Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 67: Hồi ức chết. Mèo ăn thịt chim hoàng yến (6)




Đầu óc trong nháy mắt nổ tung, nhanh chóng xoay người, đưa lưng về chỗ Tống Du Liệt đứng.

Đột nhiên nhớ tới, người....người đã đi rồi, thật ra, thật ra cũng chẳng có gì, cô cũng tắm cùng Khiết Khiết nhiều lần, Khiết Khiết cũng không ít lần thấy bánh màn thầu vừa lớn vừa trắng của cô rồi.

"Qua Việt Tú, chị sửa cho em một lần nữa, đó không phải là bánh màn thầu lớn!". Giọng nói của Karona vang trong đầu.

Karona lại nhấn mạnh từ "breast" (ngực/vếu), lặp đi lặp lại từ này không dưới 3 lần, thôi được, không phải là bánh màn thầu vừa lớn vừa trắng, là breast.

Về cái từ bị Karona nhấn mạnh mấy lần kia, Karona nói là nó có năng lượng thần kỳ, là suối nguồn của sự sung sướиɠ giữa nam và nữ, hỏi Karona tại sao chỉ có thể thông qua nó mới đạt được sự sung sướиɠ giữa nam và nữ?

"Thông qua vuốt ve, lúc thì khát vọng, lúc thì chiếm hữu, lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì thô bạo, lúc thì lại vuốt ve không có tiết tấu gì cả" Karona nói.

Cúi đầu xuống, chậm rãi bỏ tay ra.

Cũng không biết lúc nào, hình dáng của bánh màn thầu vừa to vừa trắng giống núi tuyết Alps

Có người đạp lên lá rụng đi về phía này.

Có phải Tống Du Liệt đã ý thức được tội lỗi tày trời của mình lúc trước, đến nhận lỗi ư?

Tim đập bỗng nhanh hơn

Tim đập nhanh làm Qua Việt Tú hoảng hốt, bước chân đang tới gần càng làm cô hoảng hốt

"Đừng....dừng lại đây" thấp giọng nói

"Sao vậy?" sau lưng vang lên giọng nói

Trong nháy mắt khôi phục lại trạng thái như trước.

Là Khiết Khiết.

Nhận lấy áo tắm mà Khiết Khiết đưa và mặc vào.

Khiết Khiết phải đi một chuyến vào nội thành, Karona vốn dĩ đồng ý đến ăn bữa tối với cô nhưng có việc không đến được, Qua Việt Tú đã ăn tối một mình liên tục trong 5 ngày, việc này thật đáng ghét

Thế là, cô bảo Tống Du Liệt ở lại ăn tối với cô

Tống Du Liệt sở dĩ xuất hiện ở đây vào thứ 7 là vì chủ nhật phải đi Nga đã tham gia giải đấu cờ vua quốc tế dành cho thanh thiếu niên

Cùng Tống Du Liệt ăn tối cũng giống như ăn tối với không khí.

Cậu sẽ không chủ động nói chuyện, sẽ không cùng ai trao đổi ánh mắt, trong lúc dùng cơm, cậu có thể khống chế số lần bộ đồ ăn phát ra âm thanh trong vòng 5 lần.

Cho nên, cùng ăn tối với Tống Du Liệt thật sự rất không thú vị

Nhưng suy cho cùng thì đó cũng là một người, hơn nữa người ngồi trước mắt này lại đem đến một loại thỏa mãn thị giác

Nhưng không hiểu tại sao, bữa tối nay Qua Việt Tú ăn uống rất đàng hoàng, không gây sự với Tống Du Liệt, càng không nhìn anh.

Thậm chí, theo bản năng lảng tránh cậu

Lảng tránh cậu, rồi lại không kìm chế được mà quan sát cậu, Tống Du Liệt thì trước sau như một, trong lòng Qua Việt Tú bực bội, cô cũng không có gây sự với cậu, cậu tại sao lại giống như cũ, chuyện xảy ra ở suối nước nóng cũng cách đây mới có mấy tiếng thôi

Ăn xong bữa tối, mặc kệ Tống Du Liệt có vui hay không, cô bảo cậu cùng cô đi tản bộ bên hồ.

Giày cô đạp lên bùn, giày cậu cũng đạp lên bùn, cỏ xanh và hoa mọc bên đường cọ qua ống quần của bọn họ.

