Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 71: Không từ mà biệt (*)




(*) 不告而别: chưa nói lời tạm biệt đã rời đi.

Thế nào gọi là miêu tả hồi ức?

Có đôi khi, bạn sẽ dùng cả một buổi chiều để suy nghĩ về những con phố cũ bạn đã đi qua. Lúc đó bạn mặc quần áo màu gì, đi cùng với kiểu giày gì, tóc ngắn hay tóc ngang vai, có xịt nước hoa không, bước chân nhanh hay chậm, trêи đường gặp phải những ai, có người nào chào hỏi bạn không? V.v sự vô cự tế(*)

(*) 事无巨细 (thành ngữ) ý chỉ không phân biệt chuyện lớn nhỏ, chuyện gì cũng phải lo.

Có đôi khi, từ lúc bạn sinh ra cho đến cuộc sống hiện tại, chuyện cũ trong ký ức dường như đã quên lãng, giống như ấm nước đang đun, không có bất cứ động tĩnh gì, khi mở nắp ra, đáy bình không một gợn sóng.

Bức tường vuông vức, lá cây tử đằng non xanh rì, cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng, ánh nắng xuyên qua những dây tử đằng cô cũng nhớ nhớ rất rõ ràng, bộ dáng của bọn nhóc mắt to tóc quăng thích trốn ở bên ngoài bức tường cô cũng nhớ rõ, từ bức tường vuông vắn đến sườn mặt của chàng trai, cũng nhớ rõ, xinh đẹp đến nỗi.....nghĩ một lúc sẽ không kiềm được mà muốn ɭϊếʍ môi.

Sáng sớm hôm nay, ký ức như những tấm ảnh, từng tấm từng tấm lướt qua

Đến bây giờ, cô gái tóc chỉ bện bánh quai chèo một bên, cùng chàng trai bên ngoài bức tường đều đã trưởng thành.

Qua Việt Tú 26 tuổi, Tống Du Liệt 22 tuổi.

Sáng sớm hôm nay, bọn họ tỉnh lại trong cùng một phòng.

Tối hôm qua, cửa ban công cũng chưa kịp đóng, gió ngoài ban công thổi vào trong phòng, cơn gió vừa mới đi tương đối gấp, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, cơn gió mới tới tính cách cũng nóng vội, thổi vài cái khiến bức màn phát ra tiếng phần phật.

Trong tiếng phần phật, Qua Việt Tú chăm chú nhìn Tống Du Liệt.

Ánh mắt của anh giống ánh sáng rạng đông của bình nguyên Johannesburg, sâu thẳm, lạnh lẽo, tối hôm qua liên tục càn rỡ, muốn cô đến chết không còn sót lại một chút gì.

Quả mâm xôi ngọt ngào của cô tức giận.

Ngày hôm qua, cô đã nói rõ ràng với anh rồi, chưa được 10 tiếng, anh đã đòi lại, nghĩ lại, anh vạch trần cô tương đối tàn nhẫn.

Đồ ngốc, còn không hiểu sao?

Chỉ có thể giả vờ chén bát rơi xuống sàn nhà là do ban đêm động vật xông vào phá rối, chỉ có giả vờ không biết chiếc hộp vuông mất ba cái mới có thể tiếp tục ở bên nhau.

Đây là phương thức mà bệnh nhân tâm thần phân liệt chỉ có thể nghĩ đến.

Xem đi, bây giờ không giả vờ được nữa.

Cho dù là bệnh nhân tâm thần cũng có lương tri.

Ông lão tên Hạ Tri Chương kia, anh gọi ông là "ông ngoại", tôi cũng gọi ông là "ông ngoại", nếu để ông biết hai đứa nhỏ mà ông thích nhất sau khi lớn lên lại làm ra những chuyện như vậy, chắc chắn ông sẽ khó chịu biết bao.

Qua Việt Tú thừa nhận, thật ra, lá gan của cô rất rất nhỏ.

