Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 3: Thế giới song song (03)




Dải váy của Hằng Nga tiên tử còn lượn quanh người, bó hoa trong tay Qua Việt Tú rơi xuống, nhìn mũi chân của mình không hề chớp mắt. Dải váy cách mũi giày của cô cùng lắm là vài cm, nó đặt ở trêи cỏ, thoạt nhìn còn phải mềm mại hơn cả chồi cỏ non của ngày xuân.

Cô nhận ra dải váy, mẹ rất ít khi thích thứ gì đó trong mọi thứ trêи thế giới này, cho dù là thích một lần cũng không thích lại lần thứ hai.

"Orfina là một người đơn giản." Một nghệ thuật gia - bạn của mẹ đã đánh giá mẹ như thế, vị này còn nói, thích một lần không được gọi là thích.

Qua Việt Tú cảm thấy lời này cũng đúng, lấy một thí dụ, lấy kiểu dáng chiếc váy ngủ mà mẹ đang mặc trêи người mà nói, mẹ mặc vào cuối tuần, những bộ quần áo trang phục đều ở lại trong phòng chứa quần áo của mẹ với thời gian ít tới đáng thương, từng bộ trang phục đều được đưa tới rồi mang đi. Vậy đây không phải là thích thì là gì.

Giờ này khắc này, mẹ mặc chiếc váy yêu thích nằm ở trêи cỏ, đây cũng là việc mẹ thường làm. Mẹ rất thích nằm ở trêи cỏ, chẳng làm gì hết, trong tay cầm rượu, nhưng đại đa số chuyện này đều xảy ra vào buổi tối.

Trong khoảng thời gian ngắn, Qua Việt Tú không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Nghĩ mãi mà không ra chuyện gì, mãi cho đến khi tiếng hét thất thanh chói tai như đâm thủng màng nhĩ, khiến lỗ tai cô ong ong, dường như một giây kế tiếp sẽ hóa thành mũi tên nhọn, cô biết tiếng thét chói tai đến từ ai.

Muốn che miệng, để nó không phát ra thanh âm nào, ngón tay chạm tới lại là chất lỏng ấm áp trêи gương mặt.

Tiếng bước chân dồn dập dẫm trêи cỏ chạy đến, có vài bóng người đang hốt hoảng di chuyển dưới ánh ắng.

Có một đôi tay che lại ánh mắt của Qua Việt Tú, bàn tay đó mang theo hương vị cỏ xanh nhàn nhạt, là công nhân phụ trách khu trồng cây cảnh, vừa nãy cô còn chào hỏi ông ta.

Trước mắt rơi vào bóng tối.

Ở trong thế giới bóng tối, càng có nhiều âm thanh hơn, càng có nhiều bước chân hơn, có người gọi điện thoại, có người chạy đi, cũng có người đang thấp giọng thở dài.

Đột nhiên, Qua Việt Tú nhớ tới cái gì đó, đẩy bàn tay che mắt mình ra, nhặt bó hoa trêи đất lên, mới đầu bước chân lảo đảo, tiếp đó đầu gối quỳ xuống đất, di chuyển bằng đầu gối, leo đến bên người của mẹ, đưa hoa tới trước mặt mẹ.

"Mẹ, mẹ, đây là hoa tặng cho mẹ." Nói.

Có lẽ là thanh âm của cô quá nhỏ, mẹ không nghe được, Qua Việt Tú cất cao giọng:

"Mẹ, mẹ, đây là hoa tặng cho mẹ, thích không?"

Mẹ vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ.

Là thanh âm của cô còn chưa đủ lớn sao?

"Mẹ, mẹ!" Thanh âm đều sắp xuyên thấu tầng mây rồi.

Rốt cục, lông mi của mẹ khẽ run rẩy động đậy.

