Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 73: Không từ mà biệt (3)




Sẩm tối, Qua Việt Tú không nhìn thấy mặt trời lặn trêи bình nguyên, đám mây đen che phủ một nửa bình nguyên, gió nổi lên, mây tụ lại, những đám mây đen kéo đến càng lúc càng nhiều.

5 giờ 10 phút, dự báo thời tiết đưa tin ở Johannesburg có trận mưa rào lớn, nhắc nhở mọi người chuẩn bị các biện pháp phòng tránh kỹ càng.

5 rưỡi, Tống Du Liệt gọi điện thoại tới, nhắc cô không được chạy lung tung; 5 giờ 40 phút, một nhân viên của vườn sinh thái đến, nhân viên sinh thái này nói với Qua Việt tú có hai chú sư tử trốn ra ngoài khu vực quản lý, sau khi xác nhận tường vây không có vấn đề gì, nhân viên sinh thái rời đi.

Không lâu sau khi nhân viên sinh thái đi khỏi, một chiếc xe quân đội tới, người xuống xe quân đội là người Qua Việt Tú quen, đó là một sĩ quan trẻ tuổi đã lén báo tin cho cô trong lần bị đưa đến đồn cảnh sát trước đó.

Vị này nói là xe đi ngang qua đây, vì lý do thời tiết nên tiện đường đến hỏi cô có cần giúp đỡ gì không.

Cho dù Qua Việt Tú nói rằng cô đã chuẩn bị xong xuôi các biện pháp bảo vệ an toàn, vị sĩ quan trẻ tuổi vẫn không có ý rời đi, thật là.....Tống Du Liệt sắp trở về rồi đấy.

Hôm nay, cô viện lý do thời tiết để sai anh đến cửa hàng bách hóa một chuyến, chạy đến cửa hàng bách hóa để làm gì, thời tiết này mà hai người đối diện trước ánh nến chắc là thú vị lắm.

Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu thì---------

"Gì mà hai người đối diện trước ánh nến, phải gọi là bữa tiệc dưới ánh ánh nến." Một giọng nói bật ra nói bên tai cô.

Vớ vẩn, bữa tiệc dưới ánh nến chỉ là trò của các cặp đôi tình nhân, cô và Tống Du Liệt căn bản không phải là người yêu.

"Không phải là người yêu sao còn ngủ cùng nhau." Giọng nói kia phản bác

Đó là do ngoài ý muốn.

"Lần đầu tiên là ngoài ý muốn, thế còn những lần sau?" Giọng nói đó vẫn không buông tha.

Phiền muốn chết, phiền chết đi được.

"Thưa cô....". Tiếng gọi gần ngay trước mặt đã cắt đứt giọng nói kia.

Định thần lại, sĩ quan trẻ kinh ngạc nhìn tay cô.

Cúi đầu, danh thϊế͙p͙ sĩ quan trẻ đưa cho cô đã bị vo thành một cục, cuống quýt vuốt phẳng lại danh thϊế͙p͙, bỏ vào ví, và cam đoan với sĩ quan trẻ nếu như xảy ra chuyện gì sẽ gọi cho anh ta.

Sĩ quan trẻ tuổi đi rồi, Qua Việt Tú thở ra một hơi nhẹ nhõm, nếu như Tống Du Liệt mà trở về thấy có khách đến nhà anh, nói không chừng....nói không chừng.... anh sẽ không cùng cô chơi trò "hai người đối diện trước ánh nến" nữa.

Joan nói, thứ hai là ngày bận rộn nhất của Tống Du Liệt.

6 rưỡi, Qua Việt Tú đứng ở cửa tường vây chờ Tống Du Liệt, cô muốn xách cặp văn kiện cho anh, chuyện này cô đã nghĩ cả ngày trời, cô thích cảm giác xách theo cặp đi bên cạnh anh

Đợi một lúc lâu, Qua Việt Tú vẫn không thấy xe của Tống Du Liệt đâu.

Những đám mây tụ lại, biến thành một đám mây nấm đen khổng lồ, dường như thật sự sắp bao trùm lên cả bình nguyên, nếu nhìn kỹ, giống như biển sâu.

Bịt mắt lại, cơ thể co rúm lại, mắt nhắm chặt, đám mây đen hình nấm khổng lồ vẫn quanh quẩn trong đầu cô, dường như muốn cướp đi hơi thở của cô.

