Khi xe khởi động, động cơ phát ra âm thanh cực kỳ lớn khiến cho chim chóc đậu trêи cành đều lập tức bay đi, Qua Việt Tú muốn che lỗ tai lại, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của Cố Lan Sinh, cô chỉ có thể nghiêm túc rũ hai tay xuống, kiềm chế tiếng cười, nhìn anh lần thứ n thử khởi động công tắc động cơ.
Cuối cùng, trong tiếng "lộc cộc", xe máy thành công được khởi động.
Đứng một bên cười đến cong cả eo.
Mặc kệ tiếng xe máy kêu lọc cọc, Cố Lan Sinh bắt chéo tay nhìn cô.
"Gì thế?" nhíu mày.
Anh không nhúc nhích
Nhướng mày ý bảo "Còn không mau đi đi".
Anh vẫn không nhúc nhích
Cô còn có việc phải làm đó, dậm chân
Sau đó, anh nhíu mày.
"Bác sĩ Cố có gì còn không hài lòng với tôi ư?". Ánh mắt ngập tràn dấu chấm hỏi.
Đỡ trán, Cố Lan Sinh đi đến trước mặt cô
Chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy xuống từng cọng cỏ dán lên chân, lên lưng của cô, dùng cổ tay áo sơ mi làm khăn, lau chùi sạch sẽ lòng bàn chân của cô.
Cởi giày, mũi giày hướng về phía anh, gót giày hướng về phía mũi chân trần của cô, nhẹ nhàng nắm cổ chân cô, mang giày của anh vào chân cô
Giày của anh trong chân cô quá lớn, chỉ có thể cột thêm một vòng dây giày nữa
Khi anh đang cột dây giày cho cô, nước mắt không kìm được chảy ra.
Mang giày của Cố Lan Sinh, Qua Việt Tú nhìn theo xe máy của Cố Lan Sinh đi xa, xuyên qua hết cây này đến cây khác, trong loáng thoáng, cô còn nhìn đôi vớ trắng của anh trêи chân mình.
Tiếng xe máy đã đi xa, bóng dáng của Cố Lan Sinh cũng biến mất trong rừng sâu, trước mắt chỉ còn lại con đường màu đỏ đầy bùn đất quanh co khúc khuỷu gập ghềnh
Ra khỏi rừng cây, bầu trời đã dần ngả về màu vàng nhạt
Mặt trời luôn lặn sau khe núi rất sớm
Giày của Cố Lan Sinh quá lớn còn dư lại một khoảng lớn, cũng may dây giày thắt cũng chặt
Chiếc xe tải dừng ở bên ngoài lều lớn, tài xế xe tải đang nói chuyện cực kỳ sôi nổi với thành viên tổ đàm phán
Thành viên đội võ trang mang cá đến, người phụ trách tổ đàm phán đề nghị cắt cá thành từng khúc rồi chiên lên, Qua Việt Tú phụ trách chuẩn bị bột mì
Vừa quấy bột mì vừa dựng lỗ tai lên nghe tài xế ngoài lều nói chuyện.
Tài xế xe tải nói nhà hắn có chị, chị đã gả đến Harare, bây giờ đang ở khu nhà giàu của Harare, anh rể có một xưởng thuốc lá, một nửa tiền mua xe tải là anh rể cho hắn, hắn rất biết ơn anh rể và chị gái, hắn đã vài tháng chưa gặp chị gái và anh rể, lần này thuận tiện đi thăm họ luôn
Harare là thủ đô của Zimbabwe, cách nơi này vài trăm km, trước hừng đông có lẽ sẽ đến, trong lòng Qua Việt Tú nghĩ, đôi mắt thỉnh thoảng lướt qua chiếc xe tải kia, vật tư trong thùng xe tải đã dọn gần hết rồi
Có người bước lên chào hỏi tên tài xế xe tải "Hey Maca, cùng nhau uống rượu ăn thịt nướng đi". "Tôi cũng muốn lắm nhưng tôi đã hẹn với anh rể rồi, ở một chút phải lên đường ngay". Tài xế xe tải đáp lại như thế.
Vật phẩm trong xe tải rất nhanh đã được tháo dỡ xong.
Tài xế nói hắn lập tức phải đi, tài xế nói hắn muốn đi gặp anh rể, tài xế nói hắn muốn đến Harare, Qua Việt Tú nghĩ, nghĩ.....
