Hoàng hôn. Tầng tầng lớp lớp ánh tà dương đang tụ lại trêи mái nhà của tòa cao ốc giữa trung tâm Johannesburg, bằng tốc độ thu phóng của mắt thường cũng có thể chiêm ngưỡng được chúng.
Qua Việt Tú đẩy cánh cửa tòa nhà cao thứ ba Nam Phi ra.
Giờ này chính là thời điểm tan tầm, quản lý thường tan làm sớm hơn nhân viên.
Đám nhân viên nam mặc áo sơ mi trắng với quần tây, nữ thì tóc tai chải chuốt cẩn thận, tỉ mỉ. Cách trang điểm cùng bộ quần áo đang mặc trêи người Qua Việt Tú so với mọi người xung quanh rất khác biệt, vì thế khiến không ít người chú ý đến.
Đám phụ nữ nhìn về phía Qua Việt Tú mặt mũi tràn đầy ghét bỏ. Ánh mắt của bọn đàn ông dán chặt lên đùi, eo, khuôn mặt cô, có lẽ bọn họ còn muốn nhìn "cặp bưởi" của cô nữa đấy, nhưng thật đáng tiếc nó bị túi xách của cô che mất rồi.
Dọc trêи đường đi, tận lực đem túi xách trêи tay che trước ngực. Tạm thời đem "cặp bưởi" này bảo vệ, đợi đến khi gặp được Tống Du Liệt liền cho anh ta mở rộng tầm mắt - Qua Việt Tú thầm nghĩ trong lòng.
Nếu dì nhỏ mà biết Qua Việt Tú nghĩ như vậy, chắc chắn dì ấy sẽ bày ra khuôn mặt đầy đau khổ, rồi kêu người giúp việc nhanh chóng mang thuốc an thần đến.
Nhắc tới mới nhớ, dường như lâu rồi Qua Việt Tú không làm ra việc gì khiến cho dì nhỏ tức giận, cô nghĩ, có lẽ dì nhỏ nên cảm ơn Cố Lan Sinh, nhờ có anh ấy mà dì mới có thể trải qua những ngày tháng yên lành.
Cố Lan Sinh là một người đàn ông tốt.
Lúc đứng trước mặt người đàn ông tốt này, thỉnh thoảng Qua Việt Tú cũng muốn thử cảm giác làm người tốt, một cô gái tốt.
Nhưng chẳng qua chỉ là thỉnh thoảng thôi.
Có vẻ đôi nam nữ trước mặt "đang hẹn hò". Cô gái đứng bên cạnh đang dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm Qua Việt Tú. Tại sao lại như vậy chứ? Cô đâu có đắc tội gì với cô ta, thậm chí cô còn chắc chắn rằng từ trước đến giờ cô chưa từng gặp cô ta.
Ánh mắt nghi ngờ chuyển sang nhìn người đàn ông .
Lúc này, liền hiểu rõ.
Bạn trai của mình đứng trước mặt mình lại dùng ánh mắt đi ăn đậu hũ cô gái khác, không tức giận mới là lạ, chỉ là, cô gái kia ơi, có lẽ cô nên cho tên bạn trai của cô một cái tát, không nên đổ lỗi cho người khác. Trêи cái hành tinh này không có cái luật nào quy định mặc "quần áo nóng bỏng " là có tội cả.
Sao vẫn còn nhìn?
Đồng ý là việc này không đúng, nhưng cũng không vì thế mà tự nhiên phải chịu sự thù địch không cần thiết.
Lúc đứng cách cặp đôi kia khoảng chừng năm mười bước, Qua Việt Tú mở to hai mắt trừng tên đàn ông kia. Hôm nay cô gắn lông mi giả. Nghe nói gắn lông mi giả lúc nháy mắt sẽ rất thu hút, "lực sát thương" tăng gấp mười lần, cũng không biết có thật hay là chiêu trò của quảng cáo?
Thật sự là.... Thật sự là có tác dụng.
Qua Việt Tú đắc ý khi thấy tên kia dừng bước, ngược lại, cô bạn gái đôi mắt thiếu điều muốn phun ra lửa.
Hiển nhiên những điều này vẫn còn chưa đủ.
