Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 110: Bài ca phúng điếu thiên nga 2




Có một sinh vật giống con cừu non đang la hét, chiếc đao trắng loáng giơ lên thật cao, đôi chân vô tình đi qua bức tường lùi lại, đừng, đừng mà, mồ hôi nhễ nhại đầy trán, ngã xuống đất. Bất thình lình đứng dậy khỏi mặt đất, cô phải cứu con cừu non kia. Khi đứng lên thì phát hiện ra mình đang ở trong căn lều, thì ra cô gặp ác mộng.

Cô cảm nắng nên dân địa phương cho cô uống thảo dược.

Sau khi uống xong bát thuốc thì nằm trong lều vải ngủ, và rồi nằm mơ thấy chú cừu con bị giết.

Không phải cừu non đang la hét mà tiếng hét đó là của cô.

Trong thế giới hỗn độn, khung cảnh bắt đầu xoay chuyển.

Mảnh đất màu đỏ mênh ʍôиɠ bạt ngàn; đống lửa trại đang cháy rừng rực; giai điệu trống chiêng dường như không bao giờ ngừng nghỉ; có rất nhiều đứa trẻ tóc đen ngồi bên cạnh cô, có một đứa trẻ mắt đen láy đưa miếng thịt dê nướng chín cho cô, theo bản năng cô ôm ngực né tránh nó.

Miếng thịt dê được đôi tay thon dài trắng trẻo lấy đi.

Ngọn lửa theo gió bắn ra những đốm lửa tí tách, những đốm lửa đỏ cũng biến mất trong bóng đêm.

Cổ tay đeo chiếc vòng hóa thạch từ xương động vật va vào nhau lách cách, tiếng trống càng dồn dập, từng đôi chân giẫm trêи nền đất đỏ, từng vòng từng vòng vây quanh đống lửa.

Có một ông lão chống gậy ba-toong đến trước mặt cô, cười nói rằng đứa con nhỏ tuổi nhất của lão vừa ra đời một tháng trước, là một bé trai, lão đặt tên cho đứa con trai của mình là Nahal, Nahal theo tiếng Do Thái có nghĩa là dòng sông.

Lão già có một đôi tay gồ ghề xương khớp, tay múa máy gì đó trêи không trung, sau một hồi khoa chân múa tay, ông lão nói đứa bé đầu tiên của cô là một bé gái.

Chém gió à? Bóng dáng đứa bé còn chưa thấy đâu?

Hỏi ông lão vì sao ông biết, ông lão thần bí nói rằng có một số chuyện không nên truy cứu tận ngọn nguồn, nếu lời của ông linh nghiệm, hãy đặt tên cho đứa con đầu lòng của cô là Nawal.

Nawal trong tiếng Do Thái có nghĩa là "món quà".

"Cô gái, tương lai cô sẽ nhận được món quà ân huệ của miền đất này." Ông lão nói.

Cô hỏi ông lão còn bao lâu nữa.

"Tầm này năm sau." Ông lão dự tính.

Nói cách khác, hai tháng sau cô sẽ mang thai.

Vì vậy cô nói đùa với ông lão rằng, nếu vậy thì chờ "Món quà" của cháu trưởng thành, cháu sẽ đưa nó đến xem mắt với "Dòng sông" nhà ông, nói không chừng "món quà" và "dòng sông" lại vừa ý nhau.

Ông lão cười rời đi.

"Ông lão này còn chém gió hơn cả mình." Nghiêng mặt, người bên cạnh không thấy đâu, Tống Du Liệt đi đâu rồi, lớn tiếng gọi.

Tiếng "Tống Du Liệt" rong ruổi bên tai cô.

Giống như tỉnh lại từ một giấc mộng đêm hè dài dằng dặc, nằm trêи chiếc giường lớn mềm mại, ngửi mùi hoa thơm từ vườn hoa bay vào, trở về cảnh tượng trong giấc mộng, vừa hồi tưởng vừa lần tìm: Đôi cánh biết bay ở đâu rồi? Mảnh đất trồng hoa bạt ngàn đâu rồi? Cả chàng trai khôi ngô tuấn tú vừa ở gần đây đâu rồi?

