Túng Túng

Chương 97




Ảnh chụp quá khứ của Phỉ Tuyết Tùng lập tức bị đào lên.

Làm một người đại diện, số lần Phỉ Tuyết Tùng lên ảnh cũng không ít. Chỉ là từ trước đến nay anh ta luôn giản dị, cho dù đứng bên cạnh nghệ sĩ lọt vào ống kính cũng mãi chỉ sụp mũ lưỡi trai, che khuất phần trán và lông mày, chỉ để lộ non nửa khuôn mặt. Lần duy nhất nhìn rõ ngũ quan là lần anh bị bắt lên xe cảnh sát.

Nhưng lúc đó anh vừa bị người ta gài chơi mai thúy, sắc mặt ửng hồng bất thường toát lên vẻ bệnh tật, đương nhiên không thể so với trạng thái mới khôi phục của Đỗ Vân Đình bây giờ.

Netizen ghép mấy tấm ảnh vào một, trừng mắt xem đi xem lại, so sánh từ lông mày đến cằm. Cuối cùng đành phải tâm không cam tình không nguyện mà thừa nhận, má nó có vẻ là Phỉ Tuyết Tùng thật.

Hướng gió trên Weibo lập tức đổi chiều. Mấy người vừa rồi còn la ó “nói đùa á hả”, “đừng có giỡn mặt zí tui” bây giờ tất cả đều lặng lẽ rút lui, chỉ còn lại một đám fan nhan sắc vô cùng phấn khởi trèo tường mò tới, điên cuồng kêu la hy vọng cậu selfie trong tin nhắn riêng.

“Anh trai đẹp dị, sao lại đi làm người đại diện chớ! Làm ngôi sao hỏng tốt hơn hả [khóc lớn][khóc lớn][khóc lớn]”

“Tóc trắng quá thần tiên, thật đấy.”

“Bé nam thế này, bị đánh một chút chắc là sẽ khóc thật lâu nhỉ…”

“Lầu trên bị cái gì dạ? Sao vừa mở miệng đã đòi đánh một chút? Ít nhất cũng phải là hai chút!”

“…”

7777 cũng bị sốc bởi sự thay đổi nhanh chóng của đám người này.

[Lập trường này cũng thay đổi quá nhanh rồi đó?]

Cỏ đầu tường cũng chẳng nói ngã là ngã vậy đâu.

[Nói vậy mà cậu không hiểu sao?] Đỗ Vân Đình lấy gương mini ra soi, cẩn thận sờ mặt mình, [Tôi nhìn cái là biết ngay, với vẻ ngoài này của tôi chắc chắn là level họa thủy.]

7777: […]

Nó nhạy bén phát hiện ra gì đó, nên không hùa theo ký chủ. Quả nhiên ngay một giây sau đó, Đỗ Túng Túng liền cảm thán yếu ớt, [Tiểu yêu tinh như tôi, phải bị Cố tiên sinh thu phục mới được. Nếu không thả ra cũng là hại nước hại dân.]

7777: [… Tỉnh lại đi.]

Đừng nằm mơ nữa.

Cư dân mạng vội vàng nịnh hót nhan sắc của cậu, đương nhiên cũng không quên Lục Do tố cáo cậu. Từ sau khi cơ quan phát ngôn chính thức lên tiếng, bên phía Lục Do không hề có động tĩnh gì thêm, từ đầu đến cuối cứ yên lặng, chỉ có bài post Weibo bày tỏ đau lòng Tinh Hàng entertainment lúc trước vẫn còn đó, nay thành nơi cho cư dân mạng oanh tạc tập thể ở dưới, chế giễu hắn đúng là vả mặt.

“Chẳng phải nói chơi mai thúy sao? Nói chắc như đinh đóng cột mà sao điều tra chẳng ra được gì?”

“Đừng nói là Lục Do muốn đi ăn máng khác nên phát điên rồi nha, nói xấu người đại diện cũ thế cũng được ư?”

“Người đâu!!! Lục Do Tinh Hàng entertainment”

“Người đâu rồi, đã đến lúc này thôi khỏi giả bộ mù! Ra đây nói coi rốt cuộc là sao nè?”