Đi chậm lại, cái túi đang che trêи ngực chậm rãi dời xuống. Hôm nay Qua Việt Tú mặc một chiếc áo cổ thấp ôm sát người, phần cổ áo được thiết kế hình chữ U.
Hành động này khiến cho tên kia hoàn toàn quên mất luôn cô bạn gái đang đứng bên cạnh. Mọi người đều có thể nhìn thấy được bộ dạng đang thiếu kiên nhẫn của hắn, thậm chí chân cũng đã nhón lên luôn rồi, chắc là đang nghĩ, kiễng chân lên là có thể nhìn thấy được "rãnh biển Mariana".
Muốn nhìn "rãnh biển Mariana" của cô à. Đừng có mơ.
Túi xách liền quay lại vị trí lúc trước, không thể thấy, môi cong lên, bước ngang qua cặp đôi kia.
Sau khi đi được vài bước, đằng sau vang lên tiếng vỗ tay.
Cái này thì được.
Phụ nữ Nam Phi nổi tiếng vì tính cách nóng nảy.
Cũng may, cô gái kia chưa làm mất mặt phụ nữ Nam Phi.
Qua Việt Tú đắc ý đi tới thang máy.
Trong thang máy, tất cả đều là đàn ông, cũng chỉ đứng yên một chỗ , không dưới năm người hỏi cô muốn đi lên lầu mấy.
Đây là lần đầu tiên Qua Việt Tú được đối đãi tốt đến như vậy ở Nam Phi.
Vài ngày trước, Qua Việt Tú đi đến một khu "đèn đỏ" ở Nam Phi, suốt 40 phút, ngoại trừ nhân viên phục vụ không có một ai đi đến trước mặt cô, lúc ấy, chẳng qua cô chỉ ăn mặt hơi kín đáo chút thôi, khuôn mặt cũng không đến nỗi nào.
Xem ra, cô gái mặc quần áo nóng bỏng gương mặt bình thường, so với cô gái gương mặt bình thường mặc áo trắng quần đen, quyến rũ hơn gấp hai lần, không chỉ hai lần, gấp mười lần cũng có thể.
Hất tóc ra phía sau.
"Tầng hai mươi, cảm ơn." Mỉm cười.
Đến tầng hai mươi, cửa thang máy mở ra, Qua Việt Tú liền nhìn thấy logo của SN Energy, biểu tượng kinh điển - cầu New Jersey.
Vào đầu thế kỷ trước, một chàng trai người Trung Quốc vượt qua biển cả nghìn trùng, mở một xưởng gia công gần cầu New Jersey.
Việc kinh doanh ở xưởng gia công ảm đảm. Chàng trai người Trung Quốc vừa đến tuổi xây dựng sự nghiệp liền may mắn bước vào thời kì "Lịch sử phát triển ngành công nghiệp của Thế giới bước sang trang mới" hay còn được gọi là "Thời đại công nghiệp". Xưởng gia công liền thuận theo xu hướng đổi sang thành nhà máy lọc dầu nhỏ.
Vì để kỷ niệm thời kỳ gây dựng sự nghiệp của mình, chàng trai người Trung Quốc đã đặt tên nhà máy lọc dầu theo tên của cây cầu New Jersey viết tắt là SN, trêи logo cũng in hình của cây cầu New Jersey. "Thời đại công nghiệp" , nhiều doanh nghiệp tham gia khai thác và gia công kiếm được rất nhiều tiền vào túi, SN cũng là một trong số đó, dần dần, SN trở thành SN Energy.
SN Energy đến thế hệ thứ hai thực lực đã đạt đến độ nắm trong tay nhiều ngành công nghiệp nổi tiếng. Bọn họ hiểu sâu sắc nguyên tắc "không tiến được, phải tính kế lùi" trêи thương trường, do đó đã chuyển sang hình thức kinh doanh khác trước khi nền kinh tế phương Tây bước vào thời kỳ suy thoái.
Đến SN Energy đời thứ ba, nguồn tài nguyên công ty giảm nên đành phải cắt giảm nhân sự. Người lãnh đạo đời thứ ba của SN Energy đã thành công trong bước chuyển đổi mô hình, trong thời gian ngắn ngủi chưa đến năm năm liền có mặt trong TOP 50 doanh nghiệp đứng đầu thế giới.
