Tay run rẩy lấy chiếc hoa tai từ trong túi ra.
Cánh hoa rũ xuống trước mắt, là hoa cát tường.
Qua Việt Tú rất thích hoa cát tường, nhưng hoa tai chẳng phải là tặng cho Qua Việt Tú.
Chiếc hoa tai này đã từng được đặt trong một chiếc hộp nhỏ xinh xắn, khi đó nó vẫn còn là một đôi.
Đó là một buổi chiều hoàng hôn, Qua Việt Tú như thường lệ mở cửa phòng Tống Du Liệt, sau đó cô phát hiện ra hộp quà nhỏ đó.
Không phải là cô thích hộp quà nhỏ kia, nhưng trong hộp quà nhỏ lại có thứ mà cô thích, một đôi hoa tai, là đôi hoa tai có bông hoa cát tường trêи đó, có màu sáng.
Trong phòng của Tống Du Liệt lại tìm được một thứ đồ vật như vậy, thật kỳ quặc, hơn nữa, hộp quà nhỏ còn được cất ở một nơi vô cùng bí mật.
Qua Việt Tú thích nghịch đồ của Tống Du Liệt ra, đừng hiểu lầm, cô không có sở thích ăn trộm, cô chỉ đơn giản là thích nghịch đồ trong phòng của Tống Du Liệt mà thôi, loại sở thích này cũng có thể được xem là quan tâm.
Trêи đời này, dì nhỏ và Tống Du Liệt là hai người mà Qua Việt Tú "quan tâm" nhất.
Ướm đôi hoa tai trêи lỗ tai mình, nhìn kiểu gì cũng thấy hợp, tiếc rằng, cô không có lỗ xỏ trêи tai.
Cô không có lỗ xỏ, nhưng Tống Du Liệt lại mua hoa tai, suy nghĩ bật ra này khiến Qua Việt Tú dựng đứng lên, trong nháy mắt, bước vào trạng thái chiến tranh bùng nổ.
Cô xị mặt, cẩn thận kiểm tra hộp quà.
Quả nhiên, ở dưới đáy hộp quà nhỏ có một tấm thiệp chúc sinh nhật, mà tên người nhận trong tấm thiệp này không phải là Qua Việt Tú.
Đương nhiên không phải là Qua Việt Tú rồi.
Nhưng chữ viết trêи thiệp là của Tống Du Liệt.
Rời khỏi căn phòng của Tống Du Liệt, Qua Việt Tú đi bấm lỗ tai.
Ngày hôm sau, cô đeo đôi hoa tai hình bông hoa cát tường, ăn vận cực kỳ xứng với đôi hoa tai, đứng ở trêи boong thuyền, vén tóc, để cho đôi hoa tai lộ ra.
Rồi mỉm cười hỏi Tống Du Liệt, đôi hoa tai đẹp chứ?
Lực của cậu bé rất mạnh, đến giật một bên khuyên tai từ cô, lỗ tai vừa bấm, mà tính chất da của cô mẫn cảm, khi đeo đôi hoa tai kia, dù không cử động cũng đã rất đau rồi, đừng nói đến bị anh giật mạnh.
Khi giật được một bên, lại muốn giật tiếp bên nữa.
Lúc đó, du thuyền đã ra giữa biển sâu, đối với mực nước ở chỗ biển sâu này Qua Việt Tú rất e sợ, sợ đến một mức độ nào? Sợ đến nỗi một giây đồng hồ sau đầu đã choáng váng, và giây sau thì lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Nhưng lúc ấy, Qua Việt Tú không có cảm giác sợ nước biển, một chút xíu sợ hãi cũng không có, bởi vì rất dễ khoác lác rằng mình không sợ, thật ra lúc đó cô cũng không rõ mình có đang khoác lác không.
Cô nói với anh: "Nếu như cậu đòi chiếc hoa tai còn lại, tôi sẽ nhảy xuống."