Đương nhiên fan hâm mộ của Lục Do không vui, lập tức phản bác phía dưới: “Sao mày biết Phỉ Tuyết Tùng không hút? Biết đâu chỉ là lần này may mắn không hút thì sao?”

Dân mạng cũng chịu thua mồm miệng ngông cuồng của fan, “Bạn cho rằng cuộc kiểm tra là giỡn chơi sao?”

Nhưng hiển nhiên fan hâm mộ của Lục Do không muốn đội cái nồi này lên lưng, vẫn vô cớ gây rối phía dưới. Bình luận của các fan y hệt nhau, nhìn sơ qua đều là được gửi từ fan bự có liên hệ với công ty, tất cả đều bày tỏ tin tưởng Lục Do, cũng sẵn sàng chờ đợi chân tướng sự thật, tỏ vẻ Lục Do chỉ có ý tốt, không có ý đồ gì khác.

Còn có kiểu logic quái lạ cho rằng may mà có Lục Do tố cáo, nếu không cơ bản là Phỉ Tuyết Tùng cũng không có cơ hội này để chứng minh bản thân không chơi mai thúy.

Đây là cơ hội cho cậu, chẳng lẽ Phỉ Tuyết Tùng không nên cảm ơn Lục Do ư?

Đỗ Vân Đình đọc được bình luận này lại bật cười. Cậu gõ gõ màn hình, reply dưới comment này: “Đúng vậy, may mà có hắn, nếu không có lẽ tôi còn chẳng cần chứng minh.”

Dù sao không có lời đồn này thì ai cần phí sức làm chi?

Một câu đã làm fan hâm mộ kia ngượng chín mặt, dù bất bình nhưng lại cảm thấy đuối lý, đành phải quay về siêu thoại* nhà mình bức xúc chê Phỉ Tuyết Tùng nhỏ nhen, vậy mà lại đi dòm comment của người ta.

(*Viết tắt của Siêu chủ đề/Super topic, một tính năng trên Weibo.)

Lúc này hiển nhiên dã quên sạch công lao nâng Lục Do của cậu hồi trước.

Đỗ Vân Đình cũng không bất ngờ, vốn dĩ fan hâm mộ chính là sinh vật hai mặt, mãi mãi đối xử với người khác và đối xử với idol nhà mình bằng hai tiêu chuẩn khác nhau. Nhà người ta kiểm soát bình luận thì kêu là lươn lẹo*, không tôn trọng tự do ngôn luận, nhà mình kiểm soát bình luận thì bảo là dỡ trời xới đất vì anh trai nhỏ, giúp anh trai nhỏ bước ra thế giới; nhà mình chiến người ta thì gọi là ra quân, nhà người ta chiến lại mình thì bảo bạo lực mạng xã hội… Đúng là giả dối hết sức.

(*Nguyên văn là tố hồ/做糊, đây là phương ngữ miền nam Phúc Kiến, sử dụng với nghĩa lừa gạt mọi người, không đúng đắn.)

Nhưng lòng người luôn thiên vị, không ai có thể cam đoan thật sự công bằng. Vì vậy cậu cũng khá bình tĩnh, chỉ thờ ơ lướt vài cái, thấy trong Weibo cậu hầu hết là cầu liếm màn hình, rốt cuộc tâm trạng cũng khá hơn chút bèn thong thả off Weibo.

7777 còn đang bận nghiên cứu, nghi ngờ hỏi: [Em gái cũng được mà chị gái cũng xong… Là sao?]

Đỗ Túng Túng trầm mặc chốc lát, cho câu trả lời, [Nói đến người này, anh ta giống như một chiếc xe.]

7777 chấm hỏi đầy đầu.

Đỗ Túng Túng tri kỷ bổ sung cho nó, [Các cô ấy đều muốn lên.]

Trong lòng 7777 chết sững, lập tức dời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại, lần này thu hồi ánh mắt rất quy củ, không hề dám lia mắt ngó sang đó chút nào.

Marx trên cao.

Thanh niên thời nay, sao đứa sau còn damdang hơn đứa trước vậy?