Phần lớn giấc mơ từ trước đến nay đều là trí tưởng tượng phong phú(*), giấc mơ ấy giống như cảnh tượng vừa mới ùa về, cảnh tượng trong giấc mơ ấy thậm chí còn sống động hơn cả thực tế, cảnh này vật kia người nọ, đó là những thứ không thể giữ ở trong lòng.

(*)Thiên mã hành không: ngựa thần cưỡi gió tung mây, ở đây ám chỉ những điều không tưởng được tưởng tượng vô cùng dồi dào, phong phú, không hồi kết.

Cũng trách ông già chống gậy ba-toong nói những lời thần bí kia, ông lão đó là tù trưởng của một bộ lạc, đây là chuyện mà một đứa nhóc đã kể lại cho Qua Việt Tú nghe.

Đứa nhóc ấy nói với Qua Việt Tú rằng mẹ của vị tù trưởng là một phù thủy.

Mẹ của tù trưởng là một phù thủy, cũng đâu phải là tù trưởng, hơn nữa phù thủy đều là những người ra vẻ thần bí.

Lúc này Qua Việt Tú đang nằm trêи giường lớn ở trong căn hộ của Tống Du Liệt, tối qua họ đã từ Sierra Leona trở về Johannesburg, lúc về đến nhà đã là rạng sáng.

Qua hai ngày một đêm, cô và Tống Du Liệt đã cùng đến một bộ lạc ở bản xứ, đây là một bộ tộc chỉ mở một nửa với du khách, hai nhân viên của SN Energy chết dưới súng của phần tử vũ trang đều đến từ bộ lạc này.

Tống Du Liệt gửi đến một lượng lớn vật tư cho bộ lạc, đúng lúc đang vào Tiết Sát Sinh (杀生节)(*) của bộ lạc, thịnh tình khó chối từ nên dưới đề nghị của họ đã ở lại tham gia hoạt động.

(*): Đây là một trong những lễ lớn của người Nepal, hàng ngàn còn gà, bò, dê được mang đến một chiếc đền, bọn chúng cũng đã biết số phận của mình sẽ ra sao T.T người dân xem hành động này là lễ tế Chúa trời.

Giống như lời Marian nói, tố chất sức khỏe yếu của cô yếu quá, tham gia hoạt động chưa được nửa tiếng thì Qua Việt Tú ngay lập tức bị cảm nắng.

Một người phụ nữ rót thảo dược cho cô uống, hiệu quả cũng không đến nỗi nào, đến khi mặt trời lặn, cô và Tống Du Liệt cùng nhau tham gia tiệc lửa trại của bộ lạc.

Đến khi tiệc gần kết thúc, vị tù trưởng bộ lạc kia còn bói cho cô, nói rằng hai tháng sau cô sẽ mang thai.

Tương lai không xa cô sẽ nhận được ân món quà ân huệ của miền đất này? Dân bản xứ mà nói phét thì cũng ra trò phết.

Về khách sạn cùng Tống Du Liệt, bộ hầu gái trong vali đêm ấy vẫn chưa gỡ mác, Tống Du Liệt nói em phải nghỉ ngơi cho tốt.

"Không muốn xem em mặc sao?" Cô hỏi

"Đương nhiên là muốn rồi, lần sau, lần sau anh đi công tác thì hãy mặc." Anh đáp.

Nói vậy nghĩa là lần công tác sau anh vẫn sẽ dẫn cô đi theo, câu này khiến cô rất hài lòng.

Từ khi tham gia Tiết Sát Sinh của thổ dân, Qua Việt Tú liền uể oải hẳn, mặc dù cô không gặp phải cảnh sát sinh nào nhưng không biết vì sao tiếng cừu non cứ liên tục kêu gào trong đầu cô, và cả chiếc vòng làm từ xương động vật hóa thạch cứ lởn vởn trước mắt, trong không khí luôn xuất hiện mùi máu tanh thoang thoảng.

Lúc ấy cô nên nghe lời Tống Du Liệt, không nên cùng anh đến bộ lạc thổ dân.

May quá, đã về rồi.

Khi nhắm mắt lại, thế giới chìm vào bóng tối

Tiểu ác ma trong lòng cô đang trỗi dậy, mỗi chiếc vòi của nó đều có thể nhìn thấy rõ ràng, tiểu ác ma luôn thì thầm to nhỏ bên tai cô: Qua Việt Tú, thế giới này không có gì đáng để mong đợi cả...

"Không, không phải đâu." Âm thanh phản kháng rất yếu ớt.