Anh cũng biết, là cô không biết bơi.
Anh nhìn cô, giơ một tay lên, chiếc hoa tai bị anh cướp lấy chìm vào đáy biển.
Chiếc hoa tai còn lại vẫn còn ở một bên trêи lỗ tai cô, đeo cả ngày.
Đến tận bây giờ, Qua Việt Tú không còn đeo chiếc hoa tai đó nữa, nhưng cô vẫn còn giữ lại nó, còn giữ lại đến ngày hôm nay, kể cả lỗ bấm.
Nhìn xem, khi đó da mặt cô dày biết bao nhiêu.
Mặt dày, và cũng tham lam.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo Qua Việt Tú từ hồi ức như cơn lốc xoáy quay về.
Cảm ơn trời đất, Qua Việt Tú ghét nhất là chìm trong ký ức.
Là số điện thoại của Cố Lan Sinh gọi đến.
Cô tiện tay ném chiếc hoa tai lên mặt bàn, đến sân phơi, nơi này có thể tránh được sóng rada quấy nhiễu sóng điện thoại.
Cố Lan Sinh hỏi bây giờ cô đang ở đâu.
Cô hỏi anh nếu như cô nói bây giờ cô đang làm người giúp việc trong nhà một nhân vật lớn anh có tin không.
"Tin chứ."
Qua Việt Tú nói cái gì Cố Lan Sinh đều phải tin, đây là giao ước của bọn họ, đồng thời Cố Lan Sinh nói cái gì Qua Việt Tú cũng phải tin tưởng.
"Qua Việt Tú, hai tuần đã trôi qua một tuần rồi." Cố Lan Sinh nói.
Đúng vậy, hai tuần đã trôi qua một tuần rồi, một tuần sau Marian sẽ trở lại, chỗ này không còn việc của cô nữa.
Cố Lan Sinh nói anh dự định sẽ ở Johannesburg một khoảng thời gian.
Qua Việt Tú không hỏi anh sẽ ở lại trong bao lâu, đối với cái chết của Đoạn Nhiên Cố Lan Sinh vẫn không buông bỏ được, nhìn Cố Lan Sinh có vẻ như rất dễ dãi, nhưng khi hăng hái thì cố chấp hơn bất cứ ai.
Vừa cố chấp lại vừa kiêu ngạo.
"Em sẽ theo anh chứ?" Anh hỏi cô.
Ánh mắt cô rơi vào nơi xa xăm, nói rằng sẽ....
Vẫn luôn là Cố Lan Sinh bên cạnh Qua Việt Tú, bây giờ, đến lượt Qua Việt Tú bên cạnh Cố Lan Sinh.
Kết thúc cuộc gọi, cô rời khỏi sân phơi.
Đi vào phòng, cô bỗng dừng lại, Tống Du Liệt đang ở trong phòng cô, quay lưng về phía cô.
Chỉ trong chốc lát, cô dừng bước, cơ thể né sang một bên, đứng ở đấy, Qua Việt Tú quyết định đếm một chút: một quả ô liu, hai chiếc xe ngựa, ba con sóc, bốn...
Đầu óc trống rỗng.
Mắt không nghe lời sai khiến, tìm bóng dáng kia.
Bây giờ, trong tay Tống Du Liệt đang cầm chiếc hoa tai hoa cát tường kia, bởi vì anh quay lưng về phía cô, nên cô không có cách nào nhìn rõ biểu cảm trêи gương mặt anh lúc này.
Gió thổi, bức màn tung bay, cánh hoa cát tường anh cầm trong tay cũng khẽ đung đưa, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, như bị hóa đá, chuyên chú đến mức như có thể làm máu thịt hóa thành cẩm thạch vậy.
Nếu như phải nói rằng bị gán mác bệnh tâm thần phân liệt có ưu điểm gì, thì ưu điểm này chắc là có tư duy nhạy bén hơn người bình thường, loại nhạy bén này thật ra cũng có thể giải thích là do trực giác.
