Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 144: Gả cho anh đi (Hạ)




Tiếng mưa đêm nay dường như càng rõ ràng hơn, tí tách tí tách kề bên tai, lúc to lúc nhỏ.

Người ấy cũng giống cơn mưa, đúng hẹn lại đến, đứng yên lặng ở đấy.

Lần này, anh vượt qua làn mưa đến trước mặt cô.

Cô đẩy anh, miệng nói anh đi đi, anh đi đi.

Tiếng gọi Qua Việt Tú gần kề bên tai, nói rằng Qua Việt Tú em bảo anh làm sao tin đây, làm sao anh tin đây.

"Tin cái gì cơ?" Cô hỏi.

"Tin những lời bịa đặt mà em nói với anh." Anh nói.

Dưới cơn mưa rả rích, Tống Du Liệt cũng không rõ làm thế nào mà anh lại đến phòng Qua Việt Tú.

Tối nay anh đã uống một chút rượu, nhưng uống không nhiều, trước khi trở về, Tống Du Liệt nhớ rằng Qua Việt Tú đã trở lại, còn dẫn theo một người đàn ông quay về, người đàn ông này là ai anh lại quá rõ ràng.

Cũng không biết thế nào, quẹo một cái, bước chân đã đưa anh đến phòng của Qua Việt Tú.

Rèm cửa sổ kéo thật kín, chỉ để lại một ngọn đèn tường, mái tóc dài của người phụ nữ đang say giấc kia như tấm vải sa tanh trải dài, đừng nhìn tướng ngủ của cô ấy mà nhìn biểu cảm thì thấy thật ngoan, nhìn thế nào cũng đều là dáng vẻ mà anh thấy lúc nửa đêm tỉnh giấc.

Thậm chí, chỉ trong một cái chớp mắt, cô ấy đã mở mắt rồi.

Cô mở mắt, cứ nhìn anh như thế, chờ anh bị mắc lừa, chờ anh bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Nếu anh không bị mắc lừa thì nhào vào ngực anh, dùng cơ thể mềm mại của cô để cám dỗ anh, giống như buổi tối cuối tuần trước.

"Qua Việt Tú, em bảo anh tin thế nào đây?" Anh lẩm bẩm nói.

Tin những lúc cô ấy cười ngây ngô, lúc ngây ngô mà khóc như hoa lê rơi với anh; tin những lời đường mật mà đôi môi đỏ kia nói; tin bất kể là anh sai hay đúng thì đều ấm ức đến tột cùng mà nói: "Đều tại anh, tại anh cả đấy."

Đều là tại anh sao? Vậy cứ đổ lỗi cho anh đi, lại nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi vô cùng tủi thân của cô ấy, ừ, đều là tại anh, tất cả là tại anh, trái tim anh sắp tan chảy mất rồi, thế giới này sao lại có một sinh linh thần kỳ như vậy chứ?

Luôn khiến cho anh bó tay, khiến cho anh không biết làm sao mới phải, khiến cho anh tư duy hỗn loạn, ngôn ngữ vụng về, kinh hoảng thất thố, khiến cho anh không cách nào phân biệt được đúng sai, khiến anh phải phủ phục trêи mặt đất, và còn khiến cho anh ngu xuẩn đến mức hết thuốc chữa nhưng vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Qua Việt Tú, muốn anh tin sao?

Tin tất cả những điều đó đều được xây dựng dựa trêи những lời dối trá.

Tin đồng nghĩa với chối bỏ.

Muốn chối bỏ ư?

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Chối bỏ những đêm cơ thể mềm mại nhễ nhại mồ hôi của người ấy dưới người anh, chối bỏ những lời thầm thì ân cần rót bên tai anh, chối bỏ cô ủi áo sơ mi cho anh, chối bỏ những món ăn cô nấu không ngon gì cho cam ấy

Muốn chối bỏ thì không chỉ có những thứ đó

Cái tên Qua Việt Tú này đã đi qua suốt quãng đường trưởng thành Tống Du Liệt, từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, là si mê, là say đắm.

Dưới ánh sáng dịu dàng, anh hôn khẽ lên môi cô, thì thầm thật nhỏ.

Anh ghé tai lắng nghe.

Cô hỏi: "Tin điều gì cơ?"

"Tin những lời bịa đặt em nói với anh." Đầu ngón tay anh khẽ vuốt ve gò má cô, cái tát kia đau biết nhường nào.

Cô ấy nở nụ cười.

