"Xe của tôi bị hỏng." Giọng nói của cô gái đang đứng dậm tuyết ngoài cửa truyền vào tai Cố Lan Sinh mang theo một cảm xúc khang khác.
Ban đầu, không rõ là khang khác ở chỗ nào. Sau khi suy nghĩ kĩ , thì tựa như ai đó đang kéo một bản nhạc quen thuộc. Giai điệu của bản nhạc khơi lại những kỉ niệm đã qua, như xa như gần.
Xa đến bóng dáng mơ hồ, gần như hai tiếng "Tạm biệt" ấy vẫn còn vương vấn trêи môi.
Tại sao lại như vậy? Sao lại thành ra như vậy?
Lui về sau một bước.
Hoàn hồn lại, nhìn về khuôn mặt ngoài cửa, chính xác mà nói, là nhìn vào đôi mắt.
Tận sâu trong đáy lòng không nén được đặt ra câu hỏi: "Có phải đôi mắt ấy cũng được kẻ với màu xanh lam."
Không, đôi mắt ngoài kia không kẻ màu xanh lam.
Thật là một suy nghĩ buồn cười.
Nổi bật giữa chiếc mũ len và lớp khẩu trang là đôi mắt hạnh to tròn; sáng ngời trong veo; tròng đen, lòng trắng phân biệt rõ ràng.
Khi Cố Lan Sinh nhìn về phía cô, đôi mắt ấy nhẹ nhàng chớp một cái, sợi lông mi dài chuyển động mềm mại , sóng mắt yêu kiều, giống như câu thơ "Mắt xinh đen trắng sáng rời"(*).
(*) "mỹ mục phán hề" được xuất từ "Thi Kinh - Quốc Phong - Vệ Phong - Thạc Nhân" của Khổng Tử. Bản dịch của Tạ Quang Phát.
Murmansk, đôi mắt u buồn được kẻ với màu xanh lam, lúc thì nhìn ra ngoài cửa sổ; lúc lại nhìn về đứa bé; lúc liếc ngang qua gương mặt anh; ngay cả lúc khóe miệng nhếch lên mang đầy nỗi cô đơn.
Cố Lan Sinh nhìn kỹ hơn, không có một chút quen thuộc nào, dù đó là đôi mắt hay cảm giác.
Vuốt mặt, Cố Lan Sinh nhịn không được mà bật cười.
Cố Lan Sinh, anh bị làm sao vậy?
"Cười cái gì?" Cô hỏi Cố Lan Sinh.
Tiếng Anh khá tốt, phát âm không nặng.
Không trả lời, Cố Lan Sinh hỏi ngược lại:"Có phải lốp xe bị hư?"
"Làm sao anh biết được?" Cô gái ngoài cửa kinh ngạc.
Dĩ nhiên Cố Lan Sinh biết, hầu hết các thành phố ở Bắc Âu đều phân phối hai loại săm lốp:
Xuân-Hạ-Thu dùng loại bình thường; nhưng đến mùa Đông thì phải thay loại chịu rét, lốp xe thông thường rất dễ thủng trong thời tiết cực lạnh.
"Cô đi bộ đến đây?" Cố Lan Sinh hỏi.
Gật đầu.
"Có lạnh không?" Đến trễ hơn giờ hẹn, hẳn là đã đi bộ không dưới một ki-lô-mét.
Gật đầu.
"Đói bụng không?"
Một giọng nói lí nhí vang lên:"Đói...."
Thế giới này, quả nhiên tồn tại nguyên lý lực hấp dẫn đối với người khác phái, nhìn cô đứng ngoài cửa, trong lòng Cố Lan Sinh cảm thấy thương xót.
Mở cửa, mời cô vào trong nhà.
Cố Lan Sinh đổi sang đôi giày đi tuyết, mặc thêm áo khoác bằng vải bông, đứng bên cạnh cô nói:"Trà gừng có sẵn trong bếp, đun nóng uống cho bớt lạnh; đói bụng thì có bánh bao ở trong lò vi-ba; ăn no rồi thì có thể tắm rửa bằng máy nước nóng."
Nói xong, mở cửa ra ngoài.
"Anh muốn đi đâu?" Cô hỏi anh.
"Tôi đi sửa xe cho cô." Thời tiết cực lạnh như thế này, để xe bên ngoài không khác gì phá nát hết động cơ xe.
Cửa đóng lại.
Tiếng "Cảm ơn" theo khe hở cánh cửa truyền đến tai Cố Lan Sinh.
