Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 45: Gả cho anh đi (Thượng) (4)




"Qua Việt Tú, gả cho anh đi" thấp giọng nói bên tai cô.

Cùng với câu này, người trong lòng ngực giống như biến thành một con rối.

Chậm rãi thoát khỏi lồng ngực anh, chầm chậm xoay người, chầm chậm ngẩng đầu, chầm chậm nhìn anh.

"Cố Lan Sinh, xem ra anh rất muốn trải nghiệm cảm giác 24h làm chồng của Qua Việt Tú" tiếng thở dài cũng chầm chậm.

Đôi mắt dừng lại trêи mặt cô, không có phép đôi mắt cô tránh né.

"Trò đó không vui chút nào, một chút cũng không vui" lắc lắc đầu, bẻ khớp ngón tay "Thứ nhất, tuy gọi là chồng, nhưng thực tế chỉ là chồng trêи danh nghĩa, bởi vì 24 tiếng quá ngắn, ngắn đến nỗi chồng và vợ chưa kịp ngủ cùng nhau đã hết rồi, thậm chí môi cũng chưa hôn được. Thứ hai, người phụ nữ trước mặt anh là loại vì nhan sắc và vật chất mà bán linh hồn cho quỷ dữ, gặp được cô ta, là vận rủi của anh đấy"

Vỗ trán.

"Chẳng lẽ tôi không đủ đẹp?"

Cái tật xấu tự cho mình là đúng và tự mình đa tình trước giờ chưa bao giờ rời xa Qua Việt Tú

Biểu cảm thay đổi thật tự nhiên, mi mắt rũ xuống, ánh mắt đầy ảm đạm.

"Tôi cũng nói cho anh biết tình trạng sau khi bốn người chồng cũ của tôi gặp tôi, sau khi gặp Qua Việt Tú, cuộc sống của bọn họ chưa bao giờ tốt đẹp như trước, quá trình thoát khỏi tôi quá tồi tệ, giống như người thanh niên ưu tú mọi mặt ở một trấn nhỏ sau khi lên thành phố thì bị choáng ngợp đến té ngã"

Không nói lời nào, nhìn cô.

Cô nhíu mày, bắt đầu mất hết kiên nhẫn, lui về sau một bước, dựa vào ván cửa: "Cố Lan Sinh,, anh quên rồi sao? Lần trước tôi đã nói rồi, tôi muốn lập kỷ lục Guinness "người phụ nữ kết hôn nhiều nhất thế giới", tôi hy vọng những người chồng trước có thể nhiều bằng một Liên Hợp Quốc, nhưng điều đó không có nghĩa Cố Lan Sinh sẽ có một ghế ở Liên Hợp Quốc đó"

"Hay nói nói cách khác, Cố Lan Sinh không thích hợp làm chồng cũ của Qua Việt Tú"

Nói xong, đôi mắt nhìn chằm chằm anh.

Nhìn gương mặt trước mắt này. Trong nháy mắt, không nhìn thấy vẻ ôn nhu, thanh lãnh ngày trước, nếu nhìn kỹ có thể thấy được cảm giác như gặp đại địch, giống như nếu anh tiếp tục đề tài này, cô sẽ liều mạng với anh.

Qua Việt Tú, người phụ nữ hư hỏng.

"Cố Lan Sinh, đây là lần thứ hai anh nói đùa kiểu này với tôi, tôi không cho phép trò đùa này xuất hiện lần thứ ba" lời nói nghe rất hùng hồn, nhưng ngữ khí lại mang theo chút cầu xin.

Vui đùa?

Có lẽ anh nên tiến lên hôn môi cô, hoặc trực tiếp với vào trong quần áo của cô, dùng hành động thực tế nói cho cô biết, đừng ra vẻ nữa.

Ngắn ngủn mấy giây, gương mặt kia từ tái nhợt biến thành trắng bệch.

Lâu rồi mà không thấy anh trả lời, khóe miệng đáng thương khẽ động: "anh không giống người khác, trong lòng anh rõ hơn ai hết, nên Cố Lan Sinh, đừng bắt tôi chơi, được không? Tôi biết...tôi biết lúc này tôi không nên bỏ chạy, nhưng...tôi có thể thề, tôi sẽ không phá hủy tình bạn của chúng ta, Cố Lan Sinh..."