Nhìn xem, cô ấy chỉ mới cười thôi mà anh lại muốn hôn cô rồi, đêm nay mưa rơi, rất thích hợp để hôn cô ấy, rất thích hợp để ôm cô ấy trong lòng.

Cô ấy vừa cười vừa nói, dáng vẻ khi cười thôi cũng khiến cho người ta thích rồi, giống như một buổi tối nào đó cô mặc áo sơ mi trắng của anh, đôi môi đỏ kề sát bên tai anh...

Nhưng nghe kìa, cô ấy đã nói những gì.

"Bởi vì anh xui xẻo, ai bảo mẹ anh là Hạ Yên."

Ngày hôm sau, Qua Việt Tú tỉnh dậy từ rất sớm, mở cửa ban công thấy một vùng ướt sũng, thì ra đêm qua trời mưa trong mơ, ở hiện thực trời cũng mưa.

Cô nhìn vườn hoa sau cơn mưa đến ngẩn người.

Trêи nền đất của vườn hoa có một hàng dấu chân, mấy vết dấu chân đó là từ phòng cô ra.

Cô quay mặt đi, đóng cửa phòng ban công lại.

Sau khi chải đầu rửa mặt xong, Qua Việt Tú chờ ngoài cửa phòng Cố Lan Sinh.

Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này,hóa ra muốn làm chuyện này cũng không hề dễ dàng, cô đi đi lại lại trước cửa phòng rất nhiều lần, cánh cửa vẫn đóng chặt. Trễ quá rồi, cô nhịn xuống ý định gõ cửa, rồi lại đi tới đi lui, sao lâu thế mà vẫn kề cà chưa mở cửa. Cố Lan Sinh là chúa ngủ nướng, cô đã chờ anh lâu lắm rồi, cô nhìn đồng hồ một chút, vẫn chưa đến bảy giờ sáng, thôi được rồi, cô chắp tay sau lưng, tiếp tục đi đi lại lại, trong lòng âm thầm quyết định, lần sau cô sẽ không làm chuyện này nữa.

Cuối cùng cửa cũng mở.

Mặt cô giãn ra, cô nghĩ về bài test mà Cố Lan Sinh sắp đối mặt, miễn cưỡng nở nụ cười, lại nhớ đến lần gặp gỡ bốn người chồng trước của cô, nụ cười hơi gượng gạo nhanh chóng biến thành nụ cười chân thành.

Cô chủ động khoác tay Cố Lan Sinh, còn một lúc nữa mới đến bữa sáng, cô nói Cố Lan Sinh chúng ta đi dạo đi.

Bọn họ đi một vòng, Qua Việt Tú kể cho Cố Lan Sinh về bốn người chồng trước của cô.

Bốn người chồng trước của cô đều là người tốt, mặc dù bây giờ cô không rõ tình hình hiện giờ của bốn anh chồng trước ra sao, nhưng cô có thể khẳng định là người phụ nữ Qua Việt Tú nhất định đã tạo nên rất nhiều bóng ma tâm lý trong cuộc đời của họ, cảm giác thất bại chắc hẳn là như vậy.

Dĩ nhiên cũng không phải là lỗi của cô, đó là lỗi của người giám hộ của cô, Qua Việt Tú nhấn mạnh một lần nữa.

Tiếp theo, đã đến lúc cô nên nói cho Cố Lan Sinh biết người giám hộ của cô là ai rồi.

Cái tên "Tống Du Liệt" thoát khỏi miệng cô rất nhẹ nhàng.

Thế nhưng nhìn biểu cảm của Cố Lan Sinh thì dường như chẳng có gì bất ngờ.

Cô hỏi Cố Lan Sinh khi cô kể với anh người giám hộ của cô bây giờ là Tống Du Liệt anh có không bất ngờ sao?

Nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ cảm thấy bất ngờ, thông thường, trong suy nghĩ của mọi người, người giám hộ là một người trung niên hiếm khi cười, nhưng sau khi nghe câu chuyện về đôi giày ba lê đỏ và đôi xăng đan lộ năm đầu ngón chân, Cố Lan Sinh cảm thấy không còn bất ngờ gì nữa.

Nếu ngẫm lại thì cũng rất hợp tình hợp lý.

Bố Qua Việt Tú là người thực vật, ông ngoại Qua Việt Tú đã cao tuổi, người thân thích của Qua Việt Tú chỉ còn lại dì nhỏ và em họ, giữa một bà dì nhỏ hay đau ốm và em trai họ sự nghiệp thành công, tổ chức nhân quyền nhất định sẽ nghiêng về người phía sau.