Cho nên, mới có câu "tôi là chị họ của Tống Du Liệt" mà cô nói với Trương Thuần Tình, lúc nói thẳng quan hệ của hai người, Qua Việt Tú vẫn có chút đắc ý: Tống Du Liệt, ai bảo lúc đó anh thả tay tôi ra.

Anh ở trước mặt Trương Thuần Tình buông tay tôi ra.

Hôm sau, nhất định sẽ ở trước mặt càng nhiều người thả tay tôi ra, thật ra, anh cũng là một người nhát gan.

Bây giờ, xem thử trong hai đứa nhát gan, ai ích kỷ hơn.

Gió lại từ ngoài ban công thổi vào trong phòng, trước ngực lạnh lạnh, không rõ là do gió hay ánh mắt lãnh đạm của anh.

Tống Du Liệt còn có điều gì không hài lòng? Đều dụ dỗ cô nói thích rồi.

"Chị họ, thích tôi đối với em như vậy không?" "Thích"

Bạn xem, quả mâm xôi của cô thật hư hỏng.

Thật sự rất hư hỏng.

Cho rằng một người bệnh tâm thần không có lương tri, hổ thẹn sao? Có, có có, không chừng so với người thường càng xem trọng điều đó.

Muốn kéo chăn đơn che cảm giác lạnh lẽo trước ngực, tay bị gắt gao giữ lại.

"Còn xem chưa đủ sao?" Cười hỏi.

Nụ cười của cô không đổi được nhiệt độ trêи khuôn mặt anh.

"Hay là lại muốn thêm một lần nữa?" cười nhìn anh, nói lời trái với lương tâm.

Một lát sau.

Anh rủ mi mắt xuống, nói Qua Việt Tú đừng cười.

Được, bảo cô không cười, cô sẽ không cười.

Thu hồi nụ cười, anh buông tay ra, Qua Việt Tú kéo góc chăn lên trêи.

Nhớ tới lúc nãy anh hỏi cô muốn đi đâu.

"Đi tắm". Trả lời.

Cơ thể cô hiện tại dính dính, trước kia khi làm xong anh đều sẽ ôm cô đến phòng tắm, tối hôm qua không ôm cô đến phòng tắm, hẳn lại bị cô chọc tức điên rồi

Nhà vệ sinh của phòng cô còn chưa trang bị vòi sen, Qua Việt Tú cũng lười đi phòng tắm trong phòng cho khách ở dưới lầu, liền trực tiếp mở cửa phòng tắm của Tống Du Liệt, tắm rửa xong, Qua Việt Tú mới phát hiện không có quần áo mặc, khi rời khỏi phòng cô đành mặc áo choàng tắm, chọn một chiếc áo sơ mi trong tủ đồ của Tống Du Liệt.

Áo sơ mi to, quần ở nhà càng to hơn, cô chỉ có thể cuốn ống quần lên đầu gối.

Phòng Tống Du Liệt có hai cái ban công, ban công hướng ra nội thành liền kề với ban công phòng cô, ban công còn lại hướng về phía công viên sinh thái.

Mở cửa ban công hướng công viên sinh thái ra.

Ban công rất lớn, nói là ban công thì chi bằng bảo là phòng ngắm cảnh, có bao cát (dùng để đấm bốc) có máy chạy bộ, có thiết bị viễn vọng, ghế bãi biển, một vài cửa kính có thể di chuyển, vững vàng chắn gió từ bình nguyên thổi vào, chỉ chừa lại một không gian thông gió ở sườn đông. Mấy trăm lon bia rỗng được treo lên một sợi dây thừng ở lỗ thông gió, gió thổi qua, vang lên tiếng leng keng, không phải rất dễ nghe, nhưng kết hợp với phong cảnh chân trời của bình nguyên, ngược lại cũng có phong thái riêng.

Qua Việt Tú ngồi trêи ghế bãi biển, xuất thần nhìn phương xa.

Từ đây cho đến khi mặt trời lặn vẫn còn một lúc nữa.