Cũng trong năm năm này, nhà lãnh đạo trẻ đời thứ ba của SN Energy kết hôn với con gái của cố vấn Quỹ tiền tệ Thế giới.
Ngay lúc này đây, cô gái đang đứng dưới logo màu xanh da trời có in hình cây cầu New Jersey được gọi là người thừa kế đời thứ tư của SN Energy. Không sai, chính là cô, Qua Việt Tú.
Nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc, Qua Việt Tú cười khổ. Nếu như lúc này cô đứng trước đại sảnh công bố thân phận của mình, chắc chắn bảo vệ công ty sẽ đến đây rước cô đi.
Có lẽ, sẽ có một số người hiểu chuyện nhìn lấy cô đưa ra yêu cầu:"Cô có thể đưa ra bằng chứng chứng minh thân phận không?"
Không, không thể.
Tất cả những gì có thể giúp cô chứng minh được thân phận của mình cũng chỉ là cô.
Trêи giấy tờ cũng không có ai viết rõ ràng cô là con gái của Qua Hồng Huyên.
Thậm chí ngay lúc này đây, cô cũng không biết cha cô còn sống hay đã chết.
Người thừa kế SN Energy thế hệ thứ tư ra nông nỗi thế này thật đúng là thất bại, cô tin chắc chắn rằng lúc này đây ông cố cô đang ở dưới mộ lắc đầu thở dài.
Không thể trách cô được, đều do mẹ cô mắc chứng bệnh tâm thần di truyền. Công khai người thừa kế có người thân mắc bệnh tâm thần di truyền, đối với một công ty nằm trong top 50 doanh nghiệp thế giới, không cần nghi ngờ gì nữa chắc chắn là một tai họa. Mà bác sĩ ở bệnh viện tâm thần đã nói rằng người thừa kế SN Energy muốn đi học trong một trường học bình thường là một điều hết sức khó khăn.
Cũng chính vì nguyên nhân này, cô trong mắt người ngoài liền biến thành "thần bí khó lường."
Không có ai biết được mặt mũi cô nhìn như thế nào, tên của cô là gì, thậm chí còn không biết được việc cô có mặt trêи trái đất này.
Cô không liên lạc được với Qua Hồng Huyên, không ít lần cô đến tìm ông ngoại để hỏi, ông nói: "Qua Việt Tú, nếu cháu còn tiếp tục "kiếm chuyện" nữa ông liền gọi điện cho luật sư."
Gọi điện cho luật sư làm cái gì?
Gọi điện cho luật sư để cùng với cô cắt đứt quan hệ - đây là những gì ông ngoại cô nói lúc cô đang trải qua khoảng thời gian khó khăn khi cuộc hôn nhân lần thứ tư của mình đỗ vỡ... đúng hơn là do người trợ lý của ông nói lại cho cô nghe .. khi đó ông ngoại còn bảo rằng ông không muốn nhìn thấy cô.
Vậy cũng tốt. Những lúc Qua Việt Tú ở cùng với ông ngoại, ông thường kể lại cho cô nghe về khoảng thời gian cô còn là đứa bé ngoan, điều đấy làm cho cô đến bây giờ trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Thời gian gần đây, cuộc sống của Qua Việt Tú trôi qua cũng không tệ lắm.
Viết vài bài báo công kϊƈɦ vào một số công ty hay bộ phận nào đó, liền kiếm được khoản tiền kha khá. Tất nhiên, đó là những lúc cô đang thiếu tiền nên mới viết như vậy. Cô cũng biết được chút ít việc làm đen tối của các công ty lớn, lâu lâu khi đầu bất chợt "nóng" lên, cô còn đi quyến rũ dụ dỗ các chính trị gia, đương nhiên, điều tiên quyết là bọn họ phải đem "yếu điểm" của mình giao cho cô.
Nghe qua có vẻ cô là người sống hết mình vì chính nghĩa.
Không. Thật sự không phải. Chẳng qua là vì cô đang nhàm chán mà thôi.
Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện cho đến bây giờ Qua Việt Tú không thể chịu nổi cuộc sống nhàm chán, này cùng với tăng động không khác nhau là bao, chỉ những khi phát tiếc ra hết bên ngoài mới có thể ngăn chặn sự kϊƈɦ động bên trong tâm lí.