Sóng trước vỗ sóng sau, suýt vỗ chết hệ thống trên bờ cát.

Điện thoại Đỗ Vân Đình rung rung vang lên bài hát. Người ở đầu giây bên kia là nhân viên công ty, thông báo: “Có một quảng cáo, đạo diễn nói muốn tuyển diện rộng*, không chỉ định ai, anh xem xem anh định dẫn ai đi thử sức.”

(*Nguyên văn là 海选/hải tuyển, cái này bắt nguồn từ một phương thức bầu cử cán bộ cấp ủy thôn thông qua việc đề cử và xác định người ứng cử, khi được dùng trong các cuộc thi thì chỉ vòng tuyển chọn đầu tiên với số lượng lớn.)

Đỗ Vân Đình mừng rỡ hỏi lại: “Quảng cáo gì thế?”

“Một dòng son mới. Nhưng khá khó xử lý, brand muốn một mẫu nam đặc biệt, nhưng lại không muốn kiểu nồng mùi phấn son, muốn cái kiểu trong sáng mà lại lẳng lơ…”

Anh ta nói xong cũng tự thấy mình như đang tán dóc. Một ngôi sao nam nhận phát ngôn mỹ phẩm đã kỳ lạ rồi, làm không tốt sẽ biến thành hiện trường triển lãm đặc sản Thái Lan cỡ lớn chứ chẳng chơi. Trước kia không phải chưa từng có ngôi sao thử sức, nhưng hiệu quả không tốt lắm, bản thân đã không có đủ khí chất cao thấp khó phân kia, cho dù tạc mặt như tượng cũng khó mà đẹp được.

“Chẳng phải anh đang dẫn dắt mấy người mới sao? Ý Vương tổng là bảo anh dẫn bọn họ đi thử hết xem sao. Hay là anh đã có người chọn rồi?”

Đỗ Vân Đình phấn khích, đôi mắt tỏa sáng.

Cậu hỏi: “Tôi được không?”

Nhân viên công ty ở đầu dây bên kia như bị dọa sợ, không lên tiếng, Đỗ Vân Đình còn đang muốn hỏi lại, đã nghe anh ta bình tĩnh nói: “Cậu là ai, trả di động cho người đại diện của cậu trước đã.”

Đỗ Vân Đình: “… Tôi chính là người đại diện.”

Điện thoại bỗng vang lên tạp âm, có vẻ như người kia làm rơi di động xuống sàn. Đỗ Vân Đình cúp máy, lại suy nghĩ trong đầu một hồi.

Vừa trong sáng, vừa lẳng lơ…

Cậu bỗng vỗ đùi, đó chẳng phải là đang nói mình sao!

Cơ hội này dâng tận miệng mà không ăn thì thôi hết bài, Đỗ Vân Đình mừng khấp khởi đứng dậy, chạy lại tủ lạnh lấy một miếng mặt nạ ướp lạnh ra. Cậu khéo léo đắp mặt nạ lên mặt, lại lôi bảo bối sữa dưỡng thể của cậu ra bôi từng lớp từng lớp, hòng chắc chắn trong thời tiết hanh khô thế này bản thân vẫn mềm mại xinh đẹp tỏa mùi sữa thơm khắp bốn phía.

Buổi thi tuyển diễn ra vào hai ngày sau, ngoài Đỗ Vân Đình, hai người mới dưới tay cậu cũng đến đây. Hai cậu nam sinh đều có vẻ ngoài sạch sẽ thanh tú, được công ty chỉ định đi thử một chút, Đỗ Vân Đình liếc hai người, cảm giác mình vẫn có sức cạnh tranh hơn.

Hai người kia, cơ bản không lẳng lơ như mình.

7777: [Đó là damdang.]

Đỗ Vân Đình làm như không nghe thấy.

Brand đó là một thương hiệu mỹ phẩm nổi tiếng tầm quốc tế, tên tuổi người phát ngôn của hãng hàng năm cực kỳ nổi tiếng. Giờ hãng đang chuẩn bị phát triển dòng sản phẩm chăm sóc da cho nam, đương nhiên hãng phải thăm dò xem thị trường này sâu cạn ra sao. Mang danh brand này nên có rất nhiều người tới thử vai, mấy công ty lớn hầu như đều cử người đi, Đỗ Vân Đình dẫn người mới bước lên trước, ngồi ở trong cùng chờ đợi.

