Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 137: Bài ca phúng điếu thiên nga




Ánh mắt cô dừng trêи đôi môi đỏ thắm của Tiên Vu Đồng, sau đó lại lướt lên đôi mắt cô ta, mắt phải vẫn như xưa, đồng tử đen như mực, mắt trái bởi vì bỏng, nên khóe mắt có vài nếp gấp, vài nếp gấp kia khiến cho nhãn cầu hơi bị lệch.

Cho dù là mắt bình thường, hay mắt bị bỏng, cảm xúc vẫn giống nhau: phẫn nộ, nguyền rủa

"Tôi có giữ lại một món quà cho cô, có muốn xem không?". Tiên Vu Đồng hỏi

Cô gật đầu.

Tiên Vu Đồng lấy ra một xấp ảnh, đưa từng tấm đến trước mặt Qua Việt Tú

Cô ta bắt đầu kể: tấm này là bị bỏng ở phần lưng, vết thương đáng chết ở lưng khiến cô ta nửa năm phải ngủ sấp, haizz, đều là lỗi của Qua Việt Tú

Tấm này là bị bỏng ở phần chân, nhìn nó có giống cà rốt bị hỏng không? Tấm tiếp theo là phần ʍôиɠ, tuy phần bị bỏng không lớn lắm, nhưng tin rằng sẽ khiến bọn đàn ông buồn nôn

Giống như cô ta đang kể câu chuyện của người khác: lúc ban đầu sợ vết thương bị nhiễm trùng, cả người cô ta đều phải quấn băng gạc, đi đứng, ngủ đều giống như xác ướp, mỗi tối đều bị ác mộng làm tỉnh lại, mấy đứa trẻ nhìn thấy cô ta đều hoảng sợ, những người dùng ánh mắt đồng cảm với cô ta đều chỉ là giả nhân giả nghĩa.

Con mắt có nhãn cầu bị lệch nhìn cô: "Qua Việt Tú, bây giờ cô có nghĩ tôi còn là Tiên Vu Đồng mà Johan nói, ngay cả con kiến cũng không dám giết?"

Một nửa khuôn mặt bị bỏng của Tiên Vu Đồng xoay về phía cô, làm một biểu cảm cười cũng không giống cười, khóc cũng không giống khóc

Cuối cùng, Tiên Vu Đồng nói đến Tống Du Liệt

Tống Du Liệt sắp xếp phẫu thuật cấy da cho cô ta, bác sĩ phụ trách phẫu thuật cấy da cho cô ta bảo đảm, sau ba năm có thể hồi phục khoảng 90%

"Hiện tại, một bác sĩ nghiên cứu người Đức đang thử nghiệm một loại da động vật giống da người đến 100%, 5 năm sau, sản phẩm này sẽ được đưa ra thị trường, đây là tin tức hôm nay ông ấy mang đến". Tiên Vu Đồng hỏi "Cô muốn biết tôi trả lời ông ấy thế nào không?"

"Muốn". Cô đáp

"Tôi nói tôi sẽ suy nghĩ kĩ, trước đây ông ấy nói vấn đề này với tôi đều bị tôi từ chối, vì tôi sợ đau, bởi vì lúc lửa đốt lan đến cơ thể tôi, tôi cảm thấy cực kỳ đau đớn, nên tôi rất sợ đau". Tiên Vu Đồng còn nói, cô đừng thấy tôi cười nói những lời này với cô, nhưng trong lòng tôi đang chảy nước mắt, haizzz, không, là đang chảy máu.

Cô ta dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Thật sự rất đau".

Chắc chắn, đây lại là lỗi của Qua Việt Tú

"Qua Việt Tú, cô có muốn tôi làm phẫu thuật cấy ghép không?"