Đột nhiên, bên tai vang lên một tiếng gọi to "Fiona".
Hồi thần, phát hiện bột mì trong tay không đổ vào chảo mà lại đổ trêи mặt đất
Không hề dừng lại, ném bột mì xuống đất, bước chân nhanh như bay hướng về phía lều của cô.
Lúc kéo ra cửa lều, Qua Việt Tú nghe tiếng tạm biệt của tài xế xe tải với thành viên tổ đàm phán.
Mới vừa cầm hộ chiếu, CMND trêи tay, bên ngoài liền vang lên tiếng động cơ xe tải, Qua Việt Tú nhanh chân chạy ra, vừa ra khỏi lều liền va vào Jennifer
Jennifer hỏi Fiona, cô vội vàng vậy là muốn đi đâu?
"Tôi phải đến Harare một chuyến". Cô trả lời như vậy
"Harare? Cô điên rồi! Harare cách đây rất xa". Jennifer nói
Biết là vậy nhưng chân không hề dừng lại
"Fiona, cô muốn đến Harare làm gì?". Jennifer đuổi theo sau cô hỏi.
Đúng vậy, cô muốn đến Harare làm gì? Nhưng bước chân vẫn nhanh như vậy, sợ xe tải đã rời đi rồi.
May quá, xe tải vẫn chưa đi
Chạy nhanh hơn một chút, nhảy lên bàn đạp của xe tải, mạnh mẽ gõ mấy cái lên cửa sổ ghế điều khiển
Tài xế quay cửa xe xuống, theo ý cô mở cửa xe bên ghế phụ ra
Chưa kịp giải thích, ngồi lên vị trí ghế phụ, đóng cửa xe, hét lớn: mau lái xe
Tài xế giống như bị khí thế của cô hù dọa, xe chậm rãi chạy về phía trước
Qua Việt Tú thở phào nhẹ nhõm
Khi vừa mới thở ra nhẹ nhõ, liền ngây ngẩn nhìn hộ chiếu và CMND trong tay mình
Lúc này, xe ngừng lại.
"Fiona, tôi phải biết cô đang muốn làm gì?". Tài xế hỏi cô
Đúng vậy, cô đang muốn làm gì?
"Fiona!" tài xế đột nhiên quát to một tiếng
"Anh làm tôi sợ chết mất, nói là được chứ gì, tôi muốn đi gặp một người". Qua Việt Tú trả lời như vậy, cô bị tài xế quát sợ, do bị khϊế͙p͙ sợ nên cứ buộc miệng như thế.
Hóa ra, cô muốn đi gặp một người
Đây là xe đi về hướng Harare, Harare không có ai khác, Harare chỉ có Tống Du Liệt.
Qua Việt Tú muốn đi Harare để gặp Tống Du Liệt.
"Xe của tôi có thể đưa cô đến gặp người muốn gặp ư?" tài xế hỏi cô
Gật đầu
"Đó nhất định là người cô yêu". Tên kia nói
Không trả lời, nhìn ra cửa sổ xe, ánh mắt dừng lên càng lá đượm ánh nắng
"Fiona, cô không sợ tôi bán cô cho dân bản xứ để sinh con ư?"
Nếu thật sự như vậy, Tống Du Liệt nhất định sẽ tìm được cô, nên cô không hề sợ gì, giống như trước đây cô dây vào những chuyện kia, vào những thời điểm quan trọng, Tống Du Liệt sẽ có biện pháp
Xe tải lại khởi động, chậm rãi rời khỏi doanh trại đóng quân
Qua Việt Tú gọi điện thoại cho Jennifer, nói với Jennifer cô có chuyện phải đến Harare một chuyến, đợi khi cô tìm được chỗ ở sẽ gửi địa chỉ cho cô ấy, đến lúc đó cô ấy gửi đồ cho cô theo địa chỉ đó là được.
Cũng không biết lúc đó Tống Du Liệt sẽ đem cô đến nơi nào
Nhưng cũng không sao, dù sao cô cũng muốn ở bên cạnh anh, suy nghĩ này khiến cho nội tâm cô hơi vui vẻ, mang theo nho nhỏ vui vẻ ấy chìm vào giấc ngủ trong sự xóc nảy của xe tải.