Lúc Tống Du Liệt bước vào ban công, cô biết nhưng bây giờ cô lười, lười phải nói lời chào hỏi với anh, trêи bình nguyên cách đó không xa có mấy con linh dương đang chơi trò truy đuổi, nhìn rất thú vị.

Ghế bờ biển dành cho hai người, ban công cũng chỉ có một chiếc ghế này

Lúc anh ngồi bên cô, cô cũng không cản anh.

Mấy con ngựa vằn ở xa xa bị trò chơi của linh dương hấp dẫn, bọn chúng chậm rãi di chuyển đến gần linh dương.

Ngựa vằn và linh dương đều là những con vật theo đuổi tốc độ, hai loài này liệu có cùng nhau thi chạy hay không? Suy nghĩ này loáng thoáng khiến Qua Việt Tú hưng phấn, lúc anh vuốt tóc cô, bởi vì đang tập trung sự chú ý vào hai loài động vật trêи bình nguyên, nên cô cũng không thèm để ý, tay anh lại tiếp tục hướng xuống dưới.

Trêи bình nguyên, nhóm linh dương đang dừng lại nhìn nhóm ngựa vằn đang dần dần tới gần chúng nó, nhân lúc nhóm linh dương dừng bước liền thả chậm tốc độ, đổi thành vây quanh nhóm linh dương.

Đây là cách khởi động cơ bắp của động vật, và chiến tranh sắp xảy ra.

Qua Việt Tú không dám chớp mắt, rất sợ sẽ bỏ qua bất kỳ màn trình diễn xuất sắc nào.

Anh cố tình ngay lúc này hôn cô, nụ hôn đầy trấn an lướt từ cái trán, thái dương, vành tai, lực rất nhẹ nhàng, có lẽ là bởi vì như vậy nên cô mới không cự tuyệt anh, chấp nhận, đôi mắt cô vẫn chăm chú tập trung vào tình hình chiến đấu trêи bình nguyên.

Con đầu tiên tấn công là linh dương, một con linh dương dùng tốc độ tia chớp lao ra khỏi vòng vây của ngựa vằn, sau khi lao tới khoảng 100m lại xoay người một cách rất điệu nghệ, nhắm về phía ngựa vằn.

Quá đẹp!

Một con ngựa vằn bị con linh dương tông ra khỏi vòng vây, chúng nó ở bình nguyên diễn cảnh đánh giằng co, linh dương chạy một lúc sẽ quay đầu phản kϊƈɦ lại ngựa vằn, ngựa vằn bị đám linh dương bao vây lại; bỏ chạy, những con ngựa vằn và linh dương còn lại cũng bắt đầu hỗn chiến, trong lúc hỗn chiến, cách đó không xa có mấy con trâu rừng, lúc trâu rừng xuất hiện, tay anh đang tùy ý vuốt ve cặp thỏ mềm mại trước ngực cô. Con linh dương lao ra khỏi vòng vây ban đầu bị thương, vì một con ngựa vằn khác bắt đầu tham gia vào giải thoát vòng vây, hình thành thái cục 1 chọi 2. Đáng chết, con ngựa vằn này đã phá hủy nguyên tắc một chọi một của thảo nguyên. Qua Việt Tú gắt gao nắm chặt tay, buông ra, lại nắm chặt, linh dương bị thương nên chạy trốn.

Khốn nạn!

Buông bàn tay đang nắm chặt ra, không hề suy nghĩ, tát Tống Du Liệt một cái

Khốn nạn, tên khốn Tống Du Liệt.

Cái tát thanh thúy đánh vỡ sự yên tĩnh của bình nguyên.

"Còn muốn hỏi chị họ thích không ư?" nhìn anh ta, nói rõ từng câu từng chữ.

Gió nổi lên, tiếng lon bia va vào nhau phát ra tiếng leng keng.