Run run vài cái, mi mắt chậm chạp nhấc lên, như một buổi chiều của ngày mùa thu, cô kiễng chân lên, ngừng thở, một lòng một dạ muốn chạm đến mái tóc xoăn tuyệt đẹp của mẹ, bàn tay còn chưa chạm đến, mẹ chậm rãi nâng mi mắt lên, vội vàng rụt tay về.

Đây nhất định là buổi chiều của ngày mùa thu đó, Qua Việt Tú cố gắng khiến hai mắt của mình không chú ý tới những chiếc lá non đang bị nhuộm thành sắc xanh biếc, cố gắng nở nụ cười, đưa bó hoa bách hợp dại lên.

Đưa hoa tới trước mắt mẹ.

Dè dặt hỏi: "Mẹ, hoa đẹp không?"

Mẹ không trả lời, chỉ là đang nhìn cô, dùng một loại ánh mắt chẳng bao giờ từng có chăm chú như thế, nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt như kéo dài, dài mãi khiến đôi mắt đó thoạt nhìn như là đang cười.

Mắt mẹ đang cười, nụ cười đó tuyệt đối không giống như danh xưng "Người đẹp u sầu" của mẹ chút nào.

Ánh mắt để nhìn mọi người như đang cười, khóe miệng cũng đang mấp máy.

Khom lưng, áp sát lỗ tai vào nơi khóe miệng không nhúc nhích.

Tập trung tinh thần, lắng nghe.

Thanh âm còn yếu ớt hơn cả tiếng muỗi kêu đang thấp giọng gọi: "Qua Việt Tú."

"Mẹ, mẹ."

"Qua Việt Tú." Giọng nói dường như chỉ một giây kế tiếp cũng sẽ bị gió thổi đi. "Mẹ... Mẹ rất vui, con... con lớn lên cao như vậy."

Cuối cùng... cuối cùng.

Ngọn gió đã thổi tan thanh âm đó, biến thành một luồng thở dài.

Thở dài.

"Qua Việt Tú, xin lỗi."

Cuối cùng.

Cuối cùng, người nói chuyện tựa như mệt mỏi, mi mắt cũng không chống đỡ nổi nữa, từ từ, từ từ hạ xuống, che đi hai phần ba ánh mắt của mẹ, còn dư lại một phần ba. Ở một nơi còn dư lại đó, phảng phất như xa tận trêи trời, lại gần trong gang tấc.

Theo một phần ba ánh mắt đó, Qua Việt Tú thấy một bóng dáng cao lớn chiếu thẳng, chiếc bóng của người đó thon dài cao ngất, đang quan sát cô và mẹ từ trêи cao.

Qua Việt Tú áp mặt vào bả vai của mẹ, từ góc độ này, nhìn người quan sát cô, thấy thế nào cũng không giống như là người mới từ khu vực săn bắn trở về, thấy thế nào cũng không giống như... Câu nói đó, đôi khi một người bạn của mẹ sẽ nói, dùng giọng điệu đùa cợt: "Gavriil, sáng sớm hôm nay anh tỉnh lại từ một ôn hương nhuyễn ngọc nào vậy?"

Gavriil là người Australia, là nhà làm phim, từng có mối quan hệ mờ ám với rất nhiều người mẫu nữ minh tinh, mỗi lần bị hỏi "Gavriil, sáng sớm hôm nay anh tỉnh lại từ một ôn hương nhuyễn ngọc nào vậy?" thì người đàn ông Australia tỏ ra rất thích ý.

Giờ này khắc này, biểu tình của người đàn ông đang nhìn xuống cô và mẹ từ trêи cao cũng đặc biệt không giống Gavriil.

Như vậy...

"Qua Hồng Huyên sáng sớm hôm nay anh tỉnh lại từ một ôn hương nhuyễn ngọc nào vậy?"

Đương nhiên là không phải thức giấc từ căn phòng của mẹ rồi, quản gia nói, tối hôm qua tiên sinh khai mạc trận săn bắn xa.