Sau vài tiếng "Fiona", Qua Việt Tú mở mắt
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Nhìn một cái, mặt trời đã lặn về phía Tây rồi, lúc này hẳn là chưa đến Harare, lại nhìn quanh bốn phía, xe tải ngừng trong sân chất đầy cây thuốc lá, phóng mắt nhìn ruộng thuốc lá rậm rạp
Tài xế xe tải cười tủm tỉm nói cho cô, Fiona, đến rồi
Đến rồi?
Nghe tài xế nói xong, lòng Qua Việt Tú nhanh chóng trầm xuống, từ đây cách Harare còn 260km nữa, căn nhà này chính là xưởng thuốc lá của anh rể tên tài xế, chỗ anh rể, chị ruột hắn đúng là có phòng ở nhưng bình thường bọn họ làm việc và nghỉ ngơi đều ở xưởng thuốc lá.
Đang nói chuyện, anh rể của tài xế ngậm thuốc lá xuất hiện
Khi trời tối, Qua Việt Tú ngồi lên chiếc nông cơ phun khí(*) đi Harare trước
(*) chiếc nông cơ phun khí
Chiếc nông cơ phun khí này là anh rể tài xế thuê về để bón phân cho ruộng thuốc lá của mình, chủ nhân của máy này ở Harare
Đây là lần đầu tiên Qua Việt Tú ngồi trêи chiếc nông cơ phun khí này, tiếng động cơ cũng quá sức to, hơn nữa cũng chỉ có 1 chiếc ghế điều khiển, cô chỉ có thể cuộn mình thành một con sâu ngồi trong cabin
Khoảng 8h30, chiếc nông cơ dừng ở nông trường ngoại ô Harare
Chủ nhân của nông cơ phun khí nói cho Qua Việt Tú, nơi đây cách nội thành Harare khoảng 63 dặm Anh nữa, bởi vì đường không dễ đi, bình thường đến Harare hắn phải mất 80p nữa, bởi vì đường ban đêm không dễ đi, vì an toàn, ít nhất phải mất 100p
Hơn nữa! Ở đây rất khó gọi xe.
Dưới sự năn nỉ của Qua Việt Tú, chủ nhân của nông cơ phun khí gọi điện thoại cho bà con của hắn là một người lái taxi.
9h10p, Qua Việt Tú ngồi lên xe đến Harare
Cửa xe đóng lại, thở phào một hơi.
Cuối cùng...
Nhưng khi tài xế taxi hỏi địa chỉ, Qua Việt Tú chỉ biết há hốc mồm
Trêи đường đi chỉ một lòng một dạ muốn đi tìm Tống Du Liệt, nhưng Tống Du Liệt bây giờ đang ở đâu, cô căn bản không nghĩ đến.
Pin điện thoại còn lại không nhiều, cô có nên gọi cho Tống Du Liệt không, nếu Tống Du Liệt không bắt máy thì sao?
Nếu Tống Du Liệt không bắt máy, cô có làm chuyện khác người trong cơn tức giận không? Cô chính là trăm cay ngàn đắng, một đường phải khắc chế nỗi sợ hãi và đủ loại nhân tố khác, mới quyết định ngồi xe đến Harare bây giờ chỉ còn cách Harare khoảng 50 dặm Anh thôi.
Nghĩ nghĩ, Qua Việt Tú gọi điện thoại cho ông ngoại.
Dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với ông ngoại, cô bây giờ đang ở Harare, nhờ báo địa phương mới biết Tống Du Liệt cũng đang ở Harare.
"Ông ngoại, A Liệt bây giờ là khách quý của phu nhân tổng thống, con còn chưa đến biệt thự của tổng thống, nếu có thể, con muốn đến nhìn một cái, tiện thể cho A Liệt một sự kinh hỉ" cười hì hì nói
Không lay chuyển được cô, ông lão nói vậy để ông xem thử có thể tra được nơi A Liệt ở không
"Ông ngoại, nhớ kỹ, đây là kinh hỉ". Qua Việt Tú nhắc nhở lần nữa.
Cách Harare khoảng 40km nữa, Qua Việt Tú biết được địa chỉ của Tống Du Liệt, ông ngoại gọi cho Tống Du Liệt
"Ông ngoại, ông không có nói chuyện của con cho A Liệt chứ?"
"Không có."
"Cảm ơn ông ngoại."
"Đống đống, cẩn thận một chút"
"Vâng, con sẽ chú ý, tạm biệt ông ngoại". Nhỏ giọng nói.