Cô gật đầu

"Nếu phẫu thuật cấy ghép một lần mà xong thì tốt rồi, nhưng vấn đề là không thể một lần mà xong được, 3 năm sau này tôi đều phải trải qua trêи bàn phẫu thuật". Chậm rãi giơ tay lên, bàn tay bị bỏng chạm vào mái tóc cô, nói "Tóc đẹp thế này, đẹp giống như lần đầu tiên tôi gặp cô, tôi còn nhớ màu sắc của chiếc mũ cô đội hôm đó, lúc đó, tôi còn cho rằng công chúa của nước nào đến vậy? Công chúa trong tưởng tượng của tôi giống y như dáng vẻ của cô lúc đó"

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com Lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Cô nghĩ lại, lần đầu tiên cô và Tiên Vu Đồng gặp nhau, bờ biển Monica, ánh hoàng hôn rực rỡ, thiếu nữ mặc váy liền thân màu xanh lục, không quá bắt mắt nhưng rất dễ nhìn, giống như chàng trai máy nước uống, ánh mắt cô không tự chủ được mà bị gương mặt kia thu hút

"Tiên Vu Đồng, cô nghe Tống Du Liệt đi". Cô nói

"Được". Tiên Vu Đồng trả lời cực kỳ dứt khoát.

Nhưng

Trước nhất là cô phải rời khỏi Tống Du Liệt

"Cô phải thu hồi suy nghĩ ghê tởm đó đi, cô cách thế giới của cậu ấy rất xa, tôi không cho phép, cũng ghê tởm cô dòm ngó cậu ấy". Con mắt có nhãn cầu bị lệch lạnh lùng nhìn cô.

Ngoài câu nói đó, lời đề nghị trước đó của Tiên Vu Đồng suýt chút nữa hấp dẫn Qua Việt Tú

Nếu Tiên Vu Đồng đi làm phẫu thuật cấy ghép, cô cũng được giải thoát, sẽ không bị chuyện cũ năm xưa gây áp lực đến không thở nổi, không biết còn tốt, biết Tiên Vu Đồng bị biến thành bộ dáng thế này, nói đây là lần thứ hai cô bị đả kϊƈɦ cũng không quá

Cuộc đời của Qua Việt Tú lay lắt sống qua ngày

Hạ Yên thật xấu xa, để cô biết chuyện của Tiên Vu Đồng làm gì? Kết quả này so với chuyện Tiên Vu Đồng chết còn tệ hơn nhiều.

Từng tấm ảnh được đưa đến trước mặt cô thật đáng sợ, nếu người này không phải Tiên Vu Đồng, cô có lẽ cũng sẽ cảm thấy thương cảm như những người bình thường khác, cũng dùng ánh mắt đồng cảm, trong lòng cảm thán: đang ở độ tuổi tốt đẹp như thế mà

Cô là người tạo ra những tấm ảnh đó.

Thật sự phải rời khỏi Tống Du Liệt ư?

Chỉ nghĩ thôi đã thấy không nỡ rồi, tối hôm qua anh nhập mật mã sai mãi thật đáng yêu, nghĩ đến thôi trong lòng cũng đã thấy ngọt ngào, còn chuyện anh trồng một ngàn cây hoa phượng tím cho Tiên Vu Đồng lại khiến cô cảm thấy chua xót, là ngọt ngào hay chua xót, cô cũng phải chấp nhận(*)

(*):甘之如饴: thành ngữ ý chỉ khi làm việc gì cũng phải chấp nhận gian nan, đau khổ

Hơn nữa, vì để trở về bên cạnh anh, cô lại chém gió, nói cái gì mà sau này sẽ không rời khỏi anh.

Nếu cô lại không giữ lời một lần nữa, cô sẽ không còn cách nào ở bên cạnh anh nữa, điều này Qua Việt Tú rõ ràng hơn ai hết.

Thế nên

"Không, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy". Giọng nói này phát ra kiên định hơn trong tưởng tượng của Qua Việt Tú

Tiên Vu Đồng cũng không tức giận: "Nói như vậy thì tôi vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi mỗi mùa xuân về, nếu thật sự đồng ý phẫu thuật, chắc chắn Tống sẽ không đi tản bộ cùng tôi trêи con đường hoa phượng tím nữa rồi, ở đây cái gì cũng có, cho dù cả đời này không bước ra khỏi bức tường này tôi cũng không cảm thấy buồn tẻ, còn cô thì------"

"Qua Việt Tú, cô nên chuẩn bị sống cả đời trong áy náy đi, trêи thế giới này, có một người con gái tên Tiên Vu Đồng vì một lần nói dối của cô mà luôn sống trong bóng tối, đây là sự thật mà cô muốn quên cũng quên không được!"