Cậu thanh niên ngồi ghế bên cạnh có đôi mắt hẹp dài, bờ môi cũng mỏng, nghiêng đầu nhìn cậu một hồi, chợt như nhìn thấy thứ gì dơ bẩn nên đột ngột ngoảnh đầu lại.

“Đúng là nhuộm tóc thật kìa,” Giọng cậu ta hơi cao, có vẻ như đang nói chuyện với nhân viên bên cạnh, nhưng càng giống như đang cố ý nói cho Đỗ Vân Đình nghe, “Chưa từng nghe nói gà rừng nhuộm màu mà có thể biến thành phượng hoàng, phát điên rồi hay gì?”

Hai người mới được Đỗ Vân Đình dẫn dắt đều không lên tiếng, chỉ cúi đầu ghé vào nhau run lẩy bẩy cứ như chim cút.

Bọn họ đều biết người này. Đây cũng là ngôi sao đang nổi được Tinh Hàng nâng, mặc dù so ra không nổi như Lục Do, nhưng Weibo cũng có ba ngàn vạn fan, đủ làm ngôi sao tuyến một…  cơ bản không cùng đẳng cấp với hai cái tieba mười mấy fan của họ.

Chuyện này xé ra thật thì cũng không xé thẳng được. Hai người bọn họ cũng thông minh, dứt khoát không lên tiếng tránh đắc tội người khác.

Bọn họ còn điều cần tránh, nhưng Đỗ Vân Đình thì không, cậu khoanh tay nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, khóe môi giương lên.

“Sao cậu đây lại nói mình là gà rừng vậy?” Giọng cậu cũng không lớn, ngoài cậu thanh niên gần đó thì người khác không hề nghe thấy, “Chắc cậu mang chữ Sơn nhỉ.”

Cậu thanh niên kia cũng nhuộm tóc, nhưng không nhuộm trắng mà là nhuộm đen. Cậu ta đọc yêu cầu của quảng cáo này, để thể hiện được nét trong sáng nên đã cứng rắn nhuộm lại màu tóc gốc, nghe Đỗ Vân Đình nói câu này vẻ mặt càng khó coi. Chờ sau khi ngẫm kỹ câu này, trong phút chốc lại càng không vui.

Thế chẳng phải nói mình là gà sao?

Cậu ta vừa định nói mồm miệng tên kia không sạch sẽ, lại thấy thanh niên tóc trắng trước mặt chợt lùi về sau một bước, rũ bờ mi dài rậm đen như mực xuống, đôi con ngươi màu nâu đậm bên trong như bịt kín một tầng hơi nước mỏng manh. Chỉ mấy giây, khóe mắt người đại diện này chợt ửng hồng, màu đỏ kia tựa như một cánh hoa đào nhỏ bé ẩm ướt dán dưới mí mắt cậu, là màu sắc duy nhất trên khuôn mặt bình tĩnh này.

Răng người đại diện khẽ cắn vào môi, thế là hai bờ môi vốn dĩ tái nhợt cũng bị nước bọt làm trơn bóng, càng tăng thêm sức mạnh cho đôi mắt thỏ kia.

Cổ họng cậu khẽ phát run, nhưng vẫn cố chống đỡ, “… Sao cậu có thể nói như vậy?”

Cậu thanh niên đối diện không phản ứng kịp. Nói? Nói gì cơ? Cậu ta nói gì, sao dáng vẻ người này trông cứ như sẽ bật khóc ngay vậy?

Trên hành lang có không ít người, hầu hết là ngôi sao chuẩn bị vào thử sức, còn cả nhân viên giữ gìn trật tự nữa. Dáng vẻ Đỗ Vân Đình như hoa lê gặp mưa (lê hoa đái vũ) vừa hay bị bọn họ nhìn thấy, ai cũng nhìn sang đây. Môi Đỗ Vân Đình khẽ mím lại như đang chịu nỗi uất ức lớn lắm, rất khó xử nhưng vẫn thấp giọng gằn từng chữ: “Tôi đã chứng minh rằng tôi không dùng ma túy.”

