Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 63: Hồi ức chết. Mèo ăn thịt chim hoàng yến (2)




Mẹ thật sự quá xấu xa

Cô cũng vì quá chán nên mới nhìn Tống Du Liệt, cô không có nhìn anh mãi, cách một phút mới nhìn một lần, trong mắt cô, Tống Du Liệt còn đẹp hơn hoa trong hoa viên nhiều.

Không thèm để ý đến sự kháng nghị của cô, mẹ gọi tên cô: "Qua Việt Tú"

Mẹ rất ít khi gọi tên cô, mẹ rất hiếm khi chú ý đến cô

Thành thật đứng trước mặt mẹ

Mẹ nói, Qua Việt Tú, mẹ muốn chia sẻ một bí mật với con.

Mẹ muốn chia sẻ một bí mật với cô, trong lòng Qua Việt Tú vui chết mất.

"Sau này, lúc không có ai, bà ta là dì nhỏ" mẹ nói

Nhìn theo hướng mẹ chỉ, Qua Việt Tú nhìn thấy người phụ nữ đến từ đảo Greenland.

Người phụ nữ đến từ đảo Greenland cười với cô, bộ dạng cười rộ lên có vài phần giống mẹ.

Có lẽ vì có vài phần giống mẹ nên khiến trong lòng cô không thể nào ghét bỏ được

Thôi được, chẳng sao.

Dưới ánh mắt của mẹ, gật đầu.

Cho dù trong lòng không hiểu cách xưng hô dì nhỏ này có nghĩa là gì

Sau này, Qua Việt Tú mới hơi hiểu ra, mẹ và người phụ nữ đến từ đảo Greenland là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng tại sao phải khi không có ai mới được gọi là dì nhỏ thì cô không biết

Người phụ nữ đến từ đảo Greenland biến thành dì nhỏ, mà thằng bé đến từ đảo Greenland lại biến thành-------

"A Liệt, đó là chị họ của con" ngày đó ở hoa viên, người phụ nữ đến từ đảo Greenland nói với con trai mình như thế.

Chị họ, nghe rất kỳ cục.

Có lẽ thằng nhóc đến từ đảo Greenland cũng cảm thấy gọi chị họ rất kỳ cục, nên nó cũng không thèm gọi cô là chị họ.

Đứa bé kia luôn rất yên tĩnh, một tháng có khi còn khó nghe nó nói chuyện vài lần.

Một năm kia, Qua Việt Tú nhặt được vài cọng thực vật thân cỏ, chúng nó đáng thương nằm dưới chân cô.

Đem mấy cọng thực vật thân cỏ đến phía sau hoa viên, chôn chúng chỗ thổ nhưỡng tốt, tưới nước, cách ngày lại tưới nước cho chúng.

Mấy tháng sau, thực vật thân cỏ phát triển rất tươi tốt.

Lại mấy tháng sau, Qua Việt Tú phát hiện chúng nó còn ra trái, có màu đỏ, lớn bằng ngón cái, ở dưới nắng mặt trời, rất đẹp.

Hái một trái xuống cho vào miệng, mùi vị lúc đầu có hơi chua, lại nhai vài cái cho đến khi nhuyễn ra thì lại thấy ngọt, dư vị còn lại cũng rất đậm.

So với những loại trái cây cô đã từng ăn qua thì nó rất thú vị, cảm giác này có hơi giống với thằng nhóc đến từ đảo Greenland.

Gần đây, thằng bé đó ở trong lòng Qua Việt Tú đã trở nên thú vị.

Cô phát hiện khi mẹ vẽ tranh xong, nó sẽ chủ động giúp mẹ rửa dụng cụ vẽ tranh, bộ dáng nhìn cực kỳ ngoan ngoãn, cũng không biết có phải vì lý do này mà khi dùng cơm, nó từ ngồi cách mẹ hai vị trí biến thành ngồi bên tay trái mẹ.

Người có khuôn mặt xinh đẹp trở nên thú vị giống như lúc ăn quả đỏ mọng kia vậy

Đêm đó, Qua Việt Tú đã tìm kiếm tài liệu liên quan đến quả đỏ mọng kia.

Thực vật thân cỏ ở phía sau hoa viên có một cái tên rất êm tại: Quả mâm xôi

Một năm nữa trôi qua, cây mâm xôi từ vài cọng đã sinh trưởng thành một khóm, mà mối quan hệ giữa Qua Việt Tú và người phụ nữ đến từ đảo Greenland càng ngày càng trở nên thân mật, bí mật gọi "dì nhỏ dì nhỏ" rất ngọt ngào.