Được rồi, bây giờ không phải là lúc đứng đây để ngẫm nghĩ về cuộc đời.
Nhìn sơ qua logo màu xanh in cây cầu New Jersey, hạ ánh mặt xuống. Khi một lần nữa ngước mắt lên nhìn cái logo, không có gì khác nhau, giống y như bảng quảng cáo ngoài đầu đường.
Qua Việt Tú nghĩ đến việc gặp Tống Du Liệt trong lòng liền đấu tranh một trận, thật khó để mà quyết định, nên gặp hay không nên gặp. Đứng trước quầy tiếp tân là một người phụ nữ trung niên, vị này vụng trộm nhìn lén cô một chút, nhìn xong liền trợn mắt.
Sau một vòng đảo mắt, liền mở ra một nụ cười nghề nghiệp.
Cười, hỏi cô có hẹn trước không?
"Không có."
Người phụ nữ trung niên thu lại nụ cười, biểu hiện ra vẻ mặt "Tôi biết nay mà."
"Có thể cho tôi gặp Tống Du Liệt......"
Nhìn thấy người phụ nữ trung niên làm bộ muốn đứng dậy khỏi ghế, liền cuống quýt đổi giọng:
"Có thể cho tôi gặp Tổng giám đốc Tống một lần được không?"
Người phụ nữ trung niên cầm lấy bộ đàm.
Chắc chắn là đang gọi đến phòng bảo vệ.
Qua Việt Tú liền chỉ có thể đưa thẻ phóng viên của mình ra, đính kèm là thẻ quan sát của Liên Hợp Quốc.
Người phụ nữ trung niên đưa ánh mắt nhìn về phía đại sảnh, ý là: bảo vệ làm việc quá ẩu tả, hành vi cùng cách ăn mặc của cô gái này rất đáng nghi ngờ sao lại để cho cô ta vào đây.
Thở dài một hơi, Qua Việt Tú lấy từ trong túi xách một chiếc bông tai.
"Nó là do Tống giảm đốc Tống đưa cho tôi đấy." Đem nó đưa qua đưa lại trước mặt người phụ nữ trung niên, nói ra câu này trong lòng Qua Việt Tú có chút chột dạ.
Bông tai vốn là một cặp. Lúc cô đang đeo chúng lên tai, liền bị Tống Du Liệt lấy đi một chiếc ném xuống biển cho cá mập ăn rồi.
Tại sao Tống Du Liệt lại làm như vậy? Trong lòng Qua Việt Tú luôn biết rõ, đôi bông tai này đáng ra phải đeo lên tai một cô gái khác, tính cô tùy hứng đã quen, liền muốn đem đôi bông tai đó làm đồ của riêng mình. Đối với cô mà nói đó không phải là một việc khó khăn gì.
Kết quả biến thành Tống Du Liệt đem bông tai đến "tặng" cho cô.
Dù cho chỉ còn lại một chiếc, nó cũng là của cô, cũng chỉ có thể là của cô.
Cho đến bây giờ Qua Việt Tú vẫn còn giữ chiếc bông tai đó. Dựa theo suy nghĩ của một bệnh nhân tâm thần để mà giải thích, tại sao lại phải một mực giữ chiếc bông tai này, lý do rất đơn giản vì nó là của người khác.
Thế giới này luôn tồn tại một kiểu người như vậy, đồ của người khác mới là tốt nhất. Có lẽ Qua Việt Tú cũng thuộc kiểu như vậy, nhưng mà, nó chỉ xuất hiện khi đối diện với Tống Du Liệt.
Nếu như suy nghĩ kỹ lại để trả lời thì ...đây hoàn toàn là ham muốn chiếm hữu.
Nhưng cô hoàn toàn có quyền định đoạt đối với "quả mâm xôi ngọt ngào" được bí mật trồng ở sau vườn.
Đây là chính là châm ngôn sống từ trước đến giờ của cô, chưa từng thay đổi.
Đối với chiếc bông tai đang lắc lư trước mặt, người phụ nữ trung niên xem nó như không khí.
