Đối mặt với bóng lưng của Tống Du Liệt, Trương Thuần Tình chậm rãi mở miệng:"Người ta đồn thổi rằng, người thừa kế chân chính của SN Energy là con gái của Qua Hồng Huyên, người được xem là "kẻ phóng hỏa" và "bệnh nhân tâm thần", anh Tống có ý kiến gì không?"
Ngón tay đang cởi nút áo vest dừng lại. Vấn đề này chắc cũng đủ nhạy cảm phải không?
Trương Thuần Tình nhếch miệng cười: "Trêи phố còn đồn rằng, người thừa kế chân chính của SN Energy, "kẻ phóng hỏa" và "bệnh nhân tâm thần" có quan hệ thiên ti vạn lũ(*) với anh Tống đây"
(*)千丝万缕: thành ngữ, dây dưa, một mối liên kết không thể phá bỏ
Chính xác, đúng là có một loại cách nói như vậy, danh hiệu người thừa kế của SN Energy, "kẻ phóng hỏa" và "bệnh nhân tâm thần" là một thuyết âm mưu, người tạo ra thuyết âm mưu này thật sự cũng dễ dàng đoán được.
Thời gian như ngừng trôi.
Chiếc đồng hồ quả lắc cổ cứ lắc qua lắc lại. Tống Du Liệt vẫn duy trì tư thế cũ, vẫn cứ yên tĩnh như vậy.
Mây đã che mất ánh mặt trời, một giây trước, Johannesburg vẫn còn rực rỡ, đột nhiên không khí xung quanh đậm mùi chết chóc, trong sự yên tĩnh thường trực.
Trương Thuần Tình nhớ đến đứa nhỏ tên Dyia, Dyia nói:" Hôm đó bầu trời đượm ánh nắng chiều, anh ấy mặc áo sơ mi trắng đi trêи đường". Dyia còn nói "nhạc trong chiếc headphones đó chắc chắn rất hay, bước chân của anh ấy nhàn nhã như tản bộ ở bờ biển vậy"
Dyia, người nhàn nhã tản bộ ở bờ biển đó trêи lưng có lẽ đang mang Novichok.
Lòng bàn tay toát mồ hôi.
Mồ hôi trong lòng bàn tay càng toát ra nhiều hơn, bàn tay trêи nút áo kia thả lỏng, buông xuống, tiến về phía trước một bước. Trương Thuần Tình lùi về phía sau một bước.
"May, cái tên này cũng mang ý nghĩa "Tháng năm chết chóc" trong tiếng Hy Lạp" giọng nói phát ra rất nhẹ nhàng.
Dyia còn nói, người đàn ông trẻ tuổi kia còn ghé vào tai nó và nhẹ giọng nói cho nó về sao băng.
"Đó chắc chắn không phải là một dấu hiệu tốt"
Đột nhiên, mồ hôi toát ra càng nhiều.
"Trương Thuần Tình, hiện tại cô đang đứng ở tòa nhà cao thứ 3 Nam Phi, từ nơi này cách mặt đất theo một đường kính thẳng đứng là 195 mét". Đôi mắt xuyên qua cửa kính sát đất nhìn về phía bầu trời.
Lớp mây dày ở Johannesburg luôn khiến người khác có cảm giác không thở nổi.
Không , không được sợ hãi, thật sự không được sợ hãi!
Trương Thuần Tình mở miệng, nhưng đầu lưỡi bắt đầu thắt lại:"Tống...Tống Du Liệt, không.....anh Tống, những lời này....tôi cũng chỉ là....."
Cảm thấy hoa mắt.
"Tống....Tống Du Liệt đừng làm bậy!" tiếng hét chói tai lờn vờn quanh đỉnh đầu cô, một đồ vật bay đến chỗ cô, hoảng hốt, hai tay ôm đầu nhanh chóng ngồi xổm xuống để tránh đi đồ vật đó.
Cô ngồi xổm xuống, đồ vật cũng rơi xuống mặt đất.
Tiếng thét chói tai vẫn chưa tan đi, một tiếng cười nhợt nhạt vang lên trêи đỉnh đầu cô.