Cách nhà trọ khoảng một ki-lô-mét, Cố Lan Sinh thấy một chiếc xe phòng(*) được cải tạo từ loại xe tải nhỏ, tình huống vượt xa so với những gì Cố Lan Sinh đã tưởng tượng, bốn cái lốp xe hư hết ba cái.
(*)Xe phòng = xe RV: RV là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là "nhà xe", bởi không gian trêи xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi.
Thay bốn cái lốp xe khoảng 500 euro, cộng thêm hàng loạt phí bảo hành phí sửa chữa, ít nhất cũng phải mất 800 euro.
Nếu như cỡ 200 euro Cố Lan Sinh có thể tự móc tiền túi, 800 euro thì khỏi cần tính nữa.
Cố Lan Sinh gọi điện thoại cho xưởng sửa chữa ô tô.
Trong lúc chờ đợi xe cứu trợ, Cố Lan Sinh mở cửa xe phòng đi vào.
Bên trong đúng là cần gì có đó.
Một chiếc ghế sofa, bồn rửa, tủ quần áo, tủ giày, trêи tủ giày treo chiếc xe đạp leo núi. Cố Lan Sinh còn nhìn thấy một cái giá vẽ được đặt bên cạnh túi ngủ.
Nhìn xem, đây thực sự trông giống như nơi ở dành cho người đàn ông, người đàn ông mang tên Lý Cường.
Chỉ là, tuyệt đối không một ai nghĩ đến rằng, Lý Cường lại là một cô gái, một cô gái có thân hình mảnh mai.
Vào thời tiết cực lạnh, xưởng sửa chữa ô tô luôn đông khách, thợ sửa chữa nói cho Cố Lan Sinh biết muốn thay lốp xe phải báo trước, ít thì bốn ngày nhiều thì sáu ngày, đến lúc đó mới có lốp mới để thay.
Xe phòng chỉ có thể kéo về nhà trọ, muốn kéo đến xưởng sửa chữa ô tô thì phải mất 8 tiếng.
Sau khi người lái xe rời đi, Cố Lan Sinh phủi tuyết xung quanh xe, đảm bảo động cơ xe có thể vận hành thuận lợi.
Cửa nhà để xe mở ra, John đang đứng ở đấy.
John huýt sáo đi lại.
"Cố, ông tuyệt đối không thể tưởng tượng được." John lắc nhẹ đầu, đôi mắt sáng ngời"Jessica, Jessica Alba."
"Lại mục tiêu mới?" Cố Lan Sinh tức giận hỏi, "Trông giống với Jessica?"
Jessica Alba, diễn viên người Mỹ, gương mặt ngọt ngào, vóc dáng hấp dẫn, nổi tiếng với danh hiệu "Tình đầu quốc dân", nghe nói, hơn 80% nam sinh cấp 3 ở Mỹ đều bầu chọn cho cô ấy là người tình trong mộng của mình, đương nhiên, cũng không thể thiếu John dù đã từng ấy tuổi đầu.
"Không giống" John lắc đầu "Nhưng, cùng một kiểu với Jessica, gương mặt ngọt ngào, bộ ngực khủng."
"Thế chia tay với bạn gái người Việt rồi?" Cố Lan Sinh vẫn đang cúi đầu.
Mặc dù anh bạn cùng phòng này của Cố Lan Sinh rất đào hoa, thế nhưng không bao giờ có chuyện bắt cá hai tay, chỉ là, anh ta trưa nay vừa mới dọn nhà, không lẽ vừa dọn đi được mấy tiếng đồng hồ liền chia tay?
"Không, không có chia tay, Nguyễn trong mắt tôi vẫn luôn luôn đáng yêu."
Cố Lan Sinh nâng người lên, nhíu mày, có John ở đây đúng là làm giảm hiệu suất công việc của anh.
John cười lớn, vươn tay về Cố Lan Sinh:" Cố, chúc mừng."
Mày nhíu lại càng chặt hơn, vẫn không nhúc nhích.
"Đợi lát nữa ông sẽ biết rõ tại sao tôi lại chúc mừng ông." Nói xong rút tay về, cười hì hì đi đến cửa nhà để xe.
Một người đã tuyên bố sẽ không trở về đây trong một tuần, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này, đúng là muốn làm gì thì làm.
John như có mắt sau ót:"Tôi quay lại để lấy đồ, tôi cam đoan trong một tuần này sẽ không xuất hiện trước mặt ông."
8:30. Cố Lan Sinh đứng trước cửa nhà trọ, suy nghĩ giây lát, tay đưa về phía chuông cửa.
Tay vẫn chưa kịp chạm vào chuông, cánh cửa đột nhiên được mở ra.
Người mở cửa là John.
