Mấy ngày sau, Mộ Dung Huyền cùng Mộ Dung Nhan đang ở giáo trường ở thành Khố Luân để luyện binh.
Lúc này, phó tướng tên Hoàng Trác bước nhanh đi đến bên người Mộ Dung Huyền, ghé bên tai hắn thấp giọng nói mấy câu.
Mộ Dung Huyền sắc mặt khẽ biến, nói: "Không ngờ Hung Nô tiểu nhi thiếu kiên nhẫn như vậy, cũng tốt, bổn Vương sẽ khiến bọn hắn ăn một hồi bại trận!"
Thì ra, phó tướng Hoàng Trác nói cho Mộ Dung Huyền biết, lính trinh sát sáng nay phát hiện ở ngoại thành Khố Luân, Vu Tư quan ở hướng Bắc cách đó năm mươi dặm có ước chừng một ngàn binh lính Hung Nô đang vụng trộm xây dựng doanh trại tạm thời, tựa hồ chuẩn bị đêm nay tập kích thành Khố Luân.
Mộ Dung Huyền cười nói với Mộ Dung Nhan: "Thất đệ, ngươi có biết Mộ Dung gia chúng ta am hiểu nhất là gì không?"
Mộ Dung Nhan hơi hơi lắc đầu.
"Ha ha, Mộ Dung thị của chúng ta am hiểu nhất chính là dĩ bỉ chi đạo, hoàn thị bỉ thân (*lấy đạo của người trả lại cho người)! Hung Nô tiểu nhi muốn đánh lén chúng ta, nhưng chúng ta sẽ đi trước một bước tập kích bọn chúng!" Mộ Dung Huyền cười vang nói: "Truyền lệnh của bổn Vương, phái ba ngàn kỵ binh cùng bổn Vương xuất phát, thẳng đến Vu Tư quan, những người còn lại chờ, ở lại thành Khố Luân tiếp tục thao luyện!"
Mộ Dung Huyền lần này cũng mang theo Mộ Dung Nhan, hắn nghĩ, đối phương cũng bất quá chỉ một ngàn người, quân ta lại tập kích bất ngờ, hẳn không có gì mạo hiểm, cũng có thể làm cho Thất đệ luyện tập.
Vài canh giờ sau, Mộ Dung Huyền một hàng tiến đến Vu Tư quan.
Mộ Dung Huyền nhìn xung quanh, trong lòng ẩn ẩn sinh ra một tia bất an, hắn bỗng nhiên phát hiện nơi này nguyên lai bốn phía là vách núi, vì sao Hoàng Trác không nói cho bổn Vương biết địa hình của nơi này? Vạn nhất đại quân của địch quân kỳ thật ẩn thân trong núi mai phục thì làm sao bây giờ?
Đang nghĩ, đột nhiên nghe được một trận tiếng kèn hữu lực vang vọng, chỉ thấy từ trên núi hơn ngàn vạn binh lính Hung Nô xuất hiện, giơ cao binh khí, một đường hét lớn nhằm vào quân của Mộ Dung Huyền.
Không xong, quả nhiên trúng mai phục! Mộ Dung Huyền nhìn thiết giáp Hung Nô đông nghịt, thầm nghĩ không ổn.
Sắc mặt Mộ Dung Nhan cũng nháy mắt trắng bệch, xem quân địch ước chừng ít nhất có ba vạn binh mã, mà bên mình cũng bất quá chỉ có ba ngàn, lần này chỉ sợ thật sự dữ nhiều lành ít.
Mộ Dung Huyền thầm nghĩ, xem ra chỉ có thể cường ngạnh đánh.
Hắn nhìn về phía Mộ Dung Nhan, lo lắng hỏi: "Thất đệ, có sợ không?"
Mộ Dung Nhan nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tứ hoàng huynh, lại bình tĩnh hồi đáp: "Tứ ca, không sợ!"
"Được! Không uổng công ta và ngươi là huynh đệ một hồi, hôm nay chúng ta liền giết bọn hắn không chết không ngừng!"
Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy cổ họng một trận nghẹn ngào, mà trong lòng lại dâng lên vạn trượng hào hùng.
"Còn có, nhớ kỹ, Tứ ca vĩnh viễn là phía sau lưng của ngươi." Mộ Dung Huyền nhìn chằm chằm quân địch, kiên định nói.
"Ta cũng sẽ là phía sau lưng của Tứ ca!" Mộ Dung Nhan hai mắt rưng rưng, gắt gao nắm chặt trường thương trong tay.
"Tam quân nghe lệnh! Đi theo bổn Vương giết ra ngoài!" Mộ Dung Huyền ghìm cương ngựa, ngửa mặt lên trời phát lệnh, sải bước một cái xông vào đội ngũ trước mặt, mà Mộ Dung Nhan vung trường thương, theo sát phía sau.