Sự tê dại của lòng bàn tay cho Qua Việt Tú biết, cô đã vượt xa giới hạn bình thường một lần, nếu cô có sức lực của 100kg, vậy thì dừng trêи mặt của Tống Du Liệt phải là 120kg

Dấu tay trêи mặt của Tống Du Liệt cũng đã trả lời cho phỏng đoán của Qua Việt Tú.

Trong một khoảng thời gian ngắn, nó hồng rồi lại đỏ lên.

Quay mặt đi, không đành lòng nhìn.

"Qua Việt Tú."

Gắt gao mím môi

"Nếu hỏi anh chuyện tối qua có thể tái diễn hay không?" giọng anh bình tĩnh "Vẫn sẽ diễn ra"

"Anh...." tức sôi máu.

Đau lòng.

"Anh có thể cho phép em trong những trường hợp xã giao có thể nói "tôi là chị họ của Tống Du Liệt" nhưng không thể chịu đựng được việc em vì trốn tránh sợ hãi mà nói "tôi là chị họ của Tống Du Liệt"

Thật buồn cười, Qua Việt Tú sống đến tận bây giờ, vẫn chưa có điều gì khiến cô sợ hãi.

"Thật không có?" một giọng nói đột nhiên từ trong lòng phát ra

Nháy mắt, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi.

Đứng lên.

Tống Du Liệt chắn ở chỗ cửa ban công.

Chắn tại ban công không còn một chỗ hở, ánh mắt nhìn cô lạnh lẽo, rõ ràng người trêu chọc cô là anh, rõ ràng người khiến cô sáng nay mở mắt ra đã cảm thấy không có chỗ chứa là anh, rõ ràng.....

Giơ tay lên, ở giây cuối cùng, ánh mắt nhìn thấy dấu tay trêи má anh tay liền rụt lại, đổi thành đẩy anh.

Vừa đẩy anh vừa hỏi anh có ý gì? Anh có ý gì?

Không chút suy xiểng, những lon bia còn phát ra tiếng leng keng.

Trong lòng chợt bực bội.

Liều mạng đẩy anh: "Anh có ý gì?"

"Em biết mà" anh nói

"Tôi không biết, tôi không biết!" miệng la hét.

Bị đẩy về góc ban công, tại sao? Tại sao lại như vậy, lúc nãy là cô đẩy anh mà.

Tại sao lại đang hôn nhau thế này? Tại sao lại mặc cho cái đầu kia với vào áo sơ mi của cô vậy? Để cô nghĩ chút, chắc là phải có nguyên nhân, cô cũng không giỏi lừa dối người khác, chỉ là bên trong áo sơ mi truyền ra cảm giác tê dại làm cô thế nào cũng không tập trung tinh thần được, cơ thể, suy nghĩ, tất cả đều nghe theo lời anh, tay đặt lên vai anh, chân cũng run run, mi mắt cố hết sức, cuối cùng nghe theo nội tâm, mở mắt ra liếc về phía bình nguyên, không còn linh dương, ngựa vằn hay trâu rừng gì nữa, xa xa núi bị bao phủ bởi một lớp viền vàng, mặt trời sắp mọc rồi.

Một người có thể lười đến mức nào?

Người khác thì Qua Việt Tú không biết nhưng mức độ lười của Qua Việt Tú thì cô rất rõ ràng, dựa vào tường ban công, lười phải cài lại nút áo mà anh mở ra, cô cũng không cởi cúc áo, ai cởi thì người đó phải đóng lại, điều này vẫn có thể lý giải được, nhưng, đến đi mà cô cũng lười, vì thế anh ôm cô rời khỏi ban công, không lâu trước đó, bọn họ còn đang cãi nhau, nghĩ đến đây cô nhe răng về phía anh.

Tóc còn chưa khô nhưng cô lười đi lấy máy sấy.

Thế là anh tới lấy máy sấy, sấy tóc anh cũng làm cho cô, những lọn tóc đã sấy khô rơi trước mặt cô, thế là, buộc tóc cũng là anh làm, mặc dù lúc buộc tóc chân tay anh vụng về, nhưng cô vẫn rất vừa ý, ít nhất trước mặt không còn tóc che mặt cô.