Năm nay, Qua Việt Tú cũng thông qua quản gia gọi Tống Du Liệt đến trước mặt mình.

Năm nay, đứa trẻ đến từ đảo Greenland cũng có tên gọi mới trong lòng cô: quả mâm xôi ngọt ngào.

Thỉnh thoảng, cô cũng hay tìm nó gây phiền phức, thỉnh thoảng cô cũng sẽ làm khó dễ nó, nhưng con tim luôn muốn bảo vệ nó từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi

Năm 10 tuổi, một đêm giữa hè, cũng như bao đêm Qua Việt Tú mở to hai mắt nhìn trần nhà, một trận mưa to qua đi, không khí giống như bị ngưng tụ, côn trùng ngoài cửa sổ kêu không ngừng.

Phiền chết cô, phiền chết cô.

Đi lang thang không mục tiêu trêи hành lang dẫn đến hoa viên, cũng không biết tại sao, cuối cùng cô lại đi đến trước cửa phòng Tống Du Liệt

Mở cửa ra, đi vào.

Váy ngủ kéo lê trêи thảm, bước chân càng tới gần giường trong tim càng đập loạn nhịp, cảm giác này có hơi kỳ diệu.

Dừng ở trước giường, nhẹ giọng gọi một tiếng "Tống Du Liệt"

Không có phản ứng

Bật đèn tường lên

Trong ánh sáng màu xanh nhạt.

Đứa trẻ đang ngủ say tựa như cưỡi cực quang đến, tốt đẹp đến nỗi khiến người ta muốn dùng đầu ngón tay cảm nhận.

Tay khẽ chạm tóc trêи trán nó. Cực kỳ mềm mại

Ngay cả chớp mắt cũng không chớp, nhìn nhìn

Tiếng mưa rơi đã ngừng, côn trùng cũng không kêu nữa, cơn buồn ngủ kéo đến

Tâm tình đầy thỏa mãn, trở về phòng.

Giữa hè này, Qua Việt Tú đã tìm được phương pháp giải quyết tình trạng cứ nhìn chằm chằm trần nhà, phòng của Tống Du Liệt cách phòng cô không xa, chỉ cần đi qua một hành lang.

Nhưng có khi sẽ có những khoảnh khắc xấu hổ

Ví dụ như đang nhìn thì nó bỗng nhiên mở to mắt

Đây là một đứa trẻ kỳ quặc, chính là nửa đêm tỉnh lại bỗng nhiên nhìn thấy một người ngồi ở đầu giường, không bị dọa chết mới lạ. Nhưng nó lại không hét lớn lại không trùm chăn che bản thân kín mít, mà lại dùng ánh mặt bình tĩnh nhìn cô.

Cô nở một nụ cười

Khi cô cười thì nó nhắm mắt lại, xoay người một cái, đưa lưng về phía cô.

Nó đưa lưng về phía cô, ý là cô sẽ không thể nhìn được nó, đó là khuôn mặt có thể vỗ về nội tâm cô bình tĩnh lại.

Mạnh mẽ quay mặt nó lại, miệng an ủi "Tôi chỉ muốn nhìn gương mặt này của cậu một chút thôi, cậu tiếp tục ngủ đi". Được như ý nguyện, tiếp tục nhìn mặt nó.

Xung quanh im ắng, thời gian vẫn chầm chậm trôi qua.

Cơn buồn ngủ đánh úp tới, cảm thấy hài lòng liền trở về phòng.

11 tuổi, Qua Việt Tú trong lúc vô tình nghe được tên nhóc đến từ đảo Greenland dùng tiếng Na Uy đọc thơ cho mẹ và dì nhỏ nghe, mẹ và dì nhỏ ngồi dưới bóng dù, mỉm cười nhìn đứa trẻ mặc áo sơ mi màu sáng

Đứa trẻ xinh đẹp sáng ngời, sáng hơn cả ánh mặt trời chính là câu từ phát âm chuẩn từ miệng nó phát ra.

Cô không biết nó đang đọc cái gì.

Cô đứng núp một góc trong vườn hoa, cho đến khi đọc thơ xong, cho đến khi bàn tay của mẹ hướng về phía đứa trẻ đó.