Lúc này hoa nhìn rất đẹp, bảo Tống Du Liệt hái hoa cho cô, cô dựa vào gốc cây cự sam, nhìn bộ dáng hái hoa của cậu

Phải hình dung trạng thái của Tống Du Liệt khi hái hoa cho cô như thế nào?

Giống như lúc cậu nhìn ra ngoài cửa sổ đọc cho cô nghe vậy, cực kỳ chán ngắt, giống như đó là bài tập bắt buộc phải hoàn thành, hoàn thành xong mới được về nhà

Đáng ghét.

Tống Du Liệt bện thành một bó hoa đưa đến trước mặt cô

Cô nên làm theo như kế hoạch, tùy tiện ném hoa sang một bên, nhưng cuối cùng lại không làm vậy.

Không chỉ không làm vậy, còn cầm bó hoa nhẹ nhàng ngửi, nhỏ giọng nói một câu, thật thơm.

Hương hoa và hương cỏ xanh, có mùi rất thơm, sương mù bao quanh thân cây trêи mặt hồ.

Dựa lưng vào thân cây, ngây ngốc nhìn bó hoa, mà cậu, đang nhìn bó hoa trong tay cô, ánh mắt dừng trêи bó hoa giống như thang máy đang hoạt động, lên trêи là cổ áo của cô, lên trêи nữa là xương quai xanh, là hàm dưới, lên trêи nữa là....ɭϊếʍ ɭϊếʍ cánh môi, không hẹn mà cùng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng dời đi.

Trầm mặc.

Một lát sau.

"Tôi phải đi rồi" Tống Du Liệt nói

"Ừm". Trả lời

Người nói phải đi không cử động, người nhận thức người sắp đi chân dường như cũng mọc rễ.

Bó hoa trêи tay nhẹ nhàng để trêи bả vai cậu, bàn tay trái luôn rũ xuống lại đặt trêи eo của cô, lúc cô nhón chân lên vừa vặn cậu cũng cúi đầu xuống

Lúc này, có hơi sốt ruột.

Giống người lần đầu hôn môi, răng va vào nhau, chuyện này đáng lẽ là một chuyện rất buồn cười, nhưng hai người chẳng ai cười nổi.

Không cười, vị trí đứng xích lại gần một chút, đồng tử ngoài phản chiếu khuôn mặt của hai người, còn có vẻ đẹp của núi hồ.

Chóp mũi đã hoàn thành phần chào hỏi của mình, đôi môi run rẩy lại dán vào nhau một lần nữa, tiết tấu đã ung dung hơn so với lúc trước, bắt đầu từ lúc đôi bên cạy răng đối phương, nhưng đến cuối thì lại có chút không giống nhau, ví dụ như, nơi cậu đặt môi, chuyển động từng tấc từng tấc dọc theo khóe miệng, vừa chuyển động vừa lợi dụng ưu thế đè cô lên thân cây, không biết bó hoa rơi xuống đất khi nào, chân run lên, bộ dáng giống như đúng không vững, cho dù vậy, mũi chân vẫn cứ nhón lên.

"Ầm---" một tiếng, đến từ ven hồ.

Lúc âm thanh kia vang lên, đầu cậu chôn ở phần cổ của cô, mà phần cổ cô lại ngửa ra sau

"Ầm----" một tiếng nữa

Phần đầu chôn ở cổ cô vội vàng rời đi, mà cô cũng không biết tại sao lại vội vàng sửa soạn lại, sau đó ngẩng đầu lên, cậu vừa mới làm rối tóc cô rồi.

Bước chân hai người trở về nhanh như thể ở phía sau có người đuổi theo.

Thỉnh thoảng, ven hồ truyền đến tiếng nước cùng tiếng kêu sung sướиɠ của bọn trẻ, đám nhóc này, biến hồ nước thành bãi tắm công cộng, khi trở về nhất định phải làm một tấm bảng để tên chủ bên hồ, Qua Việt Tú nghĩ

Tống Du Liệt đi rồi.

Nhớ tới điều gì đó, hấp tấp đuổi theo, gõ cửa xe, cửa sổ xe kéo xuống

Không nhìn mặt cậu mà nhìn phần ót của tài xế nói Tống Du Liệt cậu nhất định phải xử lý tên nhóc hoàng thất Qatar nhé, nói xong, vội vội vàng vàng chạy về.

