Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 12: Thế giới song song (12)




Murmansk có hai trạm xe dẫn thẳng đến St. Petersburg, một cái là trạm xe cũ còn một cái mới được nâng cấp.

Trạm xe cũ cách thành phố không xa, phần lớn thiết bị đã xuống cấp, ngoại trừ người dân địa phương, rất ít người lựa chọn đi từ trạm xe này tới St. Petersburg.

Trạm xe cũ chỉ cách nhà Victor có 25 phút lái xe, Cố Lan Sinh đã chọn đi đến St. Petersburg từ trạm xe cũ.

Trêи đường đi tới trạm xe, anh nghe được tiến triển mới về vụ tai nạn xe ở cảng Kola từ người tài xế, tài xế taxi lắc đầu than thở.

Cảnh báo thời tiết khắc nghiệt của chính phủ Murmansk đã được gỡ bỏ, hầu hết mọi người đã trở về quỹ đạo cuộc sống của chính họ, phải đi học thì đi học, phải đi làm thì đi làm. Chỉ có một bộ phận uể oải bàn luận, mọi người cũng không ôm bất cứ hi vọng nào.

"Trong lòng mọi người đều rõ ràng chuyện gì đã xảy ra." Người tài xế bất lực nói. "Ngày mai số người bàn luận về tai nạn xe sẽ càng ít hơn, một tuần sau, nói không chừng mọi người đều sẽ quên người bị hại tên là gì, dẫu sao, người đó cũng không liên quan tới mình."

7 giờ 40 phút, xe taxi dừng lại tại cửa lớn của trạm xe cũ.

Những chiếc ghế trong phòng chờ khiến hành khách liên tưởng tới chiếc ghế ở nhà mình, họ cầm những tấm chăn được cung cấp bởi nhà ga và ngủ, có người dứt khoát mở túi ngủ và đặt ngay tại sàn, phòng chờ trở thành một mớ hỗn độn.

Còn nửa giờ nữa là tàu điện khởi hành tới St. Petersburg, Cố Lan Sinh đến cửa hàng tổng hợp bên cạnh trạm xe, thà nói là cửa hàng tổng hợp còn hơn nói là nơi chuyên bán lẻ cho hành khách. Cửa hàng và nhà trọ lộn xộn, bừa bãi, phần tuyết đọng thì không được cào gọn lại, một đoạn đường tuyết ứ đọng không chịu nổi.

Cố Lan Sinh chọn một nhà tương đối sạch sẽ, trước cửa chính nhà này có dòng nhắc nhở: Bán trà Trung Quốc vào buổi sáng.

Dường như rất lâu rồi anh không uống trà.

Cố Lan Sinh đẩy cánh cửa của cửa hàng.

Trong cửa hàng, hàng hóa được trưng bày giống như cửa hàng tổng hợp, trêи kệ hàng thủ công mỹ nghệ lại có thực phẩm, tường bên này treo bức tranh thì bên kia treo quần áo, đồ dùng của nam và nữ để chung một chỗ, bên cạnh là quầy chuyên bán quần áo thể thao, có một bàn ăn nhỏ gần đường phố.

Một người phụ nữ Nga với mái tóc vàng vừa ngáp vừa sửa sang quầy hàng, vừa thấy anh lập tức lộ ra hàm răng trắng.

Trả 8$, Cố Lan Sinh mua được một ly hồng trà cùng hai cái lạp xưởng thái mỏng.

Bàn ăn nhỏ không cung cấp ghế, khách chỉ có thể đứng uống trà, được cái kính sạch sẽ sáng sủa, chiếc kính phản chiếu tuyết trắng xóa trêи đường, bên trêи là bầu trời màu tím lam.

Hai mươi phút đủ để Cố Lan Sinh từ từ uống xong ly trà, trà nóng hổi, nhưng nó có phải đến từ Trung Quốc hay không thì chưa biết được.

Bầu trời của Murmansk luôn khiến cho người ta sinh ra một loại ảo giác, đang lúc nửa tỉnh nửa mê thấy mẹ ở bên cạnh lải nhải "Trời sáng mau quá", xuất thần nhìn chân trời, cuối chân trời, giây tiếp theo vạn trượng nắng gắt tựa như sẽ đâm thủng màn trời.

Lau một cái bóng dáng trêи mặt kính trước mặt, hơi rất nhiều, cánh cửa thép không rỉ của cửa hàng phát ra tiếng vang lanh lảnh, theo sau giọng nữ cởi mở "Hoan nghênh ghé thăm".

Có lẽ đã qua một phút, có lẽ là ba phút, cũng có lẽ là nhiều hơn ba phút, câu nói "Quý cô, xin yên lặng dùm." kia đã kéo suy nghĩ của Cố Lan Sinh trở về từ chân trời.