"Dì ơi, dì hãy nghĩ thoáng một chút đi, một người đàn ông thường ở trong những lúc như thế nào mới đem tặng bông tai cho người phụ nữ?" Khóe miệng cong lên, tươi cười nói "Nói theo một cách khác, dì đây là đang khó xử, việc này có thể khiến cho dì bị đuổi việc. Dì hãy gọi thông báo với trợ lý của tổng giám đốc, rồi để cho anh ta nói lại với tổng giám đốc Tống, nói rằng có một phóng viên tên Qua Việt Tú đến tìm tổng giám đốc, cô ấy bảo là có một chút chuyện muốn bàn."
Nói tóm gọn lại là: Này, bà dì kia, đừng có rượu mời không uống, lại muốn đi uống rượu phạt.
Nhưng
Người phụ nữ trung niên đột nhiên từ trêи ghế đứng dậy, hai tay đặt lên quầy tiếp tân, nhìn cô từ trêи xuống dưới liên tục mấy lần, ánh mắt như muốn nói: chỉ bằng cô?
Đôi mắt đang đánh giá cô, miệng cũng không nhàn rỗi: "Vài ngày trước, tôi cũng vừa mới đuổi xong một cô gái, cô ta còn bảo là đang mang thai con của tổng giám đốc Tống."
Còn có chuyện như vậy nữa sao?
Xem ra "quả mâm xôi ngọt ngào" của cô mấy năm qua "hoa đào" có vẻ tốt hơn, cũng không biết liệu vài năm nữa sẽ có người tìm đến đây rồi nói mình là "vợ của Tống Du Liệt." hay không?
"Đã tặng bông tai rồi, thế thì không có lý do gì lại không cho số điện thoại." Người phụ nữ trung niên khoanh tay nói.
Vị này nói nghe có chút đạo lý đấy.
Qua Việt Tú nhìn thoáng qua sắc trời, đợi đến khi Tống Du Liệt tan tầm cô sẽ tìm thời cơ hội thích hợp để nói chuyện với anh. Ban đầu, cô là muốn làm cho Tống Du Liệt bất ngờ, dù sao hiện tại cô có chút việc muốn nhờ anh giúp.
Xem ra phương án A không thể thực hiện được rồi, hiện tại chỉ có thể dùng đến phương án B thôi.
Qua Việt Tú thò tay vào trong túi xách, khẩu súng được để bên trong ngăn kéo nhỏ, tay cầm thật chặt vào vị trí bóp cò, mắt nhìn xung quanh tìm đối tượng thích hợp.
Người phụ nữ trung niên chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên tiếp tân. Một nhân viên tiếp tân quèn ở tầng hai mươi chắc chắn không thể nào làm kinh động đến vị tổng giám đốc đang ở trong văn phòng trêи tầng bốn mươi sáu trong khoãng thời gian ngắn được.
Bất kì công ty nào đều có một quy luật bất thành văn, tầng càng cao người chức vụ càng lớn.
Những con số màu đỏ đang từ từ giảm xuống, có người từ trêи tầng 40 đi xuống, mắt của Qua Việt Tú nhìn về phía đại sảnh liền thấy một số người đang bước ra từ trong thang máy, toàn bộ đều là nhân viên.
Người phụ nữ trung niên bày ra bộ mặt như đang xem kịch vui.
Được thôi. Nhấc tay làm ra bộ dạng xin đầu hàng, chân bước lùi về sau, đi về phía lối ra vào của đại sảnh.
Tốc độ di chuyển của thang máy hiển thị qua những con số Ả-Rập màu đỏ khiến cho Qua Việt Tú rất hài lòng.
Mười một
Mười
Chín.... một số nhân viên cùng với bảo vệ đều dừng bước lại, yên lặng chờ xem, xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Không một ai chú ý đến túi xách của cô.
Thậm chí còn có hai tên bảo vệ đang thấp giọng trò chuyện với nhau.
Xem ra, trong mắt những người này cô cùng với cô gái tự nhân mang thai con của Tống Du Liệt mấy ngày trước không có gì khác nhau, đều là muốn gây sự chú ý với Tống Du Liệt.
Con số màu đỏ hiện lên số ba.
Chân đang bước lùi đổi thành bước về phía trước.
Bước từng bước lớn đi về phía trước.
Một bước, hai bước, ba bước, con số Ả-Rập màu đỏ chuyển sang hai.
Nhân viên ở quầy tiếp tân là người đầu tiên "hồi hồn lại", hô to một tiếng: Bắt lấy cô ấy.