Xem ra đàm phán không ổn rồi, vậy cô cũng không cần ở đây thêm nữa, trước khi rời khỏi đây, Qua Việt Tú cảm giác cần phải khuyên Tiên Vu Đồng một lần nữa

Cô hỏi: "Thật sự không xem xét đề nghị của Tống Du Liệt ư?"

Đầu cá muối lại dùng cái biểu cảm kỳ quái đó nhìn cô, là cười lạnh lùng hay cười nhạo? Phẫu thuật tốt như thế, ít nhất biểu cảm trêи khuôn mặt sẽ rõ ràng hơn một chút.

Hoa mà máy nước uống gửi đến vẫn nằm trêи bàn

Cô nhỏ giọng hỏi "Tiên Vu Đồng, cô cho rằng cô phải sống trong bóng tối là do tôi ư?"

"Chẳng lẽ là do tôi?". Cô ta cười nhạo.

Ánh mắt cô nhìn về phía chân trời xa xa

Nói: dì nhỏ nói cô hay đứng trước cửa sổ, đứng một lúc là nửa ngày, thật ra cô chẳng nhìn thấy gì cả, cũng chẳng xem trọng điều gì cả.

"Biết vì sao cô không thấy gì không? Chính là vì cô đã sớm đóng thế giới bên ngoài cửa sổ lại rồi".

"Tôi không nghĩ những lời này thích hợp để một người nói dối nói với một người bị hại, tôi cũng không muốn nghe, Qua Việt Tú cô cút đi, mỗi bước đi, mỗi dấu chân cô để lại ở phòng tôi đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm". Giọng nói giống như móng tay cào kim loại

"Một ông lão Maroc nói với tôi, rất lâu rất lâu trước đây, có một con cá bởi vì thời tiết khô hạn nên nhảy lên bờ, qua 2.9 tỷ năm tiến hóa, mới có con người bây giờ"

"Có cô của ngày hôm nay, tôi của ngày hôm nay, anh ấy, bọn họ, chúng ta, ông lão nói sự tiến hóa của nhân loại là một trong những kỳ tích vĩ đại nhất của nhân loại, ai dám phản đối, thật sự không dễ dàng gì, nếu con cá đó không vì thời tiết khô hạn mà nhảy lên bờ, vậy thế giới này bây giờ vẫn còn là một mảnh đất hoang vắng, thật thần kỳ đúng không? Nhưng tôi cho rằng thứ thần kỳ hơn chính là mỗi bộ phận trêи cơ thể của chúng ta lại hòa hợp với suy nghĩ của chúng ta đến thế"

Cô rũ mắt nhìn tay của Tiên Vu Đồng.

"Vươn tay ra là có thể nắm tay đối phương, sải chân là có thể chạy, xoay tròn một cái là có thể khiêu vũ, mở miệng là sẽ có thể ca hát"

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com Lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Cô khẽ cười: "Ọc là tiếng đại tràng rủ ruột non báo với cô chúng nó đã đói bụng, ngáp là nhắc cô thời tiết trở lạnh rồi, nên mặc thêm quần áo"

"Các bộ phận của cơ thể chúng ta hợp thành một tổ hợp gọi là sinh mệnh, từ mái tóc đến ngón chân, mỗi bộ phận đều có cảm giác, bọn chúng đi cùng chúng ta đến thế giới này, phụ trợ lẫn nhau, lúc cô quyết định từ bỏ bản thân, cũng tương đương từ bỏ bọn chúng, vì thế, bọn chúng hợp lại từ bỏ cô"

"Thế là đôi mắt cô không thể nhìn thấy bầu trời hoàng hôn, đôi tai của cô không thể nghe thấy tiếng đàn chim ríu rít trêи đường về nhà, giang rộng hai tay cũng không cảm thấy tự do khi những cơn gió luồn qua từng ngón tay, cô không thể nào cảm nhận được, khi chân cô chạm vào mặt cỏ, chúng mềm mại biết bao, cô không biết bông hoa tặng cô thơm biết bao".

Bó hoa máy nước uống tặng vẫn nằm yên tĩnh ở đó.