Giọng nói đáng thương ngừng lại khi tay anh vươn ra.

Đầu ngón tay dừng lại chỗ khóe mắt, nơi này đã vì anh mà chảy nước mắt, trong lòng thở dài, nói Qua Việt Tú, khẩu khí của em cũng thật lớn.

"Chỉ dựa vào em?" lắc đầu, phối hợp với cô, đây là do sự xinh đẹp của Qua Việt Tú, cũng là do...Qua Việt Tú vì Cố Lan Sinh mà khóc.

Lần sau, anh sẽ không dễ nói chuyện như vậy, làm gì cũng phải hôn môi cô, hôn rồi thì cô sẽ không tỏ vẻ nữa, nếu cô còn tiếp tục tỏ vẻ, anh sẽ thật sự vói tay vào trong quần áo của cô, đôi tiểu bạch thỏ bị quần áo bao bọc kia, không, là đôi đại bạch thỏ mà anh đã nhớ thương rất lâu kia.

"Cái gì? Ngữ khí nháy mắt bỗng kiêu ngạo vô cùng.

"Chỉ dựa vào em mà cũng muốn thành lập một liên minh quốc tế chồng cũ?" cười nhạo.

"Tại sao tôi lại không thể?" cô gái 26 tuổi chống nạnh, phồng mang trợn má nói "Tôi đã thử khiến một người đàn ông ở siêu thị trong vòng 5p đi mua nhẫn kết hôn đấy"

Cái này anh biết.

"Rồi sao nữa?" ngữ khí giả vờ không biết rất giống.

"Còn có một tên nhóc người Ma Rốc vì tôi mà bỏ cả sự nghiệp đấy" một dáng vẻ dương dương tự đắc

Tên nhóc người Ma Rốc là chồng thứ ba của cô, cái gọi là sự nghiệp chính là một chiếc xe thùng bán áo thể thao, tên nhóc người Ma Rốc bán đồ thể thao.

Nhưng, phút cuối, hắn vẫn bỏ chạy khỏi đường ray, dùng cách nói của hắn chính là "Tôi nguyện ý dâng sinh mệnh của mình cho Offina, nhưng lúc đoàn tàu tiến tới khiến da đầu tôi tê dại, cho nên..."

Cho nên liền bò ra khỏi đường ray.

Điện thoại trong túi di động vang lên, là nhân viên trực ban gọi điện thoại cho anh, nghe nói có một người đàn ông nói muốn gặp anh.

một người đàn ông?

Lúc này, Qua Việt Tú giống như nhớ tới cái gì, trong miệng kêu to chết rồi chết rồi.

"Sao vậy?"

"Tôi lén chuồn đến đây, bây giờ tôi phải đi rồi" phất tay một cái, dáng vẻ muốn chạy khỏi đây

Giữ chặt tay cô.

"Cố Lan Sinh, hai tuần tới tôi phải ở nhà người bà con đó" cô nói với anh

Lại...lại muốn chuồn?

"Cháu trai của tôi sắp kết hôn, tôi phải giúp chuẩn bị hôn lễ." Giọng nói của cô bất đắc dĩ.

Cái cớ này thật sứt sẹo, nhưng vẫn chưa phải là tệ nhất.

Có một lần, sáng sớm cô ngồi trước giường anh, đầu tóc tán loạn, mặc một chiếc váy trắng khiến anh hoảng sợ, lúc ấy giọng nói của cô đầy ưu sầu, nói cô phải về hành tinh của mình.

Kết quả, biến mất một cái liền mấy tháng.

Lần trước là trở về hành tinh của mình, lần này là chuẩn bị hôn lễ cho cháu trai.

"Cố Lan Sinh, anh không tin lời tôi nói?" cô định giằng tay anh ra, sau khi không nhận được kết quả gì, giơ lên tay, "Tôi thề, nếu tôi nói dối, sẽ bị trời..."

Cố Lan Sinh nhanh chóng buông ra tay.

Đây là Qua Việt Tú, người phụ nữ không tim không phổi.