Không khí yên bình quen thuộc, ga trải giường mềm mại, hai chiếc cốc đôi đặt cạnh nhau, dép đôi đặt ngăn nắp; màu sắc dễ chịu của rèm cửa ... những thứ này đều rất đáng để mong đợi.

Đôi mắt tiếp tục tìm kiếm trong bóng tối.

Cùng với màu rèm cửa dễ chịu, là chiếc đồng hồ báo thức hình con heo màu hồng cô mang về từ căn nhà cũ , con heo nhỏ màu hồng ấy có khuôn mặt vừa hiền lành lại vừa phúc hậu, ánh mắt nó luôn dịu dàng nhìn cô, khi nào cũng cười tít mắt, cô nhìn nó tâm trạng sẽ rất vui vẻ.

Còn có một câu chuyện kỳ quái liên quan đến con heo nhỏ màu hồng kia.

Nhiều lần tỉnh dậy Qua Việt Tú phát hiện mặt con heo nhỏ màu hồng đều nhìn ra ngoài cửa, rõ ràng trước khi đi ngủ cô đã cố ý để con heo nhỏ màu hồng đối diện với mình mà, cô hỏi Marian, Marian nói bà cũng không biết. Không phải Marian thì chính là Tống Du Liệt, đối với vấn đề này của cô, Tống Du Liệt dở khóc dở cười, nói Qua Việt Tú anh không có nhiều thời gian để chú ý đến chiếc đồng hồ báo thức của em quay mặt về hướng nào.

Điều này cũng đúng.

Chẳng nhẽ con heo nhỏ màu hồng tự quay đầu.

Cho dù có chuyện kỳ quặc xảy ra với con heo nhỏ màu hồng như vậy nhưng cũng không ngăn được niềm yêu thích của Qua Việt Tú đối với nó.

Lần đầu tiên cô mang nó về từ cửa hàng bách hóa, cô đã tin rằng nó là thứ độc nhất vô nhị trêи thế giới này.

Bây giờ nhất định con heo nhỏ màu hồng đang cười tít mắt.

Cô cũng phải giống chú heo nhỏ màu hồng, mỗi ngày thức dậy đều cười tít mắt.

Khóe miệng cong lên.

Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi, độ cong đã giương lên hết cỡ.

Cho nên giờ Qua Việt Tú có thể mở mắt rồi.

Từ từ, từ từ mở mắt ra.

Giống như giây cuối cùng trong giấc mơ, bên cạnh không thấy Tống Du Liệt.

Ngày mai Tống Du Liệt bắt đầu kỳ nghỉ Giáng sinh, chiều hai giờ anh mới đến công ty.

Chiều nay Tống Du Liệt không làm việc, anh cùng nhân viên kỳ cựu của mình uống xong bữa trà chiều rồi thu âm một tin nhắn gửi lời chúc năm mới tới toàn thể nhân viên SN Energy.

Năm ngoái anh gửi lời chúc năm mới bằng ba thứ tiếng, năm nay tăng lên thành sáu thứ tiếng, lần này CEO SN Energy chắc hẳn sẽ giành được nhiều thiện cảm lắm nhỉ? Người nhân viên vườn nho sẽ tự hào nói với bạn bè thân thích của mình rằng: "Boss của tôi đang dùng ngôn ngữ của chúng ta chúc mừng năm mới đó, nghe thật thân thiết phải không?"

Vị boss thân thiết trong miệng của những người đó cũng là quả mâm xôi ngọt ngào của cô.

Quả mâm xôi ngọt ngào của cô, trong lòng bước gần hơn một chút đến ánh nắng mặt trời.

Bây giờ là mười giờ sáng, thời gian này hẳn là Tống Du Liệt đang ở nhà, có lẽ là ở trong thư phòng, có lẽ là ở trong phòng gym, hoặc là ở trong nhà ấm trồng hoa nuôi cá.

Tìm khắp căn nhà Qua Việt Tú vẫn không thấy Tống Du Liệt đâu, anh cũng không để lại giấy nhắn là sẽ đi chỗ nào, chỉ để lại bữa sáng trong bếp cho cô, gọi điện thoại thì phát hiện điện thoại của anh để ở sofa.

Chắc là có việc nên tạm thời đi ra ngoài, cô rửa mặt chải đầu xong thì chắc anh cũng đã về.