Gác điện thoại, nhắm mắt lại, dựa sát vào cái ôm đó: đều tại anh, bởi vì anh nên em mới nói dối ông ngoại nhiều như thế
Anh hôn thái dương cô: "đúng vậy, đều tại anh, đều tại anh"
Gần 11h, Qua Việt Tú mới đến địa chỉ ông ngoại đưa cô.
Nơi này gần rừng quốc gia Harare, biệt viện của tổng thống là một trong những nơi bị tường vây thật dài bao quanh cùng với thực vật nhiệt đới được trồng xung quanh, có nhiệm vụ tiếp đãi chính khách, khách quý nước ngoài
Taxi dừng lại ở gần khu cảnh giới của biệt viện
Nhìn vệ binh đứng gác ở đó, tài xế taxi ném cho Qua Việt Tú một câu "Chúc cô may mắn" rồi rời đi
Trong lòng Qua Việt Tú cười khổ, hiện tại, cô đúng là rất cần may mắn.
Nhìn bản thân một lượt, chân mang giày Cố Lan Sinh, lúc rời đi quá gấp cũng không kịp đổi giày, không chỉ vậy, cô đang mặc áo khoác của người chủ chiếc máy bay phun khí, then cửa của nó đã làm áo sơ mi của cô rách một lỗ to, nên chủ của nó mới tùy tiện ném cho cô một cái áo khoác. Hơn nữa, chiếc áo khoác này còn dính đầy mùi thuốc lá
Nhìn xem, cô hôm nay gặp không biết bao nhiêu xui xẻo
Chỉ mong những thứ xui xẻo đó có thể đổi được một ít may mắn, ví dụ, Tống Du Liệt đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, trừ điều đó, Qua Việt Tú không thể nghĩ ra biện pháp nào có thể thành công nhìn thấy Tống Du Liệt
Tống Du Liệt không đột nhiên xuất hiện, nhưng một vệ binh đứng gác lại đi về phía cô.
Lúc này, áo quần của cô không làm cho người khác hoài nghi mới là lạ
Đưa hộ chiếu và chứng nhận phóng viên của mình, giải thích cô ở đây là để chờ một người bạn, vệ binh đó lớn tuổi hơn cô, hai vệ binh đứng gác tin tưởng trêи người cô không có bất kỳ vũ khí uy hϊế͙p͙ nào mới trở lại vị trí ban đầu
Từ trong miệng của người vệ binh lớn tuổi, Qua Việt Tú mới biết được, khách của biệt viện tiếp đón khách quý này hiện tại đang còn tham gia tiệc từ thiện tối của phu nhân tổng thống, vệ binh còn nói cho Qua Việt Tú, bình thường, xe của khách quý sẽ ra vào bằng cánh cửa này.
Vậy cô ở đây chờ thì sẽ không thành vấn đề
Đến lúc đó, chiếc xe chở Tống Du Liệt đi ngang qua đây, cô sẽ lao ra, giơ hai tay ra chắn trước xe, như vậy Tống Du Liệt hẳn sẽ nhìn thấy cô chăng?
Nhưng tiền đề là cơ thể cô sẽ không bị đụng văng lên trời, và súng của đám vệ binh không nhắm vào cô
Chắc sẽ không xui xẻo vậy đâu? Hôm nay cô đã gặp quá nhiều xui xẻo rồi, nhiều xui xẻo vậy thì chắc chắn vận may sẽ đến cửa.
Vận may.....hình như đã tìm đến cửa rồi.
Rất xa, Qua Việt Tú nhìn thấy một bóng người, là một người đàn ông da trắng khoảng 40 tuổi
Là người ở cửa thang máy của tòa nhà SN Energy đưa giày cho cô, lúc đó, Tống Du Liệt đã giao hộ chiếu, CMND, chứng nhận phóng viên của cô giao cho người này
Bên trái có một chỗ vào nữa, người đàn ông da trắng đang đem giấy chứng nhận đưa cho vệ sĩ
Qua Việt Tú nhanh chóng chạy qua, chắn trước mặt người đàn ông da trắng, sợ anh ta không nhận ra mình, vén vén nhúm tóc đang che mặt mình ra, nói năng hơi lộn xộn: "Ngày đó, tôi đứng cùng với Tống Du Liệt ở cửa thang máy, anh cho tôi giày, đúng rồi, hộ chiếu, lúc ấy Tống Du Liệt, cũng là cấp trêи của anh, đưa hộ chiếu của tôi....tôi có thể cho anh xem hộ chiếu"
"Không cần đâu, thưa cô"
"Hả?"