Dưới ánh dương lại có thêm một bóng người, bóng người đó đứng ở phía sau Qua Hồng Huyên, đầu ngón chân trắng như tuyết dẫm nát trêи cỏ, móng chân sơn màu đỏ chói như đâm chọc vào mắt Qua Việt Tú.

Đó là nữ thư ký xinh đẹp khêu gợi của Qua Hồng Huyên.

Đã hiểu, hiểu, mẹ, nếu nói như vậy, con tình nguyện mẹ là người như bạn của mẹ đã nói: "Orfina là một người đơn giản."

Ánh nắng khiến chiếc bong kéo dài, uốn lượn, lảo đảo mà đến.

Trong nháy mắt, thế giới trống trải.

Trêи cỏ, có mười cái bóng người, quản gia đứng ở phía sau nữ thư ký, đứng phía sau quản gia là một phụ nữ có sắc mặt trắng bệch, người phụ nữ có sắc mặt trắng bệch đang cầm tay một cậu thiếu niên nhỏ.

Cậu thiếu niên nhỏ mặc đồ ngủ màu trắng, sợi tóc mềm mại, ánh sáng mặt trời vàng như dệt kim nhỏ vụn, giống như bọn trẻ ban đêm không ngủ được mở cánh cửa thì ánh sáng sẽ rất tuyệt đẹp.

Cậu thiếu niên nhỏ còn cầm trong tay một chiếc hộp âm nhạc, chiếc hộp âm nhạc có thế giới băng tuyết. Trêи mặt băng, có một cậu bé to bằng ngón cái, tóc đen, trượt vòng quanh sân băng, nhìn có chút cô đơn.

Cô đơn mà lại cố chấp.

Giai điệu dễ nghe phát ra khi cậu bé tóc đen trượt băng lòng vòng trong thế giới băng tuyết đó.

Dưới ánh nắng, giai điệu du dương lặp đi lặp lại:

Hey Jude, don"t make it bad

Take a sad song and make it better

Remember to let her into your heart

Then you can start to make it better*

...

*"Hey Jude" là một bài hát do Paul McCartney sáng tác và được ghi là Lennon-McCartney đồng sáng tác, phát hành dưới dạng đĩa đơn bởi The Beatles vào năm 1968.

---

Trung tuần tháng 1 năm 2012, Cố Lan Sinh đến Murmansk *- Nga vào bốn giờ chiều, đúng lúc hôm nay nơi này kết thúc ngày thứ ba của ngày đếm ngược đêm vùng cực.

*Murmansk là một thành phố ở tây bắc Nga, là thành phố lớn nhất thế giới nằm trêи vòng Bắc Cực. Thành phố nằm ở bên vịnh Kola, một khu vực của biển Barents.

Murmansk nằm trêи vòng Bắc Cực, trung bình một năm có bốn mươi lăm ngày rơi vào đêm vùng cực**, sáu mươi ngày rơi vào ngày đêm trắng***.

**Ban đêm vùng cực hay đêm vùng cực là thời gian mà đêm kéo dài trêи 24 giờ, thông thường diễn ra bên trong các vòng cực trong mùa đông tại bán cầu đó.

***Đêm trắng hay bạch dạ là những ngày với khoảng thời gian ban đêm (tại địa phương) có độ chiếu sáng tự nhiên không quá thấp cho dù Mặt Trời đã lặn xuống dưới đường chân trời, nghĩa là khoảng thời gian ban đêm chỉ có thể coi như là bao gồm mỗi hiện tượng tranh tối tranh sáng (hoàng hôn hay rạng đông). Tại các vĩ độ gần với các vòng cực (bao gồm vòng Bắc cực và vòng Nam cực) và ở phía ngoài của nó người ta quan sát được hiện tượng này gần sát với thời điểm hạ chí tại mỗi bán cầu.