Chậm chạp đánh răng rửa mặt.

Ra khỏi phòng vệ sinh, cả căn nhà này chỉ có một mình cô.

Đứng trước phòng khách, dõi mắt nhìn lại, cả không gian lớn đến nỗi có thể nuốt chửng cả thế giới.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Bữa sáng anh làm cho cô.

Bữa sáng ăn được hai miếng đột nhiên mất khẩu vị.

Nhìn đồng hồ, mười một giờ, cô đã đợi Tống Du Liệt suốt một tiếng rồi.

Bước chân vô định đến nhà ấm trồng hoa, những con cá nhiệt đới bơi qua bơi lại trước mặt cô, cô hỏi cá nhiệt đới rốt cuộc Tống Du Liệt đi đâu rồi?

Những con cá nhiệt đới ấy không trả lời cô.

Điều này khiến Qua Việt Tú cáu lên, hòn đá cuội sáng lấp lánh để bên cạnh.

Khi tay cầm hòn đá cuội muốn đập bể cá, Qua Việt Tú thấy rõ khuôn mặt mình phản chiếu trong bể cá.

Vì sao Tống Du Liệt lại luôn khen ngợi gương mặt này rất đẹp? Cô không cảm thấy gương mặt đó đẹp chút nào, ngược lại cô vừa bị chính gương mặt của mình dọa cho hết hồn.

Nó quá tái nhợt.

"Đó là bởi vì hai ngày nay trạng thái của cô không tốt." Một âm thanh nói với cô.

Phải không? Là như vậy sao?

Bỏ hòn đá cuội xuống, bước chân di chuyển, cô phải tìm một chỗ trốn an toàn mới được.

Năm mới càng đến gần, từ sau khi 19 tuổi, mỗi năm khi năm mới tới, trạng thái cô luôn không tốt, bởi vì....năm 19 tuổi ấy cô đã làm một chuyện xấu, năm ấy, California không có một giọt mưa.

Sau Giáng Sinh

Sau 19 tuổi, mỗi năm cứ gần tới năm mới, sẽ luôn có một cô gái có tròng mắt đen như mực đến tìm cô, không nói bất kỳ lời nào, chỉ dùng cặp mắt đen kịt kia nhìn cô.

Trước kia cô không cảm thấy có vấn đề gì, mạng của cô ai thích lấy thì lấy đi, dù sao sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Nhưng, nhưng mà.

Gần đây Qua Việt Tú cảm thấy cuộc sống trở nên vô cùng thú vị, không phải là vì có Tống Du Liệt sao? Đó là quả mâm xôi ngọt ngào của cô.

Quả mâm xôi của cô có thể làm những điều cô thích, thích đến nỗi luôn muốn cùng anh làm những điều thú vị, và... đột nhiên cô muốn...muốn món quà.

Không phải là món quà mua từ cửa hàng bách hóa về, là một loại "Quà" khác.

"Món quà" này có mắt có mũi, biết nói chuyện, biết khóc biết cười cứ vậy mà lớn lên.

Có phải lòng tham của cô đã chọc giận cô gái có đôi mắt đen kịt kia không, cô gái đó nổi giận nên....cô ta để cho cô nhớ lại tên cô ta.

Trước kia Qua Việt Tú luôn không tài nào nhớ nổi tên cô gái kia, chỉ nhớ đó là một cô gái trong sáng như lá trà xanh, thế nhưng sáng nay cô bất chợt nhớ đến tên cô gái kia mà không có dấu hiệu nào, cứ thế mà nhớ lại tên cô gái ấy.

Bây giờ, cái tên ấy cứ liên tục văng vẳng trong đầu Qua Việt Tú.

Hơn nữa....cô gái kia xuất hiện sớm hơn so với năm trước, ở một nơi rất xa, lúc có lúc không.

Cái góc đó xem ra rất an toàn, đó là chỗ ánh sáng mạnh nhất, nếu cô gái kia muốn đến gần cô, có lẽ sẽ bị ánh sáng dọa chạy mất.

Bọn họ nói.....nói rằng người chết rất sợ ánh sáng.

Yên lặng cuộn mình trong góc, cũng không biết đã qua bao lâu.

Có một bóng dáng thon dài ngược ánh sáng đi tới, dường như sợ là dọa đến ai, bước chân rất khẽ khàng.

Ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Có một lực rất mềm mại chạm vào mái tóc trước trán.

Cô hỏi anh đã đi đâu thế?

Anh nói vườn sinh thái gọi điện thoại tới, chú đà điểu anh nhận nuôi bị bệnh đã mấy ngày.

"Bây giờ nó đã đỡ hơn chút nào chưa?"

"Rồi."

Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.

Đứng dậy, cô muốn về phòng, có lẽ ngủ một giấc sẽ khá hơn chút.

Bước chân tê dại, không, phải nói là một chút sức lực cũng không có, vừa mới vật lộn với tiểu ác ma đã khiến cô hết sức mệt mỏi, vất vả lắm mới đuổi được tiểu ác ma đi, còn có cả cô gái có đôi mắt đen không mời mà tới nữa.

Bước về phía trước một bước, chân đã không chống cự nổi, cơ thể mềm nhũn ngã sang một bên.

Không ngoài dự liệu, cô ngã vào ngực anh.

Vừa mới chạm vào, cô đã tức giận.

Lúc tức giận sức Qua Việt Tú rất khỏe, từng quả đấm hung hăng nện vào vai anh: "Anh biết rõ mà, anh biết rõ cơ mà, tại sao không để lại giấy nhắn cho em, rằng con đà điểu anh nhận nuôi ốm rồi?"

Đều là lỗi của anh.

Biết rõ Qua Việt Tú không phải là người bình thường, biết rõ Qua Việt Tú rất dễ sợ hãi, cuộc sống càng thú vị thì nỗi sợ của Qua Việt Tú càng nhiều.

Từng nắm đấm nện vào bả người anh, như một túi đấm quyền anh, dường như càng khiến cô giống như đang gây sự vô lý vậy.

Trong lòng càng phẫn nộ.

"Anh biết em nhịn khổ sở biết bao không? Cá nhiệt đới cũng không nói cho em biết anh đi đâu, anh cũng biết là tính khí em xấu, em không đập bể cá nhiệt đới cũng không phải là vì anh sao? Tìm anh, lúc em hỏi anh có cần em hay không, em đã thề rằng mình sẽ phải cố gắng, không được tức giận bừa bãi, phải giống như những cô gái bình thường, luôn đợi chờ bên cạnh Tống Du Liệt."

Nghĩ đến khuôn mặt nhợt nhạt phản chiếu trêи bể cá.

Cơn tức giận càng lên cực điểm.

"Tống Du Liệt cái tên lừa đảo này, luôn khen em đẹp, đẹp ở chỗ nào chứ? Xấu xí muốn chết, xấu xí muốn chết."

Thật là xấu muốn chết, xấu đến nỗi cô còn chẳng dám nhìn bản thân.

Túi đấm quyền anh vẫn không nhúc nhích.

Không nhúc nhích cũng đáng chết, nào có khác gì lũ cá nhiệt đới không trả lời câu hỏi của cô đâu.

"Òa" một tiếng, khóc đến nỗi ruột gan đứt từng khúc.

Nhưng thật kỳ lạ, không rơi nước mắt.

Không chỉ không rơi nước mắt, mà còn cố sức nói "Thật không công bằng, tại sao chỉ có mình em sợ hãi? Tại sao chỉ có mình em sợ hãi!"

Rốt cuộc túi đấm quyền anh cũng nói chuyện rồi.

Túi đấm quyền nói rằng em nói sai rồi.

Cái gì? Cái tên khốn kiếp này còn dám nói cô sai rồi.

"Không chỉ Qua Việt Tú biết sợ, Tống Du Liệt cũng sợ lắm."

"Anh có cái gì mà sợ?"

"Sợ rằng Qua Việt Tú cưỡi lá cây bay đi mất." Anh nói.

Thật kỳ quặc, câu nói này nghe cứ như đang lừa một đứa con nít vậy, thế nhưng cô lại cảm thấy lời anh nói giống như thật, một lúc nào đó Qua Việt Tú sẽ cưỡi lá cây rời khỏi đây.

Sau đó, trong lòng cô lại hơi xót anh.

"Làm sao có thể chứ?" Cô nhỏ giọng nói.