"Cô sẽ càng không hiểu, mùi vị của lén lút yêu đương, từ mùa đông lạnh lẽo đến mùa xuân dạt dào, đến mặt trời chói chang, đến gió thu mát mẻ, năm này sang năm nọ, tràn đầy mong mỏi"

Ánh mắt dời khỏi bó hoa, chạm vào đôi đồng tử đen như mực

Lần này, đôi mắt không còn giống như đang ở trong ảo tưởng nữa

"Từ bỏ chính mình, đây mới là nguyên nhân cô luôn sống trong thế giới đen tối". Dừng một chút, cô chậm rãi nói "Nếu cô không muốn tôi nói như thế, nghĩ đi nghĩ lại, trừ nói "Nếu thời gian có thể quay lại buổi chiều cô xảy ra chuyện, tôi sẽ không nói với cô những lời như thế" với cô, tôi chỉ có thể thừa nhận là tôi đã sai"

"Nhưng cô cũng biết, trêи thế giới này không có chuyện quay ngược lại thời gian"

Nếp gấp ở khóe mặt bắt đầu vặn vẹo, đôi mắt ngập tràn phẫn nộ.

Mắt đối mắt với cô ta, chậm rãi nói: "Tiên Vu Đồng, tôi là bệnh nhân tâm thần bẩm sinh, còn cô, lại tự biến mình thành bệnh nhân tâm thần"

Đôi môi đỏ run rẩy: Qua Việt Tú!

Cô gật đầu nói "Tiên Vu Đồng, phẫu thuật đi, dùng hành động khiến cho đôi mắt, mũi, đôi tay của cô biết, cô không từ bỏ bọn chúng, như vậy, khi mở cửa sổ ra, mọi thứ sẽ trở lại"

"Món cơm chiên nóng hổi mẹ làm cho bữa sáng đang bốc khói, chiếc váy màu xanh bay phấp phới trong gió dưới ánh tà dương rực rỡ của hoàng hôn, chàng trai thích cô mang kem đến cho cô, người bố như thiên sứ trêи trời sẽ mở cánh cửa sổ đó ra cho cô; Annabelle, Belle, Tiên Vu Đồng, Đồng, mọi thứ sẽ trở lại"

"Qua Việt Tú, cho dù cô có ba hoa chích chòe đến đâu cũng không thể che giấu linh hồn dơ bẩn của cô, tôi sẽ không bị cô lừa nữa, tôi sẽ không làm phẫu thuật, tôi muốn sống mãi trong thế giới đen tối để nguyền rủa cô, là cô hại tôi thành như thế này----là cô----"

Cánh cửa bị mở ra, hai y tá cầm theo máy thở tiến vào.

Tiên Vu Đồng bị hen suyễn.

Con ngươi đen như mực mở to, nhìn về phía bó hoa nằm trêи bàn.

Một bông hoa trạng nguyên ở giữa, hoa baby và hoa lưu ly ở xung quanh.

Bước chân nặng trĩu bước đi về phía trước, rời khỏi phòng Tiên Vu Đồng, cô bước qua cánh cửa dừng lại trước xe ô tô, Hạ Yên ngồi ở ghế lái hút thuốc

Đây là lần đầu tiên, Qua Việt Tú nhìn thấy Hạ Yên hút thuốc

Hút thuốc thì chắc là vì trong lòng phiền muộn

Hút xong điếu đó.

Lúc chờ mùi nicotin trong xe tản ra, Qua Việt Tú thông báo kết quả với Hạ Yên: cô không nghe theo Tiên Vu Đồng

"Có lẽ sẽ áy náy nhưng dì nhỏ à, dì cũng biết là tôi có rất nhiều vấn đề, mà tôi lại là một con người ích kỷ, nếu phải thương hại thì tôi cũng phải thương hại bản thân tôi trước, đứa trẻ xui xẻo đó từ khi 12 tuổi đã bị người thân của mình lừa đến xoay mòng mòng".