Cậu thanh niên hoảng sợ, lờ mờ hiểu ra. Cậu ta vội vàng phẩy tay giải thích: “Tôi không nói anh dùng ma túy!”

Đỗ Vân Đình vẫn bày vẻ mặt oan ức đứng đó. Vẻ ngoài cậu xinh đẹp, biết nắm bắt vừa đủ, chỉ riêng nỗi oan ức này, nhiều hơn chút sẽ biến thành uất ức, mà ít hơn chút lại biến thành kiêu ngạo. Đỗ Túng Túng rất thành thạo với trò này, bày ra dáng vẻ đau lòng vừa đủ, rõ ràng không nói ra nhưng nhìn thôi cũng đủ khiến người ta đau lòng.

Ngay cả hệ thống 7777 luôn ghét bỏ cậu, sau khi nhìn thấy biểu cảm này cũng có xúc động muốn hóa thân thành Tinh Vệ* lấp biển vì cậu.

(Tinh Vệ là một loài chim nhỏ trong truyện thần thoại TQ, vốn là một cô gái chết đuối ở biển hóa thành, ngày ngày ngậm sỏi thả xuống biển để lấp biển.)

Đỗ Vân Đình vẫn đang run nhẹ. Trông cậu như đang sợ hãi, rồi lại như khổ sở, hai tay áp vào tường.

“Đã được làm sáng tỏ rồi…” Cậu nói khẽ, “Vì sao lại không tin chứ?… Vì sao cứ đinh ninh rằng tôi dùng ma túy? Đó chẳng phải là chuyện do các người dựng lên sao?”

Chỉ hai câu này đã đủ để mọi người trên hành lang bổ não ra một bộ phim máu chó. Thực ra bọn họ đều biết kinh nghiệm làm nghề của Phỉ Tuyết Tùng, có không ít người còn đau lòng, dù sao nghiện hút không phải chuyện đùa, một khi dính vào thì đúng là cả đời sẽ bị trói vào đó.

Bây giờ, Phỉ Tuyết Tùng khó khăn lắm mới thoát ra khỏi vòng xoáy này, thế mà còn phải quay lại chỉ vì những lời chỉ trích ngang ngược thế này?

Ngọn lửa trong lòng những người ở đây đều dần dần bùng lên. Cậu thanh niên cảm giác không ổn, vừa định phất tay nói mình vốn dĩ không hề nói những câu đó với người này, chỉ thấy hốc mắt người đại diện kim bài trước mặt bắt đầu lộp bộp một chút, thoắt cái rơi ra hai giọt nước mắt tròn vo, trong nháy mắt thấm lên mảnh vải jeans trên đầu gối.

Cậu thanh niên: “…”

Trời đựu, má nó chứ sao người này còn kinh doanh, không đi đóng phim đúng là lãng phí.

Người bình thường đâu ai nói khóc là khóc được ngay vậy!

Hai giọt nước mắt này vừa rơi xuống, tình hình bắt đầu thay đổi. Mặc dù không ai đứng ra ra mặt thay Đỗ Vân Đình, nhưng ánh mắt nhìn cậu thanh niên kia ít nhiều đều trở nên không tốt. Tinh Hàng entertainment đào người còn chưa nói, lại đi dùng thủ đoạn để người ta dính vào chuyện lùm xùm vớ vẩn, đúng là khiến người ta muốn phỉ nhổ vào mặt. Huống hồ bây giờ còn diễu võ giương oai trước mặt nạn nhân…

Sắc mặt nhân viên nặng nề, nói với cậu thanh niên: “Mong cậu chú ý lời nói và hành động.”

Tôi đệt!

Trong đầu cậu thanh niên có một vạn con thảo nê mã phi phằm phằm, gần như não muốn mở đồng cỏ tới nơi.

Nói đùa gì dị… Cậu ta đâu ngốc, sao có thể nói ra những lời như vậy trong trường hợp này?