Trương Thuần Tình nhìn ống quần thẳng tắp, dưới ống quần lộ ra một đôi giày da màu xám đậm, một chiếc giày da đá đồ vật kia đến trước mặt cô. Đó là đồ trang trí (charm) túi xách của cô. Một con gấu, làm cô sợ đến mức ngồi xổm xuống chính là vật nhỏ này.
Hình như con gấu này là lúc nãy cô mới để trêи bàn làm việc của Tống Du Liệt, Tống Du Liệt muốn ném trả lại cho cô, không thể tưởng được chính là...Trương Thuần Tình trong lòng cảm thấy thật ảo não.
Đây chắc hẳn là hiệu quả mà Tống Du Liệt muốn thấy?
"Như vậy mà đã bị dọa rồi hả?" giọng nói không có một chút trào phúng, ngược lại có chút trấn an.
Thật quá mất mặt. Bởi vì quá mất mặt, Trương Thuần Tình ngồi xổm trêи mặt đất, không nhúc nhích.
"Còn không đi?"
Không nhúc nhích, ánh mắt rơi tự do trêи sàn nhà, cuối cùng dừng ở chú gấu nhỏ nằm bên chân cô, nó là món quà mà Đỗ Lập Tân đã thắng được ở công viên giải trí.
Đôi mắt của chú gấu nhỏ nhìn cô chăm chú, cô vươn tay ra che tầm mắt nó.
Giọng nói của Tống Du Liệt vang vang trêи đỉnh đầu cô:" Cô đã dùng hết đặc quyền mà thân phận em gái Đỗ Lập Tân mang lại cho cô"
Xem ra, thông cáo xin lỗi của chính phủ Murmansk đối với kẻ gây họa chẳng là gì cả.
Nhặt chú gấu nhỏ lên, dùng sức nắm chặt, Trương Thuần Tình từ mặt đất đứng lên.
Ngẩng đầu, ngữ khí chắc chắn: "Anh Tống nhất định rất ghét bị hỏi về chuyện của người thừa kế SN Energy"
Khi nhắc đến người thừa kế SN Energy, Trương Thuần Tình còn cố ý nhấn mạnh, vừa nói vừa nhìn kỹ Tống Du Liệt.
Chột dạ? Khốn nạn, nếu những gì trêи phố đồn là sự thật, như vậy một màn này có thể xem là một đứa con riêng đang bàn luận chuyện về con của chính thất, bất kể là hiện đại hay cổ đại, con riêng đều không được lên sàn.
Quả nhiên là người làm đại sự.
Trong mắt Tống Du Liệt không có gì gọi là chột dạ.
Đây là văn phòng của CEO chấp hành SN Energy, là văn phòng của Tống Du Liệt..
Hay là vì ngồi đây quá lâu rồi nên khiến cho đứa con riêng không bao giờ được lộ diện sinh ra ảo giác? Che miệng cười: "Có phải là lâu lắm rồi không ai cùng anh Tống nói về người thừa kế SN Energy khiến cho anh quên mất trêи thế giới này vẫn còn tồn tại một người như vậy? Hay là anh Tống hy vọng thế giới không bao giờ nhớ đến nhân vật này?"
Về người thừa kế SN Energy, các loại tạp chí, báo giới truyền thông khi đưa tin đều không có đề cập đến người này. Tài liệu trêи mạng cũng ít đến đáng thương, chỉ biết là mấy năm trước Qua Hồng Huyên cùng một cô gái nhỏ xuất hiện ở nơi nghỉ phép, rất nhiều người đoán đó là con của ông ta. Suy đoán này mấy năm sau mới được chứng thực, cô gái nhỏ là con gái độc nhất của Qua Hồng Huyên.
Không lâu sau, vợ Qua Hồng Huyên bị bệnh qua đời, Qua Hồng Huyên tuyên bố ra ngoài vì con gái nên sẽ không tái hôn. Tuyên bố này có nghĩa, cô gái nhỏ sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của SN Energy.
Người thừa kế SN Energy mấy năm sau mới lại xuất hiện trong tầm mắt của công chúng. Bắt nguồn từ một đám cháy ở California, rất nhiều người dân ở Los Angeles bây giờ đề cập đến đám cháy đó vẫn còn sợ hãi.