Cô kéo dài giọng "Dì nhỏ à, có lẽ bà cũng biết A Liệt từ nhỏ đến lớn đều rất xuất sắc, nhưng dì nhỏ chắc chắn không biết, A Liệt từ nhỏ đến lớn đáng yêu biết bao nhiêu, hôm qua anh ấy ngốc chết đi được, phải nhập mật mã 4 lần mới nhập đúng",

Cô đá giày cao gót ra, thở ra một hơi thoải mái.

Lười biếng nói: "Ý của cái câu đó là, dì nhỏ à, con trai của dì xuất sắc như thế, lại hợp ý tôi như thế, người xuất sắc thì nhiều, nhưng có thể hợp ý Qua Việt Tú thì chỉ có Tống Du Liệt thôi"

Đây là lời thật lòng

Trêи thế giới này, chỉ có Tống Du Liệt là hợp ý Qua Việt Tú, chỉ mỗi Tống Du Liệt mà thôi.

Chỉ có Tống Du Liệt mới khiến cô vui vẻ để anh hôn môi, mới có thể khiến đôi môi của cô nguyện ý đáp trả nụ hôn của anh

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com Lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Nói xong, cô nhắm chặt mắt lại, cũng lười xem Hạ Yên có vì lời cô nói và hướng phát triển của sự tình mà tức giận hay thất vọng hay không

Bây giờ cô mệt rồi, cô muốn nghỉ ngơi thật tốt.

Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như xe đang đi trêи đoạn đường xóc nảy, tiếng "tới rồi" ngay bên tai.

Cô mở mắt ra, đây không phải Bevelyn

Đúng rồi, Hạ Yên bảo muốn đưa cô đi gặp Qua Hồng Huyên, điều quan trọng thế này mà cô lại ngủ gà ngủ gật, hoặc là trong lòng cô, Qua Hồng Huyên không quan trọng lắm, hoặc là Tiên Vu Đồng đã khiến cô tiêu hao rất nhiều sức lực.

Ngủ một chút, tinh thần dường như đã tốt hơn hẳn, nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến 4h. Điều này có nghĩa là chỗ Tiên Vu Đồng cách Qua Hồng Huyên không xa.

Nếu đây là nơi Qua Hồng Huyên ở

Cô nhìn xung quanh, từ môi trường, đến kiến trúc đến nơi tọa lạc, đây giống nơi để an dưỡng hơn, nó còn là một nơi có kiến trúc đậm chất Trung Quốc cực kỳ ít ở Bevelyn.

Qua Việt Tú luôn có cảm giác, Qua Hồng Huyên sẽ không ở đây, nhìn nó đơn điệu quá, không hề phù hợp tính cách của người bố yêu dấu của cô tí nào.

"Bố tôi ở đây á?" giọng điệu thăm dò hỏi.

Không biết có phải là dùng chiến thuật "Tiên Vu Đồng" thất bại rồi hay không mà mặt Hạ Yên như đưa đám.

Không nói thì thôi.

Xe dừng lại vị trí cũng giống lúc nãy, lẽ nào bọn họ xuất hiện ở đây là một hành động lén lút ư?

Có hai người cao to đứng dưới cây bách ở bên ngoài bức tường, từ khe hở của cây bách có thể thấy được bức tường màu hồng trắng và mái ngói màu xám đậm. Đi hơn một nửa bức tường bọn họ với tìm thấy nơi để đi vào.

Đi qua lối vào sẽ thấy ngày một khu vườn kiểu Trung Quốc.

Cây cỏ xung quanh đều tươi tốt, đường mòn quanh co khúc khuỷu, ở giữa con đường nối liền với một căn nhà hai lầu

Tới chỗ căn đình lục giác, Hạ Yên không đi tiếp nước, Qua Việt Tú cũng chỉ có thể đứng ngây ngốc sau cây trụ lớn như bà ta.

Xung quanh không một bóng người.

Nhưng sau đó, một vài người xuất hiện đánh vỡ giả tưởng "Xung quanh không một bóng người"

Trong mấy người đó, Qua Việt Tú vừa nhìn đã thấy một chàng thanh niên bị vây lấy, thật là trùng hợp, cô lại nhìn thấy Tống Du Liệt ở đây.

Chiều nay, không chỉ Qua Việt Tú và Hạ Yên chạy đông chạy tây mà Tống Du Liệt cũng thế.