"Giết!!!" Ba ngàn Yên giáp, đều bị sự hào hùng của hai vị Hoàng Tử cảm nhiễm, đều giơ cao binh khí, giục ngựa theo sát.
Quân kỳ bay phấp phới, tiếng vó ngựa huyên náo.
Yên quân dưới sự dẫn dắt của hai vị Hoàng Tử, giống như một mũi tên sắc bén, giây lát liền bắn vào bụng quân địch.
Mà mãnh sĩ Hung Nô cũng không phải kẻ lương thiện, rất nhanh lại theo bốn phương tám hướng vọt vào thiết kỵ rậm rạp, bao vây Yên binh, hai quân nhất thời hỗn chiến cùng một chỗ...
Mộ Dung Nhan cũng không biết ngân thương trong tay rốt cuộc đâm xuyên qua bao nhiêu lồng ngực, dưới khí thế hò hét ngập trời, đáy mắt màu hổ phách của nàng đã sớm bị nhuộm thành màu đỏ, trong ánh mắt lộ ra khí như Tu La, thương vung lên, liền đâm xuyên vài tên tướng lãnh, ngay cả Mộ Dung Huyền bên cạnh cũng nhịn không được ở trong lòng thầm hô một tiếng "tốt" với vị đệ đệ tuấn mỹ nhìn như suy nhược này.
Không biết khi nào, trời bắt đầu hạ xuống từng hạt tuyết như lông ngỗng, bông tuyết to bằng bàn tay theo cơn gió phương Bắc rít gào giận dữ đầy trời, hoà với hơi thở trắng toát ra từ binh lính cùng ngựa, thế nhưng lại ngưng tụ thành một mảnh sương tuyết mờ mịt.
Trên núi Vu Tư, một vị trung niên nam tử thân hình cao lớn khôi ngô, mặc đoản bào bằng da thú đẹp đẽ quý giá vẫn nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào thiếu niên cầm thương một thân áo giáp nhiễm huyết đằng kia.
"Phụ Vương, xem ra trong Yên quân cũng không phải tất cả đều là kẻ đầu đường xó chợ." Chỉ thấy bên cạnh vị trung niên nam tử có một thiếu nữ như ngọn lửa rực rỡ, mặt hoa đào, người như mĩ ngọc, ánh mắt của nàng thuỷ chung dừng trên người thiếu niên đang vũ thương.
Trung niên nam tử không nói, dáng người của thiếu niên kia trong nháy mắt làm cho hắn hoảng hốt tâm thần.
Thật lâu sau, trung niên nam tử lên tiếng: "Thu binh."
Canh giữ ở phía sau nam tử, một vị đại tướng bên mắt phải quấn băng gạc thật dày cả kinh, bước lên trước, hỏi: "Vương thượng, vì sao ở thời khắc mấu chốt này lại thu binh?! Quân ta hơn quân địch gấp mấy lần, tất không bao lâu nhất định có thể bao vây tiễu trừ sạch sẽ..."
Trung niên nam tử không kiên nhẫn đánh gãy lời vị đại tướng kia: "Bổn Vương nói, thu binh!".
Đam Mỹ Hiện Đại
Lúc này, một vị tướng quân tóc bạc đứng dậy, nói với vị đại tướng bị thương mắt phải: "Hô Diên tướng quân, Vương thượng ra quyết định này đâu có sai.
Quân địch tuy ít nhưng hôm nay xem ra lại có thể lấy một địch trăm người, nếu cứ chấp nhất với một trận thắng này, sợ là quân ta cũng phải tổn thất thảm trọng.
Vì tiêu diệt mấy ngàn binh mã lại muốn hi sinh mấy vạn tướng sĩ của quân ta, tướng quân cảm thấy đáng giá sao?"
Nghe xong lời này, vị Hô Diên tướng quân bị thương mắt phải kia cũng không nói nhiều nữa, xoay người nói với thủ hạ: "Còn không mau truyền khẩu dụ của Vương thượng, tức khắc thu binh!"
Mà vị tướng quân bị thương mắt phải này đúng là Hô Diên Quyết ngày đó trốn ra từ Tô Mễ Đồ.
Hắn hung tợn dùng mắt trái còn lại cừu hận trừng Mộ Dung Huyền cùng Mộ Dung Nhan, thầm nghĩ, con bà nó, hôm nay Vương thượng mở lòng từ bi, tính các ngươi gặp may mắn, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ khiến các ngươi chết trên tay ta.
"Ô ---" Lại một trận tù và ngân nga hữu lực vang lên.
Binh lính Hung Nô sau khi nghe được, rất nhanh liền triệt hạ vòng vây với Yên quân, nhanh chóng rút về núi Vu Tư.