Anh khẩn trương kéo tay người phụ nữ đang nhìn anh đi về phía phòng ăn.

Hôm nay Cố Lan Sinh có chuyện quan trọng cần phải làm.

Trước khi rời khỏi Los Angeles, anh phải yêu cầu Tống Du Liệt ký tên lên hồ sơ kết hôn, chờ anh trở về từ Quảng Châu, lại đòi quyền giám hộ Qua Việt Tú từ tay Tống Du Liệt, quyền pháp định giữa chồng đương nhiên là có hiệu lực lớn hơn so với em họ.

Từ nay về sau, Cố Lan Sinh không chỉ là chồng của Qua Việt Tú, mà còn là người giám hộ của Qua Việt Tú.

Bây giờ Cố Lan Sinh hi vọng thời gian có thể trôi nhanh qua một chút mới có thể yên tâm được, thứ có thể chữa khỏi vết thương lòng chỉ có thời gian mà thôi, tình trạng Qua Việt Tú bây giờ có hơi tệ, không, phải là quá tệ.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Sắc mặt cô tái nhợt, hai gò má hóp lại, ánh mắt thì tan rã như không có tiêu cự cùng với hơi tí là nhếch khóe môi lên, khiến cho người khác không nhịn nổi mà muốn nhắc nhở: Đừng cười, em đừng có cười nữa.

Qua Việt Tú bây giờ không nên cười thì hơn.

Qua Việt Tú bây giờ mà cười lên lại càng thêm bi thương, còn bi thương hơn cả bi thương.

Nụ cười bi thương hơn cả bi thương kia khiến Cố Lan Sinh cảm thấy bất lực và phẫn nộ.

Tình yêu trêи đời này rất muôn màu muôn vẻ.

Có loại nào như Cố Lan Sinh đặc biệt tạo ra chỉ dành riêng cho Qua Việt Tú không? Ví dụ, ví dụ như khi cả thế giới nói không, thì chỉ có duy nhất anh là người nói có với cô.

Anh tin rằng, chỉ cần anh nói thì cô ấy sẽ dũng cảm tiến về phía trước.

Người phụ nữ tên Qua Việt Tú chẳng qua là đang chờ đợi trêи thế giới này có một ai đó nói "được" với cô.

Không, anh không vĩ đại đến vậy, anh chẳng qua chỉ là kẻ phàm phu tục tử, và anh không thể cưỡng lại sắc và mỹ(*).

(*) sắc là liên quan đến sắc ɖu͙ƈ, mỹ là cái đẹp

Gương mặt xinh đẹp của Qua Việt Tú khiến đôi mắt anh không thể rời khỏi cô, càng tuyệt hơn là dáng người của Qua Việt Tú vô cùng chuẩn.

Cố Hàng nói rằng sau này nó phải tìm một cô bạn gái giống Qua Việt Tú, bạn nhỏ Cố Hàng còn thề thốt rằng "Người phụ nữ như cô ấy nhất định sẽ khiến cho những chàng trai tràn đầy hormone chạy mấy lượt vào nhà vệ sinh vào ban đêm, không chỉ có thân hình nóng bỏng, mà còn có một gương mặt thiên thần."

Thân hình nóng bỏng kết hợp với gương mặt thiên thần, người phụ nữ như vậy đi đâu mà tìm?

Cố Lan Sinh không thể phủ nhận rằng anh như hổ rình mồi đới với cặp thỏ trắng lớn bị quần áo che đậy kia, khi cô ấy trở thành vợ hợp pháp của anh rồi thì... nghĩ thôi cũng khiến anh miệng khô lưỡi đắng.

Cho nên Cố Lan Sinh dù sao đi chăng nữa sẽ không làm những chuyện ngu ngốc đó.

Trước mắt điều anh cần làm là yên lặng chờ đợi, chờ từng ngày, từng tháng, từng năm.

Chờ cho đến khi Qua Việt Tú trở thành mẹ của con anh, chờ Qua Việt Tú trở thành bà Cố bị bọn nhóc vừa giống anh lại vừa giống cô nghịch ngợm phiền phức khiến cô hận sao trời không tối nhanh để còn thoát khỏi bọn nhóc tì dính người kia, đến khi đó thì cô chẳng còn thời gian mà buồn này buồn nọ nữa.

