Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 69: Hồi ức chết. Mèo ăn thịt chim hoàng yến (8)




Hành động dây dưa đó làm áo choàng của cô rơi xuống, một chân của cậu dẫm trêи chiếc áo của cô, chiếc áo bây giờ thật không dám nhìn, có một chiếc cúc áo sơ mi của cô rơi xuống, cơn gió đêm từ trêи ngọn cây thổi xuống, xen lẫn hơi lạnh của sương đêm đầu đông, trước ngực bỗng cảm thấy lạnh lẽo.

Ngẩng đầu, cậu cũng phát hiện cúc áo kia, là cúc áo của ai rơi xuống? Cũng chỉ có hai người họ đứng dưới cây, khẳng định không phải cúc áo của cậu rơi xuống, chậm rãi ngẩng đầu, trước tiên phải tìm vị trí vốn có của cúc áo, thật ra có hai chiếc cúc áo rơi xuống, một chiếc cũng không biết rơi xuống đâu rồi, sau đó, ánh mắt cũng không dời đi nữa.

Tim đập loạn

Đôi mắt đó rời khỏi ngực của cô, dần dần cảm thấy còn ngượng hơn cái đêm sương đầu đông đó, không, không phải đêm sương đó, rõ ràng là tháng bảy đổ lửa mà, nếu không tin, thử duỗi tay ra, sẽ cảm nhận được mồ hôi đang thấm ra.

(Lưu ý của editor: vì A Tú bị tâm thần phân liệt nên đôi khi suy nghĩ cứ loạn xạ ngầu, đặc biệt là khi chị đang bối rối)

Hoảng loạn, không biết làm sao.

Một giọng nói dẫn dắt cô, tay run rẩy cử động, vươn ra che tầm mắt cậu. Trong lòng không rõ vì sao, bị Khiết Khiết nhìn nửa tiếng cũng không sao, lúc này đến lượt Tống Du Liệt thì một giây cũng đủ khiến cô đứng không vững, ngồi cũng không xong, trong lòng thật sự hoảng loạn, nhưng cái loại hoảng loạn này lại không phải bởi vì chán ghét cũng không phải bởi vì giận dữ, đáng chết, thậm chí trong lòng còn có một tia.....cặp màn thầu vừa trắng vừa to cũng còn tạm được, sau lần ở suối nước nóng đó, cô thỉnh thoảng sẽ nhìn vào gương, nhìn một lát mà mặt đã đỏ hồng.

Thời gian lúc này như bị đóng băng.

Gió đêm truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của phụ nữ.

Người phụ nữ vừa cười vừa nói "Tôi rất tò mò, sau này A Liệt sẽ đem kiểu con gái như thế nào đến trước mặt tôi"

Một khoảng gượng gạo

Màn đêm buông xuống, gió lại thổi xuyên qua ngôi rừng, đến dưới tán cây kia, bàn tay che đôi mắt cậu bỏ xuống, đổi thành chạm vào lòng bàn tay cậu, cũng không vội sửa sang lại cổ áo bị lỏng ra, nhếch miệng cười hỏi, Tống Du Liệt, cậu không hiếu kỳ ư?

Giọng điệu muốn bao nhiêu tùy tiện liền có bấy nhiêu tùy tiện "Rốt cuộc lớn bao nhiêu? Cảm giác nắm trong tay thế nào? Mềm mại đến nỗi nhéo một phát liền không theo hình dạng cũ, trong mềm mại còn mang theo cảm giác co giãn, Tống...."

Giây tiếp theo.

Tay bị hất ra.

Khom lưng nhặt áo choàng lên, nhét áo choàng vào trong ngực cô, lạnh lùng nhìn cô một cái, xoay người rời đi.

Xông lên phía trước, chắn trước mặt cậu, giọng điệu cực kỳ ủy khuất: "Tống Du Liệt, theo như trong sách nói, người bị chiếm tiện nghi là tôi, tôi...."

"Câm miệng!"

Cô không nghe lầm, quả mâm xôi ngọt ngào của cô bảo cô câm miệng.