Cậu ta muốn giải thích, nhưng dáng vẻ của người đại diện kia thật sự vừa đáng thương vừa đáng yêu. Mũi cũng hơi đỏ, lộ ra mái đầu vừa nhuộm tóc trắng, toát lên cảm giác mong manh dễ vỡ như thủy tinh vậy, mạch máu màu tím nhạt lộ ra trên cổ tay nhỏ bé trắng mịn thật khiến người ta thương vô cùng. Cậu thanh niên tự nhận không giả vờ thành dáng vẻ này được, hết đường chối cãi đành phải hậm hực quay về chỗ ngồi của mình, lần đầu tiên có cảm giác thất bại ê chề như vậy.

Mười phút sau, cuộc thi bắt đầu. Nhóm nghệ sĩ lần lượt bước vào, rồi lại lần lượt bước ra, hiển nhiên không ai có thể lọt vào mắt xanh của đạo diễn. Cậu thanh niên là người thứ bảy bước vào, lúc bước ra cửa cũng ủ rũ, không cần mở miệng hỏi cũng biết kết quả không tốt rồi.

“Bị mắng,” Một nam nghệ sĩ kể lại mà lòng còn sợ hãi, “Mắng ác vãi luôn… Khiến tôi cảm thấy tôi không xứng làm diễn viên nữa.”

Hai người mới được Đỗ Vân Đình dẫn tới chưa từng thấy dáng vẻ này, nhìn thôi cũng đã mất hồn mất vía, e dè rụt lại dựa sát vào người Đỗ Vân Đình bên cạnh như thú con vừa ra đời nép vào người thú mẹ.

“Anh Phỉ…”

“Đừng sợ,” Đỗ Vân Đình nói, “Hay là vậy đi, anh vào trước dò đường cho các cậu xem sao.”

Biểu cảm của hai người mới đều cứng đờ trong chốc lát.

… Dò đường?

Trùng hợp thay, đúng lúc này nhân viên công tác cũng bước ra.

“Số tám!” Anh ta gọi, “Số tám là ai nhỉ?”

Đỗ Vân Đình mỉm cười, bình tĩnh tự nhiên cầm số báo danh của một người mới trong đó, “Tôi là số tám.”

Cậu làm thế này cũng không tính là thay chỗ người mới, dù sao đây cũng là tuyển diện rộng, số báo danh của người mới sẽ tự động lùi xuống. Đỗ Vân Đình bước vào trong, lúc bước vào địa điểm phỏng vấn, cậu mới hiểu tại sao tất cả những người vào trước đều lộ vẻ mặt khó nhai.

Bởi vì chỗ này cơ bản không hề có đạo cụ.

Không có son môi cũng không có thứ gì khác, trong bối cảnh trống trơn, còn có mấy người công nhân đang bận rộn kéo dây diện. Trong tình huống này mà muốn vừa trong sáng vừa lẳng lơ…

Chẳng khác gì lên trời, đều không thể thực hiện được.

Phía sau bàn dài có bốn vị giám khảo đang ngồi, tuổi tác cũng không nhỏ, bỗng nhiên trông thấy một người tóc trắng bước vào lại sững sờ.

Cũng không ai để cậu tự giới thiệu, chỉ phất tay ra hiệu bắt đầu.

Đỗ Vân Đình đứng vững giữa sân.

Với cậu thì chuyện tưởng tượng không khó. Cậu đứng tại chỗ, bắt đầu tưởng tượng về Cố tiên sinh.

Nếu Cố tiên sinh đứng ở đây…

Ánh mắt Đỗ Vân Đình thay đổi, ướt nhẹp cứ như có thể kéo thành sợi. Cậu chậm rãi giơ tay lên, ngón tay trắng nõn thon dài đặt bên môi, từ từ vuốt nhẹ qua, lúc chạm đến môi châu đầy đặn thì cố tình dùng sức hơn, thế là môi châu khẽ run lên, bật lại vị trí ban đầu.