Câu "Quý cô, xin yên lặng dùm" kia đến từ giọng nam trong trẻo, ở nơi tuyết trắng xóa này rất là dễ nghe, dễ nghe đến mức khiến Cố Lan Sinh cảm thấy quen tai.

Quen tai?

Bốn góc của cửa hàng được trang bị gương cầu lồi có thể nhìn thấy toàn bộ những gì xảy ra cửa hàng, Cố Lan Sinh vừa vặn đứng ở góc bên phải gương cầu lồi.

Trong gương cầu lồi, người phụ nữ Nga theo sát thiếu niên mặc chiếc áo khoác quân đội màu xanh lá cây, cậu rất cao, cái mũ áo khoác cùng với gọng kính đen che lại hai phần ba khuôn mặt.

Giỏ hàng của cậu đầy quần áo của phụ nữ, người phụ nữ Nga đang đứng bên cạnh cậu. Rõ ràng, đây là một người phụ nữ nhiệt tình, cô ấy nghĩ rằng cô ấy có thể đưa cho cậu một số lời khuyên, ví dụ những kiểu quần áo tương đối thịnh hành; cô gái ấy thích màu gì?

Không thể nghi ngờ, người phụ nữ Nga vừa đụng nhầm cái đinh.

Khách hàng là thượng đế, người phụ nữ Nga làm động tác mời về phía cậu thiếu niên rồi đi đến quầy thanh toán, cậu tiếp tục chọn đồ.

Uống một ngụm trà, chút ý thức mơ hồ khiến ánh mắt của Cố Lan Sinh không rời khỏi chiếc gương cầu lồi.

Chuẩn xác mà nói là không rời khỏi trêи người thiếu niên, trong đầu suy ngẫm, giọng nói dễ nghe kia kiểu gì anh cũng nghe qua rồi, cụ thể là nghe thấy ở nơi nào thì lại không thể nói rõ.

Ánh mắt theo sát bóng lưng cậu, nhìn cậu giơ tay lấy quần áo của phụ nữ ở kệ hàng gần cậu bỏ vào trong giỏ hàng, không xem giá cũng không quan tâm tới kiểu dáng, tay tiến tới kệ hàng, lần này là giày thể thao của phụ nữ, sau đó là tất.

Dựa theo những đồ vật bị bỏ vào giỏ hàng để phán đoán, đây là mua cho một cô gái, xem ra là bạn gái của cậu, hoặc là mua đồ dùng hàng ngày cho bạn bè là phái nữ.

Thời gian trôi qua rất chậm, anh mới uống được một phần tư ly trà.

Sau đó, hãy để anh đoán, chắc ở tại nhà của cậu hoặc khách sạn gần đây, bắt cậu đi đến cửa hàng bách hóa vào sáng sớm để mua một đồ dùng hàng ngày cho cô gái là bạn gái của cậu, hoặc một người bạn nữ giới.

Bây giờ vẫn chưa tới 8 giờ, dựa theo thời gian này để suy đoán, 80% cô gái đó là bạn gái của cậu bé.

Nói không chừng, cô gái vẫn còn ở trêи giường của cậu; hoặc là trêи giường phòng kế bên.

Có lẽ bọn họ vẫn còn là sinh viên, Chính phủ Murmansk cảnh báo thời tiết khắc nghiệt trong 24 giờ đã cho cặp tình nhân cơ hội tuyệt vời để ở bên nhau. Thiếu niên để cô gái đến phòng mình thuê, ngày hôm sau khi tỉnh lại cô gái phát hiện quần áo bị cậu bé làm rách rồi, có lẽ là vô tình cũng có lẽ là bị xé rách.

Cô gái bị chọc tức, cầm gối đập vào đầu cậu, nhìn bộ dáng kia nhất định là cậu đang yêu, thiếu niên mở cửa phòng khách sạn, băng qua đường, đẩy cửa của cửa hàng bách hóa.

Tám, chín phần là như vậy.

Cố Lan Sinh lúc 18 tuổi cũng có thời gian như vậy, anh ở Copenhagen, cầm gối đánh vào đầu anh là một cô gái người Đan Mạch, nhưng lúc đó anh cảm thấy xấu hổ nên để người giúp việc nhà mình đến cửa hàng bách hóa một chuyến.

Bây giờ nghĩ về điều đó, biểu hiện của anh khi đó đúng là có điểm tệ hại, anh nên đến cửa hàng bách hóa một chuyến. Sau đó, anh không nhận được cuộc gọi của cô gái Đan Mạch. Nửa năm sau, khi gặp lại cô ấy, bên cạnh cô ấy đã có một bé trai.