Có người nói rằng, ở Washington người ta cho những bệnh nhân mắc bệnh tâm thần tiếp xúc với một số tội phạm thiên tài, khi mà máy phát hiện nói dối bó tay trước những gã tội phạm thiên tài này.
Trực giác.
Như vậy, trực giác lúc này nói cho cô biết chuyện gì?
Trong lòng một người đàn ông trưởng thành thì mối tình đầu chiếm bao nhiêu phần, không biết được, có lẽ ngay cả đương sự cũng không giải đáp được.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, một ngày nào đó, vật được dự tính đưa cho người con gái đã động lòng khi xưa xuất hiện trước mắt, không cầm lòng được mà đưa tay chạm vào, như chạm vào sự dịu dàng của người con gái trong vườn chanh thuở thiếu thời.
Gió bình nguyên lại thổi đến, tấm rèm cửa lại tung bay, bóng người trước cửa sổ kia vẫn không nhúc nhích, Qua Việt Tú nghĩ, có nên bước đến, đấm một đấm đánh thức anh không.
Nhưng nếu như, anh ta không tỉnh lại thì sao?
Không tỉnh thì càng tốt, sợ nhất là, anh quay lại, dùng ánh mắt khiến cô vô cùng sợ hãi để nhìn cô.
Nhìn cô, vươn tay ra, đẩy một cái rơi xuống hồ bơi.
Cái hồ bơi kia hiện tại Qua Việt Tú còn nhớ rõ, nghe nói đó là cái hồ bơi có diện tích lớn nhất khu vực Beverly, xung quanh cây cối bao trùm, khi mặt trời lặn, âm thanh trở nên âm trầm, dĩ nhiên, đây là cảm giác của Qua Việt Tú.
Sở dĩ cô có cảm giác như vậy là bởi vì hồ bơi này đã từng có một đứa trẻ vị thành niên chết đuối, người con gái chưa đủ tuổi thành niên này là tình nhân của bạn Qua Hồng Huyên, đêm đó một đám người chơi hết sức vui vẻ, khi cảnh sát ập tới cửa thì, cô gái chưa đủ tuổi thành niên này bị bắt phải giấu mình dưới nước, đối với các vị tỷ phú, quan hệ với một đứa trẻ vị thành niên chính là scandal.
Lúc đó, ánh mắt của Tống Du Liệt khiến cho cô tin rằng mình sẽ là người thứ hai chết đuối ở cái hồ bơi này, khi anh đẩy cô xuống nước, cô không kêu cứu, bởi vì có kêu cứu cũng không được, Tống Du Liệt đã chọn một thời điểm rất tốt, lúc này là lúc nhân viên của hồ bơi ăn tối, hơn nữa góc độ cũng khéo léo tránh được camera.
Lúc mở mắt, trời đã tối sầm, cô nằm bên cạnh hồ bơi, xung quanh không một bóng người, xem ra cô vừa mới bước từ cõi chết trở về, xỏ giày vào, cô chậm rãi quay về phòng mình.
Đêm đó, Qua Việt Tú gặp ác mộng.
Thu lại ánh mắt trêи người Tống Du Liệt, cũng như ngày đó, cô bước chân, chậm rãi ra sân phơi.
Cũng không biết đã ngây ngẩn trong bao lâu, tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.
Quay đầu lại.
Áo sơ mi trắng oxford cùng với quần kaki, những thứ này mặc trêи người Tống Du Liệt còn đẹp hơn gấp trăm lần người mẫu tạp chí, thật sự đẹp hơn gấp trăm lần, như lời cô nói mấy hôm trước.
Mấy ngày trước , khi lật tạp chí thời trang nam, ngón tay chỉ vào bộ đồ đẹp nhất bộ sưu tập, Tống Du Liệt nếu anh mặc bộ đồ này, nhất định sẽ đẹp hơn gấp trăm lần. Tống Du Liệt cũng không thèm xem.