Đừng có mơ.

Cố gắng thở mạnh.

"Qua Việt Tú." Có người gọi cô.

Là tiếng của quả mâm xôi ngọt ngào đang gọi cô.

Tiếng gọi to đó đã kéo Qua Việt Tú đang ngạt thở quay trở về.

Dựa vào lồng ngực anh thở dốc.

Một trận gió rít qua trêи đỉnh đầu cô.

Anh đóng cổng lại, cô ở trêи lưng anh ra lệnh, có sư tử chạy ra ngoài nên phải đóng cổng tường vây cẩn thận.

Tin chắc là bức tường đã đủ kiên cố, cô vỗ bả vai anh, nói, được rồi, có thể...

Có thể trở về nhà.

Quả mâm xôi ngọt ngào của cô thật xui xẻo, một tay cầm túi đồ mua sắm, một tay xách cặp văn kiện, trêи lưng còn phải cõng một người phụ nữ nặng gần 50 cân, bây giờ cô vẫn chưa được 50 cân, tháng trước cô vừa cân, còn thiếu nửa lạng nữa mới được 50 cân, nhưng đó là cân nặng lúc cô chưa có chỗ ở cố định.

Dạo này, bữa trưa Joan mang đến cô đều ăn sạch bong.

Kết quả cũng có thể tưởng tượng ra được.

Giật mình, Qua Việt Tú bảo Tống Du Liệt đoán cân nặng của mình.

Đáp án mà Tống Du Liệt đưa ra khiến cô muốn tẩn anh một trận.

60 cân?!!!!

Nói như vậy, trong mắt anh cô là một con nhóc béo?

"Tống Du Liệt, nếu như thấy em nặng có thể thả em xuống." Thở hồng hộc trêи lưng anh.

"Tuyệt đối không nặng."

"60 cân mà còn không nặng chút nào!"

"60 cân là cân nặng theo tiêu chuẩn."

Quỷ sứ! Lúc này, bọn họ đã leo xong bậc thềm, đi vào cửa.

Bỏ cô xuống, đóng cửa lại, đè cô lên cánh cửa, bàn tay quen cửa quen nẻo thò vào áo thun của cô, bàn tay đó hình như đang muốn đo đạc trọng lượng, sau đó anh lại dùng giọng điệu xấu xa nói với cô rằng chắc cặp thỏ trắng lớn này phải nặng ít nhất nặng 5 cân trở lên. Nói bậy, đồ hư hỏng, đồ xấu xa, cô xụ mặt thở dốc, vặn vẹo thắt lưng ra sức giãy giụa, nhưng hai tay đã đặt ở trêи vai anh mặc cho anh muốn làm gì thì làm, trong lòng mơ hồ nghĩ đến khái niệm hơn 5 cân.

Vội vàng mở túi đồ mua sắm, trong túi đều có tất cả những thứ cô yêu cầu mua, còn có những cây nến có hình dáng xinh xắn, còn có bánh ngọt Pháp mà cô thích, trong tủ lạnh còn có sườn bò non mới được đưa đến đây không lâu, hoa tươi đã có sẵn.

Tống Du Liệt xử lý sườn bò non, Qua Việt Tú nhanh chóng thay khăn trải bàn và bày giá cắm nến, mang hoa tươi lên, bánh ngọt, salad hoa quả, tất cả đã xong xuôi, bầu trời đã chuyển tối.

Tắt đèn, đốt nến, "hai người đối diện dưới ánh nến" bắt đầu.

Ngoài cửa sổ, mưa tầm tã.

dưới khúc xạ của ánh nến, cây nến trông giống như cây thánh giá, anh nhìn cô xuyên qua cây thánh giá, mắt rũ xuống, chạm vào cánh hoa hồng, thật mềm mại, tay cầm ly, xốc mi mắt, ánh mắt rơi trêи mặt cô không hề né tránh. Khuôn mặt như thể bị bôi ớt.

Tức giận nhìn anh chằm chằm, cảnh cáo: Không được nhìn.

Nghe kìa, lời cảnh cáo của cô chẳng có tác dụng gì, hơn nữa còn như đang mời gọi.

Tay lắc lắc trước mặt anh, cũng không có tác dụng.

Khuôn mặt nóng bừng, khiến cho cô muốn chui cả cái đầu mình vào tủ lạnh cho mát, cô nói Tống Du Liệt còn nhìn cô nữa, cô không chắc là không thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.

