Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 104: Vậy thì hãy yêu điên cuồng đi 4




Ngắt điện thoại của Cố Lan Sinh, Qua Việt Tú liền thấy Tống Du Liệt đứng ở bên cạnh, bây giờ sắc mặt của cậu chủ được giáo ɖu͙ƈ đàng hoàng mà Marian hay ca tụng không được tốt lắm.

Cũng lười hỏi Tống Du Liệt đã đứng đó bao lâu, Qua Việt Tú đến phòng tắm.

Gọi điện thoại xong rồi, tiếp theo là nên gội đầu ngâm mình.

Marian đúng là hiểu lòng người, bồn tắm đã xả đầy nước, độ ấm vừa đủ, còn cho thêm tinh dầu an thần, để tăng mỹ cảm còn thả những cánh hoa hồng xuống, trong vườn có sẵn rất nhiều loài hoa.

Nếu như không xảy ra chuyện vừa rồi, Qua Việt Tú nghĩ mình sẽ rất vui vẻ, mà đương nhiên bây giờ tâm trạng cô cũng không tệ, nhưng vẫn còn cách một chút mới được xem là vui vẻ.

Cởi áo choàng xuống, Qua Việt Tú nhìn mình trong gương mà giật mình, khắp cơ thể cô đều chi chít dấu hôn khiến cô tưởng cơ thể mình bị dị ứng, vén tóc ra sau, trêи cổ cũng có.

Đương nhiên đó không phải là dị ứng.

Trước đó cô vốn định chờ Tống Du Liệt về hỏi anh xem, có phải anh lại lén mở cửa sân thượng trèo lên giường cô không.

Giờ thì khỏi cần phải hỏi nữa.

Lúc Tống Du Liệt bước vào thì Qua Việt Tú vừa mới búi xong tóc, anh lợi dụng lợi thế thân hình để chắn đường đi của cô.

"Đi ra." Cáu giận nói.

Làm như không nghe thấy.

Đẩy anh.

Vẫn không nhúc nhích.

Anh lấy kẹp tóc của cô xuống, mái tóc mềm mại xõa xuống, một số thì rủ sau lưng, một số thì xõa trêи vai cô, một số thì che kín nửa khuôn mặt cô. Vén mái tóc che nửa khuôn mặt cô ra, cúi đầu, tìm đúng ấn ký hình dâu tây trước mảng ngực trắng như tuyết của cô ʍút̼ thật mạnh, thả ra, vốn dĩ nó rất mờ nhưng trong nháy mắt dấu hôn kia trở nên thật kiều diễm và ướt át.

Ngẩng đầu lên, nhìn cô.

Lạnh lùng nói: "Ông ngoại cũng không dặn em lên giường cùng anh, chị họ à."

Bàn tay giơ giữa không trung bị giữ chặt lại, tay còn lại vung lên.

Tay vẫn lơ lửng ở không trung thì Tống Du Liệt đã nhanh chân rời khỏi phòng tắm.

Qua Việt Tú tiếp tục làm chuyện ban nãy, lần này tóc cũng lười cặp lại.

Váy ngủ cũng không cởi mà trực tiếp nằm vào bồn tắm, nằm thẳng tắp như thế này cũng không thú vị, vì vậy Qua Việt Tú đổi tư thế, đầu vùi vào làn nước, co mình lại giống một con sâu róm cho đến khi nước ngập đầu mình, lưng dán chặt vào thành bồn tắm, ừm, cứ vậy đi, như vậy thì trong lòng sẽ không còn tức giận nữa, không tức giận cũng không khó chịu nữa.

Cái tên khốn Tống Du Liệt này không chịu hiểu cho cô chút nào cả, cô là một bệnh nhân tâm thần phân liệt, không chỉ như vậy cô còn mắc chứng rối loạn điều tiết tức giận, anh không thể nghĩ cho cô một chút hay sao?

Nhưng Tống Du Liệt lại không coi cô là một người bệnh tâm thần phân liệt, cũng luôn không để ý việc cô mắc chứng rối loạn điều tiết tức giận, điều này....lại khiến Qua Việt Tú vui vẻ.