Răng trắng môi đỏ. Cậu vuốt ve tay mình như vuốt ve người yêu. Cậu chạm phải đầu lưỡi ướt át, thế là nhanh chóng nhô ra lướt nhanh qua môi, như chuồn chuồn để lại nụ hôn vội vàng trên lá sen.

Động tác kia đơn giản nhưng lại cực kỳ quyến rũ. Hầu hết ban giám khảo ở đây đều đã hơn bốn mươi, nhưng lại bất ngờ bị động tác này khiến tim đập nhanh hơn, lại cảm thấy ngạc nhiên…

Đôi mắt người này quá trong trẻo.

Đôi mắt sạch sẽ trong veo không hề vương chút suy nghĩ linh tinh nào, cứ như giờ phút này cậu chính là tượng thần đang cầu nguyện, gần như có thể nhìn thấy sự ngoan đạo toát ra từ bên trong. Nhưng tay của cậu thì khác, rõ ràng cũng không làm chuyện đó… Mặt cậu như là chia làm hai người, phía trên là tuyết trắng sạch sẽ trong trẻo, phía dưới lại là cánh hoa rơi lả tả trên tuyết trắng.

Không hề mâu thuẫn chút nào, trong sáng và lẳng lơ đều được thể hiện hết sức tinh tế trên người cậu. Loại tấn công đặc biệt quyến rũ này khiến mọi người ở đây đều vô thức nhìn cậu chăm chú, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, vội vàng chống lên bàn như muốn dựa vào gần hơn một chút.

Mãi cho đến khi cậu thu tay lại, cuối cùng mím môi lại. Môi trên môi dưới nhẹ nhàng chạm vào nhau rồi lại nhanh chóng tách ra, một lần nữa để lộ hàm răng trắng bóc bên trong… Trên mặt cậu mang nụ cười nhẹ, nói: “Phần thử sức của tôi đến đây là kết thúc.”

Mấy vị giám khảo chợt thấy miệng đắng lưỡi khô. Sau một hồi im lặng, có người đặt mảnh giấy lên bàn rồi nói: “Ừm, cũng không tệ lắm… Cậu tên gì?”

Đỗ Vân Đình đáp: “Phỉ Tuyết Tùng.”

“Phỉ Tuyết Tùng…”

Vị giám khảo lẩm nhẩm cái tên này mấy lần, sau đó nói: “Về nhà chờ thông báo.”

Phỉ Tuyết Tùng là người đại diện, Đỗ Vân Đình lần theo hồi ức của anh ta, nghe xong câu này cũng hiểu bản thân có khoảng 8-90% là nhận được quảng cáo này rồi. Trong lòng cậu vui vẻ, khom người chào bọn họ rồi bước ra.

Lúc bấy giờ mấy vị giám khảo bên này mới hào hứng tỉnh táo lại.

“Rất tốt, rất tốt.”

“Cảm giác như cậu nhóc sinh ra vì quảng cáo này vậy. Nói thật, quá thích hợp…”

“Tên gì nhỉ? Phỉ Tuyết Tùng? Xem xem số bao nhiêu?”

“Thật là trùng hợp, cậu ta trùng tên với người đại diện gây náo loạn mấy ngày nay đấy.”

Vị giám khảo phụ trách thông tin về buổi tuyển chọn đã lật đi lật lại tờ giấy mấy lần.

“Phỉ Tuyết Tùng, Phỉ Tuyết Tùng…” Hắn tìm từ đầu đến cuối, cuối cùng mờ mịt khép tài liệu lại, “Không có người này đâu.”

“Nói gì vậy?” Một vị giám khảo khác trách cứ, “Vậy cậu ta vào bằng cách nào? Cậu xem kỹ lại đi.”

Hắn không tin có gì mờ ám, bèn tự tay kiểm tra một lần, rồi lại sửng sốt.

Thật sự không có người này ư?

Vậy thí sinh này, rốt cuộc xuất hiện từ đâu ra?

Không thể trà trộn vào được, cổng kiểm tra an ninh nghiêm ngặt như vậy, ngoài nghệ sĩ đến thử sức và nhân viên công ty thì ai vào được chứ? Hắn ngơ ngác nhìn hồi lâu, bỗng nhiên chỉ vào một chỗ vừa phát hiện, “Chẳng phải có tên Phỉ Tuyết Tùng đây sao!”