"Cô là bạn của anh Tống". Người đàn ông da trắng nói
Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng để Qua Việt Tú gặp một chút may mắn
Chân bước qua rào chắn, bước chân đó có ý nghĩa, chạy một chặng 300 dặm Anh, cô rất nhanh có thể gặp được Tống Du Liệt rồi.
Người đàn ông da trắng đưa Qua Việt Tú đến trước một căn nhà độc lập hai tầng, nói cho cô không liên hệ trước với Tống Du Liệt nên anh ta không thể tùy tiện đưa cô vào nhà được.
Trước khi người đàn ông da trắng rời đi, Qua Việt Tú một lần nữa dặn dò anh ta không được nói cho Tống Du Liệt biết về sự xuất hiện của cô, bởi vì.....gãi gãi tóc, xấu hổ nói cô muốn cho anh một kinh hỉ
Nhìn cô một cái, người đàn ông da trắng rời đi
Qua Việt Tú đoán, cái nhìn của người đàn ông kia có lẽ kiểu: với bộ dạng này của cô á?
Đúng vậy, với bộ dạng này của cô á?
Cô cũng muốn rực rỡ xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh, ít nhất không thể xuất hiện với mái tóc thối mấy ngày không gội
Có điều....nếu.....nếu Tống Du Liệt đuổi cô đi, bị đuổi đi thối hoắc có lẽ đỡ mất mặt hơn rực rỡ xinh đẹp mà bị đuổi đi
Cái gì mà cho anh một sự kinh hỉ, ngoại trừ trong lòng lo sợ, còn sợ chưa thấy đã bị cưỡng chế đưa đi
Qua Việt Tú là một đội bóng dở tệ
Nhìn một cái cũng được, có thể nhìn tạm biệt một cái cũng tốt
Mắt dừng lại trêи khuôn mặt đó, muốn dùng một ý niệm rất sâu, rất sâu để nhìn
Dựa vào một cây cọ, Qua Việt Tú đã cực kỳ mệt rồi
Tầm nhìn từ vị trí này cực kỳ tốt, tòa nhà có thiết kế kiểu châu Âu và mấy chục cây cọ đang phản chiếu xuống hồ bơi hình quả trứng, đối diện bể bơi là cửa hình vòm, Tống Du Liệt rất nhanh sẽ đi xuyên qua cửa kia đến trước mặt cô
Đôi mắt chăm chú nhìn cánh cửa kia, cuối cùng, trong khung cảnh tựa như sương khói mờ ảo trêи biển, một bóng dáng quen thuộc bước vào tầm mắt của cô.
Rõ ràng là trông mòn con mắt, nhưng khi nhìn thấy lại gục đầu xuống
Cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm đám cỏ trêи mặt đất, lỗ tai dựng đứng nghe ngóng, bước chân đạp lên đường mòn đá cuội
Đường mòn đá cuội dẫn đến cửa nhà.
Khoảng cách giữa cô và đường mòn chỉ tính bằng một cái vươn tay
Tiếng bước chân trước sau như một, giống như không có cô gái nào đang cúi đầu dựa vào cây cọ
Không hy vọng xa vời anh tiến lên ôm cô vào ngực, nếu tiếng bước chân hỗn loạn một chút, hoặc là chậm một chút hoặc là nhanh một chút đều được, bởi vì....
Bởi vì Qua Việt Tú tới tìm Tống Du Liệt.
Tiếng bước chân của Tống Du Liệt không gợn sóng
Nói không chừng...... Nói không chừng anh không thấy cô
Vùi đầu trước ngực, vẫn không dám nhìn anh, nhẹ nhàng ho một tiếng, gần về khuya, lại xa nội thành, xung quanh rất yên tĩnh, tiếng ho nhẹ kia rất khó để anh không nghe thấy
Nhưng tiếng bước chân của anh không bị tiếng ho của cô đả động
Vốn dĩ rất luống cuống, bây giờ càng thêm hoảng loạn
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong dư trang cô nhìn thấy bóng dáng anh trêи con đường mòn, bóng dáng đang đi về phía hàng hiên, trong lòng đếm ngược: Ba, hai, một!
Duỗi tay.
Tay túm chặt ống quần anh.
Mạnh mẽ túm chặt ống quần anh, nhỏ giọng nói: "Em đói bụng, ăn cơm xong em sẽ đi"