"Nếu như anh đồng ý mặc nó, em sẽ hẹn hò với anh một ngày." Nói xong thì lập tức hối hận, may là Tống Du Liệt không xem lời cô nói ra gì, cũng không lật tạp chí nữa.
Thật là... thiên thạch từ trêи trời rơi xuống.
Anh đến trước mặt cô, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt cô, nói: "Sắc mặt hơi tệ, anh gọi điện thoại bảo bác sĩ đến nhé."
Qua Việt Tú cau mày.
"Sao thế?" Anh hỏi.
"Cứ như vậy, anh có thể bùng vụ ăn trưa đúng không." Chống nạnh.
Anh mỉm cười, vừa mới cười, lông mày đã nhíu lại.
"Sao thế?" Lần này đến lượt cô hỏi anh.
Anh gạt tay từ bên hông cô xuống: "Không nên nuôi thói quen chống nạnh."
"Chống nạnh thì làm sao?!" Trong lòng Qua Việt Tú không vui.
"Thô lỗ." Anh nói.
"Thô lỗ là thế nào, sao lại thô lỗ chứ?!" Rút tay khỏi tay anh, cô lại chống nạnh, ưỡn ngực.
"Qua Việt Tú." Tống Du Liệt lùi lại hai bước, khoanh tay: "Vì sao không cho em nuôi thói quen chống nạnh, muốn nghe nguyên nhân chính là gì không?"
Thế nên, nguyên nhân chính không phải là do thô lỗ?
Chờ ba giây, Tống Du Liệt vẫn không nói cho cô biết, ngược lại, ánh mắt anh tuyệt đối không khách khí, căn bản không có ý rời khỏi ngực cô, hai gò má đỏ ửng, nhưng do Tống Du Liệt chưa nói cho cô biết nguyên nhân thật sự, cô không thể tỏ ra thu binh* được.
(*)chịu thua thiệt.
"Còn không nói?" Giọng nói tỏ ra mất kiên nhẫn.
"Qua Việt Tú, đợi sau này ngực em xệ xuống, một phút em thích chống nạnh bao nhiêu lần cũng chẳng sao"
Cúi đầu nhìn xuống, do động tác chống nạnh mà càng lộ ra bộ ngực căng tròn, nhanh chóng bỏ tay ra.
Lời này rõ ràng là đang quấy rối tình ɖu͙ƈ mà.
Tống Du Liệt sắp xếp một nhà hàng ở phía bắc ngoại ô, ông chủ nhà hàng là người Hy Lạp, nhà hàng theo phong cách Địa Trung Hải, màu xanh thẳm phối với những bức màn mỏng, có thể vừa ăn cơm vừa ngắm cá heo biểu diễn.
Chỗ bọn họ ngồi là ở tầng ba, đây là vị trí tốt nhất để ngắm cá heo biểu diễn
Nhìn xung quanh, ở tầng ba chỉ có hai người bọn họ, ừm, quả mâm xôi ngọt ngào của cô bây giờ cũng bày vẽ quá nhỉ, học được cả những kỹ năng của công tử nhà giàu để làm hài lòng phái nữ.
Chỉ là, cô không phải là một trong những người phụ nữ nịnh hót anh, chờ dùng xong cơm trưa cô phải nhắc nhở anh mới được.
Cô còn chưa kịp nhắc nhở, anh đã nói trước: Qua Việt Tú, đừng có huênh hoang, đây chỉ là quá trình thực hành thôi.
Nói cách khác là, cô chỉ là vật thí nghiệm trong cuộc hẹn hò giữa anh và bạn gái tương lai.
Trong bữa ăn trưa, Qua Việt Tú không nhịn được mà đố kỵ với đối tượng hẹn hò trong tương lai của Tống Du Liệt.