Cô luôn biết cách làm anh thỏa hiệp, hy vọng có một ngày anh có thể mắt không nháy tim không loạn mà nghe câu nói "sẽ bị trời đánh" hoàn chỉnh của cô.

Làm gì dễ bị sét đánh thế, nhưng...nhưng lỡ may thì sao.

Vì thế: Mềm lòng, sợ hãi, thỏa hiệp.

"Được được, chuẩn bị hôn lễ cho cháu trai" Tức giận nói.

"Đúng vậy" Trả lời thực vang dội.

Cố Lan Sinh cầm theo đèn pin.

"Anh không cần tiễn tôi đâu" tay lắc như trống bỏi

Lại...... Lại tự mình đa tình.

Thở một hơi, nói "Tôi đi gặp người đàn ông muốn gặp tôi ấy"

"Người đàn ông?" giọng nói lập tức đề cao, "Không!"

"Làm sao vậy?"

Cô vuốt vuốt mũi: "thời gian này anh nên ở trong ký túc xá nghỉ ngơi đi, để tôi thay anh đi gặp...."

Túm chặt cô, mở cửa ký túc xá.

Ban đầu là hai người sóng vai nhau cùng đi, đi một lúc cô lại rớt lại phía sau, dừng lại chờ cô, cô nhanh chân chạy qua, lại đi một lúc, cô lại rớt phía sau.

"Qua Việt Tú!" Dừng lại bước chân.

Lại bước nhanh đuổi theo.

Tới phòng trực ban, cô nói đợi anh ở cửa.

Người phụ trách trực hôm nay là nữ tình nguyện người Thụy Sĩ mới tới đây không lâu, khi Cố Lan Sinh đẩy cửa ra, nữ tình nguyện này đang ngồi thẫn thờ, phòng trực không còn ai khác nữa.

Gõ gõ cửa, nữ tình nguyện lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hỏi cô người đàn ông muốn gặp anh đâu rồi

"Xin lỗi, quên thông báo với anh" nữ tình nguyện lộ ra thần sắc ảo não.

Người đàn ông muốn gặp anh sau khi xác minh mới phát hiện ra là sai tên rồi, nói cách khác, người mà anh ấy muốn gặp là người khác.

"Sau đó, người đàn ông đó lại nói là đã trễ rồi, hôm nào có thời gian lại đến nói chuyện" ánh mắt của cô ấy dừng lại ở cửa "Cũng không biết khi nào anh ấy mới lại có thời gian"

"Người đàn ông đó nhất định có một khuôn mặt rất đẹp" Cố Lan Sinh tiếp lời.

"Sao anh biết?" Nữ tình nguyện buột miệng thốt ra.

Sở thích duy nhất của mấy cô nàng Thụy Sĩ là thu thập poster thần tượng, nhất là những poster của nam thần tượng đẹp trai

Cười nói "Ngủ ngon" Cố Lan Sinh rời khỏi phòng trực ban.

Nhìn sân trống hoắc, Cố Lan Sinh ném đèn pin vào thùng rác, đây là phương thức nói "tạm biệt" điển hình với Qua Việt Tú.

Đột nhiên tới, đột nhiên đi.

Một lần duy nhất bị anh bắt được là khu vực gần chung cư của anh.

Hôm đó đã chạng vạng, từ bãi đỗ xe đi ra liền nhìn thấy cô đứng lén lút dưới đèn đường, bước chân bất chợt nhanh hơn để đuổi kịp cô, bỗng một chiếc xe màu đen từ đâu xông ra, mấy người đàn ông cường tráng bước ra khỏi xe, cô trực tiếp ném túi vào mặt người đàn ông, vô tình nhìn thấy Cố Lan Sinh.

Lúc sau, cô lên chiếc xe đó, nháy mắt liền biến mất nơi cuối đường.

Về đến nhà, Cố Lan Sinh nhìn tờ giấy cô lưu lại: Cố Lan Sinh, tôi đi đây.

Đêm đó, Cố Lan Sinh hồi tưởng lại màn đó.

Từ từ thế, dáng người cường tráng của đám đàn ông đó, anh đại khái đoán được thân phận của họ. Có một đoạn thời gian, Cố Lan Sinh thường xuyên ra vào doanh trại bộ đội, từ những thứ mà quân nhân nói có thể hiểu một số tiếng lóng của binh đoàn đánh thuê đẳng cấp thế giới

Những người xuất hiện ở khu vực gần chung cư của anh chính là lính đánh thuê.