Đám cháy bắt đầu lúc nửa đêm, kéo dài trong một tháng. Rất nhiều người ở Beverly Hills mất nhà, bao gồm ngôi sao Hollywood, siêu sao thể thao, giới tỷ phú. Cuối cùng, Anh, Pháp, Đức ba nước phải huy động đội chữa cháy trêи không đến chi viện. Bốn nước hợp sức mới có thể dập tắt đám cháy này, biệt thự cao cấp của giới tỷ phú mới giữ được.
Nửa tháng sau, Beverly Hills mới khôi phục lại cảnh tượng phồn hoa như trước.
Trận hỏa hoạn này còn có một kết thúc khác, một người phụ nữ Hoa kiều đệ đơn lên tòa tố cáo người thừa kế SN Energy. Người phụ nữ Hoa Kiều tuyên bố người thừa kế SN Energy chính là kẻ gây ra đám cháy, gây tổn thất lớn về kinh tế cho chính phủ California, mà bà ta lấy tư cách người mẹ để tố tụng.
Chuyện này lúc đó ầm ĩ khắp Los Angeles. Rất nhiều bà nội trợ ở LA đã đứng ra để ủng hộ cho vị Hoa kiều này nhưng cuối cùng, tòa án LA vì một bản giám định tâm thần đã bác bỏ khởi tố của người phụ nữ Hoa kiều.
Mà thực tế là người phụ nữ đó mất đi đứa con gái độc nhất của mình do trận hỏa hoạn, khiến cho bà mắc chứng bệnh thần kinh phân liệt nghiêm trọng. Trước đây, bà ta cũng từng được chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm.
Lúc đầu, những người ủng hộ không chấp nhận quyết định của chính phủ LA, nhưng đến bệnh viện tâm thần của người phụ nữ kia, đa số đều không còn cách nào ngoài từ bỏ. Hỏa hoạn California cũng không xa lạ gì với LA, mỗi năm có khi có mấy lần. Có lẽ đúng như chính phủ LA nói, do người phụ nữ Hoa kiều quá đau lòng vì mất con gái dẫn đến sinh ra phán đoán sai lầm.
Còn một bộ phận một bàn tay vỗ không vang(*), cho dù bọn họ không có động thái ủng hộ người phụ nữ Hoa kiều, nhưng trong lòng bọn họ vẫn tin tưởng lời bà ta nói, sự thống khổ trêи mặt không thể lừa người.
(*): 孤掌难鸣, thành ngữ ý chỉ số lượng nhỏ, không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng
Kẻ có tiền luôn có thể một tay che trời.
Cho dù thế nào, trong lòng bọn họ, tội danh "kẻ phóng hỏa" của người thừa kế SN Energy không thể nào rửa sạch.
Sự kiện này náo loạn gần 20 ngày. Trong 20 ngày đó, từ đầu đến cuối công chúng cũng chưa từng nhìn thấy người thừa kế SN bị đẩy trước đầu sóng ngọn gió lộ diện. Lúc sự việc bị đẩy đến đỉnh điểm, cũng chẳng thấy bộ phận PR của SN Energy lên tiếng. 5000 người trước tòa thị chính LA biểu tình kháng nghị cũng chỉ đổi lấy được một câu bâng quơ của Qua Hồng Huyên ở nơi công cộng:" Lá gan của con bé rất nhỏ, một mình đi xuống tầng hầm cũng không dám, đừng nói đi đến một ngọn núi hoang tàn, vắng vẻ để phóng hỏa"
Vị "lá gan rất nhỏ" trong miệng Qua Hồng Huyên mấy năm sau bị đồn là khách quen của một trung tâm điều trị tâm lý, hay nói cách khác: người thừa kế SN Energy là một bệnh nhân tâm thần.
Thông tin này đến từ một bác sĩ tâm lý giấu tên.
Vị bác sĩ tâm lý này dùng "cô ấy chính là một đóa lan thủy tinh" để đánh giá người thừa kế SN Energy, nghe nói chính đóa lan thủy tinh này khiến vị bác sĩ tâm lý đổi nghề thành buôn sỉ trái cây.
Lan thủy tinh có tên gọi khác là hoa u linh, ở khu vực cao hơn so với mặt nước biển mới có thể sinh tồn, cả đời chỉ có thể thuộc về nơi âm u ẩm ướt. Toàn thân trắng tinh, ở nơi u ám phát ra ánh sáng mê hoặc người, cũng không quang hợp, chỉ có thể dựa vào xác thực vật hư thối để sống, do đó loài hoa này còn được gọi là "hoa tử vong". Bởi vì, trong phạm vi vài dặm, tồn tại cuối cùng cũng chỉ có hoa lan thủy tinh.