Qua Việt Tú cũng không rõ ý nghĩa của việc đuổi theo nói mấy lời này là gì, có lẽ là do diện mạo của tên nhóc hoàng thất Qatar kia cô nhìn thật sự không vừa mắt

Trận chung kết rơi vào thứ năm theo giờ mỹ, Qua Việt Tú xem phát sóng trực tiếp trêи mạng

Tống Du Liệt và tên hoàng thất Qatar được xếp thi đấu cuối cùng, nguyên nhân ngoại trừ hai người đều là người giỏi nhất đội, thì là do độ tuổi của hai thí sinh là nhỏ nhất, thành viên hoàng thất Qatar năm nay vừa tròn 18 tuổi, mà Tống Du Liệt sắp đón sinh nhật 14 tuổi của mình.

Trêи màn hình, Tống Du Liệt mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu nâu, đang cúi đầu trầm tư, Qua Việt Tú tự nhiên sinh ra suy nghĩ, đó vẫn là đứa trẻ đến từ đảo Greenland sao?

Trận đấu cuối cùng cực kỳ kịch liệt, hiện trường lặng ngắt như tờ

Tống Du Liệt dùng 83 phút tạo ra một tổ hợp bao vây thành viên vương thất Qatar, khiến cho dân Qatar giận dữ đứng dậy, toàn hiện trường vỗ tay như sấm.

Kết thúc rồi, trận đấu đã kết thúc

Trong tiếng vỗ tay dậy sấm, Tống Du Liệt lần lượt bắt tay đối thủ, bắt tay trọng tài.

Khoảnh khắc đó, khuôn mặt trêи màn hình không hề giống với quả mâm xôi mà cô trộm được ở hoa viên, mà là...Tống Du Liệt của mọi người

Cùng lên nhận giải thưởng với Tống Du Liệt là một cô bé người Hàn Quốc vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào, hai người này là nhân tố quan trọng giúp đội Tống Du Liệt giành chiến thắng

Xuống sân khấu, Tống Du Liệt cùng cô bé người Hàn tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, hai người trả lời rất ăn ý, cô bé người Hàn hỏi Tống Du Liệt, khi cô bé đến LA có thể đưa cô đến Disneyland chơi được không

"Đương nhiên" Tống Du Liệt mỉm cười, trả lời

Đương nhiên! Qua Việt Tú thở phì phì, tắt mạng.

Buổi chiều, Khiết Khiết đến xin Qua Việt Tú nghỉ một tuần để về Philippines xử lý chuyện với vị hôn phu.

Cô gái Philippines khi nhắc đến vị hôn phu, biểu cảm tràn ngập bi thương, vị hôn phu của chị ấy gần đây rất thân cận với một cô bồi bàn, trước mắt, hôn phu của Khiết Khiết đang học tiến sĩ, hầu như toàn bộ sinh hoạt phí là do Khiết Khiết chi trà, đây chưa phải là chuyện quan trọng nhất, chuyện quan trọng nhất chính là----------

"Nếu như anh ta dùng bàn tay đã nắm tay chị đi động chạm người đàn bà khác, chị sẽ giết anh ta" Khiết Khiết vô cùng phẫn nộ nói.

Khiết Khiết nói cho Qua Việt Tú, chị ấy từ nhỏ đã lớn lên với vị hôn phu, khi 15 tuổi đã làm chuyện nam nữ nên làm, hắn lại hứa hẹn, ngoại trừ chị ấy sẽ không chạm vào ai khác, Khiết Khiết nói ở quê họ, người nam sờ soạng cơ thể người nữ thì chỉ có thể thuộc về người nữ, từ cơ thể đến linh hồn.

Sau khi Khiết Khiết rời đi.

"Người nam sờ soạng cơ thể người nữ thì chỉ có thể thuộc về người nữ". Những lời này không hiểu sao cứ mãi lởn vởn trong đầu Qua Việt Tú.

Cuối thu, đầu đông.