Đứa trẻ nho nhỏ đến trước mặt mẹ, mẹ ôn nhu hôn thái dương của nó

Trong nháy mắt, ghen ghét bốc lên hừng hực như lửa.

Mẹ hôn Tống Du Liệt, mẹ chưa bao giờ hôn cô một cái.

Rõ ràng đứa trẻ đến từ đảo Greenland là một tên âm mưu, giống như những gì người hầu thân cận của Qua Việt Tú nói: đứa trẻ kia chính là người cướp đi tình yêu thương vốn thuộc về cô.

Trở về phòng, lấy sách nhặt được từ trong rừng cây ra, sách là do người làm vườn làm rơi

Người làm vườn và một người phục vụ nữ trong trấn George là những người bạn cũ, cô đã từng bắt gặp hai người hẹn hò trong rừng cây, người làm vườn đọc diễn cảm sách cho cô ta nghe, vừa đọc vừa đẩy người phục vụ xuống đất, đè lên người cô ta giống như mấy con heo trong bụi, liên tục đong đưa ʍôиɠ, đong đưa vài cái liền nghe thấy tiếng hét như heo bị chọc tiết của cô ta.

Qua một lúc, hai người làm như không có chuyện gì rời khỏi rừng cây, Qua Việt Tú không nhắc bọn họ, sách rơi rồi.

Xuất phát từ tò mò, Qua Việt Tú đem sách bị rơi xuống về.

Có một ngày, dựa vào tên sách, Qua Việt Tú lên mạng tra thì biết rằng cây là cuốn sách cấm trẻ em dưới 18 tuổi.

Quá tốt.

Tống Du Liệt cách 18 tuổi còn xa lắm

Ngày kế, Qua Việt Tú bảo quản gia gọi Tống Du Liệt đến trước mặt mình, mở sách ra, cô bắt nó đọc hết nội dung trong sách cho cô nghe :)

Lúc Tống Du Liệt đọc cho cô, cậu bỏ qua rất nhiều đoạn, khi đó, trong sách có rất nhiều từ đơn tiếng anh mà cậu không biết, mà cô cũng cái biết cái không, ví dụ như breast (ngực), make love (làʍ ȶìиɦ) nhưng cô nghe rất thích thú, một chút ngại ngùng cũng không có.

Mười hai tuổi, đầu mùa xuân, trấn George nghênh đón mùa hoa tường vi nở rộ.

Trước buổi sáng sớm tươi đẹp kia, mọi thứ cũng không có gì quá tệ, trừ chuyện buổi tối không ngủ được, trừ chuyện cô không giống những đứa trẻ khác gặp chuyện gì vui là sung sướиɠ quên trời đất, trừ chuyện đôi khi sẽ ngây ngẩn nhìn thứ gì đó, trừ chuyện bố quá bận, mẹ không nhớ nổi bà có một đứa con tên là Qua Việt Tú

Buổi sáng sớm hôm đó, mẹ đi rồi, cách sinh nhật mẹ 13 tiếng đồng hồ.

Đi mà không có bất kỳ dấu hiệu gì, tựa như chiếc bóng bay đáng yêu kia, giây trước còn đang ở trong tay, giây tiếp theo đã bay lên trời.

Qua Việt Tú không dự đám tang của mẹ, cô dùng một giấc ngủ dài đến 108 tiếng để tiễn đưa mẹ, lúc tỉnh lại, dì nhỏ đã ngồi trước giường cô.

Dì nhỏ nắm tay cô nói, A Việt, con còn có dì nhỏ.

"A Việt, con còn có dì nhỏ, có A Liệt" nước mắt chảy từ hốc mắt dì nhỏ, từng hàng, từng hàng

Nửa tháng kể từ khi mẹ rời đi, tất cả bức tranh mà mẹ vẽ đã biến thành một ngọn lửa vào lúc sáng sớm, là bố đốt.

Bức cuối cùng bị ném vào đống lửa là vẽ cô cùng Tống Du Liệt mặc quần áo màu trắng như mặt trăng, xung quanh có rất nhiều hoa, đôi mắt của nó từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm phía trước, đôi mắt của cô từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm nó.

Phòng của mẹ biến thành cấm địa.

Cách mấy ngày, Qua Việt Tú đều sẽ tỉnh lại trong mồ hôi đầm đìa.

Sau đó, có một người đàn ông xa lạ nhưng ôn hòa đi đến trước mặt cô, cùng cô nói chuyện, nói rất nhiều thứ.