Mộ Dung Nhan vẫn vẻ mặt đề phòng cầm thương quan sát thật lâu, không biết Hung Nô đang làm cái quỷ gì.
Hồi lâu, trong sơn cốc chỉ lưu lại vài tiếng hí vang bi thương của chiến mã.
Xem ra Hung Nô thật sự triệt binh, Mộ Dung Huyền thầm nghĩ, nhưng nơi này cũng không tiện ở lâu.
Hắn lập tức quay đầu nói với tướng sĩ còn lại: "Mau hồi Khố Luân!"
Trước khi đi, Mộ Dung Nhan lại theo bản năng nhìn về phía núi Vu Tư, không biết có phải bởi vì quá mỏi mệt mà sinh ra ảo giác hay không, nàng tựa hồ nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy hồng đứng ở đỉnh núi cười yếu ớt với mình, làn môi mềm như khẽ hé mở.
Nàng dùng sức xoa hai mắt của mình, lại nhìn hướng đó, nhưng trừ một mảnh sương mù như có như không ra, nào còn ai ở đó.
Xem ra, quả nhiên là mình quá mệt mỏi.
"A, chúng ta sẽ còn tái kiến."
Một hồng y thiếu nữ nhướn mi, khẽ cười lẩm bẩm.
***
Thật vất vả Mộ Dung Huyền và Mộ Dung Nhan cuối cùng còn sống về tới thành Khố Luân.
Mộ Dung Huyền uống một ngụm trà để bình ổn sự kinh hãi, rồi nổi trận lôi đình quát: "Người tới! Trói Hoàng Trác lại đưa đến đây cho bổn Vương!"
Chỉ chốc lát sau, tên phó tướng Hoàng Trác liền bị trói gô áp đến trước mặt Mộ Dung Huyền.
Mộ Dung Huyền nheo mắt nhìn chằm chằm Hoàng Trác quỳ gối trước mặt, cười lạnh: "Hoàng đại nhân, nhìn thấy bổn Vương còn sống, có phải thực thất vọng hay không?"
Hoàng Trác không dám ngẩng đầu đối diện với Mộ Dung Huyền, cả người run rẩy trả lời: "Tề Vương điện hạ...Xin tha mạng...Hạ quan cũng là chịu sự sai sử của người khác...mới..."
"Người nào sai sử ngươi?"
"Là...là tam điện hạ sai hạ quan làm lẫn lộn tình báo, muốn hãm hại Tề Vương điện hạ." Hoàng Trác bất ngờ khai hết ra.
"Tam hoàng huynh..." Mộ Dung Huyền thấp giọng lẩm bẩm, ngươi là hận ta được phong Vương trước sao.
Hoàng Trác không biết trong lòng Mộ Dung Huyền rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chỉ hy vọng có thể bảo trụ cái mạng nhỏ của mình, liền cầu xin tha thứ: "Tề Vương điện hạ, tiểu nhân là bị Tam điện hạ bức bách, thỉnh điện hạ tha cho tiểu nhân một mạng."
Mộ Dung Huyền lạnh lùng nhìn Hoàng Trác, nói: "Bổn Vương sẽ lưu lại ngươi một mạng, đợi bổn Vương khải hoàn hồi kinh còn cần dựa vào ngươi để buộc tội Mộ Dung Trừng."
***
Đêm đến, Yên kinh, nội điện Đông cung.
"Cữu cữu, nghe nói tiểu tử Hoàng Trác kia bị tóm, hắn có thể để lộ chúng ta không?" Thái tử Mộ Dung Vĩ khoanh tay hỏi.
"Thái tử hoàng chất, an tâm đi.
Hoàng Trác kia một nhà hơn mười tánh mạng đều ở trong tay bản Hầu, hắn khai ra ai thì cũng không dám khai ra chúng ta đâu." Trấn Nam Hầu Nam Cung Bính khí định thần nhàn uống trà, hắn nhấp môi, nói tiếp: "Đừng nóng vội, ván cờ còn chưa kết thúc đâu."
***
Đêm khuya, ngoài điện Chiêu Lan, Cao Tuyền thanh cổ giọng, hô to: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Ở trong điện, Tuyết Nhi cùng Tiêu Tử Yên kinh hãi, không biết Chiêu đế đêm khuya đến thăm là vì chuyện gì, liền vội vàng ra điện nghênh bái.
Chiêu đế đi đến trước mặt Tiêu Tử Yên đang quỳ, lạnh như băng mở miệng: "Ngươi đứng lên."
Không biết vì sao, Tiêu Tử Yên lại vẫn quỳ trên mặt đất, cũng không cử động.
Cao Tuyền ở một bên quát: "Ngươi không nghe Thánh Thượng lên tiếng sao? Mau đứng lên!"