Sáng nay Cố Lan Sinh không thấy Tống Du Liệt trêи bàn ăn, mẹ Tống Du Liệt nói tối qua A Liệt về hơi trễ, trợ lý còn phải đưa cậu ta về nhà.

Điều này có nghĩa là tối qua Tống Du Liệt uống rượu hơi nhiều.

Vừa mới nói xong thì Tống Du Liệt xuất hiện, điều này khiến hai cô gái trẻ giúp việc trong phòng ăn hớn hở ra mặt.

Tống Du Liệt mặc áo len thủ công sáng màu không giống người tối qua uống rượu say chút nào, anh mỉm cười nhìn cậu ta, chào "Lại gặp cậu rồi"

Đúng vậy, lại gặp nhau rồi.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Mấy tháng trước bọn họ mới gặp nhau ở miền Nam nước Pháp, trong đó phương thức gặp mặt ở đấu trường đấu bò là sâu sắc nhất, khi đó thân phận của anh là bạn của Qua Việt Tú.

Đúng vậy, lại gặp nhau rồi.

Lần gặp mặt lần này, trong túi du lịch của anh có giấy kết hôn với Qua Việt Tú, cho dù hôn nhân của anh và Qua Việt Tú vẫn chưa có hiệu lực, nhưng nếu như anh muốn, bây giờ anh có thể hoàn toàn yêu cầu Tống Du Liệt gọi anh một tiếng "anh rể"

Rốt cuộc có muốn không nhỉ?

Cố Lan Sinh chợt nhớ đến một chuyện, hồi ở Murmansk tên này đã dùng một chiếc ống hút nhựa cướp bao thuốc của anh, còn lấy đầu anh làm gạt tàn thuốc.

Anh nhìn Tống Du Liệt, Tống Du Liệt cũng đang nhìn anh.

Khóe môi anh hơi cong lên, nhưng đáy mắt thì lạnh như băng.

Chỗ ngồi chủ nhân trêи bàn ăn để trống, Qua Việt Tú ngồi đối diện với mẹ của Tống Du Liệt, Cố Lan Sinh là một nửa kia của Qua Việt Tú nên dĩ nhiên anh ngồi cạnh cô, đối diện với anh là Tống Du Liệt.

Bữa sáng có những món kết hợp giữa phương Đông và phương Tây đang thịnh hành hiện nay.

Trêи bàn ăn có nước ép trái cây, cháo trắng nấu với cẩu kỷ, trứng gà hấp, bánh mì nướng thịt xông khói, đậu Hà Lan hấp, bánh ngọt Quảng Đông, kem khoai môn.

Sau một trận mưa, thông qua cửa kính sát đất là vườn hoa xa xỉ, dường như vườn hoa này có tất cả loài hoa quý hiếm trêи trái đất, có tulip Hà Lan vàng, chi cúc Nam Phi, anh đào Nhật Bản, mẫu đơn Trung Quốc, lan hồ điệp, hoa nào cũng có, nhiều loại hoa như thế còn sợ cô đơn ư?

Đây là một buổi sáng cuối tuần, có thức ăn ngon, có cảnh đẹp, những người giàu có yêu cầu rất cao với nhân viên phục vụ bữa sáng, những cô gái giúp việc người Mexico cũng tính là có ngoại hình dễ nhìn.

Cười cười nói nói một hồi, thức ăn đã dọn lên bàn, Tống Du Liệt hỏi anh sau này định làm gì, anh thành thật trả lời, có qua cũng có lại, Cố Lan Sinh hỏi Tống Du Liệt một số hạng mục ở Bắc Phi, anh hỏi thì tôi trả lời, thỉnh thoảng hai người phụ nữ trêи bàn ăn gặp chủ đề thú vị sẽ bày tỏ suy nghĩ của mình, bầu không khí trông rất vui vẻ hòa thuận.

Thế nhưng có thật là vui vẻ hòa thuận không?

Có một lần, lúc cô gái giúp việc người Mexico phục vụ đồ ăn cho em họ thì chị họ hoặc là sẽ ngắm vườn hoa, hoặc là vùi đầu vào ăn món gì đấy, người phụ nữ còn lại thì làm như không thấy, còn anh thì giống như cũng chẳng còn cách nào.

Nhìn đi nhìn lại, người thong dong tự tại nhất trêи bàn ăn là cậu em họ.

Nếu như Cố Lan Sinh là hai cô gái Mexico kia, anh có lẽ sẽ tự giảm tiền lương của mình để xin ở lại nhà này, vì người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đang nở nụ cười khéo léo cảm ơn các cô gái kia.