Rũ mi mắt xuống, hỏi Tống Du Liệt anh không ăn sao?

Thật ra cô cũng chẳng ăn được bao nhiêu.

Hai người đối diện dưới ánh nến bắt đầu trở nên kỳ quặc.

Thật sự không dễ dàng gì, "hai người đối diện dưới ánh nến" cũng kết thúc, cô hỏi anh có muốn ra ngoài đi dạo không, vừa dứt lời, tiếng sấm vang lên. Cô.....cũng thật ngu ngốc. Vì vậy cô lập tức hỏi có muốn xem chương trình TV không, tối nay có chương trình hài.

"Anh không thích xem chương trình hài" Anh nói.

Không thích xem chương trình hài à, cũng đúng, mỗi tối công việc của Tống Du Liệt thường rất nhiều.

"Vậy anh muốn đi làm việc hả?" Thấp giọng hỏi.

"Tối nay anh không làm việc."

"Vậy-------"

Cơ thể bị động bay lên không trung.

"Làm... làm gì thế?" Không giãy dụa, nhỏ giọng hỏi.

Anh bế cô lên cầu thang, vừa đi vừa thì thầm hỏi đến phòng anh hay là phòng em. Cái gì mà phòng anh hay là phòng em? Mắt nhìn anh, thế là "Phải nói là, đến phòng em làm hay đến phòng anh làm."

Lời này anh nói cực kỳ trôi chảy: "Hay là? Muốn tìm chỗ nào kϊƈɦ thích làm, cầu thang? Ban công? So...." Tay cuống quýt che miệng anh lại, lắp bắp nói: "Em....em còn chưa tắm đâu."

Lúc này họ đã leo hết cầu thang, anh mở cửa phòng mình, lại mở cửa phòng tắm, thả cô xuống. Đứng cúi đầu, chờ anh đi, nhưng cô không đợi được anh đi, mà câu "Tắm chung đi" đã lọt vào màng nhĩ, nghe xong mặt đỏ đến tận mang tai.

Là bởi vì trận mưa đêm như trút nước này sao? Trận mưa đêm tầm tã này khiến cô buông thả bản thân và buông thả theo anh, đêm dông tố đó linh hồn họ trở nên liều lĩnh và bất chấp.

Đêm dông tố, anh muốn cô bốn lần, bởi vì anh nói phải bù lần không thành ở nhà hàng Pháp chiều hôm đó.

Căn phòng chỉ để lại một ngọn đèn tường, ánh sáng đèn tường đã được chỉnh đến mức thấp nhất.

Sau lần thứ tư anh muốn cô xong cả hai người chen nhau trêи chiếc ghế sofa đơn, rõ ràng có hai chiếc ghế sofa, nhưng anh hết lần này đến lần khác đoạt chiếc ghế sofa của cô, làm sao mà cô tranh được anh.

Hỏi bọn họ chen nhau trêи cùng một chiếc ghế sofa để làm gì, cụ thể thì không rõ, giống như là để ngẩn người...

Ngẩn người, ngẩn người nghe có vẻ không tình thú lắm, vậy đổi thành nghe tiếng mưa rơi, cơn mưa đêm nay vẫn chưa ngừng lại.

Ở châu Phi, mọi người thích trời mưa.

Một trận mưa có thể tưới tiêu cho hoa màu, có thể để cho nước ngập bồn chứa, hoa trêи ban công được tưới nước, hồ nước cũng đầy, không đợi tạnh mưa, bọn trẻ ngay lập tức nhảy xuống hồ, bởi vì nhảy ùm xuống nước rất mạnh, quần bị tụt ra, lúc bơi ngửa thì "chú gà con" lộ ra mặt nước, mấy đứa bạn cười khúc khích, đứa trẻ vội che "chú gà con" của mình, lại lặn xuống hồ tìm quần nhỏ của mình.

"Cười gì thế?" Anh hỏi cô.

Sờ sờ khóe miệng, đúng là đang cười.

Ngẩng đầu, giương khóe miệng, hôn lên môi anh. Trở mình một cái đã nhảy ngồi lên đùi anh, hôn tóc anh, hôn mi mắt anh, những nụ hôn tinh tế vụn vặt dày đặc rơi trêи mặt anh, anh xoay người, biến khách thành chủ, đặt cô dưới sofa, vì động tác này quá mạnh, sofa bị ngã, anh không quan tâm, ʍút̼ mạnh đôi môi của cô, còn cố tình làm mấy chuyện xấu, hàm răng khẽ cắn lên môi cô, kéo một cái.