Quả mâm xôi ngọt ngào của cô không chỉ có bề ngoài điển trai, mà còn rất biết chăm sóc người khác, tuy rằng có chút khuyết điểm là hay nổi nóng, nhưng anh tuyệt đối là một học trò xuất sắc mà không cần giáo viên phải bận tâm.
Rời khỏi nhà hàng, bọn họ đi chợ đồ cũ cuối tuần.
Đi dạo chợ đồ cũ phần lớn là du khách ngoại quốc, đa số đều mang ba lô.
Chợ đồ cũ và chợ bán đồ cũ cũng không khác nhau là bao, đều rao bán những thứ đồ hiếm lạ, mỗi người bán hàng rong đều có sở trường về ngôn ngữ, biết một chút tiếng Đức, tiếng Pháp cũng biết một chút, tiếng Ả Rập cũng biết, tiếng Trung thì nói lưu loát không thành vấn đề, bọn họ dạo từ quầy hàng này sang quầy khác, Qua Việt Tú cầm món đồ quý hiếm nhìn một lát, còn hưng phấn cầm chiếc kính lúp từ người bán hàng rong mà nghiên cứu, Tống Du Liệt thì đứng chờ một bên.
Nhìn xem, biểu hiện của quả mâm xôi ngọt ngào của cô rất tốt, cách họ mấy bước chân có một đôi nam nữ, mỗi lần người con gái muốn dừng bước thì người con trai sẽ giục một hồi, hoặc là chỉ xem điện thoại di động.
Bỏ chiếc kính lúp xuống, ưỡn thẳng lưng lên, một chiếc vòng bạc đưa đến trước mặt cô, người phụ nữ Da Ya đang cầm chiếc vòng tay cực kỳ bắt mắt.
"Đẹp không?" Người phụ nữ Da Ya rất tinh ý, vừa nhìn là biết người châu Á trước mặt, chuyển sang nói tiếng Trung.
Tiếng Trung có vẻ chưa chuẩn, nhưng lại có thể tăng thiện cảm.
Qua Việt Tú gật đầu.
Người phụ nữ Da Ya ngay lập tức lẻn đến chỗ Tống Du Liệt, lần này đổi thành nói tiếng Anh: "Bạn gái cậu nói đẹp, 100 đô la."
Món đồ kia những 100 đô? Ở khu chợ cũ Uganda cũng chỉ hai đến ba mươi đô la.
Không đợi Qua Việt Tú vạch trần âm mưu sư tử ngoạm(*) của người bán hàng rong, bà ta đã bỏ 100 đô la vào túi.
(*)đòi hỏi quá đáng
Tống Du Liệt bỏ tiền ra.
Quên đi, coi như hôm nay cải thiện bữa ăn cho người bán hàng rong.
Người bán rong đưa chiếc vòng tay cho Tống Du Liệt, liên tục dùng ánh mắt cổ vũ.
Tên nhóc đẹp trai người Trung Quốc rất thông minh, ngay lập tức ý thức được, kéo tay người con gái sang một bên.
Tay bị động đeo vòng vào, vốn dĩ Qua Việt Tú định cởi ra nhưng âm thanh lách cách của chiếc vòng vang lên, âm thanh này nghe thật êm tai.
Lắc lư mấy lần, càng nghe càng thấy êm tai.
Ngẩng đầu, Tống Du Liệt đang chăm chú nhìn cô, mắt có tia cười nhàn nhạt, người mặc áo sơ mi trắng kia có phải đang đắc ý với cô lắm không... Để cho cô trở lại thuở còn nhỏ, trong lòng thầm nhủ không được nhìn, đứa trẻ đến từ đảo Greenland có gì tốt mà nhìn, nhưng ánh mắt không nhịn được mà tìm kiếm, đứa trẻ đến từ đảo Greenland thật sự rất xinh đẹp, mẹ cũng đẹp như vậy.