Hiếm khi cô lại vui vẻ như vậy.

Người ta khi để ý rằng cô không phải là một người bình thường sẽ dè dặt nói chuyện với cô, nhường nhịn cô, còn tìm cớ cho những hành vi không nói lý, thậm chí là bạo lực của cô.

Cũng chỉ có Tống Du Liệt không để ý đến bệnh của cô, nên lạnh lùng sẽ lạnh lùng, nên phỉ nhổ sẽ phỉ nhổ, điều này khiến Qua Việt Tú rất thoải mái, dĩ nhiên cô không phải là đứa cuồng ngược, lúc anh lạnh lùng và phỉ nhổ cô, cô cũng đau lòng cũng khó chịu lắm chứ, nhưng không thể phủ nhận rằng có một niềm vui nho nhỏ đang nảy mầm trong nội tâm cô: Còn có đứa trẻ đến từ đảo Greenland coi Qua Việt Tú như một người bình thường.

Qua Việt Tú cảm giác câu nói "con nhỏ điên" của đứa trẻ đến từ đảo Greenland chứa đầy năng lượng tươi mới.

Đối với cô mà nói, đây là một thứ khó có được.

Trong làn nước, Qua Việt Tú thử mở mắt.

Cô nhìn thấy mái tóc dài thật dài của mình trong làn nước giống như những giọt mực trôi nổi, thế giới trong nước bất động, chỉ có mái tóc cô là trôi bồng bềnh.

Dần dần, dần dần, mái tóc càng bay xa, ánh mắt muốn với theo cũng bất lực.

Một giây sau, cả người được vớt từ trong nước lên.

"Qua Việt Tú, con nhỏ điên này." Giọng nói của Tống Du Liệt như muốn xé rách màng nhĩ của cô.

Vốn dĩ Qua Việt Tú không phải là người bình thường.

"Qua Việt Tú, có phải em bị ngốc rồi không, đồ ngốc! Không, không, không, Qua Việt Tú không phải là con nhỏ điên, cũng không phải là đồ ngốc!"

Người ấy ôm chặt cô, nói năng lộn xộn: "Tống Du Liệt mới là đồ điên, mới là một thằng ngốc."

Câu này cô thích nghe.

Mở mắt ra, tên điên, tên ngốc Tống Du Liệt bị cô dọa sợ đến tái mặt, ngồi cạnh bồn tắm, ôm chặt lấy cô.

Tay khẽ chạm vào mặt anh: "Là anh nói rồi đấy, Tống Du Liệt mới là kẻ điên, mới là một tên ngốc."

Anh nhìn cô, dùng ánh mắt mà cô thích nhìn cô, tựa như là chỉ cần một ánh mắt là nhớ cả một đời, điều khắc sâu trong lòng đầu tiên là ánh mắt, cuối cùng mới khắc ghi dung nhan.

Vẫn còn nhìn à, gương mặt đó không còn thấy vẻ thông minh sắc sảo như ngày thường nữa.

Hài lòng nheo mắt lại, xem ra, Tống Du Liệt mới là kẻ điên, kẻ ngốc, lời này quả thực không sai.

Tống Du Liệt - kẻ vừa điên vừa ngốc kia bây giờ đang ngơ ngác nhìn cô.

Thậm chí anh còn hỏi cô một vấn đề rất kỳ quái: Qua Việt Tú, em vừa mới làm gì thế?

Đồ ngốc, cô vừa làm gì không phải rất dễ đoán sao.

"Em đang học nín thở." Cô dịu dàng nói với anh.

"Có thật là đang học nín thở?"

Cau mày, chắc là anh không tin cô.

"Chờ em học nín thở xong, em sẽ học bơi." Cô nói với anh.

Học nín thở, học bơi lội, suy nghĩ này mới vừa nảy ra trong đầu cô.

Xem ra anh vẫn chưa tin cô.

"Em thật sự đang học nín thở mà, nếu anh không tin thì em làm lại cho anh nhìn lần nữa nhé." Cô nói với anh.