Mấy tên lính đánh thuê bảo vệ công ty đều có tiếng tăm lừng lẫy thế giới, từng nhiều lần phụ trách bảo vệ hội nghị quốc tế, có thể trở thành người được những tên này bảo vệ thì thân phận không cần phải nói nữa.

Xem ra, anh quen với nhân vật không đùa được đâu.

Ở Helsinki, Cố Lan Sinh loáng thoáng cảm thấy thân phận của Qua Việt Tú không đơn giản, suy nghĩ này dần dần được chứng thực khi cô cứ lần lượt "Hóa hiểm vi di" (*)

(*) 化险为夷: hóa hiểm vi di, biến nguy thành an.

Sờ sờ túi tiền, lấy ra thuốc lá và bật lửa.

Đốt thuốc, theo bản năng, Cố Lan Sinh liếc bàn tay mình một cái

Ở tầng hầm ngầm, lúc người đàn ông trẻ cùng màu da nói xong, mấy chục tiếng kiên trì trong nháy mắt liền bị tan rã.

Dù bất cứ giá nào anh cũng đã giữ được đôi tay này

Cố Lan Sinh phải dùng đôi tay này lau nước mắt cho Qua Việt Tú, anh phải dùng đôi tay này làm bánh bao dưa chua cho Qua Việt Tú

Cho nên......

Đoạn Nhiên, xin lỗi.

Có lẽ Qua Việt Tú nói đúng, nhiệm vụ của anh là ở lại, dùng hai mắt của mình chứng kiến tất cả, chứng khiến nền văn minh hiện đại phát triển, chứng kiến châu Phi này dần dần hoàn thiện

Người đàn ông trẻ tuổi ở tầng hầm ngầm kia, Cố Lan Sinh biết.

Một số phần tử vũ trang gọi hắn là Novichok, 30% súng ống đạn dược ở Châu Phi này đến từ đội vận chuyển trêи không của người đàn ông trẻ tuổi đó.

Nhưng cái tên và khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi này lại thường xuyên xuất hiện trêи các tạp chí kinh tế chính quy lớn và các tin tức chính trị, tần suất xuất hiện còn nhiều hơn người lãnh đạo quốc gia mấy phần trăm.

Sau khi nhìn thấy phòng trực ban không có người đàn ông nào, Qua Việt Tú thở phào nhẹ nhõm, Tống Du Liệt may là còn thức thời.

Chờ Cố Lan Sinh tiến vào phòng trực ban, cô chạy bước nhỏ rời đi

Chiếc xe kia còn ở vị trí ban đầu, bên cạnh kho hàng vật tư, nếu không phải do màu đỏ lúc sáng lúc tối, màu thân xe, mắt kém nữa thì cực kỳ khó thấy

Nhìn đồng hồ, 9h06, muộn 6p so với thời gian Tống Du Liệt quy định.

6p cũng chỉ có một lát thôi mà, Qua Việt Tú tự nói với chính mình, thẳng eo, tiếp tục chạy bước nhỏ về phía trước.

Sau vài bước, Qua Việt Tú liền biết màu đỏ lúc sáng lúc tối kia là gì

Tống Du Liệt đang hút thuốc

Tống Du Liệt hút thuốc, đáng tưởng tượng một chút, quả mâm xôi ngọt ngào của cô có bao nhiêu mê người.

Sương khói mờ ảo phun ra từ đôi môi rất thích hợp để hôn kia, ngón tay kẹp thuốc gác lên cửa xe trong một tư thế rất thoải mái, ngón tay trắng nõn thon dài kẹp nửa điếu thuốc, ánh mắt u buồn nhìn theo từng đợt khói biến mất trước mắt, hình ảnh này thật quá đẹp.

Đúng vậy, quá đẹp!

Bước chân nhanh hơn, không đi về phía ghế phụ mà trực tiếp đến cửa sổ ghế lái, không chút suy nghĩ, đoạt lấy thuốc từ ngón tay đang buông xuống kia.