Đau, hít nhẹ một hơi.

Đấm lên bả vai anh, vừa né tránh vừa cười khúc khích.

Hỏi Qua Việt Tú đang cười cái gì, cô nghĩ có lẽ là do trời mưa.

Cô cũng không phải chưa từng thấy trời mưa, mà cô cũng không cần tưới hoa màu, vậy cô vui vì điều gì.

Nhưng cô rõ ràng có thể cảm nhận được nó, một linh hồn bởi vì tiếng mưa rơi mà vui vẻ.

Như một đứa trẻ, một tay cầm kẹo bông gòn, một tay cầm quả bóng bay đỏ, chạy trêи cánh đồng ruộng, cách đó không xa, là ruộng hoa hướng dương.

Ánh bình minh nhàn nhạt in lên rèm cửa sổ.

Trước khi anh bế cô lên giường ngủ, cô còn nghiêng tai lắng nghe âm thanh ngoài cửa sổ, mưa vẫn còn đang rơi.

Một buổi tối người đàn ông "làm" bốn lần đi làm rồi, còn người phụ nữ buổi tối bị "làm" bốn lần giờ mới tỉnh, cảm giác như đã sáng banh mắt, không, không phải là sáng bạch, vì ngoài trời vẫn còn đang mưa.

Việc đầu tiên Qua Việt Tú làm khi tỉnh lại là lắng tai nghe động tĩnh xung quanh, thỉnh thoảng tiếng mưa rơi khiến cô thư thái, chỉ nghe tiếng mưa rơi thôi chưa đủ, kéo rèm cửa sổ, trời còn đang mưa, nhưng chỉ là mưa nhỏ, ngắm mưa còn chưa đủ thỏa mãn, đưa tay, hạt mưa rơi tí tách vào lòng bàn tay cô, lành lạnh.

Nhìn hạt mưa rơi vào lòng bàn tay mà cười ngây ngốc.

Lê đôi chân không nhanh nhẹn lắm mở cửa nhà tắm ra, thoáng nhìn cái bồn tắm lớn, khuôn mặt lập tức nóng bừng lên.

Chạy về phòng mình, khi đem đồ dùng vệ sinh chuyển đến phòng của Tống Du Liệt, Qua Việt Tú cảm thấy mình như một tên trộm.

Vệ sinh xong, lại lười mang đồ dùng vệ sinh của mình về, tùy tiện để xuống, cốc đánh răng của cô và cốc của Tống Du Liệt ở cạnh nhau, cả bàn chải đánh răng và nước súc miệng cũng vậy.

Cất xong, còn mở ngăn kéo tủ đầu giường, chiếc hộp nhỏ kia chỉ còn lại hai cái, may là vẫn chưa mở ra nữa, đóng ngăn kéo lại, Qua Việt Tú lén chuồn về phòng mình.

Về đến phòng, cô gọi điện thoại cho Tống Du Liệt, cô nhắc Tống Du Liệt bảo Joan không cần đem bữa trưa đến cho mình.

Cô là một bệnh tâm thần nhưng không phải là kẻ ngốc, bảo lấy văn kiện bỏ quên ở nhà tiện thể đem cơm cho người phụ nữ trong nhà chỉ là cái cớ mà tên nhóc hai mươi tuổi đầu có thể nghĩ ra, cảm giác này rất giống với một nam sinh học giỏi cố ý "để quên" bài tập ở trong nhà một nữ sinh học kém.

Đợi đến khi quả mâm xôi ngọt ngào của cô ba mươi tuổi, còn sai nữ thư ký kém 10 tuổi của mình mang cơm trưa đến cho phụ nữ, nhất định là sẽ không còn đỏ mặt và tim không còn đập loạn nữa, tự nhiên như xuống lầu mua cà phê vậy.

Cúp điện thoại, bất tri bất giác, Qua Việt Tú nhớ lại cách dùng từ của mình.

Thế nào mà đã ví mình thành người phụ nữ của Tống Du Liệt rồi, căn bản là không phải.

Vỗ vỗ đầu.

Là nói nhầm.

Đúng vậy, là do nói nhầm.