"Không!" Anh càng ôm chặt lấy cô: "Không cần, không cần phải học nín thở cũng không cần phải học bơi lội."

Cầm khăn lông tới, lau tóc cho cô.

Cô phàn nàn anh dễ phát hoảng vì mấy chuyện nhỏ nhặt quá, phải rồi, ống tay áo sơ mi và giày anh đã ướt nhẹp rồi kìa.

Lau tóc cho cô xong thì bận bịu xử lý quần áo ngủ cho cô, quần áo ngủ ướt nhẹp rơi xuống đất, chiếc khăn tắm bao chặt lấy cô.

Ừm, thoải mái hơn rồi.

Lúc này Qua Việt Tú mới phát hiện ra một chuyện, nhanh chóng sửa sang lại tóc tai chỉnh tề, hỏi Tống Du Liệt bây giờ em đáng yêu không?

"Đáng yêu." Trả lời không buồn suy nghĩ.

"Vậy có đẹp không?" Qua Việt Tú làm một tư thế có thể xem là đẹp.

Nhìn cô một cái, dừng một chút: "Đẹp."

Vậy không đúng rồi, cô ghé vào tai anh thì thầm, cô còn chưa kịp nói xong Tống Du Liệt đã hung dữ quát cô: "Qua Việt Tú!"

"Cái gì?!" Qua Việt Tú không khỏi buồn rầu.

"Anh không phải là Teddy." Tống Du Liệt nói thật nhỏ.

"Nhưng...nhưng anh nói em đẹp mà." Câu tiếp theo Qua Việt Tú không dám nói tiếp nữa, không thể phủ nhận là quần áo là do Tống Du Liệt giúp cô thay, khăn tắm cũng vậy, vừa mới nãy....cô còn khỏa thân trước mặt anh.

Tống Du Liệt ôm lấy eo cô, cô bị động dí sát lên người anh, giọng anh hạ xuống cực kỳ thấp: "Em có thể kéo một người đàn ông đi đường lại hỏi sau khi bị cơn bão giật cấp 10 làm cho hoảng sợ có thể ngay lập tức cứng lên được hay không?"

Trừng mắt, khi nói những câu này, anh nghiến răng nghiến lợi nói ra, nhưng màu đỏ nhàn nhạt trêи mặt anh cũng rất rõ ràng.

Thì ra là như vậy, nói cách khác là anh vừa bị cô dọa sợ, độ hoảng sợ này có thể sánh ngang với cơn lốc giật cấp 10, cơn lốc giật cấp 10 chắc là cũng mạnh lắm, chắc cũng có thể phá hủy một tòa nhà cao chọc trời thành một nấm đất bằng phẳng.

Ừm, đáp án này khiến Qua Việt Tú rất hài lòng, không phải là sức quyến rũ của cô có vấn đề là được rồi.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

"Em chọn áo sơ mi cho anh nhé." Cô kéo tay anh.

Trong phòng thay quần áo, chiếc áo sơ mi ướt nhẹp của Tống Du Liệt bị cô dẫm dưới lòng bàn chân, cúc áo sơ mi cũng chỉ mới cài một nửa, cô và anh cùng ép vào một góc, sau một hồi hôn nhau cuồng nhiệt, trán cô dán vào ngực anh, hơi thở hỗn loạn, mà anh cũng không khá hơn chút nào.

Điều chỉnh hơi thở xong, cô tiếp tục cài áo sơ mi cho anh, xe đón anh đã tới rồi, buổi chiều anh có bốn lịch trình lận, mượn cớ về nhà thay áo sơ mi chỉ là vì muốn nhìn Qua Việt Tú một cái.

Lúc cô đang cài áo sơ mi cho anh thì nghe thấy anh nói điều này, cô lập tức dâng đôi môi của mình lên, áo sơ mi cũng chỉ mới cài một nửa.

Cài xong nút cuối cùng.

Được rồi.

Vuốt cằm, cô hài lòng đánh giá anh.