Tiêu Tử Yên do dự một lúc lâu sau, cuối cùng đứng lên.
Yên Chiêu đế nhìn chằm chằm chiếc bụng nhô lên của Tiêu Tử Yên, thần sắc lập tức biến đổi, hắn chỉ vào Tiêu Tử Yên, mở miệng nói: "Cư nhiên...cư nhiên lừa gạt trẫm thời gian dài như vậy! Các ngươi...ngươi..."
Trước đó Yên Chiêu đế không biết Mộ Dung Nhan lại mang Tiêu Tử Yên về chính cung điện của mình, càng không biết thì ra Tiêu Tử Yên đã có thai, nếu không phải nghe tai mắt bỗng nhiên đề cập đến Chiêu Lan điện tựa hồ có một cung nữ hư hư thực thực mang thai thì sợ là cho dù hài tử xuất thế chính hắn cũng vẫn chẳng hay biết gì!
Tiêu Tử Yên vừa thấy thần sắc Chiêu đế, nghĩ hắn sẽ gây bất lợi với thai nhi trong bụng, liền vội quỳ xuống, mở miệng cầu xin: "Bệ hạ! Thai nhi này vô tội, nếu bệ hạ muốn trách tội, đợi dân nữ sinh hạ hài tử này rồi sẽ tự kết liễu, cầu bệ hạ đừng...đừng tổn thương hài tử..."
"Hài tử mấy tháng rồi?" Chiêu đế hỏi.
"Đã hơn sáu tháng." Tiêu Tử Yên cúi đầu trả lời.
Yên Chiêu đế thầm tính nhẩm thời gian, có hài tử vừa lúc chính là thời điểm vụ án của Mộ Dung Nhan ở Đại Lý Tự, kia thuyết minh ngày đó nữ tử này ở trên công đường nói là sự thật? Hài tử này quả thật là của Nhan nhi? Bằng không hắn giấu nữ tử này ở trong cung của mình làm gì?
Nghĩ đến đây, Yên Chiêu đế lên tiếng nói với Cao Tuyền: "Lập tức điều hai cung nữ, hai thái giám đến điện Chiêu Lan, cẩn thận chiếu cố Tiêu cô nương cho tốt, nếu có chút sơ xuất, trẫm sẽ lấy mạng của các ngươi!"
"Rõ!" Cao Tuyền vội vàng đáp lời, trong lòng hiểu rõ, vị Tiêu cô nương này đối với bệ hạ mà nói là người rất quan trọng, mỗi khi bệ hạ gặp được sự tình khẩn yếu đều sẽ bất giác thêm câu nếu có chút sơ xuất, trẫm sẽ lấy mạng của các ngươi.
"Ngươi vì Nhan nhi sinh hạ cho tốt hài tử này, chờ Nhan nhi trở lại, trẫm sẽ nhượng hắn cho ngươi một danh phận." Yên Chiêu đế bỏ lại cho Tiêu Tử Yên những lời này, liền xoay người rời đi.
Tiêu Tử Yên nghe xong, trong lòng vừa thống khổ lại vui sướng.
Thì ra, nàng vào ở Chiêu Lan điện được hơn một tháng liền phát hiện mình không ổn, vẫn không tới nguyệt sự, ăn cái gì cũng bắt đầu có chút buồn nôn, cả người mệt mỏi.
Sau lại bị Tuyết Nhi bắt mạch, quả nhiên mình có thai.
Lúc ấy Tiêu Tử Yên nghe tin tức này, trong lòng như bị ngũ lôi oanh đỉnh, nàng biết đây là hài tử của Mộ Dung Cảnh, căn cứ xác minh mình từng dơ bẩn.
Nàng từng nghĩ muốn bỏ đứa bé này, nhưng mỗi khi muốn thương tổn bụng của mình, tâm lại không đành lòng, ngay cả Tuyết di cũng nói với nàng, hài tử trong bụng của ngươi, vô luận phụ thân của hắn rốt cuộc là ai, nhưng hắn là người vô tội.
Ít nhất hài tử này là họ Mộ Dung không phải sao...
Ít nhất hài tử này cũng chảy dòng máu của họ Mộ Dung không phải sao...
Có lẽ...có lẽ hài tử lớn lên sẽ thật sự giống hắn...
Cũng là nhờ vào tín niệm đó, Tiêu Tử Yên mới bắt đầu yêu quý thai nhi trong bụng.
Bây giờ, nàng nghe câu nói cuối cùng đó của Chiêu đế, liền vu0t ve bụng mình, thầm nghĩ, ta cũng không trông cậy hắn sẽ cho ta danh phận gì, ta chỉ hy vọng sau này hắn có thể đối xử tử tế với hài tử là tốt rồi...
Hết chương 30.