!băng hà rồi." Cung nhân kia cực kỳ sợ hãi, nhưng hắn không thể không đem chuyện trời sụp đổ nói cho Sở vương.
"Cái gì?!" Mộ Dung Huy trong đầu ầm ầm vang vọng, trên mặt đại thất kinh sắc.
Lãnh Lam Ca thừa dịp Mộ Dung Huy kinh hãi vạn phần, há mồm liền cắn mạnh bả vai bị thương của hắn, nàng đã mơ hồ cảm thấy thân thể mình bắt đầu khô nóng, vừa rồi nhất định là dùng đồ vật dâm tà hạ lưu.
Mộ Dung Huy bị đau, vội vàng buông lỏng tay ôm Lãnh Lam Ca.
Lãnh Lam Ca ngã trên mặt đất, giãy dụa đi nhặt cây kéo rơi trên mặt đất.
Mình dù có chết, cũng tuyệt không thể cùng đồ cầm thú này cẩu hợp!
Lúc này đây, Mộ Dung Huy thật sự cực kỳ tức giận.
Hắn sải bước đi lên trước, một cước đá văng cây kéo trên mặt đất, chỉ nghe "xẹt xẹt" một tiếng, hắn phẫn nộ xé rách một đoạn quần áo trên người Lãnh Lam Ca, đem hai tay của nàng đặt ở sau lưng, trói chặt.
"Người đâu!" Mộ Dung Huy lớn tiếng kêu lên.
Thái giám chờ bên ngoài điện nơm nớp lo sợ đẩy cửa điện ra, hắn giương mắt nhìn, chỉ thấy Sở vương đang ấn thái tử phi quần áo xộc xệch liều mạng giãy giụa, sợ tới mức hắn vội vàng rũ mắt xuống, không dám nhìn lung tung.
"Đưa nàng đến thiên lao." Mộ Dung Huy âm lãnh lên tiếng.
"Cái..
Cái gì?" Thái giám kia hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm, run giọng hỏi.
"Đưa đến thiên lao, thưởng cho những tù nhân tử hình kia, để cho bọn họ trước khi chết giải hỏa." Mộ Dung Huy không mang theo một tia tình cảm nói.
Lãnh Lam Ca nghe xong, nhất thời cả người sởn tóc gáy, nàng lớn tiếng mắng, "Mộ Dung Huy! Ngươi sẽ không được chết tử tế!"
"Hừ, ngươi dù có chết cũng không nguyện bản vương chạm vào ngươi sao? Bản vương có bẩn như vậy thật sao?" Mộ Dung Huy che miệng vết thương của mình, lạnh lùng nói, "Rất nhanh ngươi sẽ biết, cái gì gọi là chân chính bẩn."
Mộ Dung Huy giương mắt trừng mắt nhìn vị thái giám hoàn toàn sửng sốt kia, quát, "Ngươi còn muốn bản vương nói mấy lần nữa? Đem nàng đưa đến Thiên Lao!"
"Rõ." Thái giám kia vội vàng đáp, hiện giờ mọi người trong cung đều biết Sở vương này mới là chủ tử duy nhất của Tử Cấm Thành, Thái tử ở nơi xa phía chân trời, nào còn bận tâm được.
Hắn gọi hai thái giám cùng nhau đi vào trong điện.
"Bịt miệng lưỡi của nàng lại, không được để nàng tự vẫn." Mộ Dung Huy nói xong, mới bước ra ngoài điện, bước nhanh về phía Dưỡng Tâm điện.
Yên Chiêu đế chết, làm lòng hắn rối như tơ vò, mình để người phụ nữ Nam Cung San kia đến ép hỏi phụ hoàng tung tích của ngọc tỷ, cũng không để cho bà ta lấy tính mạng của hắn, hiện giờ trên thế gian người duy nhất biết tung tích của ngọc tỷ đã chết, mình nên làm thế nào Quang minh chính đại đăng cơ đại bảo.
Mộ Dung Nhan mắt thấy sắp chạy tới Ngự thư phòng, chợt nghe thấy từ xa đến gần truyền đến một trận tiếng bước chân vội vã, nàng vội vàng thừa dịp bóng đêm trốn ở phía sau cột điện.
Chỉ thấy hai cung nhân mang theo một bao tải không ngừng vặn vẹo, vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện với nhau.
Một người trong đó tiếc hận than thở, "Vương Gia cũng thực sự là nhẫn tâm..
Một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy, sao nỡ để cho đám đồ hạ tiện thấp hèn kia chà đạp..."
Một người khác vội vàng quát, "Câm miệng! Chúng ta làm nô tài, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lệnh là được rồi."
Mộ Dung Nhan nghe xong, trong lòng liền biết được, nhất định là Mộ Dung Huy hoặc Mộ Dung Cảnh lại muốn làm ô uế cô nương nhà nào.
Nghĩ tới đây, nàng liền không chút do dự ra tay đánh ngất hai gã cung nhân kia.
Mộ Dung Nhan ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cởi bỏ bao tải kia, trong phút chốc chỉ cảm thấy khó có thể hô hấp, trong đầu trống rỗng.
Mộ Dung Nhan kinh ngạc nhìn người trong túi, xinh đẹp diễm lệ, khó miêu khó hội, chính là người mà mình vẫn luôn để ở trong lòng, chưa bao giờ quên..