Thuốc rơi xuống trêи mặt đất, nhìn Tống Du Liệt, nhấc chân dẫm thật mạnh.

Mở cửa ghế phụ ra, một tràn vị nicotin sặc mũi bay đến, xem ra đã hút không ít.

Nhìn người ngồi trêи ghế lái không nhúc nhích, ý tưởng hung hăng đóng sầm cửa xe tự nhiên biến mất, đổi thành nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.

Nghiêm túc ngồi trêи ghế phụ, động tác thắt dây an toàn cũng nghiêm túc.

Thắt xong dây an toàn, 9h10

Tống Du Liệt nói 10h30 sẽ gặp khách hàng, từ chỗ này về nhà anh ước chừng mất 1 tiếng, nếu xe đi nhanh, có thể theo kế hoạch của anh, 10 giờ về đến nhà, tắm rửa xong, mang dép lê vừa đúng 10 giờ rưỡi.

Một phút đồng hồ trôi qua, Tống Du Liệt vẫn không nhúc nhích.

"Không lái xe sao?" Cô thấp giọng hỏi.

Không trả lời.

"Không phải nói ghét không mang dép lê bắt điện thoại sao?" Cô nhỏ giọng nhắc nhở.

Lời nhắc nhở này có hiệu quả không tệ, xe chậm rãi khởi động, xuống núi, xuống được nửa núi, lại ngừng lại.

Khẩu khí vừa mới mềm mỏng lại cao giọng, Qua Việt Tú căng da đầu: "Làm gì?"

Anh Bật đèn trong xe lên.

"Làm gì vậy?" cao giọng, cái này chắc là một phương pháp tiếp thêm can đảm

Quốc lộ đen như mực không một bóng người.

Khi đêm đến, không có việc gì thì người Nam Phi sẽ không lái xe chạy ra quốc lộ ngoại thành, trong lòng Qua Việt Tú cực chán ghét quốc lộ, càng ghét quốc lộ không một bóng xe hơn.

"Tống Du Liệt, rõ ràng là thời gian do anh đưa ra, tôi có thể không đồng ý, không đồng ý nghĩa là tôi không có nghĩa vụ thực hiện cái mà anh gọi là..." Tiếp tục lớn tiếng ồn ào.

"Tại sao tóc lại rối tung thế kia?" Tống Du Liệt nhẹ giọng mở miệng.

"A ——"

Cái người mà ánh mắt vẫn luôn rơi ngoài cửa sổ xe đột ngột chuyển về phía cô, dưới tầm mắt kia lại vuốt vuốt đầu mình, thật đúng là...có hơi rối, đều do Cố Lan Sinh cù lét cô.

Đem mấy sợi tóc rối loạn vuốt sau tai, nhưng vẫn còn mấy sợi tán loạn trước trán, vuốt xong máy sợi đó, mấy sợi sau cổ lại tán loạn.

Tuy nhiên, càng vuốt càng loạn, làm cô luống cuống tay chân chính là đôi mắt luôn nhìn cô kia, tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn cô?

Trong lòng vừa phiền vừa bực.

"Hm?"

Ánh mắt như vậy lại đi với giọng nói chất vấn khiến Qua Việt Tú cho rằng cô chính là người vợ lầm đường lạc lối, còn anh là người chồng đang tính sổ mình.

người vợ lầm đường lạc lối? Chồng? Phuy phuy

Cô trực tiếp kéo dây chun buộc tóc ra, để tóc xõa tán loạn trêи mặt, vẫn chưa đủ, trực tiếp vần vò đầu tóc, qua khe hở của mấy sợi tóc, đôi mắt không hề né tránh, cứ như vậy chính diện nhìn anh.

Từng câu từng chữ: "Tóc là do Cố Lan Sinh làm rối, tôi thích anh ấy làm rối tóc tôi đấy"

"Ngoại trừ làm rối tóc em, hắn còn làm gì?" anh nắm hàm dưới của cô.

Đau ——

"Ngoại trừ làm rối tóc em, hắn còn làm gì? Hửm?" lực tay nắm hàm dưới càng tăng.

Hít một hơi, cố gắng nói "Anh ấy còn cù lét tôi, tay anh ấy hư lắm"

Giọng nói còn chưa xong, xe giống như mũi tên mà lao ra.