Cười thật là vui vẻ, cười khoa trương đến nỗi làm bả vai cô rung lên không ngừng, bả vai rung khiến cả thân thể cũng lắc lư, cổ áo vì thế cũng mở lớn hơn, cô hỏi cậu sao cậu lại tức giận, là vì dì nhỏ ư? A Liệt rất hiểu chuyện, A Liệt trước nay đều không làm tôi lo lắng, những lời này kϊƈɦ thích cậu ư?

Chớp chớp mắt với cậu, đè thấp giọng nói: "đừng lo lắng, tôi sẽ không nói chuyện của chúng ta cho dì nhỏ đâu, thật ra, tôi...."

"Qua Việt Tú, tôi chịu đủ cô rồi" giọng nói bỗng nhiên tăng cao độ, đánh gãy lời cô nói.

Cùng lúc đó, cơ thể cô bị đẩy xuống đất.

Lực dùng thậm chí còn lớn hơn so với hôm qua

Quả mâm xôi của cô chẳng lẽ nghiện đẩy cô ngã, lúc nãy bọn họ vừa mới hôn nhau đó.

Tay vươn ra trước mặt cậu: "Tống Du Liệt, kéo tôi dậy"

Đáp lại cô là hình ảnh không quay đầu lại của cậu.

Qua Việt Tú trở về phòng.

Cô phải ngủ một giấc, trước khi ngủ cô đã đặt đồng hồ báo thức

Qua Việt Tú phải tỉnh lại lúc 11h20p

11h20p đồng hồ báo thức vang lên.

Chuyện đầu tiên cần làm sau khi tỉnh dậy là bảo Khiết Khiết đến phòng cô một chuyến, đưa giấy tờ đã chuẩn bị tốt giao cho cô ấy, để cô ấy đúng 11h30 phải đem đến cho Tống Du Liệt.

"Em chuẩn bị món quà bí mật cho A Liệt" bộ dáng ngây thơ nói với Khiết Khiết

Khiết Khiết vừa rời khỏi phòng, Qua Việt Tú liền bận rộn.

Đầu tiên là chỉnh ánh sáng phòng nhỏ lại, nhưng cũng không được để quá tối.

Nhỏ quá thì quả mâm xôi nhỏ của cô chỉ có thể dùng tay cảm nhận sự tốt đẹp, không thể dùng mắt để cảm thụ.

Chỉnh xong ánh sáng phòng, lấy ra gói hàng mà chủ tiệm DIY tự tay làm cho cô

(DIY: Do it yourself: đồ handmade)

11h40, Qua Việt Tú hoàn thành các bước trong kế hoạch

11h41, Qua Việt Tú mở cửa phòng ra

Đứng ở bên ngoài phòng mình, đây là lần diễn tập cuối cùng.

"Bây giờ, tôi là Tống Du Liệt" trong lòng Qua Việt Tú lặp đi lặp lại câu đó, vài phút tiếp theo vẫn lặp đi lặp lại câu đó cho đến khi kết thúc diễn tập

"Tôi là Tống Du Liệt"

"Đúng vậy, mày là Tống Du Liệt"

Gật đầu, thở ra một hơi thật sâu.

Mở cửa phòng ra, bước vào lại, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, lúc đầu, bước chân có hơi không vui, nhưng nghĩ đến nội dung của tờ giấy, tinh thần lại hăng hái trở lại.

Căn phòng rất yên tĩnh, thử kêu một tiếng "Qua Việt Tú" nhưng không có trả lời, nhíu mày, nhớ tới mùa xuân kia, Qua Việt Tú lái xe vào trong biển.

Con nhỏ điên chuyện gì cũng làm được kia, tối hôm qua con nhỏ điên bảo cậu đừng đẩy cô ngã nữa nhưng nhìn thử xem, lời này nói ra chưa quá 24 tiếng, Qua Việt Tú có thế giới tinh thần hoàn toàn khác hẳn người thường

Phối hợp với nội dung trêи tờ giấy, bước chân nhanh hơn, bước lên cầu thang, lướt qua tấm bình phong bị ngã, dưới ánh trăng không sáng lắm, dừng trước tấm thảm sáng màu, chất lỏng màu đỏ trêи đó nhìn thật rợn người, đã xảy ra chuyện gì? Đầu óc nháy mắt trống rỗng.