John quơ quơ cái túi trêи tay:"Tôi đi đây."
Cố Lan Sinh đứng sang một bên, John bước đến nháy mắt: "Jessica Alba."
Cố Lan Sinh đã quá quen thuộc với những trò đùa kì quái của người bạn cùng phòng này.
John đi rồi.
Cố Lan Sinh đóng cửa lại, cởi đôi giày đi tuyết, thay thành đôi dép bông, cùng lúc đó, anh liếc nhìn bức bình phong ngăn cách giữa lối vào và phòng khách.
Bình phong được làm bằng giấy và sợi thủy tinh, dưới ánh đèn, tất cả đồ đạc bài trí trong phòng tạo thành hình bóng chiếu lên bức bình phong.
Tóc dài mềm mại, vòng eo thon thả.
Cố Lan Sinh đứng thẳng dậy, cô gái Lý Cường lại cho anh thêm một kinh ngạc.
Nghe nói rằng cô gái kia có mái tóc ngắn, cô vì sao lại không có.
Một bước vượt qua bức bình phong, bóng dáng của Cố Lan Sinh bao trùm lên trêи bức tranh vẽ Trương Hành, tựa như bức tranh ấy được đặt dưới ngọn đèn.
Cô gái kia bỗng quay đầu lại, mang theo một nụ cười,
Cùng với đôi mắt cười là hàm răng vừa đều vừa trắng sáng, "Mắt xinh đen trắng sáng ngời"* đổi thành " Đôi mắt thu hút "**.
*美目盼兮:Mỹ mục phán hề ( mình đã trích dẫn ở trêи )
**美目顾兮:Mỹ mục cố hề ( cố = chú ý, ở đây mình để thành thu hút )
Bất giác nghĩ đến lời của John.
Ánh mắt nhìn khuôn mặt kia chầm chậm đi dọc xuống.
Jessica.
Jessica Alba.
Nụ cười ngọt ngào, áo sơmi bên ngoài rộng thùng thình được làm bằng lụa mỏng, mặc dù chưa nhìn rõ, nhưng cũng thấy được tám chín phần.
Đường vòng cung trêи áo sơmi cao ngất, tốt, dáng người không tồi chút nào.
Người con gái tên Lý Cường vóc dáng thật hấp dẫn.
Nhưng mọi thứ chỉ nên dừng tại đây.
Hiển nhiên, cô gái đang cười này cùng với Cố Lan Sinh không có nửa điểm quan hệ, chỉ là đối với phương diện trêu chọc phụ nữ John rất có thủ đoạn.
"Trở về rồi à?" Bộ dạng vươn tay chào hỏi, nhìn có chút lỗ mảng.
"Ừ."
Khóe miệng đang cười buồn ra:"Xe bị hư rất nặng?"
"Ừ."
Bộ dạng đang ngã nghiêng chợt đứng thẳng dậy, giọng nói nghe qua có chút lo lắng:"Tôi...Tôi đem toàn bộ bánh bao ăn hết sạch rồi, cái kia... Ăn thật ngon, cho nên..."
Xem ra, dáng vẻ của Cố Lan Sinh làm cho người khác cảm giác sợ hãi.
Cố Lan Sinh lau mặt, để cho khuôn mặt nhìn nhu hòa:"Đừng khách sáo, cô thích là được rồi."
Khóe môi lần nữa lại cong lên:"Đây là lần đầu tiên tôi ăn bánh bao, không, là loại bánh bao có hương vị này."
Bánh bao nhân khác của nhà hàng đều bán sạch rồi, chỉ còn lại bánh bao dưa chua, ở Bắc Kinh dưa chua cũng chẳng phải đồ ăn quý hiếm gì, cơ mà người Bắc Kinh thường không ăn bánh bao với dưa chua?
Nhưng, Cố Lan Sinh không có ý định truy hỏi nguyên nhân của vấn đề này, anh muốn đi tắm nước nóng, đứng ở bên ngoài vài giờ, cơ thể anh muốn đông cứng rồi.
Cố Lan Sinh đi về phía phòng của mình, Lý Cường...Nhìn sang cô, bỗng khó mà mở miệng, mặc kệ tình hình, Cố Lan Sinh lên tiếng:"Tôi trở về phòng."
"Ừ."
Hai người da vàng dùng tiếng Anh để trao đổi nghĩ như thế cũng có chút kì lạ, hơn nữa, người Bắc Kinh thì sao có thể không biết tiếng Trung.
Vì thế, Cố Lan Sinh dùng tiếng Trung hỏi:"Biết nói tiếng Trung chứ?"
"Hả?"