Cố Lan Sinh lại uống ngụm trà, lúc này giỏ hàng của cậu đã đầy.

Cầm giỏ hàng cậu đi tới quầy tính tiền.

Đưa mắt nhìn bóng lưng cậu thiếu niên, suy nghĩ trong tiềm thức dần trở lên rõ ràng.

Cố Lan Sinh lắc đầu.

Sẽ không, sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy, anh cũng cự tuyệt chuyện trùng hợp như vậy, một màn sờ sờ kia ở sân băng cầu, đó là khoảnh khắc anh mất mặt nhất.

Người phụ nữ Nga bỏ từng vật phẩm trong giỏ hàng của cậu vào túi mua sắm, sau cùng thay vì đưa túi mua sắm cho cậu thì cô ấy liền hỏi: "Ngài còn cần gì nữa không?"

Cậu không trả lời.

"Ngài có chắc là ngài không mua sót thứ gì?" Người phụ nữ hỏi câu này mặt liền hướng về quầy hàng người lớn.

Quầy hàng dành cho người lớn được sắp xếp gọn gàng, đồ lót của phụ nữ và đồ lót đàn ông được đặt sang một bên.

Cậu cầm ví, vỗ chiếc ví lên quầy thu ngân. Rõ ràng, cậu ấy hơi thiếu kiên nhẫn.

"Ok, ok!" Người phụ nữ Nga mở máy tính tiền.

Đưa túi mua sắm và tiền lẻ cho cậu, người phụ nữ Nga lộ hàm răng trắng: "Hoan nghênh quý khách ghé thăm lần nữa."

Cậu bé bước chân rời đi, dáng vẻ như không muốn lưu lại đây thêm chút nào nữa. Chẳng qua là ... Sau chục bước, bước chân cậu chậm lại.

Chậm lại rồi dừng hẳn.

Người phụ nữ Nga nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, biểu cảm giống như đang cười.

Trong chốc lát, thiếu niên quay trở lại, nặng nề đặt túi mua sắm lên quầy tính tiền, vùi đầu vào quầy hàng dành cho người lớn, khi trở lại quầy thu ngân thì trong tay liền có thêm mấy bộ đồ lót nữ.

Đồ lót nữ và ví được đặt ở quầy tính tiền, thái độ hết sức rõ ràng: Bớt nói nhảm, tính tiền!

Mắt phụ nữ Nga trở lại với bộ đồ lót nữ trêи quầy, cậu lấy một phần ba đồ lót nữ trêи quầy hàng người lớn.

"Tôi đang vội." Cậu nói.

"Ừ" người phụ nữ Nga miễn cưỡng đáp lại.

Thấy rằng người phụ nữ Nga không nhúc nhích, cậu cất cao giọng: "Quý cô, tôi đang vội."

"Lần đầu tiên mua đồ lót cho bạn gái?" Người phụ nữ ung dung sửa sang lại mấy bộ đồ trước mặt.

Cậu thiếu niên đáp: "Cô ấy không phải bạn gái tôi."

"Lần đầu tiên mua đồ lót cho phụ nữ?" Người phụ nữ đổi thành cách gọi khác.

"Đây không phải là vấn đề cô cần bận tâm." Cậu lạnh lùng đáp.

"Hiểu rồi." Người phụ nữ Nga nhún vai. "Cỡ nào?"

"Cái gì?"

"Quý khách, cậu vẫn không biết sao?" Người phụ nữ Nga lại lộ ra hàm răng trắng. "Chọn áo ngực cho phụ nữ cũng giống như chọn một đôi giày vừa chân, cỡ nhỏ mặc sẽ rất khó chịu, cỡ lớn hơn mặc vào không mỹ cảm chút nào, lúc quan trọng sẽ còn rơi dây áo, cho nên, tôi cần biết bình thường bạn gái cậu mặc áo cỡ gì."

"Quý cô ..."

"Đúng rồi, tôi quên mất, không phải bạn gái." Ngôn ngữ cơ thể người phụ nữ khoa trương, lông mày nhướng lên, một tay chống nạnh. "Tôi biết, trong lòng cậu nhất định trách tôi xen vào việc của người khác, bây giờ tôi lập tức tính tiền, dù sao, những thứ cậu vừa chọn kiểu gì cũng có cái đúng cỡ của bạn gái cậu, nhưng cậu phải biết, đối với một người phụ nữ mà nói thì hành động của cậu cực kỳ thiếu tôn trọng họ, nếu tôi thấy người đàn ông của tôi làm việc này vào sáng sớm thì tâm tình sẽ vô cùng tệ."