Nhìn theo chất lỏng màu đỏ, thấy người hơi thở còn thoi thóp kia, cô ngồi trêи thảm, trọng lượng cơ thể quá nặng nên bả vai nghiêng nghiêng dựa vào tủ đầu giường, tại sao bên tay trái có một con dao? Tại sao tay cô lại dính đầy máu thế?

Ánh mắt chạy dọc theo tay dính đầy máu, dừng trước ngực cô, màu đỏ máu phản chiếu trêи chiếc áo sơ mi sáng màu, giống đóa hoa tươi nở rộ

Phẫn nộ, tuyệt vọng..

Đây là một người điên, vì một câu "Qua Việt Tú, cô là con điên" liền chạy xe vào trong biển, lại vì cậu đẩy cô một cái liền cầm dao.

Nhặt dao lên, mũi dao dính đầy máu

Không, không không, chuyện này thật quá đáng, nhưng...... nhưng Qua Việt Tú là một bệnh nhân tâm thần, một người bệnh tâm thần có thể có logic gì đáng nói.

Được rồi, diễn tập kết thúc.

Lúc nãy là diễn tập, cũng chỉ là phán đoán của Qua Việt Tú.

Trêи tờ giấy mà cô bảo Khiết Khiết đưa cho Tống Du Liệt có tính ám chỉ rất mạnh, chờ Tống Du Liệt mở cửa phòng cô ra, chào đón cậu sẽ là một "hiện trường tự sát"

Máu đỏ ở "hiện trường tự sát" là nước đường giống 100% máu thật nhìn bằng mắt thường, hiện tại Qua Việt Tú đang mặc trêи người là bộ đồ toàn là máu do chủ tiệm DIY nổi tiếng LA là, dao là dao gọt quả Qua Việt Tú tìm được ở trong bếp

Qua Việt Tú rất hài lòng với hiện trưởng tự sát tự tạo dành cho Tống Du Liệt này

Đúng vậy, chẳng có gì mà một bệnh nhân tâm thần ko làm được cả, huống hồ, lúc trước đã từng có vết xe đổ rồi.

11h44p, mặc bộ quần áo đẫm máu vào, Qua Việt Tú hơi thở thoi thóp dựa vào tủ đầu giường, chờ đợi.

Rốt cuộc, tiếng mở cửa vang lên

So với dự đoán của cô, Tống Du Liệt đến còn muộn hơn một phút, nhưng cũng không sao, sau khi mọi thứ kết thúc, cậu vẫn còn có thể trở lại bữa tiệc sinh nhật, thổi nến, hát bài hát sinh nhật, như không có gì xảy ra.

Hết thảy như trong dự đoán của Qua Việt Tú, Tống Du Liệt dùng một loại ánh mắt không thể nào tin được nhìn cô.

Ánh mắt của thiếu niên tràn ngập phẫn nộ.

Con nhỏ điên Qua Việt Tú này, một con người điên khùng

Thế giới này, không có cái gì mà Qua Việt Tú ko dám làm, nhìn xem cô sống có bao nhiêu tùy ý.

Ánh sáng trong phòng không phải quá sáng nhưng đủ để cô thấy được khóe miệng đầy ý cười nhàn nhạt của cậu.

Một nụ cười tràn đầy tuyệt vọng.

Lúc này, Qua Việt Tú mới nhớ tới quả mâm xôi ngọt ngào của cô còn hơn 10p nữa là đón sinh nhật lần thứ 14 của cậu, cậu bé đó lên 4 tuổi đã mất đi bố, mọi người chỉ tìm được một cặp kính mắt của ông trêи khối băng, khi cậu bé đó muốn tưởng niệm bố mình, một nơi để ký thác nỗi nhớ của mình cũng không có.

Làm thế nào liền đụng phải Qua Việt Tú thế này.

Nhìn cậu.

Cũng không biết tại sao, khóe mắt ươn ướt, giống như cô đang phải nhận một dao xuyên qua cơ thể, con dao đó mấy phút trước đã từng đâm sâu vào ngực cô.

Khoảnh khắc đó, thật sự rất đau, đau đến nỗi cô không thể nào khiến nó dừng lại một phút một giây nào.