"Cô biết nói tiếng Trung chứ?" Cố Lan Sinh đổi sang tiếng Anh.
Một lát sau, cô gật đầu.
"Thật sự biết nói tiếng Trung?" Cố Lan Sinh chuyển từ tiếng Anh sang tiếng Trung.
"Đúng vậy." Mỉm cười, phát âm tiếng Trung rõ ràng,"Ông nội của tôi quy định, khi ở nhà
ông thì phải nói tiếng Trung."
Nhún vai, cô ấy nói cứ như thể chính mình được sinh ra rồi lớn lên ở tứ hợp viện Bắc Kinh.
Cố Lan Sinh định sau khi tắm xong rồi mới bàn với cô về tình hình chiếc xe, nhân lúc còn chưa thân quen, đem chuyện cho mượn 800 euro kia ra nói trước, bằng không đến lúc thân quen rồi lại khó mà mở miệng.
Tắm rửa xong.
Cố Lan Sinh mở cửa phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm trong lòng,"nghĩ như thế nào mà lại đi đòi tiền một cô gái đúng là mất mặt", nhưng đây không phải là 80 euro, đó là 800 euro, với 800 euro Cố Lan Sinh có thể sống được một tháng.
Lý Cường...
Thật sự khó mà để mở miệng. Lý Cường vẫn đứng ở chỗ cũ, chỗ trước khi Cố Lan Sinh rời đi, mắt nhìn chăm chú lên bức tường, nơi đấy treo đầy những bức ảnh sinh hoạt thường ngày của John cùng với vài bức tranh mua được ở chợ đêm.
Đôi dép bông bước nhẹ trêи mặt thảm, không một chút tiếng động, có lẽ Cố Lan Sinh phải bước mạnh một chút tạo ra tiếng động lớn, làm cho cô gái kia quay đầu lại rồi sau đó dùng giọng điệu tự nhiên nói về chuyện tiền sửa xe.
Bước chân vang lên một chút tiếng động, nhưng cô gái kia vẫn thờ ơ.
Tựa như bức tranh cùng ảnh chụp có sức hấp dẫn rất lớn.
Tăng thêm chút lực ở bàn chân, thế mà vẫn không hiệu quả, Cố Lan Sinh đến gần phía sau cô, xấu hổ mà sờ sờ cái mũi, ánh mắt trong lúc vô tình liếc qua cái gương kia.
Nét mặt chăm chú, cùng ánh mắt kia... Bất giác, bước đến một bước, lại bước đến thêm một bước nữa, Cố Lan Sinh đứng sát bên trái của cô.
Giây phút này, Cố Lan Sinh đã thấy rõ được ánh mắt của cô.
Nương ánh mắt cô, Cố Lan Sinh thấy một chuỗi họa tiết màu vàng dát lên một mảng lớn màu xanh . Trêи bức tường ngoài ảnh và tranh, trêи đấy còn treo một cái áo khoác mà anh mang về từ Murmansk.
Mặt sau áo khoác được in niềm tự hào của mọi người dân sống trêи thành phố này- tàu phá băng và hàng chữ Lenin.
Trong lòng "Bang" một tiếng.
Bước từng bước nhẹ nhàng, không dám hít thở, Cố Lan Sinh bỗng thấy sợ và bối rối khi nhìn vào khuôn mặt trong gương.
Khuôn mặt trong gương mơ hồ làm cho Cố Lan Sinh sinh ra cảm giác quen thuộc, tuy không rõ mắt mũi miệng, nhưng anh vẫn cảm thấy rất quen, quen đến nổi muốn cầm cây bút kẻ một nét màu xanh lên đôi mắt ấy, đúng, chính là nó.
Cô gái với đôi mắt được kẻ màu xanh lam.
"Đó là tàu phá băng Lenin, tàu phá băng Lenin cô có từng nghe qua?" Cố Sinh Lan nghe được giọng mình nhẹ nhàng vang lên.
Im ắng.
"Đó là ở Murmansk. Murmansk có một cảng gọi là Kola, là cảng duy nhất ở Bắc bán cầu không bị đóng băng quanh năm, cô đã từng đi qua đây rồi sao?" Giọng nói nhẹ nhàng cứ tiếp tục truy hỏi vấn đề này.
Vẫn tiếp tục không có câu trả lời.
Vì thế, Cố Lan Sinh lại hỏi:"Cô từng đến Murmansk?"
Cuối cùng, cũng chịu mở miệng.
"Không có." Cô nghiêng mặt sang, ánh mắt vừa vặn chạm vào nhau.
Không chút né tránh, cứ thế tiếp tục đối diện.