Sang năm, Khiết Khiết sẽ cùng vị hôn phu cử hành hôn lễ, Karona cùng bạn trai hiện tại vẫn đang sống cùng nhau, tài sản cá nhân của Qua Hồng Huyên trong bảng xếp hạng Forbes lại tăng, cuối tuần trước Hạ Yên trở thành đại sứ từ thiện của Liên Hiệp Quốc; Tống Du Liệt bước vào năm hai, còn ba ngày nữa, cậu sẽ đón sinh nhật lần thứ 14

Qua Việt Tú chuẩn bị quà cho quả mâm xôi ngọt ngào của cô, đây là lần đầu tiên Qua Việt Tú bận tâm về sinh nhật của Tống Du Liệt

"Hiện tại tình trạng tinh thần của Offina rất tốt, cô bé sẽ rời khỏi đây sớm thôi". Đây là những lời mà Karona nói với Qua Hồng Huyên

"Qua Việt Tú, rất nhanh, em sẽ không cần Karona nữa". Karona nói lời này khi cùng Qua Việt Tú ngồi trêи ghế dài ở ven hồ, trêи cổ cô là khăn choàng do Karona đan, đáng nhắc tới là đáng lẽ khăn quàng cổ là áo lông nhưng Karona là một quỷ lười, nên áo lông biến thành khăn quàng cổ.

Hôm nay, Qua Việt Tú trộm nói cho Karona một bí mật

"Karona, chị biết vì sao tôi không ghét chị không?"

"Vì sao?"

"Bởi vì mẹ tôi tên Fiona"

Đó đúng là một người tốt, chị nói vậy chị muốn cảm ơn mẹ vì đã đặt tên này cho chị

Nguyên nhân chính không ghét Karona chính là tên cô ấy có một chữ "na", tự đặt cho mình cái tên Fiona là để nhắc nhở bản thân không được quên mẹ.

Lúc trước sở dĩ mẹ không thương cô không phải vì mẹ ghét cô, mà là bởi vì quá yêu cô, bởi vì mẹ mắc bệnh tâm thần phân liệt mang tính di truyền.

Đó là do ông ngoại nói cho cô.

"Đống Đống lớn rồi, có một số việc con phải biết" Lúc đó ông ngoại nói như vậy, khi đó cô còn chưa hiểu biết, nhưng theo năm tháng lớn dần, dần dần cũng hiểu những lời đó.

Trước sinh nhật Tống Du Liệt một ngày vừa vặn là thứ 7, dưới yêu cầu của Qua Việt Tú, tiệc sinh nhật của Tống Du Liệt sẽ chuyển qua phòng nghỉ của cô

Những người tổ chức sinh nhật sáng sớm thứ bảy đã đến, Tống Du Liệt và Hạ Yên chiều mới đến, Qua Hồng Huyên cùng ông ngoại, và nhiều khách quý chủ nhật mới đến.

Khi đối mặt với cô, dì nhỏ vẫn giống như trước đây, lương thiện, nhu nhược, trí thức, ôn tồn, lời ăn tiếng nói nhỏ nhẹ hỏi han tình hình gần đây của cô, tự mình vắt nước trái cây cho cô, sửa sang lại tủ quần áo cho cô.

Nhưng Qua Việt Tú không bực bội, không phẫn nộ, bởi vì......

Bởi vì dì nhỏ gạt cô, cô cũng gạt dì nhỏ.

Khi dì nhỏ mang nước trái cây đến trước mặt cô, đôi mắt Qua Việt Tú xuyên qua cửa kính rơi vào bóng dáng của Tống Du Liệt, cậu đang giúp một người làm lấy thiết bị chiếu sáng, một đứa nhóc học cấp hai đứng cùng một thanh niên 20 tuổi đầu, ngoại trừ cơ thể cường tráng và chiều cao chênh lệch một nửa, hơn nữa vì được học qua Karate, tư thế đứng của Tống Du Liệt rất chuẩn, dáng vẻ cũng rất đỉnh đạc.

Đối mặt với những câu hỏi han ân cần của dì nhỏ, nhìn bóng dáng của Tống Du Liệt, trong lòng nhớ lại cuối tuần trước, cô và cậu ngã lên nhau trêи cỏ, xung quanh không có ai, là một cơ hội rất tốt để hôn nhau, nhắm mắt lại, dâng đôi môi lên.

Nhận lấy nước trái cây, cười một cái thật ngọt với Hạ Yên.

Dì nhỏ à, nếu dì biết tôi và tâm can bảo bối hôn nhau, liệu dì có hất ly nước này lên mặt tôi không?

Trước mắt, trò lừa gạt lẫn nhau này cực kỳ kϊƈɦ thích.