Dùng hết toàn lực, rút dao ra.

Hiện tại, con dao kia ở bên tay phải cô, nhưng nỗi đau không được giảm bớt ngược lại càng tăng lên.

Cũng thật đau, đau đến nỗi khóe mắt cô ươn ướt

Nhìn cậu.

Rất nhanh, cô cảm nhận được sự tàn ác đang dâng lên trong mắt cậu, chính là Khiết Khiết nói, ở quê của cô ấy, người nam sờ qua cơ thể người nữ thì sau này không được có cô gái khác, từ nay về sau, người nam này chỉ thuộc về người nữ và ngược lại.

Cô rất ghét Hạ Yên, cũng chán ghét câu "Tôi rất tò mò, sau này A Liệt sẽ đem kiểu con gái như thế nào đến trước mặt tôi" của Hạ Yên.

Câu này, cô cực kỳ ghét.

Nhìn cậu.

Sao? Khuôn mặt của quả mâm xôi sao tự nhiên lại trắng bệch như tờ giấy vậy.

Đồ ngốc, là lừa cậu thôi.

Há miệng thở dốc, muốn nói cho cậu, nhưng chưa kịp nói thì

Chớp đôi mắt.

Cô chớp mắt một cái, cậu đã ngã xuống đất như tường sập, sao vậy? Cái chớp mắt của cô lại có sức mạnh ghê gớm vậy à?

Giống như sập tường, cậu ngã trước mặt cô, hai đầu gối chạm đất, đôi tay ko biết nên để đâu, muốn chạm vào mặt cô, nhưng lại không dám, rút lại, run rẩy.

Tay run rẩy chạm đến con dao kia, không phải dao đồ chơi, đó không phải là dao đồ chơi.

Con mẹ nó, đó không phải là dao đồ chơi.

Dao bị ném mạnh lên tường

Qua Việt Tú, không phải muốn chết thì tìm chỗ nào không có người sao?

Hm? Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm mặt cô đến phát ngốc.

So với khuôn mặt kia, thứ càng chói mắt chính là đóa hoa xinh đẹp nở rộ trêи áo sơ mi sáng màu kia, ánh mắt rơi xuống trước ngực cô, giọng nói run rẩy gọi một tiếng "Qua Việt Tú"

Lúc đó, trong lòng Qua Việt Tú cực kỳ hoảng loạn

Cô nhìn thấy trong đôi mắt kia là sự sợ hãi đặc trưng chỉ có ở người trưởng thành, sự sợ hãi đó giống như chất lỏng màu đỏ trước ngực thật sự chảy ra từ cơ thể của cô.

"Tống....Tống Du Liệt" mấp máy môi, muốn nói cho cậu biết, tất cả chỉ là một trò đùa.

Cậu ra dấu tay bảo cô im lặng, cậu nói Qua Việt Tú đừng nhúc nhích, nói Qua Việt Tú đừng sợ, cậu nói, Qua Việt Tú, Qua Việt Tú.

"Qua Việt Tú, con nhỏ điên này!" nắm đấm hung hăng đấm trêи thảm.

Kỳ lạ, lần này cậu mắng cô là đồ điên nhưng trong lòng cô không hề tức giận.

Cậu nhìn sâu vào trong mắt cô.

Khi cậu nhìn cô, phía quanh mắt nhanh chóng tụ lại hơi nước, chớp mắt một cái, biến thành hình dáng nước mắt, đọng nơi khóe mắt.

Vật thể giống với nước mắt nhất định khiến cậu hiểu lầm là cô đang sợ hãi, vuốt mặt cô, nhẹ giọng nói "Đừng sợ, tôi đi gọi điện thoại, bác sĩ sẽ đến ngay thôi, chị sẽ không sao cả, tôi thề"

Khi cậu định rời đi, cô giữ chặt tay cậu.

Giữ chặt tay cậu, nói Tống Du Liệt tôi đau.

"Nơi nào đau? Hm?" Ôn nhu hỏi.

Kéo tay cậu đến trước ngực mình, trêи đóa hoa tươi nở rộ kia.