Đối với người đàn ông xa lạ này, cô chọn làm như không thấy, không lâu sau, đến trước mặt cô biến thành một người phụ nữ giọng nói tinh tế, người phụ nữ xa lạ này cũng rất thích nói chuyện.

Chiều hôm đó, Qua Việt Tú phát hiện, cái người phụ nữ nói liên tục không ngừng hơi giống với cô thư ký có dáng người nóng bỏng của bố.

Ngày đó, cô khỏe kinh khủng, dùng một cái giá nhựa đánh người phụ nữ kia đến hoảng loạn không ngừng, khiến cô ta nhập viện nửa tháng là cây bút cắm vào cánh tay cô ta.

Sau đó, Qua Việt Tú tìm được rất nhiều thứ vui trêи người những người đó.

Những người này đều có một cái tên gọi giống nhau: chuyên gia tâm lý học thanh thiếu niên

13 tuổi, Qua Việt Tú bị đưa tới Los Angeles, dì nhỏ cùng Tống Du Liệt cũng bị đưa tới Los Angeles với cô.

Vì để làm cô vui, Qua Hồng Huyên dựng một vườn nho ở bên ngoài phòng cô, phòng cũng giống phòng cô ở trấn George.

Ngày đó, Qua Việt Tú nhìn thấy tin tức Qua Hồng Huyên cùng cô thư ký kia của ông nghỉ phép ở bãi biển trêи báo.

Đêm nay, Qua Việt Tú nghĩ ngợi rất lâu.

Ngày tiếp theo, cô bảo người làm trong nhà đi mua máy biến giọng.

Mua máy biến giọng làm gì, mua máy biến giọng để nói chuyện với đám lưu manh ở Los Angeles.

Hai tuần sau, ảnh chụp cô thư ký có dáng người nóng bỏng của bố cùng tình nhân đi trêи đường xuất hiện trêи tất cả đầu báo nhỏ của Los Angeles, mấy tiếng sau, người này bị giữ lại ngoài cửa của SN Energy, thư đuổi việc được đưa đến tay.

Đêm đó, đeo vòng cổ mà mẹ thích, Qua Việt Tú hứng trí bừng bừng đến nhà thư ký cũ của bố chào hỏi, cũng chúc mừng cô ta được vinh doanh trêи mục tin tức của tạp chí Hoa Hoa.

"Cô là một cô gái bị xoay mòng mòng nhưng vẫn còn đắc chí" người kia nói như vậy.

Vừa dứt lời.

"Ầm" một tiếng, chiếc xe Porsche ngừng ở dưới chung cư đột nhiên bốc cháy, chủ nhân của chiếc Porsche này chính là người trước mắt này, nghe nói, tháng trước vừa đến.

"Cô ơi, đừng quá tức giận" nhìn cô ta "cô nên xem đây là may mắn vì xe bốc cháy chứ không phải nhà cô"

Vốn dĩ muốn đốt là nhà nhưng đám lưu manh Los Angeles nghĩ đến kết cấu của chung cư, nếu đốt thì sẽ cháy lớn nên đề nghị đốt xe.

Bọn họ bảo đảm với cô, chỉ cần 50s, chiếc xe Porsche xinh đẹp kia sẽ biến thành một đống sắt vụn.

Thật đúng là không nói ngoa.

"Mày với mẹ mày đúng là giống nhau, đều là đồ điên" người kia mắng cô như vậy

Cũng không tức giận, trước khi rời đi, Qua Việt Tú còn cho cô ta một cái hôn gió.

"Đồ ngu, buối tối hôm đó ở cùng với bố mày không phải tao, không phải tao" người kia lớn tiếng kêu, "Mày là một kẻ đáng thương, cực kỳ đáng thương"

Chưa đến 10p sau khi nói ra những lời đó, cô ta đã bị đưa đi.

Nghe câu "kẻ đáng thương" kia, không hiểu sao sức lực của Qua Việt Tú mạnh lên dễ sợ, đánh cho cô ta ngã trêи mặt đất, mở máy chích điện lên, cho đến khi người kia bị ngất đi.

Lần đánh nhau này cô cũng không ổn chút nào, thư ký cũ của bố cao to, nghe nói cấp ba còn chơi bóng rổ.

Cùng ngày, Qua Việt Tú nhập viện.

Lúc nằm viện, dì nhỏ cũng ở trong viện chăm sóc cô, thỉnh thoảng, Tống Du Liệt cũng sẽ xuất hiện.