Trong chốc lát.

"Sẽ ..." Cậu thấp giọng hỏi, "Có phải là ... tâm tình sẽ rất tệ không?"

"Tất nhiên, tệ như việc anh ấy đã quên sinh nhật của tôi, phụ nữ luôn cố chấp trong một số chi tiết, không chỉ cố chấp mà còn hẹp hòi." Người phụ nữ Nga nói rõ ràng rành mạch.

Trong chốc lát.

"Tôi không biết." Ngữ khí của cậu không được tự nhiên.

"Không biết à ... chuyện này không dễ xử lý..." Người phụ nữ Nga kéo dài giọng nói, cơ thể nghiêng về phía trước một chút, sau đó ...

"Sờ qua chưa?"

Lúc này, Cố Lan Sinh vừa uống được một hớp trà, câu "Sờ qua chưa" của người phụ nữ Nga khiến anh thiếu chút nữa bị sặc trà.

Người phụ nữ Nga vẫn rất nhiệt tình.

"Nếu sờ qua rồi thì sẽ dễ chọn, cậu chỉ cần nhớ lại một chút, ví dụ như có đủ một nắm tay hay không, hoặc là nắm trong tay như quả nhỏ, hay là ..."

Thấy thiếu niên quay đầu định đi, người phụ nữ liền đổi câu nói kế tiếp thành "Quý khách, trừ khi cậu gặp phải chủ tiệm là đàn ông nếu không họ cũng sẽ xen vào việc của người khác như tôi, đây là truyền thống của phụ nữ Nga, đúng rồi, tôi còn chưa nói cho cậu biết phản ứng của tôi, chuyện này phát sinh vào buổi sáng thì đặc biệt tệ hại, sáng sớm mở túi đồ nhìn một cái, tôi nhất định sẽ hướng về phía người đàn ông của tôi kêu lên, anh tên khốn này, tôi cũng biết kết quả là như vậy mà, tôi có thể trông đợi gì ở anh đây?"

Mấy câu cuối, giọng điệu người phụ nữ khỏi phải nói cũng biết rất đau lòng, giống như cô ấy thật sự thấy được một đống đồ lót đủ các cỡ trong túi vậy.

Hành động của phụ nữ Nga khiến cậu mất kiên nhẫn đến mức cực điểm, bước một bước lớn.

Mấy bước sau, chậm lại, bước chân bắt đầu chần chừ, cậu dừng bước trước một kệ hàng.

Gương cầu lồi ghi lại rõ ràng ---

Cố Lan Sinh nhẹ nhàng đặt tách trà trở lại, anh không thể uống trà nữa, vào lúc này nhìn động tác của cậu bé mà anh dám uống trà tiếp thì bị sặc là điều dễ hiểu.

Ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi gương cầu lồi, anh làm sao có thể bỏ qua kịch hay như vậy.

Qua gương cầu lồi, cậu đứng trước một kệ hàng, trong tay sách túi đồ, tay kia giơ ra làm động tác bắt chước.

Từ từ mở bàn tay ra; ngón tay từ từ mở rộng, tạo ra một chuyển động bắt bóng, có điểm không đúng, động tác bắt bóng bắt đầu biến thành nâng bóng, nhẹ nhàng nâng lên và xoa nhẹ, có vẻ như lòng bàn tay không tương thích với quả bóng, ngón tay lại mở ra, khoảng cách giữa năm ngón tay dần dần mở rộng.

Ừ, xem ra không quá nhỏ.

Cố Lan Sinh cười haha trong lòng.

Đáng nhắc tới là, tay cậu rất đẹp, ngón tay trắng nõn thon dài.

Ngón tay trắng nõn thon dài trong không trung mở ra một độ nhất định, dừng lại, chốc lát, ngón tay hơi cong, cong cong, sau đó co lại, rồi cố nắm.

Thật đòi mạng.

Tự nhiên, Cố Lan Sinh biết, thứ cậu cố gắng nắm là gì?

Đây là sáng sớm.

Nhưng hành động này làm bại lộ vấn đề, ở phương diện này cậu chỉ là một tay mơ, động tác cầm tương đối lỗ mãng, động tác lỗ mãng này thế nào cũng bị mắng.

"Khốn kiếp, cậu không thể dịu dàng một chút sao?"

Giây tiếp theo.

Bàn tay làm hành động mở rộng trong không khí giống như gặp cú sốc điện, nhanh chóng mở ra, với một loại e sợ tránh không kịp hướng vào túi áo khoác, vội vàng bước chân ra cửa.

Cách cánh cửa chừng năm bước lại quay lại.

Bước trở lại quầy giống như nguyền rủa ai đó.