Nhân lúc Hạ Yên chuẩn bị bữa tối, Qua Việt Tú mở cửa phòng Tống Du Liệt

Tống Du Liệt đang ôn bài tập, yên lặng ngồi bên cạnh cậu, cậu ôn bài, cô chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, khu rừng đầu đông cảm giác rất tiêu điều.

Có hơi nhàm chán.

Hay là, nhìn Tống Du Liệt đi, Tống Du Liệt lại trở nên đẹp trai rồi, Tống Du Liệt của giai đoạn này nhìn rất giống bức tranh mẹ vẽ, sáng ngời lịch sự tao nhã.

Nhìn cậu, trong lòng không vui, lấy một nhúm tóc dài, cọ mấy cái trêи mặt cậu, cọ vài cái lại bị cậu đẩy ra, muốn sờ mặt cậu, lại bị ánh mắt của cậu dọa cho từ bỏ.

Chẳng lẽ là vì mẹ đến, bình thường cùng chị họ làm mấy chuyện lén lút bây giờ lại khiến cậu đứng ngồi không yên?

Nghĩ như vậy, cô thật đúng là một người tà ác

Nhưng, Tống Du Liệt, cậu phải biết là do mẹ cậu gạt người khác trước, nghĩ về người phụ nữ Hạ Trúc, lại nghĩ về buổi sáng tươi đẹp kia.

Đôi mắt chớp chớp, giọng nói đáng thương vang lên: "A Liệt, cậu ghét tôi lắm sao?"

Câu này không cần hỏi.

Tống Du Liệt có thể tìm được 100 lý do ghét Qua Việt Tú rất nhanh, nhưng nếu bắt Tống Du Liệt phải tìm một lý do thích Qua Việt Tú, sợ là rất khó.

"Chị quấy nhiễu nghiêm trọng đến việc học của tôi" Tống Du Liệt nói.

"A Liệt, tối qua tôi gặp ác mộng" Nói dối dễ như trở bàn tay, thật ra Qua Việt Tú tối hôm qua ngủ rất ngon, nghĩ đến chuyện cô sắp đưa quà sinh nhật cho quả mâm xôi ngọt ngào, ngủ mơ thôi cũng thấy sung sướиɠ.

Tống Du Liệt không nói gì nữa

"Tôi mơ thấy bị nước biển cuốn đi" đáng thương nói, lúc này, chứng sợ biển sâu đã biến thành đồng lõa nói dối.

Nói xong, đôi mắt nhìn chằm chằm Tống Du Liệt

Một lát, đôi mắt cậu rũ xuống, thấp giọng nói câu "Chị cũng nói là chỉ nằm mơ thôi"

Nhấp miệng, nhìn cậu.

Một lát sau.

Cậu sờ đoạn tóc xõa từ vai xuống sách giáo khoa của cô

Cô nghiêng đầu, dựa vào vai hắn, động tác này cô làm cực kỳ tự nhiên, cậu cũng không đẩy cô ra.

Tiếng lật sách không thấy vang lên nữa.

Xung quanh cực kỳ an tĩnh, ngoài cửa sổ đã biến thành màu xám.

Đầu dựa vào vai cậu, nhìn thấy sườn mặt của cậu, cùng lúc, cậu cũng đang nhìn cô.

Không học nữa à?

Tay lặng lẽ dừng ở nút áo sơ mi của cậu, bốn cánh môi sắp chạm vào nhau thì tiếng đập cửa vang lên.

Lúc Hạ Yên bước vào, Qua Việt Tú nằm lên bàn giả vờ "ngủ" Tống Du Liệt

"Tại sao A Việt lại ngủ ở đây?" giọng nói của Hạ Yên có hơi kinh ngạc.

Tống Du Liệt không nói gì

Hạ Yên dùng giọng nói lương thiện dặn dò con trai của mình "Bình thường A Việt không có bạn bè, tính cách lại giống trẻ con, nếu con bé đến tìm con, con hãy cùng nó trò chuyện nhé"

Nói xong, vỗ nhẹ bả vai của cô: "A Việt, ăn xong bữa tối rồi ngủ."

Lúc ăn tối bọn họ vẫn ngồi vị trí cũ, Hạ Yên và Tống Du Liệt ngồi một bên, Qua Việt Tú ngồi đối diện với Tống Du Liệt, Qua Hồng Huyên không tới, vị trí chính giữa để trống.

Dùng xong một nửa bữa tối, Qua Việt Tú bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện rất vui.