Về đóa hoa "lan thủy tinh" này, không ai biết hình dáng, tuổi, tên của cô, cũng không ai biết tin đồn "kẻ phóng hỏa", "lan thủy tinh" này về cô là thật hay giả.
Sau khi Đỗ Lập Tân xảy ra chuyện, trừ lúc học tập, đi làm, Trương Thuần Tình đều dùng thời gian tra cứu về Tống Du Liệt. Trêи con đường tranh giành quyền lợi, những kẻ có dã tâm không tránh khỏi diệt trừ lẫn nhau. Đối với Tống Du Liệt, người uy hϊế͙p͙ chắc chắn là người thừa kế SN Energy.
Về người thừa kế SN Energy, Trương Thuần Tình phải tốn rất nhiều sức lực mới có được một chút tin tức, tra cứu về cái tên "lan thủy tinh", tra cứu đến vị bác sĩ tâm lý rất có tiền đồ đột nhiên đổi nghề thành bán trái cây. Người thừa kế SN Energy khiến cho Trương Thuần Tình đầy tò mò.
Trước mắt lại có một cơ hội thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô như thế.
Trương Thuần Tình nhìn cái người gần mình trong gang tấc.
Tầng tầng mây dày đã biến mất, cầu vồng bắt đầu phơi bày mị lực của nó. Ánh nắng ngũ sắc xuyên qua cửa kính sát đất phản chiếu lên khuôn mặt của Tống Du Liệt, giống như món đồ thủy tinh được chế tác đẹp nhất, hoàn hảo nhất.
Quang cảnh này tựa hồ như năm tháng nào đó, khi cô đứng ở khu phố buôn bán phồn hoa nhất London, nhìn thấy những món đồ thủy tinh chìm trong ánh đèn hoa mỹ, nếu có thể chạm vào được thì quá tốt
Chạm vào một chút, liệu có phải sẽ giống như một giấc mơ?
Nhưng mà nếu đã được chạm vào rồi, có phải sẽ vương vấn lòng rất lâu không?
Nếu chủ nhân của gương mặt này không phải là Tống Du Liệt thì thật tốt biết bao. Nhưng chủ nhân của gương mặt này lại tên là Tống Du Liệt.
Trương Thuần Tình quay mặt đi, tăng âm lượng giọng: "Anh Tống!"
Không hề đáp lại.
Đây là lần thứ mấy cô bị coi là không khí rồi?
"Anh Tống" lần thứ 3 mới đổi được một tiếng "Ừ?" phát ra từ âm mũi nhàn nhạt.
"Ừ" còn mang theo dấu hỏi phía sau.
Cô chính là mang tâm trạng báo thù để đến đây, Trương Thuần Tình lặp lại từng câu từng chữ phía trước "Anh Tống nhất định rất ghét bị hỏi về chuyện của người thừa kế SN Energy"
Một lát sau. Tống Du Liệt nhẹ giọng cười: "Không, ngược lại mới đúng, nếu thời gian cho phép, tôi lại hy vọng có được cơ hội như thế này, tìm một nhà hàng yên tĩnh, gọi một ly cocktail, nói chuyện về người thừa kế SN Energy, nửa tiếng hay một tiếng đều không thành vấn đề"
Anh ta hơi nhướng mày, nhưng nụ cười chưa bao giờ rời khỏi khóe miệng: "Về người này, tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu, có lẽ cô sẽ đoán là bắt đầu từ tán thưởng, suy cho cùng những người có dã tâm sẽ không khắc dã tâm của họ lên mặt, cho nên nhất định phải bắt đầu từ tán thưởng. Tôi cũng muốn theo quy tắc của mấy người có dã tâm, đem cái đinh số một trong mắt khen lấy khen để, ba hoa chích chòe để cho người ngoài kia nghĩ rằng, tôi thật sự không giống như họ tưởng tượng"