Anh cõng cô xuống cầu thang.

Buổi sáng này, Qua Việt Tú chỉ làm đúng một việc, ăn bữa sáng.

"Quỷ lười" anh nắm một lọn tóc của cô.

Cẩn thận nghĩ lại, lời này có vẻ không sai.

Nhìn gương mặt của anh, trong lòng mơ màng nghĩ, nếu bảo anh đi đâu cả buổi sáng, sau đó trốn mất dạng, anh có lẽ sẽ thật sự.....thật sự cưới cháu dâu, sau đó....sau đó kiếm được 100 vạn sẽ mua 70 vạn đồ gia dụng cho vợ.

Kiếm một trăm vạn liền dùng 70 vạn mua đồ gia dụng.

Đau, đau lòng chết mất.

"Sao vậy? Làm sao vậy?" vuốt mặt cô, hoang mang hỏi, đôi mắt xinh đẹp cũng hoảng loạn, đôi lông mày xinh đẹp cũng xoắn tít vào nhau.

Làm sao vậy?

Câu này hẳn là nên để cô hỏi, vốn dĩ bữa sáng đã ăn rất ngon miệng, nhưng cô muốn thân cận với anh, liền ngồi ở vị trí bên cạnh anh, ngồi vị trí bên cạnh hình như chưa đủ, cuối cùng, anh ôm cô ngồi lên đùi anh, cô ngồi trêи đùi anh uống nước, để ly nước xuống, đã bị khuôn mặt đẹp trai của anh hấp dẫn.

"Qua Việt Tú không lười, Qua Việt Tú không lười chút nào". Anh nói

Khi chất lỏng chảy xuống khóe miệng cô, cô mới hiểu được khuôn mặt đẹp trai, lông mày xoắn tít lại là vì điều gì.

Hai giọt nước mắt của cô đã dọa quả mâm xôi ngọt ngào của cô rồi.

Trong lòng hơi đắc ý.

Cười.

Sờ má cô, đôi mắt xinh đẹp, lông mày xinh đẹp có chút bất đắc dĩ....cũng có chút bao dung.

"Không được nói em giống trẻ con". Chặn họng anh trước.

Anh nhướng mày, giống như muốn nói: vừa bị nói là lười liền nước mắt lưng tròng, đây là chuyện trẻ con mới làm.

Cô không phải bởi vì bị nói lười mới chảy nước mắt, nhưng cô không cần thiết phải giải thích nguyên nhân khóc với anh, liếc mắt ra ngoài cửa sổ, người cửa sổ không có ai, chủ động kéo tay anh tiến vào áo sơ mi của mình, nói thầm bên tai anh "còn cảm thấy Qua Việt Tú giống trẻ con không?". "Không giống, không hề giống một chút nào" giọng anh khàn khàn.

Lại có nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô, lần này là bởi vì dấu tay trêи má anh, cho dù hôn thế nào cũng hôn không hết, hôn trái hôn phải, dấu tay ấy vẫn không tan, nước mắt cô lại chảy xuống.

Anh nói với cô, nửa tiếng sau sẽ hết thôi

Không, cô muốn nó lập tức biến mất.

Thế là anh nói với cô dùng đá đắp lên. Nhanh chóng đi lấy đá.

Gần 5p trôi qua, cuối cùng dấu bàn tay cũng nhạt đi nhiều.

Cúi đầu, hỏi đau không?

"Không đau"

Hôm nay là thứ hai.

Tống Du Liệt phải đi làm, túi hồ sơ của anh để trong tay cô, cô hỏi anh có trở về ăn trưa không, anh không trả lời, vì thế cô nói không có thời gian thì đừng về, em có thể tự chuẩn bị cơm trưa.

"Qua Việt Tú."