Cho dù có đem anh đi thi Top Model Men cũng có thể chiếm được spotlight của bao siêu mẫu đẳng cấp danh tiếng, người đàn ông này thật đẹp trai, ngọc thụ lâm phong(*), tỏa sáng rực rỡ.

(*)玉树临风: nho nhã, điềm đạm như cây phong đón gió

"Qua Việt Tú."

"Ừm."

Một lần nữa ôm cô vào lồng ngực: "Nói xong câu kia, anh lập tức cảm thấy hối hận."

"Câu nào cơ?"

"Câu lên...lên giường với anh ấy."

Là câu này à, đúng vậy, câu này thật đáng ghét, tức đến mức muốn giáng cho anh một bạt tai.

"Ghen tuông có lúc sẽ khiến cho người ta phát điên, anh..." Môi áp vào tóc mai cô: "Anh ghen tị với Cố Lan Sinh, ghen tị anh ta luôn có thể dỗ Qua Việt Tú đến ngoan ngoãn dễ bảo."

Mặt dán lên người anh, nhỏ giọng nói: Nhưng Tống Du Liệt lại là người có thể khiến Qua Việt Tú nếm được vị ngọt ngào của kẹo.

"Tống Du Liệt không chỉ khiến cho Qua Việt Tú nếm được vị kẹo ngọt ngào mà còn giúp cô ấy một lần nữa nhìn thấy màu xanh của bầu trời; ngay cả vị nước mắt ngọt ngào mà người ta hay kể cũng là nhờ có Tống Du Liệt mới nếm được." Cô nói với anh.

Có lẽ, đôi trai gái đang hôn nhau cuồng nhiệt không rời trong phòng thay đồ kia sẽ khiến người ta lầm tưởng rằng một giây tiếp theo sẽ là ngày tận thế, giây tiếp theo, tường thành sẽ đổ rạp, sóng lớn ngập trời.

Không phải, không phải, thế giới này chẳng xảy ra vấn đề gì, khi mặt trời lặn xuống khe núi, anh sẽ đang trêи đường về gặp cô, khi phố lên đèn, anh có thể hôn lên đôi môi của cô rồi.

Đếm một chút, cũng chỉ có năm hay sáu tiếng nữa thôi.

Nhưng trong lúc đang dây dưa, tiếng bước nhỏ nhặt vang lên bên ngoài phòng thay đồ, tay cô nắm chặt cổ áo sơ mi của anh, anh buông cô ra.

Đôi môi hồng hồng kiều diễm, đôi môi hồng hồng đầy đặn đang chu lên, giống như đang đợi ai đến lấy đi.

Thầm chửi rủa, cúi đầu, một lần nữa lại cuốn lấy đôi môi hồng kia.

Bước chân lại đi dọc đến khung cửa của căn phòng, nửa người anh đã vươn ra ngoài cửa, hai người ở khung cửa dây dưa, mà có một giọng nữ đang lớn tiếng gọi cậu chủ cách vách cửa.

Đây đã là lần thứ ba rồi.

"Chờ anh nhé." Anh buông cô ra.

"Được, em sẽ ăn mặc thật xinh đẹp đợi anh về nhà."

"Không cần mặc xinh đẹp cũng được." Anh xoa xoa chóp mũi cô.

"Thế nằm trêи giường đợi anh về có được không?" Ngước đầu.

"Tốt nhất là không mặc gì cả nằm trêи giường."

"Vậy tối nay anh sẽ muốn em mấy lần." Giọng nói không chút liêm sỉ nào.

"Qua Việt Tú!"

Cô lại cười một hồi hỏi bốn lần có đủ không, anh không buông cô ra, có mấy lời chỉ dám nói thầm bên tai thôi, như là "Qua Việt Tú đừng có đắc ý, buổi tối có người sẽ khóc đấy nhé."

"Gì nữa không?"

"Anh sẽ "làm" em đến khi nào em cam tâm tình nguyện gọi anh là ba."

"Ồ, thế trước khi em gọi anh là ba, người bị kẹp phải gọi em là chị là ai?"

"Qua Việt Tú!"

"Cái gì?!"