Đi được mấy bước, bất tri bất giác, Qua Việt Tú nhớ đến câu "bạn gái" mà người bán rong xưng hô với cô, một trai một gái đi cùng nhau hay khiến người ta liên tưởng đến bạn trai bạn gái của nhau, Qua Việt Tú tự nhủ.
Rời khỏi chợ đồ cũ, bọn họ đến siêu thị mua đồ ăn, anh đẩy xe đẩy, còn cô chọn hàng hóa, chủ nhật rất đông người, đa số người đến siêu thị mua sắm đều là phụ nữ.
Thật là đòi mạng, Qua Việt Tú chọn chiếc kính mắt xấu nhất.
Chiếc kính mắt xấu nhất đeo trêи mặt Tống Du Liệt, điều khiến cho Qua Việt Tú tức giận là, chiếc kính mắt xấu kia không làm cho Tống Du Liệt xấu đi, vậy thì cô trở lại chọn chiếc mũ xấu xí. Chiếc mũ xấu xí cùng chiếc kính mắt xấu đã che đi ba phần tư gương mặt của Tống Du Liệt, nhưng lại không che được dáng người.
Giục Tống Du Liệt tính tiền.
Thanh toán xong, 4 giờ 20 phút, về đến nhà là vừa vặn nấu cơm.
Năm giờ, lái xe vào gara.
Tắt đèn.
Đèn trong gara không mở, chỉ chừa nguồn sáng từ những cái lỗ thông hơi, ánh sáng từ lỗ thông hơi có màu như vỏ quýt, tia sáng khi chiếu qua phân tán thành màu đỏ sậm.
Loại ánh sáng màu đỏ sậm này rất dễ khiến tinh thần người ta trở nên uể oải.
Khi tháo dây an toàn, chiếc vòng trêи tay cô phát ra âm thanh lanh lảnh, Qua Việt Tú lại nhớ lời của người bán rong, người bán rong nói rằng bạn gái cậu thật đẹp.
Bạn gái? Cô chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành bạn gái của người nào, Qua Việt Tú chỉ thuộc về chính mình, vĩnh viễn là vậy.
Tháo dây an toàn ra.
Cửa xe bị khóa lại.
"Làm gì thế?" Quát lên.
Tống Du Liệt tháo chiếc kính mắt xấu xí xuống, đeo chiếc kính đó lên mặt cô.
"Không thích những cô gái kia ngắm anh?" nắm bả vai cô, hỏi.
"Anh thích được phụ nữ nhìn chòng chọc vào mình sao?" Cô vặn lại.
Trong chốc lát.
"Anh không ghét được phụ nữ nhìn chòng chọc." Tống Du Liệt nói.
Tỉ mỉ nhìn gương mặt trước mắt, biểu cảm rất tập trung, giọng nói cũng nghiêm nghị.
Được, được lắm, cô đây là đang xía vào chuyện người khác mà, anh ta rất hưởng thụ cảm giác được phụ nữ ngắm, Tống Du Liệt và những người đàn ông xấu xa khác cũng không khác nhau là bao!
Muốn mở cửa xe nhưng tay lại bị giữ chặt lấy.
Anh lườm tôi, tôi cũng lườm anh.
Nhưng... không biết thế nào lại hôn nhau, bởi vì khoảng cách quá gần sao?
Dịch lên phía trước là có thể hôn được, kính mắt từ trêи mặt rơi xuống, ghế phụ bị đẩy ngả ra phía sau, cơ thể cô cũng ngả về phía sau theo chiếc ghế, anh dán lên người cô, ý thức được anh muốn làm gì, cô liều mạng đẩy anh, nhưng bàn tay yếu ớt không có sức, cuối cùng hai tay chỉ có thể che cổ áo của mình, khẽ cầu xin, đừng mà, Tống Du Liệt, mau bỏ tay ra.
"Xin anh." Lòng cô hốt hoảng, cảm giác như có con mắt nào đang ở lỗ thông hơi, đi kèm với động tác thâm nhập của anh, trong lòng càng sốt ruột, quýnh lên.... "Chờ buổi tối... Buổi tối tôi sẽ cho anh." Lời nói bay bổng thoát ra từ miệng cô.