"Ừm"

"Tối hôm qua...." giọng điệu cẩn thận hỏi, "tối hôm qua chúng ta làm gì, em....em biết không? Không chỉ tối hôm qua, mà hôm trước, buổi tối hôm kia nữa"

Lời này là ý gì? Nhìn anh.

Anh nhíu mày: "Lại....lại?"

Cái gì lại, lại?

Nháy mắt cái nết dễ ở của anh biến mất, kéo cô đi lên cầu thang: "Qua Việt Tú, nếu em đã quên, anh có thể khiến em lập tức nhớ lại chuyện chúng ta tối qua, tối hôm trước, hôm trước nữa, anh cũng không ngại làm em ngất mấy lần nữa đâu"

Làm ngất? Thượng đế, Phật tổ ơi, lời này mà quả mâm xôi ngọt ngào của cô cũng nói được, quả mâm xôi ngọt ngào của cô chắc chắn là học từ những phần tử của băng đảng bạo lực rồi.

Kéo tay anh ra, lớn tiếng nói em biết

"Em biết cái gì?" anh không buông cô ra.

Dưới ánh mắt sáng quắc kia, khuôn mặt ngượng ngùng "Chuyện chúng ta làm ấy"

"Chuyện đó cụ thể là chuyện gì? Có thể đưa ra mấy ví dụ không?"

Cái đồ xấu xa, xem đây là ghi chép của cảnh sát hả?

"Tống Du Liệt, anh có tin hay không, nếu anh hỏi nữa thì buổi tối đừng mong được đụng vào" thở phì phò, chống nạnh nói.

Cơn chóng mặt kéo đến, Qua Việt Tú bị động nằm trêи lưng Tống Du Liệt

Anh cõng cô xuống cầu thang, cõng cô đi về hướng gara, dù sao túi văn kiện cũng ở trong tay cô, coi như tiễn anh đi làm.

Tự tại tự do, ở trêи lưng anh ngắm bình nguyên, ngắm nhìn dải sương bao xung quanh bình nguyên, mở cửa tường ra, đi qua cái cây hình giá nến, ngẩng đầu.

Bầu trời cũng thật xanh ngắt.

Suy nghĩ này trong nháy mắt khiến hốc mắt Qua Việt Tú chảy nước mắt.

Bầu trời thật xanh ngắt

Sau 12 tuổi, bầu trời liền mất đi màu sắc vốn có của nó.

Bầu trời xanh ngắt.

Bầu trời xanh này, là cô nhìn thấy được từ trêи vai của quả mâm xôi ngọt ngào.

Mặt áp lên vai anh, gọi một tiếng "Tống Du Liệt"

"Ừm"

Mặt áp lên vai anh, mê muội nhìn bầu trời xanh ngắt, cười ngây ngốc, ngây ngô nói Tống Du Liệt, buổi tối không chỉ cho anh sờ, anh muốn làm ngất mấy lần thì làm.

Bất thình lình, tiếng "Qua Việt Tú" kia làm cô sợ đến mức thiếu chút nữa làm rơi túi hồ sơ trêи tay xuống đất, lúc này bọn họ đã đến cổng của bãi đổ xe.

"Cái gì?!"

"Qua Việt Tú, em là nữ lưu manh sao?". Thả cô xuống, giọng điệu vừa bực vừa giận.

Cô giống nữ lưu manh chỗ nào?

Tống Du Liệt vỗ trán, xem đồng hồ, cho cô một ánh mắt cảnh cáo, nhận lấy túi hồ sơ từ tay cô, đi về phía ô tô, đi vài bước rồi lại vòng lại, dùng một loại ngữ điệu không cho phép nói không nói Qua Việt Tú sau này không được nói chữ kia.

Tên nhóc này, tức giận cái gì, là không cho nói chữ nào?

"Chữ nào?"

"Chữ kia kìa!"

"Rốt cuộc là chữ nào?" Thở phì phò hỏi.

"Làm!" Tống Du Liệt nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Nhìn chiếc xe rời đi, Qua Việt Tú che miệng cười.