"Em cái đồ nữ lưu manh này."

"Vậy anh có thích không?"

"Thích."

"Có yêu không?"

"Yêu."

"Yêu bao nhiêu?."

"Yêu đến nỗi biến thành kẻ điên biến thành thằng ngốc rồi."

Cuối cùng hai người mới bước ra khỏi phòng thay đồ.

"Chờ anh nhé." "Ừm." Đẩy anh ra khỏi phòng.

Mở cửa phòng, cô tránh sau cửa, bởi vì người đứng ngoài cửa là Marian.

Cửa mở được một phần ba, trong lúc đi ra ánh mắt anh vẫn dán chặt lên người cô qua khe cửa một phần ba này, điều này cũng không thể trách anh bởi vì cô vừa ném cho anh một ánh nhìn quyến rũ, ném cho anh một anh mắt quyến rũ thôi mà đủ sao? Đương nhiên là không rồi, một giây cuối, cô làm khẩu hình "Ngạc nhiên chưa?", tay kéo một cái, khăn tắm bọc quanh cô tụt xuống hông, một vùng trắng nõn hiện ra trước mắt anh, ừm, chính là thứ mà thuở thiếu thời cô hay gọi là bánh màn thầu vừa lớn vừa trắng nõn ấy, hai đứa nó đã có lần khiến cho cô không thích lắm.

Mặt mày hí hửng, thưởng thức gương mặt của anh thoáng chốc đỏ lên.

Cửa đóng sầm lại, tiếng "fuck" truyền qua cánh cửa, cô nghe thấy đương nhiên Marian không thể nào không nghe được, quả nhiên, bà Marian lên tiếng: Cậu chủ ơi cậu vừa nói gì thế.

Vấn đề này đã trực tiếp bị cậu chủ của bà bỏ qua.

Cánh cửa kia mới đóng lại chưa được một phút, chắc chắn bây giờ anh chưa bước ra khỏi cổng cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.

Bị làm sao vậy? rốt cuộc là thế nào, môi bị anh hôn thật lâu vẫn còn lưu lại vết đỏ thắm sáng bóng mà nỗi nhớ đã bắt đầu giống như con sâu gặm cắn tâm hồn cô rồi.

Quấn thật chặt khăn tắm, sân thượng phía nam của Tống Du Liệt vừa vặn nhìn ra đường quốc lộ, kéo cửa sân thượng ra, chờ ở đấy, rất nhanh, xe của Tống Du Liệt xuất hiện trêи đường quốc lộ, tiếc rằng chỉ có cô nhìn thấy anh mà anh lại không nhìn thấy cô, nhưng như vậy là đủ rồi.

Nhón chân lên, đôi mắt cứ lưu luyến không ngừng dõi theo chiếc xe kia mãi cho đến khi nó biến thành một dấu chấm đen nhỏ, chớp mắt, dấu chấm đen nhỏ cũng biến mất tăm hơi.

Cho dù là như vậy cũng không nỡ thả mũi chân đang nhón xuống.

Tay đặt ở vị trí trái tim, có thể cảm giác được một thứ đang ẩn dưới thân xác này, một linh hồn đang liều mạng kêu ầm ĩ, tinh lực tràn trề, như thể nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ kiệt quệ.

Có lẽ đó chính là tình yêu cuồng nhiệt mà người ta thường nói đúng không?

Hôn thế nào cũng không đủ, ôm thế nào cũng không đủ, làm gì cũng thấy không đủ, chỉ cần không thấy mà đã ôm nỗi tương tư, không thể chịu được một giây một phút nào ấm ức, ngay cả những chuyện vặt vãnh hay chuyện nhỏ nhặt cũng muốn mè nheo trước mặt người ấy.

Được rồi, Tống Du Liệt đi rồi, cô có thể trở về phòng mình lo cho bản thân rồi.

Nhưng không biết vì sao hành động lại như một bà lão, run lẩy bẩy, chậm chạp không chịu rời khỏi gian phòng kia, sờ cái gối anh ngủ một lát, rồi lại ngồi trêи ghế của anh, phàm là những đồ anh chạm vào cũng phải sờ qua một cái, sờ xong rồi vẫn luyến tiếc không rời đi được.