"Nhưng làm sao bây giờ, tôi đã từng đồng ý với mẹ, sẽ trở thành một người thành thật. Nếu người đó thật sự có gì đáng để tán thưởng, tôi sẽ phóng đại nó gấp mười, gấp trăm lần, nhưng đáng tiếc là người này có một đống tật xấu, chúng không phải là trốn dưới vườn hoa của nhà hàng xóm hơn nửa đêm, chỉ để xem đám hoa hồng đọng lại sương đêm, cô vượt qua vài con phố, đem hoa hồng tặng cho cô ấy, cô ấy xem còn không thèm xem mà sẽ ném chúng vào thùng rác"
"Phóng hỏa đốt nửa cái California này đối với cô ấy dễ dàng như ăn một bữa sáng vậy, đương nhiên cô ấy sẽ nói rằng tôi không cố ý, tôi cảm thấy những cành cây khô sẽ cản trở những người leo núi, xuất phát điểm của tôi đều là ý tốt, nhưng không ngờ, đốm lửa này có thể thiêu cháy toàn bộ đỉnh núi. Còn nói tôi dày vò đám bác sĩ kia, thánh A La, Jesus, thánh Maria, Phật tổ Quan thế Âm có thể làm chứng cho tôi, tôi không rõ tôi đắc tội với bọn họ chỗ nào, nhưng mặc kệ ra sao, tôi đều nguyện ý vì hành vi của bản thân mà xin lỗi"
"Những gì nói ở trêи đều là vì phối hợp với cô để cô có thể đưa ra sự so sánh với những tin đồn "lan thủy tinh", "kẻ phóng hỏa", không tồn tại bất kỳ đối chiếu nào" Tống Du Liệt nói.
Lời nói của Tống Du Liệt cực kỳ nhanh, vừa nhanh vừa trơn tru, mang theo một chút cảm xúc kì dị, trong khoảng thời gian ngắn...Trương Thuần Tình chỉ có thể đờ ra, nhìn khuôn mặt của Tống Du Liệt đến phát ngốc.
Đôi lông mày thả lỏng, cơ thể duỗi ra đến một góc độ vừa ý, nói chậm lại "Được rồi, coi như chúng ta đã uống xong ly cocktail kia. Nếu bắt buộc phải tìm một ưu điểm của người này, tôi sẽ nói cho cô biết, khuôn mặt của người đó còn có thể miễn cưỡng nhìn được"
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bổ sung: "Còn có, người này rất biết cách đối phó với đàn ông, cô so với cô ấy chỉ có thể xem là tam chân miêu(*) thôi, thành tựu mới nhất của người này chính là khiến cho một nghiên cứu sinh về núi lửa cam tâm tình nguyện bị treo trêи trực thăng, ʍôиɠ hướng núi lửa, bị nướng gần nửa tiếng đồng hồ"
(*) 三脚猫, slang, ý chỉ làm việc gì đó không chuyên nghiệp, không thành thạo
Vừa dứt lời, tiếng đập cửa vang lên. Tiếng đập cửa kéo suy nghĩ của Trương Thuần Tình về.
Nhìn Tống Du Liệt, cũng không nhúc nhích, Tống Du Liệt nhìn lại cô, cũng không nhúc nhích, tiếng đập cửa vang lên vài lần, sau đó ngoài cửa cũng yên tĩnh.
Làm Trương Thuần Tình cảm thấy tức giận trong lòng chính là, cô không nhìn thấy bất kỳ cảm giác thất bại nào trêи mặt Tống Du Liệt.
Người này không chơi theo lẽ thông thường. Ngược lại là cô từ khi bước vào văn phòng này, đều giống làm trò diễn xiếc trước mặt anh ta.
"Tôi đồng ý với những lời anh Tống mới nói, những người có dã tâm sẽ không khắc dã tâm của họ lên mặt" thẳng lưng, nói
Tống Du Liệt lại cười, lần này ý cười tăng thêm một chút.
Đôi mắt nhìn cô, lời nói lại hướng về phía ngoài cửa: "5p nữa tôi sẽ đến"
"Vâng ạ, thưa ngài" giọng nói vững vàng của người phụ nữ cách ván cửa truyền đến.