Từ 2/12 tới 18/1 là thời gian Murmansk rơi vào đêm vùng cực, mặt trời nằm dưới đường chân trời, các dải ngôi sao trêи khắp bầu trời Bắc Cực cũng không xua tan được sắc trời rơi vào bóng đêm như trong trạng thái ngủ đông.

Hiện tượng này biến thành câu nói đùa cửa miệng của dân bản xứ: "Tôi đi lúc ba rưỡi chiều, vừa lái xe vừa ngắm cảnh đêm." thật thú vị.

Thời gian Murmansk rơi vào đêm vùng cực là mùa du lịch thịnh vượng, những dải ánh sáng của bắc cực quang khiến du khách đổ xô tới đây.

Cố Lan Sinh mười tám tuổi ra khỏi ổ, tới Phần Lan. Đối với những người sinh sống tại Phần Lan - nơi được khen là "ông hoàng pháo hoa" mà nói, chỉ như những tia chớp thông thường không đáng để xem, cho nên anh xuất hiện ở Murmansk chỉ do ngẫu nhiên.

Nửa tháng trước, Cố Lan Sinh đi thẳng từ Phần Lan về hướng đông nam, dựa theo hiển thị trêи biển báo giao thông ven đường thành phố, cuối cùng biển báo giao thông đưa anh tới Murmansk.

Nghe nói, Murmansk chỉ có tuyến xe lửa đi về phía nam. Nghe nói, Murmansk chỉ có một chuyến tàu điện ít ỏi.

Tối hôm qua, Cố Lan Sinh ghi lại số điện thoại và hòm thư điện tử của mình trong một trang web du lịch tên là "Sofa Guest House".

"Sofa Guest House" có ý nghĩa y như cái tên của nó, ở thành phố có những ngôi nhà dành cho những du khách yêu thích du lịch các nơi trêи đến từ thế giới, nhưng điểm đáng ngại ngùng là chỉ dành cho họ ghế sofa trong phòng khách khi họ không có đủ tiền để thuê một phòng ngủ trong khách sạn vào ban đêm.

Sáng sớm hôm nay, Cố Lan Sinh nhận được một cuộc điện thoại đến từ Murmansk, một vị thanh niên tên là Victor đồng ý cho thuê sofa của phòng khách nhà mình.

Hai tiếng sau khi đến Murmansk, Cố Lan Sinh thành công tìm được Victor, đồng thời còn được ăn một bữa cơm nóng hổi với gia đình cậu ấy. Đây là một thanh niên hay nói, tuổi của hai người xấp xỉ nhau, từ lúc ăn cơm tối tới khi ăn xong không lúc nào không nói chuyện.

Murmansk gắn liền với thời gian nửa tháng hành trình cuối cùng của Cố Lan Sinh. Ba ngày sau, anh phải về Phần Lan, anh liên tục nhận được các cuộc gọi cảnh cáo của trường, sau ít nhất một tuần nếu anh không có mặt sẽ bị trường xử phạt.

Sofa nhà Victor có giá cả phải chăng và thoải mái hơn các lữ quán khác. Cố Lan Sinh ngủ một mạch tròn mười lăm tiếng đồng hồ. Khi tỉnh lại, đồng hồ trêи tường đã chỉ tới mười một rưỡi trưa, mở cửa sổ ra, sắc trời vẫn không khác biệt so với ngày hôm qua anh đến Murmansk. Y hệt như lúc sáng sớm, bầu trời có màu xanh nhạt, những ánh sang rải rác kéo dài như sương mờ màu lam, toàn bộ thành phố giống như nằm trong tủ kính lúc tờ mờ sáng.

Hôm nay là ngày đếm ngược đêm vùng cực thứ hai của Murmansk, năm 2012.

Victor để lại tờ giấy ở trêи bàn trà. Chàng thanh niên người Nga này đến từ vùng Viễn Đông, hiện nay đang là học viên của học viện vũ đạo Murmansk. Mỗi ngày ngoại trừ luyện vũ đạo còn phải làm thêm mới có thể duy trì sinh hoạt hiện nay.