Đây chắc là tình yêu cuồng nhiệt nhỉ?

Nếu quả thực là như vậy thì có hơi đáng sợ rồi đấy.

Điều đáng sợ ở đây là căn bệnh này có một ngày sẽ đột nhiên biến mất, có lẽ nó sẽ luôn luôn sống trong hoài niệm của chúng ta?

Hoài niệm lại những khoảnh khắc ôm hôn, hoài niệm những lần anh đối tốt với cô; hoài niệm cả lúc hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt, màu sắc ga trải giường, màu sắc rèm cửa, chiếc cốc đôi được đặt cạnh nhau, cùng nhau tỉa những chậu hoa.....

Và kể cả những lúc lo được lo mất.

Đây chính là tình yêu cuồng nhiệt, bởi vì quá tốt đẹp nên luôn lo sợ mất đi.

Quyến luyến đóng cửa phòng lại.

Ngoài hành lang, Marian cầm một chiếc chậu trừng to mắt nhìn cô.

"Vòi sen của tôi hơi khó dùng." Trả lời qua loa.

Phụ nữ châu Phi có một điểm tốt là: chỉ cần cách nói không quá xa vời, các cô ấy sẽ bằng lòng tin tưởng.

Chiều nay, Qua Việt Tú cũng lười tính xem mình tốn bao nhiêu công sức chờ bóng Tống Du Liệt xuyên qua tàng cây hình giá nến kia.

Câu nói của Marian "Cậu chủ, cậu về rồi." khiến cô trực tiếp bỏ cây kéo xuống, vốn dĩ cô đang ở trong vườn hoa cắt tỉa, vừa cắt tỉa hoa vừa nghe âm thanh của bánh xe, lúc cô đến nhà vệ sinh thì cô đã lỡ mất âm thanh của chiếc xe chở Tống Du Liệt về nhà rồi.

Tạp dề không kịp cởi, vội vội vàng vàng chạy ra cửa.

Nhưng vẫn chậm vài bước, Marian đã hớt tay trêи của cô, cầm cặp văn kiện của Tống Du Liệt trêи tay bà.

Trong lòng ủy khuất muốn chết, phải biết rằng đó là chuyện mà cô tình nguyện làm cho anh.

Nấp trong phòng thực vật, vừa hôn vừa chạm vào cô vừa hỏi em làm sao thế? "Sau này khi tan làm anh có thể đưa cặp văn kiện cho em không?" Hỏi. Anh vừa gọi Qua Việt Tú, gọi xong rồi lại gọi lần nữa, khiến cô xụi lơ trêи mặt đất, cơ thể treo trêи người anh "Hửm?"

"Đừng nói là cặp văn kiện, tính mạng của anh giao vào tay em cũng được."

Lại nữa rồi, vừa cười vừa trốn, sau khi cả hai trốn sau cây xương rồng lớn, anh ép cô vào hàng rào tre, khăn trùm đầu rơi xuống đất, tóc xõa lả tả, anh ở sau lưng khóa chặt cô trong vòng tay, chóp mũi cọ cọ trêи những sợi tóc sau gáy cô, giọng khàn khàn: "Chiều hôm nay, suy nghĩ "Cô ấy bên trong không mặc gì, chỉ cần kéo chiếc khăn tắm xuống" đã luẩn quẩn trong đầu anh không dưới một ngàn lần, cố gắng đẩy nó đi, nó lại nhanh chóng trồi lên lại, giống như một con quỷ gây chuyện vậy."

Nói cái gì vậy, nói cái gì vậy, mặt đỏ tía tai.

Nhưng mà trong lòng lại ngốc nghếch đau lòng cho anh, ý niệm đó chiều nay đã luẩn quẩn trong đầu anh không dưới một ngàn lần, có khiến anh choáng váng hay không?

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Ngây ngô hỏi.

Anh cười khàn một tiếng, lồng ngực dán sau lưng cô cười không ngừng.