Không có bất kỳ do dự nào, cậu xé áo sơ mi của cô ra.

Nước mắt nơi khóe mắt cùng với một mảng tuyết trắng lớn nhảy vào hai đôi mắt đang cúi xuống.

Kéo tay cậu chạm lên nó, khi cô cùng Khiết Khiết tắm suối nước nóng, Khiết Khiết luôn nói không ai có thể kháng cự được cô bởi vì chúng nó tốt đẹp như thế.

Tống Du Liệt, đây là bí mật của sự trưởng thành.

Đây là quà sinh nhật mà cô tặng cho quả mâm xôi ngọt ngào

"Ở quê của Khiết Khiết, một khi người đàn ông đã sờ qua cơ thể của người phụ nữ, từ nay về sau sẽ không thể có cô gái khác". Nhẹ giọng nói bên tai cậu.

Tiếng đập cửa vang lên.

Mặc cho tiếng gõ cửa đang vang lên, nhìn cậu từ cửa sổ rời đi, bóng dáng rời đi thật quyết tuyệt(*), bóng dáng quyết tuyệt cùng với câu "Qua Việt Tú, tôi phỉ nhổ cô" trước khi rời đi khiến cho tiếng đập cửa không hề vui tai một chút nào

(*): quyết tuyệt: quyết tâm, tuyệt tình

Lúc này, người gõ cửa là Hạ Yên, trước đó Qua Việt Tú đã cố ý cường điệu "Dì nhỏ, trước khi A Liệt thổi nến hãy cho con biết nhé", tất cả đều là vì sau này có một cơ hội như vậy, lúc dì nhỏ nhớ lại sinh nhật năm 14 tuổi của Tống Du Liệt, có thể nói "Dì nhỏ, năm A Liệt sinh nhật 14 tuổi, trước khi 12h, mọi người đột nhiên không tìm được em ấy, dì đoán xem, em ấy đã đi đâu, dì nhỏ, để con nói cho dì vậy, lúc đó, A Liệt và con đang ở cùng nhau, khi dì gõ cửa phòng bảo con đi cắt bánh, A Liệt đang chạm vào con". Đúng vậy, chạm vào. Khi tay cô rời khỏi mu bàn tay cậu, tay cậu vẫn để ở chỗ cũ. Qua Hồng Huyên nói đúng, Qua Việt Tú chính là một con điếm. Dáng người mềm mại, nhìn cậu, ánh mắt câu dẫn người khác, tay bao trùm ở trêи chuyển động, từ cẩn thận lúc ban đầu cho đến tùy ý lỗ mãng, lại mang theo sự phá hủy đầy phẫn nộ.

Tống Du Liệt đừng lo lắng, nó sẽ không hỏng đâu, nó không phải màn thầu vừa trắng vừa to, cũng không phải chất khí dễ phát nổ, càng không phải là quả bóng cao su không biết giận hờn, cậu có tức giận như thế nào, muốn phá hủy nó như thế nào thì nó cũng không hỏng đâu.

Tiếng đập cửa vẫn còn vang lên.

Chậm rãi gài nút áo lại, đến trước cửa sổ, bóng dáng của Tống Du Liệt đã biến mất không còn dấu vết gì, đóng cửa sổ lại. Nói với người ngoài cửa: "Dì nhỏ, con không đi đâu, con bây giờ cảm thấy không khỏe, dì thay con nói sinh nhật vui vẻ với A Liệt nhé"

12h, tiếng hát mừng sinh nhật truyền đến từ hoa viên.

Đầu đông, đông lạnh giá, đầu xuân, mùa xuân qua đi, đầu hạ.

Đầu hạ.

Bức tường màu hồng nhạt vuông vức, sắc hoa màu trắng xen lẫn với hoa tử đằng, ánh sáng xuyên qua từng dây hoa tử đằng, chiết xạ với đá vụn màu trắng trêи mặt đất.

Trêи bàn sắp xếp từng trái dưa hấu chỉnh tề, dưa hấu mới được vận chuyển hàng không từ Trung Quốc đến, Qua Việt Tú cắt dưa hấu thành hai nửa, nhanh nhảu cầm muỗng, múc ăn từng miếng, rất nhanh đã ăn hết một nửa quả dưa hấu.