"Tài liệu về cô là do người phụ nữ gõ cửa bên ngoài đưa cho tôi, biết người đó đánh giá cô như thế nào không? Cô ấy nói cô là một cô gái may mắn. Năm 2018, đoàn tàu đến Madrid bị nổ, trong vụ nổ đó có 190 người thiệt mạng. Trong đó có một tin tức như thế này, một người phụ nữ Hoa kiều ở London đi cùng mẹ mình đến Tây Ban Nha du lịch. Vì ham chơi, cô gái hoa kiều này đã bỏ qua chuyến đi đến Madrid kia, đồng thời tránh được một kiếp, cũng cứu được người mẹ một mạng"
Lúc 9h45 cô bước vào tòa nhà này, 10h10 mở cửa bước vào văn phòng của Tống Du Liệt, không đến nửa tiếng, quá khứ của cô đã bị phơi bày hết tất cả.
"Trương Thuần Tình, cô hẳn là loại người từ khi sinh ra đã được gán cho hai chữ "may mắn", nhờ nó mà cô cùng mẹ mình đã thoát chết khỏi vụ nổ Madrid. Không chỉ vậy, cô còn có một gương mặt khiến người khác yêu thích, có một nụ cười khiến người khác không thể nổi giận với cô, cô luôn tràn ngập tinh thần phấn chấn, hỉ nộ ái ố đều viết hết trêи mặt"
"Điều may mắn nhất là, cô có thể tùy ý hưởng thụ ánh mặt trời, có một người lại không thể giống như cô, luôn được vận mệnh chiếu cố"
Có thể hình dung ngữ khí của Tống Du Liệt như thế nào khi nói những lời này?
Là một cô gái hiện đại, Trương Thuần Tình đã xem qua cuốn "Rừng Na Uy" rất nhiều lần
Trong "Rừng Na Uy", về cái chết của Nako, Watanabe nói: "Cái chết của Nako làm tôi hiểu được, cho dù hiểu rõ triết lý như thế nào, cũng không thể nào loại trừ được cảm giác đau đớn khi mất khi người yêu thương, cho dù triết lý nào, chân thành ra sao, mạnh mẽ như thế nào, cũng không thể nào xua đuổi được sự bi ai này"
Lúc đó cô luôn nghĩ, không biết Watanabe đã dùng ngữ khí gì để nói những câu này? Cô ngày nghĩ đêm nghĩ, đều không thể nghĩ ra. Giờ khắc này, Trương Thuần Tình đã hiểu ra.
Khi Watanabe nói những lời này, giọng nói rất bình tĩnh, bình tĩnh như tiếng sóng biển trong đêm trăng, tay nhẹ nhàng xuyên qua mặt nước biển phủ đầy ánh trăng màu bạc, phía dưới, sóng ngầm cuồn cuộn, sâu thẳm, tràn đầy bi thương.
Nỗi bi thương sâu sắc nhất trêи thế giới được bao bọc trong một lớp vỏ bọc mềm mại, như khuôn mặt bình tĩnh của con người.
Có lẽ, người đàn ông có khuôn mặt sáng ngời này cũng có Nako của riêng anh ta, nếu không, sao anh ta lại có ngữ khí giống đến thế.
Cho dù triết lý nào, chân thành ra sao, mạnh mẽ như thế nào, cũng không thể nào xua đuổi được sự bi ai này.
Nếu có, Nako của anh ta đang ở đâu?
Hay là...
"Cái người vẫn luôn không được vận mệnh chiếu cố là Nako của anh ư?"
Phải xác nhận nhiều lần, Trương Thuần Tình mới tin những lời này do chính mình nói ra.
Không sai, những lời này do Trương Thuần Tình nói ra. Điên rồi, rốt cuộc cô đã phát bệnh gì thế này?
Càng làm cho Trương Thuần Tình không thể tha thứ cho bản thân chính là, lúc cô nói nhưng lời này, giọng nói còn mang theo chút hụt hẫng.
"A...... A...... A......" Ôm đầu thét chói tai, cô chạy ra khỏi cửa văn phòng, muốn chạy thật nhanh khỏi cái nơi quỷ quái này, không, là cái nơi có có giọng nói có thể mê hoặc người của kẻ thù.
Chỉ cần rời khỏi cái nơi quỷ quái kia, cô sẽ bình thường trở lại. Đúng vậy, chỉ cần rời khỏi cái nơi quỷ quái kia, cô sẽ bình thường trở lại. Dù sao, cô cũng đã đạt được mục đích rồi.
Đó có phải là mấy lời khiến kẻ thù chán ghét không? hình như không phải.