Anh nằm lên người cô thở hổn hển, cô không dám động đậy, đầu óc trống rỗng, nghe xem cô đã nói gì vậy trời?
Mấy lời này mà để ông ngoại nghe xem ông có tức chết không.
Không không, những lời lúc nãy có lẽ là đến từ sự hoang tưởng của cô, đối với một người bị bệnh tâm thần phân liệt mà nói, hoang tưởng là một việc rất thường xảy ra.
Âm thầm thở ra một hơi.
Một giây sau...
"Qua Việt Tú, em nói là, chờ buổi tối?"
"Hửm?"
"Có tin không, đêm nay có thể dùng hết bốn cái." Tống Du Liệt còn nói. =)))))))))))))))))))
Lời này có ý gì, cái gì mà đêm nay có thể dùng hết bốn cái, thật là chẳng ra sao cả, hôm nay Tống Du Liệt uống nhầm thuốc? Tức giận đẩy anh ra: "Mở cửa nhanh lên, tôi đói lắm rồi."
Tống Du Liệt cười, ngón tay bóp bụng dưới cô rất ngả ngớn.
Hoảng loạn, cô nhặt chiếc kính mắt xấu xí kia đeo lên, sau khi đeo kính, Qua Việt Tú mới thở phào một hơi.
Tống Du Liệt cầm túi đồ mua sắm, cô cúi đầu đi sau lưng anh.
Ra khỏi gara, Tống Du Liệt gọi một tiếng: "Qua Việt Tú."
"Cái gì?" Cô đùng đùng ngẩng đầu, trong lòng vẫn còn rầu rĩ về vấn đề "Người phụ nữ khác ngắm Tống Du Liệt" vấn đề này cô không chiếm được tiện nghi gì hết.
Ngẩng đầu lên, trong lòng càng tức, Tống Du Liệt có gương mặt đẹp trai rất hợp với phong cách Châu Âu đang thịnh hành hiện nay, không trêu hoa ghẹo nguyệt cũng khó.
Đúng lúc dưới chân có một quả khô rơi từ trêи cây xuống, cô thuận chân, đá quả khô kia vào Tống Du Liệt.
Vỏ quả khô kia đã khiến áo sơ mi trắng của Tống Du Liệt có một vết bẩn nhỏ.
Thế nhưng Tống Du Liệt là một đứa trẻ ưa sạch sẽ, cô nhấc chân bỏ chạy.
Chưa được vài bước bị tay anh kéo lại, cứ như vậy một tay anh cầm túi đồ, một tay dắt theo cô.
Lại... Lại nữa rồi.
Cô vùng không ra, bèn lớn tiếng kêu la, cô không phải là món hàng gì đâu nhé.
"Ầm ĩ chết đi được, Qua Việt Tú."
Giọng nói trong nháy mắt càng dữ: "Nếu như anh không buông tay tôi, anh sẽ gặp phiền phức đấy, Tống Du Liệt."
Tiếng "Tống Du Liệt" đầu tiên vang lên nhau.
Tiếng "Tống Du Liệt" nhỏ hơn là giọng nói núp ở phía sau cô.
Hai tiếng "Tống Du Liệt" đồng thời rơi xuống.
Thả tay mình ra.
"Phịch" một tiếng.
Rơi xuống đất không phải món hàng hóa gì, mà là Qua Việt Tú.
Qua Việt Tú không thể ngờ Tống Du Liệt đột nhiên buông tay cô ra, tình huống này khiến Qua Việt Tú hơi ngơ ngác.
Sau khi thấy rõ tình huống.
Qua Việt Tú hiểu ra vì sao Tống Du Liệt lại đột nhiên buông tay cô
Bởi vì cô gái tháng năm kia đang đứng sau gốc cây.