Chân trần đạp lên đá vụn, tưởng tượng ánh nắng chiết xạ trêи đá vụn thành khuôn mặt của Hạ Yên, đây là bộ dáng giả mù sa mưa của Hạ Yên, dùng sức mà dẫm, đó là bộ dáng dương dương tự đắc của Hạ Yên, lại dẫm.

Dẫm đến mệt mỏi, bảo Khiết Khiết mang lược lại.

Tối hôm qua cô xem video bện tóc, cô gái tuổi cũng tầm cô trong video bện tóc thật xinh đẹp, Khiết Khiết đứng bên cạnh bày ra bộ dáng chờ xem kịch vui.

Duỗi chân đá Khiết Khiết một cái.

Không đá trúng, nhưng ngược lại cho Khiết Khiết một cơ hội chọc cô "Hôm nay là màu tím hồng"

Qua Việt Tú hôm nay mặc một chiếc quần nhiệt, áo ba lỗ màu hồng rất phù hợp với quần nhiệt màu trắng, quần nhiệt hơi ngắn, đá một cái liền lộ ra, đúng là hôm nay cô mặc màu tím hồng.

Khiết Khiết còn nói, hôm nay bọn nhóc ở bên ngoài bức tường đã bỏ lỡ đôi chân trắng ngần của cô

Nhờ Khiết Khiết nhắc nhở, Qua Việt Tú mới nhớ ra cuối tuần này sao bên ngoài bức tường kia lại yên tĩnh quá, nhóm con trai không chơi trò bức tường nữa à?

Tuần trước hình như vẫn còn xuất hiện, đứa nhóc đang tiết kiệm tiền đã giao hẹn với cô, tháng sau là có thể mời cô đi ăn Hamburger rồi, tuần trước, nó còn cầu nguyện với thượng đế, cầu nguyện Hamburger đừng có tăng giá, không là nó sẽ phải giúp bố chùi giày một lần nữa.

Kiểu bánh quai chèo bện được một nửa, Qua Việt Tú liền mất kiên nhẫn, nhưng cô cũng không thể để Khiết Khiết cười cợt mình được vì thế cô bảo chị ấy đi chỗ khác.

Không bện tiếp bên kia, Qua Việt Tú ngồi lại ghế.

Dưa hấu còn lại một nửa, vừa ăn dưa vừa nhìn ra bên ngoài bức tường

Bên ngoài bức tường có một cậu bé đến, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng Oxford, kiểu tóc gọn gàng, nửa bên mặt đẹp trai khiến người khác không nhịn được ɭϊếʍ môi.

ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, đôi mắt dõi theo bóng dáng chàng trai bên ngoài bức tường.

Bóng dáng đó vòng qua bức tường vuông vức, "Tích tích tích" âm thanh nhập mật mã vang lên, không mang dép lê, rón ra rón rén đứng ở một bên cửa, cũng chỉ chờ....

Dọa cho quả mâm xôi ngọt ngào của cô nhảy lên....

Cửa mở ra.

Nhào ra.

Giây tiếp theo.

Ngã chổng vó trêи đất, nói chính xác hơn, là bị Tống Du Liệt xoay người qua một bên.

Người khiến cô té lăn ra đất biểu cảm không có một chút thương hại nào, qua sinh nhật 14 tuổi, Tống Du Liệt vẫn luôn đối xử với cô lạnh như băng.

Qua Việt Tú chịu đủ khuôn mặt lạnh như băng của Tống Du Liệt rồi.

Bò dậy khỏi mặt đất, dùng tư thế như bạch tuộc dán trêи lưng cậu, cậu cũng không chút khách khí, trong lúc dây dưa, "xoẹt" chiếc áo ba lô màu hồng nhạt biến thành hai mảnh rơi xuống đất, hôm nay cô không có mặc áo ngực, hiện tại, cô không hề cô ý, cô thề.

Ánh nắng xuyên qua những dây tử đằng rơi trêи người cô, dừng trêи người cô đâu chỉ có ánh nắng.

"Tống Du Liệt, xoay người sang chỗ khác." giậm chân, lớn tiếng la hét