Thật ra, khi Tống Du Liệt lần đầu tiên xuất hiện ở bệnh viện, Qua Việt Tú thật đúng là bị hoảng sợ, không cam lòng, bắt Tống Du Liệt đứng đó, cô đứng dậy từ giường bệnh.

Kéo y tá lại, để cô ấy đánh giá, cô và Tống Du Liệt, ai cao hơn

3 lần liên tiếp, y tá đều chỉ về phía Tống Du Liệt: "Cậu ấy cao hơn"

Bắt Tống Du Liệt gọt táo cho cô.

Khi Tống Du Liệt đang gọt táo cho cô, cô trộm nhìn anh

Sau khi mẹ rời đi, cô hình như đã quên đứa trẻ đến từ đảo Greenland mất rồi, hình như đã 1 năm, Tống Du Liệt liền cao hơn cô.

Cao hơn cô thì sao, cậu vẫn là quả mâm xôi ngọt ngào của cô

Đối với quả mâm xôi ngọt ngào của cô, cô có toàn quyền hạn với nó.

Dì nhỏ nói, Tống Du Liệt hiện tại là một học sinh lớp hai của trường tiểu học rồi

"A Liệt bây giờ là đội trưởng đội khúc gôn cầu của trường, tháng trước còn đại diện cho trường đoạt giải quán quân môn cờ vua giữa các trường với nhau" giọng nói của dì nhỏ đầy tự hào

Khi xuất viện, Tống Du Liệt cũng đến, đứng bên trái Qua Hồng Huyên.

Ngày đó, cô ngồi trêи ghế công viên của bệnh viện, ánh mặt trời ở California vẫn vậy, vẫn rất đẹp, đứa trẻ đứng bên trái bố mặc áo cổ lật hải quân, đẹp muốn đòi mạng, đôi mắt nhìn cô chằm chằm.

Bố lái xe, Qua Việt Tú ngồi song song với Tống Du Liệt ở ghế sau.

Cô nhìn chằm chằm tay cậu, mặt đẹp mà tay cũng đẹp.

Thư ký mới của Qua Hồng Huyên không đẹp, dáng người cũng không đẹp, nghe nói là một lesbian, điều này khiến Qua Việt Tú tâm tình tốt hẳn lên

Nhà cô mời giáo viên bổ túc đến, người mời là dì nhỏ, bởi vì dì nhỏ nói một ngày nào đó bà rời khỏi thế giới này, chỉ khi A Việt học hỏi kiến thức đàng hoàng, bà mới yên tâm rời đi

"Chỉ cần cháu không học hỏi kiến thức, dì nhỏ sẽ không rời đi" cô nói

Dì nhỏ nhìn cô, hốc mắt đỏ lên

Thôi được, thôi được

Vì thế giáo viên bổ túc xuất hiện đúng giờ từ thứ 3 đến thứ 6

Bị giáo viên bổ túc làm cho phiền não, Qua Việt Tú liền đi tìm dì nhỏ, nói dì nhỏ không phải còn A Liệt đó sao?

"Sẽ có một ngày, trong sinh mệnh của A Liệt sẽ xuất hiện một cô gái khác, mà A Việt cũng sẽ có một ngày gặp được một người thanh niên đáng yêu". Dì nhỏ dùng một loại ngữ khí đương nhiên.

"Thế nên?"

"Sau này, các con sẽ phải tách ra"

"Vậy A Liệt không cần gặp cô gái khác, mà con cũng không cần gặp thanh niên đáng yêu, như vậy thì bọn con không cần phải tách ra nữa" cô nói

Bởi vì mối quan hệ với dì nhỏ, Qua Việt Tú cũng bắt đầu thân cận với Tống Du Liệt, tuy rằng, Tống Du Liệt càng ngày càng không xem cô ra gì, nhưng trước mặt dì nhỏ, cô cũng không tính toán so đo với cậu.

Dì nhỏ cười cười, nói không được.

"Tại sao lại không được?" giọng điệu rất tức giận.

"Chờ A Việt lớn lên sẽ hiểu". Dì nhỏ cười nói.

Đêm đó, Qua Việt Tú mở cửa phòng Tống Du Liệt

Khi Tống Du Liệt mở mắt ra, cô nói với anh: Tống Du Liệt, nhớ kỹ, sau này cậu không được gặp cô gái khác, cậu chỉ có thể gặp tôi thôi.