Nhìn kỹ lần nữa, sắc mặt hắn lại thay đổi.

“Chỗ nào?” Vị giám khảo dò danh sách hồi nãy cũng ló đầu lại xem, khó hiểu nói, “Sao vừa rồi tôi không thấy nhỉ?”

“…” Vị giám khảo kia nuốt một ngụm nước bọt, “Bởi vì không nằm trong danh sách nghệ sĩ.”

“?”

“Mà nằm trong danh sách người đi cùng.”

Giọng hắn ngắc ngứ.

“Người này… Chính là người đại diện kia.”

Sau khi kết thúc cuộc diễn thử, Đỗ Vân Đình trở về chờ tin tức. Cậu đợi không bao lâu thì Vương tổng đã đích thân gọi tới, chẳng biết trong giọng nói mang vẻ lo lắng hay gì khác, “Phỉ Tuyết Tùng, cậu làm sao vậy? Tôi bảo cậu dẫn người đi thử sức, sao cậu lại tự lên thử?”

Đây là lần đầu tiên hắn gặp tình huống này, nghệ sĩ không được chọn mà người đại diện lại được nhắm trúng… Chuyện gì đây trời?

Đỗ Vân Đình trả lời: “Vương tổng, dù gì quảng cáo cũng không vuột tay mà.”

Vẫn về công ty chúng ta.

Đây là chuyện không vuột tay sao! Vương tổng chỉ muốn trọc đầu, “Cậu làm thật đấy à? Cậu thật sự muốn làm nghệ sĩ sao?”

Đỗ Vân Đình nói đúng thế.

Thật ra cậu đã có ước mơ này từ lâu, chỉ tiếc mặc dù bề ngoài của cậu trong thế giới hiện thực cũng bắt mắt, nhưng người cha dượng kia của cậu lại ngại ngành giải trí mất mặt, sống chết không chịu cho cậu bước vào. Đỗ Vân Đình tạm thời không dám đối đầu với cha dượng, đành phải vờ như mình chưa từng nghĩ vậy.

Thật vất vả mới có một cơ hội, Đỗ Vân Đình chỉ muốn nếm thử cảm giác được nhiều ơi là nhiều fan hâm mộ yêu mến.

Nghĩ thôi cũng đã thoải mái.

Vương tổng: “Rốt cuộc là cậu muốn gì, chẳng lẽ vì tiền cát-sê?”

Lương của người đại diện cũng không thấp mà!

“Không,” Ánh mắt Đỗ Túng Túng kiên định, “Vì giấc mơ.”

Vương tổng đau răng, như thể lạc vào nơi tuyển tú vậy, một giây sau người dự tuyển có thể sẽ giơ micro lên nói hồi nhỏ mình đã chịu khổ thế nào, khéo khi còn bảo trong nhà có ông nội tê liệt gì đó.

Hắn không có cách với Đỗ Vân Đình, đành phải dặn dò cậu: “Khiêm tốn một chút. Trong khoảng thời gian này lãnh đạo tổng bộ của chúng ta cũng đến đây, nói là muốn thị sát… Cậu đừng quậy đến người kia.”

Đỗ Vân Đình nghe vào tai trái rồi trôi ra tai phải, hoàn toàn không coi ra gì. Vương tổng còn nói: “Tinh Hàng entertainment cướp cho Lục Do một vai diễn, là nam hai trong một bộ phim cổ trang…”

Lòng hào hứng của Đỗ Túng Túng lập tức được khơi lên, hỏi: “Là nhân vật thế nào?”

Vương tổng nghĩ ngợi, vốn từ nghèo nàn nên đành hình dung đơn giản với cậu: “Vô cùng lương thiện, sức chiến đấu không cao, điển hình cho nhân vật nam hai.”

Còn rất thích ư ư ư nữa.

Bé hoa trắng!

Đỗ Vân Đình vỗ đùi mình một phát, phấn khởi kêu lên: “Vương tổng, tôi am hiểu cái này lắm!”

Vương tổng: “…?”

_______