Ăn cơm trưa xong, Cố Lan Sinh đi xem tàu phá băng "Lenin" mà tối hôm qua Duy Khắc Đa ra sức lực đề cử. Đây là tàu phá băng phi hạt nhân chạy bằng điện diesel mạnh nhất thế giới hiện nay.

Tham quan tàu phá băng "Lenin" xong, Cố Lan Sinh nhận được điện thoại của Victor. Giọng nói của tên kia hết sức kϊƈɦ động: Hiện nay tớ đang có trong tay vé vào cửa xem khúc côn cầu.

Đêm nay Murmansk có một trận thi đấu khúc côn cầu khiến mọi người không thể rời mắt. Hai đội nằm trong hiệp hội khúc côn cầu Nga, trong đó có một đội muốn tranh đoạt ngôi vị quán quân.

Có người nói, đài truyền hình Moskva đã tập trung phát ở kênh truyền hình trực tiếp cho trận thi đấu này. Victor nhận làm thuê cho sân thi đấu, nhìn biểu hiện của Victor khiến người phụ trách hài lòng, ông ấy cho anh vé vào cửa xem thi đấu.

Vé vào xem một trận đấu tầm cỡ như vậy đương nhiên là rất khó kiếm được, nhưng đáng tiếc là hàng hóa tối hôm qua Victor đưa đến siêu thị xuất hiện vấn đề, anh cần phải tới công ty vận chuyển hàng một chuyến. Anh không thể đi xem khúc côn cầu, nghĩ đi nghĩ lại anh quyết định tặng lại chiếc vé cho người bạn từ xa tới đây.

Điều kiện địa lý đặc biệt khiến người Bắc Âu rất thích những trò chơi trêи băng tuyết, trong đó phải kể đến khúc côn cầu được hoan nghênh nhất. Nhập gia tùy tục, tuy rằng Cố Lan Sinh không nói đến khúc côn cầu là hai mắt sáng lên giống như người Bắc Âu, nhưng cũng có lúc cuối tuần anh bỏ tiền để xem một trận khúc côn cầu thi đấu vòng tròn, đây là trận thi đấu chú ý tốc độ và sức mạnh nhất.

Nói cảm ơn qua điện thoại với Victor xong, Cố Lan Sinh đi nhờ xe một anh bạn, người này cũng mới vừa tham quan tàu phá băng "Lenin" xong.

Trêи đường tới nơi xem khúc côn cầu, anh bạn này còn đề nghị anh trước khi rời khỏi Murmansk nhớ một lần ngồi tàu điện.

Vừa lái xe vừa tả sinh động như thật: Ngày mặt trời không lặn, ngồi trêи chuyến tàu điện duy nhất của thành phố này, để chuyến tàu điện sẽ đưa bạn qua quảng trường náo nhiệt nhất Murmansk. Dọc theo phía nam đi qua điểm cao nhất của thành phố, cách điểm cao nhất còn có hai trạm thì nhìn xuyên qua cửa sổ quan sát cảng Murmansk là một chuyện vô cùng lãng mạn.

"Nếu như ngồi bên cạnh cậu là một cô gái xa lạ thì càng hay." Anh bạn tài xế nói với giọng điệu vô cùng hiểu biết.

Trong "The Curious Case of Benjamin Button - Dị nhân Benjamin", Benjamin và Daisy là một đôi nam nữ có tình cảm với nhau. Nhưng trong độ hai mươi mấy tuổi thì chỉ dựa vào điểm có tình cảm tốt thôi thì chưa đủ để xác định rằng đó là tình yêu khắc cốt ghi tâm. Điều khiến Benjamin và Daisy yêu nhau là do một lần Daisy gặp tai nạn.

Trong nhật ký Benjamin có nhắc tới về vụ tai nạn này: Đôi khi chúng ta di chuyển trêи một lộ trình va chạm nhau nhưng không hề hay biết. Dù ngẫu nhiên hay có sự sắp đặt, lộ trình đó cũng không thể khác đi.