Lúc này, cô gái Mexico có má lúm đồng tiền rót một cốc nước trái cây em họ, chàng thanh niên đẹp trai đột nhiên nhắc đến cuộc bạo loạn gần đây ở Đông Bắc thành phố Mexico, sau đó lại bày tỏ sự quan tâm đối với cô gái Mexico rời xa quê nhà. Cô gái mexico có vẻ bất ngờ khi được quan tâm nhưng cô ta đã phản ứng lại rất nhanh.

Cô ta cười ngọt ngào, biểu đạt cảm ơn, sau đó nói rằng bố mẹ cô ta sống ở vùng đông bắc đã dời đến nhà bà con ở thành phố Mexico

Trong lúc cô gái có má lúm đồng tiền người Mexico kia đang nói chuyện với em họ thì chị họ liên tục ăn kem khoai môn.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Mới sáng sớm mà ăn nhiều đồ lạnh không tốt cho sức khỏe, nhưng cậu em họ đã nhanh tay hơn anh, bên kia mỉm cười với cô gái có má lúm đồng tiền người Mexico mà bên này tay giống như mọc thêm mắt, cướp lấy nửa ly kem đang ăn dở của chị họ.

Cậu em họ nhanh chóng ăn hết ly kem khoai môn của chị họ không sót lại miếng nào.

Nhưng chị họ lại quay đầu ra ngoài ngắm hoa.

Trong lòng Cố Lan Sinh thầm cười khổ, nhưng còn có thể thế nào, đó là người phụ nữ sau này sẽ là mẹ của con anh.

Anh ho nhẹ một tiếng, tâm hồn người phụ nữ treo ngoài vườn hoa kia dường như quay trở lại, cô đột nhiên đứng bật dậy.

Anh kéo tay cô.

Cô quay mặt sang mỉm cười với anh.

Qua Việt Tú, hay là em đừng cười nữa.

Anh rót non nửa ly sữa tươi ấm.

Cô cười cười nhận lấy cốc sữa, miệng uống từng ngụm nhỏ.

Chị họ ngoan ngoãn uống sữa, bữa sáng của cậu em họ cũng gần xong rồi, một câu xin lỗi lịch sự cũng không có bèn vội vội vàng vàng chuồn đi, giống như là có gì ở phía sau đang đuổi cậu ta vậy.

Mẹ Tống Du Liệt cũng nhanh chóng ăn xong bữa sáng, sau khi biết chiều nay bọn họ sẽ lên đường rời khỏi đây, bà hỏi "cậu Cố tôi có thể nói chuyện với cậu không?"

"Đương nhiên là được rồi." Anh khẽ vỗ bả vai Qua Việt Tú, đứng dậy.

Thế giới bên ngoài nhận xét mẹ Tống Du Liệt cực kì tốt.

Người phụ nữ này bất kể ở trêи tạp chí hay truyền thông đều thể hiện là người rất mẫu mực, ăn nói nhỏ nhẹ, có chừng mực, bà hỏi gia đình anh có bao nhiêu người, biết anh còn có anh trai thì gương mặt có vẻ nhẹ nhõm hẳn, sau đó khéo léo nói đến chuyện mẹ và bà ngoại Qua Việt Tú, và còn nhấn mạnh rằng A Việt hơi ương bướng nhưng tính tình con bé vô cùng lương thiện, còn nói chỉ là do trước đây A Việt chưa gặp đúng người.

"Ta nhìn A Việt lớn lên từ nhỏ, ta tin rằng cậu Cố sẽ trở thành người mà A Việt luôn tìm kiếm." Mẹ của Tống Du Liệt chân thành nói.

Khi Cố Lan Sinh trở lại phòng ăn thì Qua Việt Tú đã không thấy tăm hơi đâu.

Hạ Yên và Cố Lan Sinh nói chuyện hơi lâu, chết tiệt, cô và Hạ Yên không hợp nhau thì anh biết, lúc Hạ Yên đề nghị nói chuyện với anh, chẳng phải anh nên từ chối luôn sao? Chẳng phải nên đứng về phía cô ấy, từ chối luôn "Tôi cho rằng chúng ta không có gì để nói" sao. Cái tên này, không chỉ không từ chối mà còn nói chuyện lâu như thế.

Cố Lan Sinh chắc không phải là muốn trở thành người hòa giải đâu nhỉ?