Qua Việt Tú bắt tay vào việc chuẩn bị bữa trưa.

Ăn trưa xong, cô cặp tóc lên, một buổi chiều bận rộn bắt đầu: Vệ sinh phòng ăn và nhà bếp; chăm sóc vườn rau hữu cơ; tự động dọn dẹp phòng cho Tống Du Liệt, rất nhiều việc phải làm.

Bây giờ, Qua Việt Tú xử lý mấy việc này đã vô cùng dễ dàng, đặc biệt là dọn dẹp phòng cho Tống Du Liệt.

Bốn giờ chiều, Qua Việt Tú bắt đầu dọn phòng khách, bên ngoài trời còn mưa, bầu trời đen nghịt, cũng không biết hai con sư tử kia đã về nhà chưa, MC đưa bản tin truyền hình khiến Qua Việt Tú nhíu mày, dừng động tác lại.

Phát thanh viên mỉm cười đưa tin: 80% ngày mai Johannesburg sẽ nghênh đón ánh mặt trời.

Nói cách khác, mai sẽ ngừng mưa.

Thu dọn qua loa phòng khách, Qua Việt Tú về phòng thay quần áo.

Cởi quần áo ra, dấu ấn của buổi tối làm bốn lần kia lộ ra, chi chít dày đặc, có những ấn ký đã nhạt bớt, có cái chuyển thành tím đậm, trêи cổ tay cổ chân và mấy chỗ khác còn có những vết cấu nhìn mà giật mình, đúng là đàn ông hai mươi tuổi thể lực dồi dào, chỉ lo sướиɠ bản thân mà không nghĩ cho đối tác, hiện giờ, cô xưng hô đã đúng rồi, là đối tác.

Nhưng mà, Qua Việt Tú tin rằng Tống Du Liệt cũng không khá hơn chút nào, cởi quần áo anh ra khẳng định không thiếu mấy dấu răng và vết cào móng tay.

Miễn cưỡng mặc xong quần áo, giày cũng lười đi, cô đi chân đất xuống lầu.

Ngồi ở chỗ dựa vào cửa sổ trong phòng ăn, nhìn mưa từ trêи trời rơi xuống, nhìn cơn mưa trong bình nguyên, nhìn đường cái thẳng tắp vắt qua bình nguyên, quả mâm xôi ngọt ngào của cô sẽ lái xe trêи đường đó trở về.

Mắt chăm chú nhìn trêи đường cái, mỏi mắt nên chớp mắt một chút, rồi lại nhìn, thỉnh thoảng có hai một hai chiếc xe đi qua, nhưng đều không phải là xe của Tống Du Liệt.

Rất nhanh, sắc trời đã xám xịt.

Vốn dĩ hôm nay cô đồng ý nấu bữa tối cho anh ăn, nhưng lời nói này là ba hoa chích chòe, còn cam kết bữa tối sẽ vô cùng thịnh soạn, canh nấm hải sản, đây là bữa ăn mà thịnh soạn nhất mà cô có thể làm được.

Nhưng bây giờ, cô không muốn động chân động tay vào thứ gì.

Nói cách khác, Qua Việt Tú lại lười biếng rồi.

Bởi vì lười biếng, trời tối rồi cô cũng không muốn bật đèn.

Căn phòng rất nhanh đã bị bóng tối bao trùm

Tống Du Liệt về rồi.

Bật đèn sân, mở cổng tường vây ra, Tống Du Liệt che ô xuất hiện, bước chân vượt qua cổng, đứng sững lại.

Anh đứng ở đó như pho tượng.

Rất nhanh, pho tượng di chuyển trong làn mưa trong nháy mắt.

Trong nháy mắt, cước bộ thật nhanh, bước nhanh đến nỗi dường như có chuyện gì rất khẩn cấp, tay vung lên, chiếc ô rơi xuống mặt đất, trực tiếp đi về phía tường vây.

Cây dù bị thổi đi rất nhanh, mà bước chân người đi còn nhanh hơn, lao như bay lên bậc thềm.

"Rầm!!!!" một tiếng, hai cánh cửa bị văng sang hai bên, tiếng "Bịch!" sát phía sau, cặp văn kiện rơi xuống đất.

Ngay sau đó, xung quanh sáng trưng.

Ánh sáng đột ngột khiến Qua Việt Tú vô thức buột miệng gào lên: Tống Du Liệt, anh muốn làm gì?!