Bước liên tục vài bước lớn, dãy số màu đỏ đổi thành một.
"Đinh"
Thật tuyệt vời.
Cửa thang máy từ từ mở ra. Có ít nhất năm người từ trong thang máy đi ra ngoài. Trong năm người này một người mặc váy, ba người mặc quần jean, một người mặc quần tây.
Một số người từ trước cửa đại sảnh nhanh chóng đi về phía thang máy. Qua Việt Tú nghiêng người tránh bọn họ đi vào trong thang máy.
Khi đám bảo vệ cách thang máy khoảng chừng ba mét, tay trái Qua Việt Tú đè lên nút đóng cửa của thang máy, cùng lúc đó, cổ tay phải run lên, túi xách trêи tay rơi xuống nhưng không có súng.
Tay phải cầm lấy súng, lui về phía sau. Tay trái dựa theo ý nghĩ trong lòng liền lôi người đàn ông mặc quần tây lại. Quần tây màu xám cùng với giày cao gót màu cam, hai loại màu sắc để cùng một chỗ, vừa nhìn bỗng thấy dễ chịu.
Chuỗi màu hài hòa nhìn vào liền vừa lòng mát mắt, cùng với đôi chân trần trắng như tuyết đúng tràn ngập mỹ cảm.
Không cần nhìn mặt của chủ đôi chân, Qua Việt Tú chắc chắn đây là một cô gái; hoặc cũng có thẻ là một chàng trai trẻ có chút nữ tính, cho dù không phải là một cô gái rất xinh đẹp thì cũng là một cô gái rất đẹp.
Trong thang máy có bảy người, vị này lại đứng chính giữa.
Bên trong thang máy của các công ty lớn, 80% người có chức vụ cao đều sẽ đứng giũa, không phải bọn họ chọn vị trí chính giữa để mà đứng, mà là do những người có chức vụ thấp hơn sẽ tự giác bỏ qua vị trí chính giữa.
Khe hở giữa hai cánh cửa càng ngày càng nhỏ, họng súng chĩa thẳng vào huyệt thái dương của cô gái xinh đẹp, đem cô ta kéo đến trước khe hở của thang máy, như vậy sẽ cho đám bảo vệ ngoài kia biết được bên trong thang máy xảy ra chuyện gì.
Nhân viên bảo vệ chạy phía trước nhanh chóng dừng lại, hai tay dang ra, cản lại đám đồng nghiệp ở sau lưng lại, người đến chậm nhất chính là vị tiếp tân khó ở khi nãy, vị này lớn tiếng la lên
Tiếng "May" xuyên qua khe hở thang máy.
Đằng sau "May " là " Cô ta có thể gây bất lợi đến tổng giám đốc Tống."
Hai cánh cửa thang máy cuối cùng cũng khép lại với nhau, Qua Việt Tú nhấn vào tầng bốn mươi lăm, đáng tiếc, bảng điều khiển này không có lắp nút bốn mươi sau.
Cơ mà cũng không có sao, bốn mươi lăm cùng bốn mươi sáu chẳng qua chỉ cách nhau có một tầng.
Nói thật thì Qua Việt Tú cũng không biết dùng từ ngữ gì để mà miêu tả tâm trạng của cô trước khi bước vào thang máy, nhưng hiện tại, cô có thể dùng câu "như vừa uống vào một viên thuốc an thần" để nói lên tâm trạng của mình.
Nhìn về phía người được nhân viên tiếp tân đứng trước cửa thang máy gọi tên, Qua Việt Tú đoán được cô gái mà mình đang chĩa súng vào thái dương này là ai, nhìn có vẻ không được đẹp như mong đợi, nhưng cũng không đến nỗi nào.
Thật đúng là khóe.
"May."
Khi nhân viên tiếp tân gọi cái tên này, giọng điệu tràn ngập lo lắng, chắc hẳn, cô gái này rất được lòng mọi người.
Sự việc càng ngày càng trở nên thú vị.
Qua Việt Tú đang rất mong chờ cánh cửa thang máy này mở ra.
Liệu có khi nào vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Tống Du Liệt, hay không? Dù sao thì tầng 46 xuống tầng 45 cũng nhanh hơn nhiều so với từ tầng 1 chạy lên tầng 45.