"Cộp" một cái, trán va vào cửa kính, một đám sao kim quay vòng vòng.

Vất vả lắm mới ngồi đàng hoàng lại, cảnh vật hỗn loạn cực nhanh trước mắt cùng tiếng tạp âm của động cơ ô tô khiến tay chân Qua Việt Tú bắt đầu run rẩy.

Chân không ngừng run rẩy, trong chớp mắt, tay cũng run lên.

Tạp âm của ô tô giống như dao nhọn cắm vào não, não cũng bắt đầu tìm kiếm trong vô thức, hình ảnh cảnh vật bên ngoài thật thật giả giả, đôi mắt cũng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm con đường phía trước.

Đường ranh giới màu trắng của quốc lộ dưới tốc độ cực nhanh của ô tô liền biến thành đường vuông góc

Nếu con đường đó kết nối với đường chân trời, có lẽ giây tiếp theo xe sẽ chạy dọc theo đường ranh giới màu trắng bay đến không trung, cảnh này cô đã từng gặp trong mơ.

Đôi mắt thẳng tắp nhìn phía trước, một cái bóng đột nhiên xuất hiện, là một con hươu ư? Là hươu cưỡi cực quang mà đến ư?

Con hươu va chạm nặng nề với kính chắn gió, cô thấy được đôi mắt của nó.

Không, không phải.

Đó không phải đôi mắt của hươu, đó là đôi mắt của con người, đôi mắt này đang nhìn cô, lông mày ở phía dưới mắt, dùng một góc độ cực kỳ vặn vẹo để nhìn cô.

Phía cuối chân trời, ánh lên màu xanh thẳm

Theo truyền thuyết, đó là đôi mắt của Medusa.

Cô sợ hãi, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Cô Hét lớn, đôi tay rời khỏi nút điều khiển, muốn che mắt lại nhưng không biết tại sao lại che lỗ tai, đôi mắt cứ như vậy nhìn cái thứ va vào kính chắn gió và bay lên trời.

Đó không phải là một con hươu.

Lớn tiếng thét chói tai. Bỗng nhiên cô rơi vào trong một lồng ngực.

Như người chết đuối vớ được lục bình, không nhìn thấy cặp mắt kia nữa rồi.

Quá mệt mỏi, tâm lý, sinh lý cũng mệt dẫn đến tuyến lệ cứ thế tiết ra, nhắm mắt lại, nước mắt điên cuồng chảy ra.

Cô đã nhắm mắt lại rồi, tại sao còn có nước mắt, cô rất chán ghét nước mắt, nước mắt cũng không giữ được mẹ, nước mắt trân quý của cô cũng không giữ được mẹ, vậy dùng làm gì nữa?

Càng khẩn trương nhắm mắt lại, nước mắt vẫn cứ rơi, phiền chết đi được, phiền đến nỗi cô muốn chạy trốn đến thế giới khác, dòng suy nghĩ của cô men theo con đường đầy tăm tối.

Bỗng mọi thứ trở nên mơ hồ.

Trêи đỉnh đầu truyền đến âm thanh ảo não, nôn nóng quen thuộc. Giọng nói này nói: "Tôi nghĩ là tôi điên rồi, Qua Việt Tú."

Trêи đỉnh đầu truyền đến một cảm giác ấm áp, hoảng loạn mà không biết làm sao, tiếp tục đi xuống.

Cuối cùng tạm dừng ở thái dương của cô.

Giọng anh ảo não nhưng cũng dịu dàng: "Thật đáng chết, tại sao lại....tại sao lại quên mất? Tại sao lại...tại sao lại nghe em nói tên người đàn ông khác, thì....lại quên hết tất thảy mọi thứ"

"Qua Việt Tú...... Thời gian này có hơi buồn phiền"

Sự buồn phiền này mang theo một vết bỏng rát.

Giống như một người không biết phải phân giải nỗi thống khổ này như thế này, điều duy nhất có thể nghĩ đến chính là, đốt một điếu thuốc, để tàn thuốc rơi trêи người, sự bỏng rát có thể đổi lấy một đoạn thời gian tạm nghỉ ngắn ngủi.