Cực kỳ im lặng, không khí im lặng đến nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi mưa rơi.

Sự im lặng này khiến cô hoảng hốt, ánh mắt Tống Du Liệt găm thẳng vào cô khiến cô càng hoảng hơn.

Cô không có làm chuyện gì sai cả.

À không đúng, có đấy, chẳng phải cô còn chưa nấu bữa tối sao?

Nghĩ lại, không dám lên tiếng.

Cứ như vậy, anh nhìn cô, cô nhìn anh.

Cứ không lên tiếng thế này cũng không phải là cách.

Vì vậy, cúi đầu, lấy lòng, gọi Tống Du Liệt một tiếng.

Tiếng gọi Tống Du Liệt này dường như đã khiến anh bốc hỏa.

Châm dẫm thình thịch trêи sàn nhà, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, hai tay giữ chặt bả vai cô: "Tại sao không bật đèn? Tại sao mặc đồ đen không buộc tóc không phát ra tiếng động như ma quỷ ngồi ở chỗ này?!"

Khớp vai bị bóp nát, giọng nói càng lớn, mỗi câu mỗi chữ đều muốn xé rách màng nhĩ cô.

Nhất thời, cô bị anh khiến cho sợ hãi.

Đờ ra, nhìn anh.

Giờ phút này, ánh mắt anh nhìn cô như thể cô là ác quỷ dưới địa ngục, cô chỉ mặc quần áo tối màu, chỉ không cặp tóc lên thôi mà, được rồi, anh còn trách cô không bật đèn.

Không bật đèn thì làm sao, không bật đèn cũng không đến mức phạm phải tội ác tày trời.

Bỗng dưng gặp phải tai bay vạ gió như vậy, nhưng rõ ràng cô lại không để trong lòng, còn sợ hãi đưa tay, muốn chạm vào mặt anh, muốn nói với anh rằng lần sau sẽ không như vậy nữa là được chứ gì, không mặc quần áo đen đồng thời cũng không ngồi không nhúc nhích.

Tay vừa chạm đến anh, đã bị anh hất mạnh ra.

Tống Du Liệt, quá đáng vừa thôi.

"Qua Việt Tú, đùa giỡn tôi như vậy có vui không, đùa giỡn tôi như vậy có thỏa mãn trò đùa dai của một kẻ mắc bệnh tâm thần phân liệt không?" Giọng anh như ác quỷ.

Càng quá đáng hơn là

Là cô không trách anh, ánh mắt của anh khiến cô đau lòng.

Tống Du Liệt, em ở đây, em không chạy đi đâu hết.

"Em không đùa anh." Chỉ tay ra ngoài cửa sổ, nói: "Ngồi ở đây có thể thấy anh về, bốn rưỡi em đã ngồi ở đây rồi."

Lời này tuyệt đối không thể nghi ngờ là cô đã báo cho anh biết, từ bốn rưỡi cô đã chờ anh về rồi.

Tiếp theo, anh chôn mặt thật sâu vào lòng bàn tay của cô

Một giây sau, anh hôn cô, không chỉ hôn môi, mà còn hôn lên ấn ký trêи tai cô "Đống Đống", Ừm", đáp lại anh

"Đống Đống", "Ừm." Ra sức đáp lại anh.

Theo vòng quẩn quanh "Đống Đống", "Ừm", anh bế cô lên bệ cửa sổ, dùng một phương thức đặc biệt khác để trừng phạt cô, để cho cô không dám không thừa nhận lỗi sai của mình: Ngồi trước cửa sổ là sai, mặc quần áo đen không cặp tóc không phát ra tiếng động là sai, không bật đèn càng sai nữa.

Đúng, đúng, đúng, không bật đèn là một sai lầm siêu to khổng lồ.

Được, được rồi, sau này cô sẽ nhớ kỹ là phải bật đèn.

Khi anh trở về, thấy đèn trong nhà sáng lên, là biết "Đống Đống" ở trong nhà.

Dĩ nhiên là phải thế, có thể chờ anh, nếu bật đèn.

Anh cho phép cô mặc quần áo tối màu, không cặp tóc, im lặng chờ anh. Nhìn anh nói những lời ngu ngốc gì này.

Nhưng, trong lòng cô bởi vì những điều ngu ngốc vừa nói ra mà cảm thấy sợ, còn sợ hơn so với biển sâu kia.