Trong mấy người đó ngoại trừ Tống Du Liệt, ai cũng mặc áo blouse, Tống Du Liệt đang nhỏ giọng bàn bạc gì đó với một người trong đó, bàn bạc kéo dài khoảng mấy phút.

Tống Du Liệt đi rồi, mấy người kia vẫn ở chỗ đó nhỏ giọng bàn bạc gì đó.

Lúc này Qua Việt Tú tin rằng, cô sẽ gặp Qua Hồng Huyên nhanh thôi.

Ngước mặt lên trời, thời tiết hôm nay của Bevelyn tốt hơn hôm qua, bầu trời của vùng ngoại ô hình như xanh hơn, mặc dù là mùa đông nhưng cô cảm giác giống như mùa thu vậy, xanh thẳm như nước hồ, xa xăm ngoài tầm với.

"Đi thôi". Hạ Yên nhỏ giọng nói

Bước chân bắt đầu di chuyển

Bước chân này theo sát bước chân kia, người đứng cùng những người mặc áo blouse trắng biến thành cô và Hạ Yên, những người này là bác sĩ.

Cô hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, lên cầu thang, hết cầu thang là một hành lang.

Cuối cùng, bọn họ dừng lại bên ngoài một căn phòng.

Một người bác sĩ đi cùng bọn họ mở cửa ra.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com Lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Trêи đường, Hạ Yên liên tục nói chuyện với người đó, cụ thể là nói gì Qua Việt Tú không rõ.

Nói gì thì nói, Qua Hồng Huyên cũng là bố cô, lúc gặp bố nên nói gì đây? Hình như rất lâu rồi họ chưa gặp nhau, gặp lại nhau thì phải kiếm chủ đề để nói, đến lúc đó, chủ để sẽ bắt đầu từ lần cuối cùng họ gặp nhau, hình như là khách sạn thì phải. Cụ thể là khách sạn nào thì Qua Việt Tú không nhớ, chỉ nhớ lúc đó Qua Hồng Huyên ngậm thuốc lá nói khi nào rảnh thì cùng ăn cơm, không đúng, cái này là khi bọn họ gọi video nói.

Men theo con đường ký ức, cảm giác như ký ức vẫn luôn đi lùi lại, năm tháng cũng không chịu tiến về phía trước

Đột nhiên cô nhớ lại, lần cuối cùng cô gặp Qua Hồng Huyên là lúc cô quay lại Los Angeles để làm lại hộ chiếu, hóa ra vậy mà đã 5 năm rồi

Cô đã năm năm không gặp Qua Hồng Huyên rồi, nhưng không cảm thấy lâu rồi không gặp vì cách một đoạn thời gian, bọn họ sẽ gọi video

Lúc cánh cửa kia được mở ra, Qua Việt Tú vừa mới nghĩ đến, địa điểm gặp mặt nhau lần cuối là ở phòng đánh cờ tướng

Qua Hồng Huyên bảo cô đánh cờ với ông, lúc đấy là cô thắng hay thua, Qua Việt Tú cũng không còn nhớ, cô chỉ nhớ lúc đó, tay Qua Hồng Huyên đeo một chiếc nhẫn ngọc to bản, một chiếc nhẫn rất to, Qua Hồng Huyên bảo là đó là di vật của một vị Vương gia nhà Thanh, ông mang kim cương, đá quý, mà không biết chán

Thật là....

Sau lưng vang lên tiếng đóng cửa, hóa ra cô bây giờ đã ở trong phòng rồi, nhưng bác sĩ đó lại không thấy đâu.

Đập vào mắt là tấm bình phong cao khoảng ba người.

Tranh sơn thủy của Trung Quốc, màu sắc rất nhạt, sau bức bình phong có bóng người đi lại.

Ừm, nghĩ ra rồi, lúc gặp Qua Hồng Huyên cô có thể dùng "Bố ơi, cái nhẫn siêu to ấy của bố còn đeo không" để mở đầu câu chuyện.

Cô thầm thở ra một hơi.

Đi qua bức bình phong có sắc thái cổ đại

Qua Việt Tú liền nhìn thấy Qua Hồng Huyên, nhưng không phải đang đứng, mà là đang ngồi.