"Đúng vậy, làm sao có thể chứ?" Anh lẩm bẩm, "Qua Việt Tú làm sao có thể cưỡi lá cây bay đi mất chứ, anh không biết liệu đây có phải là "lo được lo mất" mà người ta hay nói không, nói cả trăm lần "làm sao có thể chứ", trong lòng cũng biết đó là không thể nào. Nhưng, khi Qua Việt Tú cực kỳ đáng yêu, cảm giác ấy sẽ đến, bóng dáng cô ấy khiến người ta yêu thích, lời nói cũng khiến cho người ta thích, nhưng ai có thể đảm bảo rằng một giây sau cô ấy sẽ không đột nhiên biến mất."

"Cảm giác mãnh liệt ấy thật khiến cho người ta hoảng sợ, đáng sợ ở chỗ: Mày đã bắt đầu nảy sinh lòng nghi ngờ với vạn vật xung quanh rồi."

"Ví dụ như con heo nhỏ màu hồng khiến Qua Việt Tú vui vẻ kia luôn nhìn về một hướng, một hai lần sẽ không cảm thấy có gì, nhiều lần, trong lòng sẽ nảy sinh nghi ngờ, tên nhóc kia đang nhìn Qua Việt Tú sao? Tên nhóc kia cứ một mực nhìn về một hướng, có phải nó đang ngắm Qua Việt Tú không? Cả đêm đều nhìn, phải biết rằng Qua Việt Tú có tật xấu thích đá chăn, cứ như vậy Qua Việt Tú có thể đã bị nhìn thấy hết, anh còn chưa được nhìn cả đêm mà thằng nhóc kia dựa vào cái gì mà cả đêm nhìn chứ?"

"Cho dù anh biết suy nghĩ này thật hoang đường, nhưng anh vẫn làm một chuyện rất buồn cười là quay mặt con heo nhỏ màu hồng ra ngoài cửa phòng."

"Hử?" Lời của Tống Du Liệt khiến Qua Việt Tú ngẩn người ra, làm sao mà đã kéo con heo nhỏ màu hồng vào rồi.

"Không phải em luôn tò mò lúc thức dậy, mặt thằng nhóc kia luôn quay mặt ra cửa phòng sao?"

Gật đầu.

Giọng anh đầy bất đắc dĩ: "Thằng nhóc kia mà quay mặt ra ngoài cửa phòng thì cả đêm nó sẽ không được nhìn Qua Việt Tú nữa."

Thì ra....thì ra là tên khốn kiếp này, trước kia còn giả bộ như mình không biết, thì ra con heo nhỏ màu hồng không tự mình xoay đầu, mà là do người tên Tống Du Liệt giở trò quỷ.

Không thể chịu đựng nổi thằng nhóc kia cả đêm ngắm Qua Việt Tú sao?

Trong lúc đang dở khóc dở cười, những quả đấm lại một lần nữa đập tới tấp trêи người anh: Đồ ngốc, Đồ ngốc.

"Đúng không, rất ngốc phải không?" Ôm cô vào lòng, "Giờ đã là thế kỉ 21, trêи thế giới này có trung bình hàng vạn loài thì có 9999 loài đã được giải đáp nguồn gốc, nhưng lỡ như Qua Việt Tú là loài duy nhất trong một vạn loài không cách nào giải thích nổi?"

Cho nên...

"Giờ anh vẫn còn nghi ngờ em sẽ cưỡi lá cây bay đi mất sao?" Hỏi

"Có một chút."

"Nếu tên nhóc kia còn nhìn em cả đêm, anh vẫn sẽ động tay chân với nó sao?"

"Ừ."

Đồ ngốc, đồ điên này.

Người này nói đúng lắm, người điên người ngốc chính là anh, còn là một học sinh xuất sắc nữa chứ....

Thở dài trong lòng.

"Tống Du Liệt, em cũng chẳng biết nói thế nào với anh nữa." Vẻ mặt như giáo viên chủ nhiệm, nhưng trong lòng rất vui, cuối cùng, cô cũng có một lần nói với anh rằng "Em cũng chẳng biết nói thế nào với anh nữa".

"Qua Việt Tú, giờ có cảm thấy mình thiệt thòi nữa không?"

Nhìn trái nhìn phải.

"Vậy tâm trạng đã tốt lên chưa?"

Vuốt vuốt mái tóc.

"Cũng tàm tạm."

"Qua Việt Tú."

"Ừm."

"Không đập bồn tắm là đã đáng khen lắm rồi."