Thật buồn cười, đây là chuyện vĩnh viễn không thể xảy ra.

Qua Việt Tú cho rằng mình rời khỏi phòng ăn là đi tìm Cố Lan Sinh để bày tỏ lập trường của cô, cảnh cáo Cố Lan Sinh một trận, thế nhưng đi mãi đi mãi cô cũng không biết bản thân mình đang đi về hướng nào.

Cô cứ đi mãi, bước chân dẫn cô đến bể bơi.

Cho dù thời trưởng thành đã dần biến mất nhưng có những thứ vĩnh viễn luôn sống trong ký ức sâu thẳm của cô, ví dụ như cô gái tên Nikita, bầu trời trong xanh, ánh mắt đầy ái mộ của thiếu nữ lén nhìn chàng trai mặc áo sơ mi trắng.

Nikita chết ở bể bơi nhà cô, lần này có lẽ cô sẽ rời khỏi Los Angeles rất lâu, cô muốn nói lời từ biệt với linh hồn của Nikita.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Có một người đang đứng phía bên kia của hồ bơi, thân hình cao gầy phản chiếu trêи mặt hồ nước trong xanh.

Lẽ nào Tống Du Liệt cũng đến đây để nói lời từ biệt với Nikita.

Cả hai bị ngăn cách bởi hồ bơi.

Hai người đứng hai bên.

Rất nhanh, khoảng cách giữa cô và anh sẽ mãi mãi cách xa.

Chuyến bay của cô và Cố Lan Sinh đã đặt vào buổi chiều, từ Los Angeles đến Thụy Sĩ, chuyến bay của Tống Du Liệt là buổi tối, từ Los Angeles đến Johannesburg.

Bước chân muốn lùi lại của cô bỗng dừng lại, cô không thể tái phạm sai lầm ngu xuẩn như lúc trêи bàn ăn sáng hôm nay nữa.

Cô muốn học cách bình thản đối mặt,

Sẽ có một ngày....sẽ có một ngày

Nhưng bây giờ rất khó để đối mặt.

Đôi giày ba lê đỏ, đôi xăng đan lộ năm đầu ngón chân, cô tám tuổi, anh bốn tuổi, thời gian thấm thoắt thoi đưa, anh đã hai mươi hai, cô đã hai mươi sáu. Vài năm đã trôi qua.

Được rồi, ổn rồi, cô thành công rồi, cô đã lựa chọn không trốn tránh ngay từ đầu.

Cô nhìn bể bơi, sau đó quay đầu, nhanh chân rời đi.

Đi được một đoạn thì đằng sau có tiếng bước chân, cô rảo bước nhanh hơn, tiếng bước chân đằng sau cũng dồn dập hơn, đi chậm lại thì tiếng bước chân đằng sau cũng thả chậm lại.

Cô cắn răng, làm như tai không nghe mắt không thấy.

Nhưng.....

Đằng sau có tiếng nói truyền đến: "Qua Việt Tú, còn muốn anh tin mấy lời bịa đặt kia sao?"

Không được nhìn!

"Anh chẳng qua là chỉ nhìn cô gái kia nhiều hơn vài lần; chỉ nói nhiều hơn với cô gái kia mấy câu, em muốn anh tin rằng vườn hoa kia đẹp lắm sao, vị kem khoai môn ngon lắm sao?" Giọng nói phía sau không có chút giễu cợt nào.

Quả thực Qua Việt Tú không biết hoa trong vườn có đẹp không, vị kem khoai môn có ngon không, nhưng cô biết rằng, hiện tại, cô vẫn có tính chiếm hữu với đứa trẻ đến từ đảo Greenland, điều này không hề tốt.

Nhưng không sao, cô sẽ nhanh chóng có thể mắt không thấy tâm không phiền.

Cô tiếp tục không nhìn anh.

Gần như cất bước chạy, chạy ra khỏi khu vực hồ bơi.

Mười rưỡi, Qua Việt Tú và Cố Lan Sinh đứng trước cửa phòng tập bắn súng

Phòng tập bắn là quà sinh nhật của Qua Hồng Huyên tặng cho Tống Du Liệt năm mười tuổi, đây cũng là một trong những nơi quan trọng biến Tống Du Liệt thành Novichok.

Mười một rưỡi, Qua Việt Tú và Cố Lan Sinh phải ra sân bay.

Họ có một tiếng đồng hồ để khiến cho Tống Du Liệt kí tên lên hồ sơ xác nhận kết hôn.