Đôi mắt ấy đang cười, giọng điệu vui vẻ, tay chỉ về chiếc áo khoác:"Tôi thích chiếc áo này."
Cố Lan Sinh vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt trong gương.
Khuôn mặt trong gương đột nhiên trở nên xa lạ.
Rạng sáng, do điều gì đấy thúc đẩy, Cố Lan Sinh mở ngăn kéo hộc tủ, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sách, mở trang bốn mươi bảy.
Bức ảnh đứa trẻ đang vui đùa tinh nghịch được kẹp trong sách đã biến mất.
Ảnh chụp từ lúc nào Cố Lan Sinh cũng không rõ lắm.
Xem lại hết mười lần thì sao?
Có lẽ có, cũng có lẽ là không có.
Thời gian qua quá bận rộn, chắc lúc nào đó anh mở sách ra cũng đã phát hiện ảnh chụp mất rồi. Hoặc là do John làm mất. John có quan hệ rộng, thường đem bạn bè của hắn tụ tập ở đây vào cuối tuần, cũng có thể do bạn của John làm mất. Cố Lan Sinh không hỏi John, anh lười đilại tìm bức ảnh.
Hết thảy đều trở nên mơ hồ: bức ảnh bị mất đi, khuôn mặt cô gái với đôi mắt được kẻ màu xanh lam, khóe môi căng mọng của cô gái nhỏ dưới nắng mặt trời đều không còn nhớ rõ.
Cố Lan Sinh từng hẹn hò với vài cô gái. Giống như vô số đôi tình nhân khác nắm tay, hôn môi, với những ngày anh không bận bọn họ liền đi mướn khách sạn, thời điểm chia tay là do anh quá bận.
Cố Lan Sinh luôn cho rằng, cô gái với đôi mắt kẻ xanh là kỉ niệm tuyệt nhất trêи chuyến du lịch nhàm chán của anh .
Nhưng...
Đem quyển sách cất vào ngăn kéo.
Nữa đêm, trái tim đột nhiên rung động
Có một cách có thể xác định phỏng đoán của anh.
Mở cửa phòng, Cố Lan Sinh nhắc nhở chính mình," Sẽ không trùng hợp như vậy, làm sao có thể trùng hợp đến như vậy? Anh chỉ ghét chứng mất ngủ, mất ngủ sẽ ảnh hưởng đến trang thái học tập của anh. Sau khi xác nhận, anh sẽ không còn bị mất ngủ nữa."
Đây là cách tốt nhất để tiêu diệt những suy nghĩ điên rồ ở trong lòng Cố Lan Sinh, sau đó yên tâm thoải mái trở về phòng, ngủ một giấc cho đến sáng.
"Không thể nào lại trùng hợp như vậy" Cố Lan Sinh tiếp tục nhắc nhở chính mình.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bật đèn ngủ, đứng cạnh bên giường nhìn người đang nằm ngủ... Cố Sinh Lan trong lòng thở dài, một cô gái như vậy sao lại không có chút cảnh giác nguy hiểm nào cả? Phải biết rằng, cô đang sống cùng với một người đàn ông độc thân trong một ngôi nhà, hơn nữa người ấy lại tràn đầy tinh lực, sẽ không sợ....
Được rồi, bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ về những việc này.
Trong lòng thầm tự nhủ "Không thể nào lại trùng hợp như vậy", đầu ngón tay chạm vào gáy cô...tiếp tục di chuyển đến vành tai.
Chỉ cần kéo tóc ra khỏi vành tai, đáp án sẽ được rõ ràng.
Cố Lan Sinh nhớ rõ, một cái bớt màu hồng có hình dạng như một dấu phẩy nhỏ, giống như con nòng nọc nhỏ vô tình mắc kẹt trong hổ phách.
Thời gian trôi qua như cái chớp mắt, cũng không biết như thế nào từ "Không thể nào lại trùng hợp như vậy" lại biến thành "Sẽ không? Sẽ không như vậy chứ?"
Ngón tay vì suy nghĩ này mà bắt đầu run rẩy.
Run rẩy, ngón tay kéo nhẹ tóc sang một bên, nữa cái lỗ tai xuất hiện, vành tai xinh xắn.
Ngừng thở, ánh mắt chậm rãi hướng lên trêи.
Sau đó, ánh mắt không di chuyển nữa.
Thế giới yên tĩnh một cách thần kỳ.
Tại thế giới thần kỳ ấy.
Có một giọng nói từ tận đáy lòng vang lên.
Giọng nói hết mực dịu dàng.
Nòng nọc nhỏ, rất vui được gặp lại.