Nói như thế, giống như cách nói của người phương Đông là trúng mục tiêu đã định trước, trong mắt người phương Tây là hiệu ứng cánh bướm.

Ngày đó, một người phụ nữ ở Paris đang trêи đường đi mua sắm, khi ấy Daisy đang luyện tập ở nhà hát. Người tài xế taxi đợi người phụ nữ ghé vào cửa hàng đồ lưu niệm lấy gói quà. Nhưng cô nhân viên chưa gói xong. Tối qua cô chia tay bạn trai, vì đau buồn nên quên khuấy việc gói quà cho khách. Người phụ nữ đợi cô nhân viên gói quà. Món quà gói xong, người phụ nữ quay lại chiếc taxi đang đợi mình.

Lúc đó Daisy là người cuối cùng ở phòng thay đồ. Cô bước xuống cầu thang, định ra về cùng người bạn. Dây giày của người bạn bị đứt, chưa thể đi ngay được. Daisy xoay người lại, chờ người bạn vài giây.

Chiếc taxi dừng lại chờ đèn đỏ. Daisy và người bạn đi ra từ cửa sau nhà hát Opera. Chiếc xe đang lao tới. Ngay khoảnh khắc đó. Lộ trình của Daisy và chiếc xe đã va chạm nhau. Chân Daisy bị gãy.

Sự nghiệp của cô vũ công ba lê bỗng tiêu tan trong phút chốc.

Daisy quay trở về quê hương, ở đó, Daisy và Benjamin rơi vào bể tình.

Vậy nên những mắt xích xâu chuỗi lại với nhau, thiếu một đốt cũng không được, sự chính xác không thể nhanh hay chậm hơn dù chỉ là một giây.

Chắc chắn năm sau, ở trong hàng ghế trêи cao của rạp chiếu phim rộng mênh ʍôиɠ, nghe lời độc thoại của Benjamin, Cố Lan Sinh sẽ nhớ lại năm anh hai mươi hai tuổi này.

Một năm này, ở sân ga Novosibirsk anh thấy biển báo đi hướng nam - bắc, ở dưới ngón tay chỉ hướng tây nam, có một dòng chữ nhỏ.

Đó nhất định là do người kia hoặc là do cố tình, hoặc là do vô ý khắc lên.

Dưới tấm biển chỉ dẫn địa điểm Murmansk, viết: Ở đây tôi tìm được tình yêu của mình, kết hôn rồi.

Người viết lên hàng chữ này là nam hay nữ? Hiện tại có hạnh phúc không? Khi viết hàng chữ này có nghĩ tới chuyện nó sẽ có sức ảnh hưởng với một thanh niên sống ở một thành phố xa lạ trong ba năm hay không?

Nếu như, lúc đó không có ai khắc dòng chữ như thế tại tấm biển chỉ dẫn đó, như vậy, tất cả sẽ dựa theo kế hoạch ban đầu, Moskva là chặng cuối cùng, anh sẽ quay về trường đúng thời gian hẹn.

Nếu như, lúc đó không tới Murmansk, anh cũng vô thức nghe theo lời của người tài xế khi đang đi trêи đường tới xem trận thi đấu khúc côn cầu. Như vậy, anh sẽ không ngồi trêи chuyến tàu điện duy nhất của thành phố này, sẽ không nhìn thấy một cô bé mặc chiếc váy màu xanh da trời như bản sao của chiếc váy cưới.

Trêи đời này không có thứ tình cảm nào vô duyên vô cớ xuất hiện. Trước khi bạn chắc chắn bạn yêu một người, nhất định sẽ có khoảnh khắc nào đó hoặc là một ánh mắt, hoặc là một động tác của người ấy đã cướp mất trái tim bạn. Từ đó, tình yêu từ từ nảy nở.